Chương 11: Băng sơn hòa tan

Tu La

Chương 11: Băng sơn hòa tan

Về đến gian phòng mình được sắp xếp, Nguyệt Thiên bố trí kết giới nhỏ ngăn cách ngoại giới sau đó phất tay một cái làm cho trong gian phòng tràn ngập linh thạch. Hắn là đang chuẩn bị xung kích võ đế cảnh. Linh khí từ linh thạch tràn ra nồng đậm đến mức đã hình thành sương mù, trông thấy cảnh này Nguyệt Thiên lầm bầm: " Hẳn là đủ đi. "

Tiếp theo hắn bắt đầu vận chuyển công pháp, quanh người hắn như hình thành một cái lỗ đen, điên cuồng thôn phệ xung quanh thiên địa linh khí xong tại trong cơ thể hắn chuyển hóa thành chân khí.

Sau vài canh giờ, Nguyệt Thiên cảm nhận được bình cảnh. Hắn điều khiển chân khí trong cơ thể liên tiếp xung kích bình cảnh, một lần, hai lần, mười lần, …

Đến lần thứ một trăm, bình cảnh bắt đầu buông lỏng. Thêm vài chục lần thì bình cảnh bắt đầu nứt ra sau đó oanh một tiếng hoàn toàn tan vỡ. Toàn thân Nguyệt Thiên cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều, cảm giác trong cơ thể tràn đầy sức mạnh hắn biết mình đã đạt đến võ đế cảnh, cảm khái nói:

" Quả thật là mạnh hơn võ hoàng cửu trọng gấp mười lần có thừa. "

Không tiếp tục cảm khái, Nguyệt Thiên lại bắt đầu vận chuyển công pháp ổn định cảnh giới. Bình minh đến, tu luyện một đêm tuy chưa nói cảnh giới hoàn toàn vững chắc nhưng đã ổn định cảnh giới. Hắn dừng tu luyện rồi đi ra ngoài, hắn tính làm quen với sức mạnh hiện nay.

Trên diễn võ trường, Nguyệt Thiên hít sâu một hơi quát khẽ:

" Diệt Thiên Thần Quyền – Thiên Băng "

" Địa Liệt "

" Toái Hư Không "

Liên tục sử dụng cả ba quyền trong Diệt Thiên Thần Quyền khiến chân khí của Nguyệt Thiên gần như rút đi ba phần tư nhưng hiệu quả làm hắn rất hài lòng. Quyền thứ nhất khiến không gian khu vực hắn nhắm vào thi quyền rung động, quyền thứ hai khiến không gian như nứt vỡ còn quyền cuối cùng dường như bạo liệt cả không gian. Nếu bây giờ hắn là võ thánh thì quả thật quyền cuối sẽ khiến không gian tan vỡ.

Dường như cảm giác được có người đang nhìn hắn, Nguyệt Thiên quay lại và quả nhiên hắn trông thấy Băng Vô Song. Giờ phút này mặt nàng là một mảnh rung động, trong đầu của nàng hiện lên cảnh Nguyệt Thiên đánh ra ba quyền và thì thào nói: " Mạnh, quá mạnh. "

Thấy dáng vẻ của nàng, Nguyệt Thiên lại bắt đầu trêu chọc: " Ai u, Vô Song nhà ta có phải nhớ phu quân rồi không? Đến đến phu quân cũng nhớ ngươi, ôm một cái. "

Nói xong hắn còn giang hai tay ra một bộ muốn ôm Băng Vô Song vào lòng. Đang trong rung động Băng Vô Song nghe vậy lập tức đỏ mặt lên mắng: " Ngươi hỗn đản chết tiệt. "

Nghe nàng mắng Nguyệt Thiên chẳng quan tâm vô sỉ nói: " Thế nào đêm qua có mơ đến ta không. "

Sau khi nghe hắn hỏi thì Băng Vô Song đã không kìm được lửa giận thét lên rồi xông tới chỗ Nguyệt Thiên một bộ như muốn liều mạng:

" A hỗn đản, tức chết cô nãi nãi rồi, Nguyệt Thiên ta phải giết ngươi. "

Thấy nàng xông tới, Nguyệt Thiên nhếch miệng cười tà nói: " Hình như giáo huấn hôm qua ngươi quên rồi thì phải. "

Nghe hắn nói, Băng Vô Song phanh gấp lại, muốn nhiêu gấp liền có bao nhiêu gấp. Nhưng vừa dừng nàng cảm giác có một bàn tay kiềm chế nàng lại và việc sau đó xảy ra như hôm qua. Trên diễn võ trường vang vọng tiếng " bốp ", " bốp ".

Đánh mông nàng một lúc lâu, Nguyệt Thiên buông ra thì lúc này Băng Vô Song một mặt nước mắt giàn giụa chỉ hắn nói: " Ngươi.. ngươi.. ngươi.. ". Sau đó khóc lên quay người chạy đi.

Lúc này Nguyệt Thiên nhớ đến lão cha vô sỉ Nguyệt Thần của hắn từng nói, lúc đó Nguyệt Thần một mặt cười bỉ ổi nói với Nguyệt Thiên: " Tiểu tử nghe ngươi lão cha, khi ngươi lỡ làm nữ nhân ngươi giận, trực tiếp hôn nàng. Ngươi nhớ phải nhiệt tình vào làm nàng quên việc mới xảy ra, khi đó ngươi đỡ phải giải thích cái gì. Chiêu này lão cha ngươi hay xài, rất hữu dụng a. "

Nhớ đến những lời Nguyệt Thần nói, mắt hắn đảo liên hồi sau đó hắc hắc cười một tiếng biến mất. Xuất hiện lần nữa là trước mặt Băng Vô Song làm nàng va vào người hắn. Băng Vô Song lại định mắng bỗng nhiên bị hắn kéo vào lòng sau đó đặt môi hắn lên môi nàng.

Băng Vô Song trợn lớn đôi mắt đẹp gần như không tin vào mắt mình, tên kia dĩ nhiên hôn nàng, não hải nàng " ong ong " khiến nàng như quên đi suy nghĩ của mình. Nhưng Nguyệt Thiên cùng trợn mắt nhìn nàng thầm nghĩ: " Lão cha nói nếu hôn thì nàng phải nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ mới đúng chứ, chẳng lẽ ta quên bước nào rồi? "

Suy nghĩ một hồi hắn quả nhiên hắn nhớ đến bộ dạng bỉ ổi của Nguyệt Thần hết nhìn đông rồi nhìn tây nhỏ giọng nói cho Nguyệt Thiên: " Nhớ phải dùng lưỡi a, đây là bí kiếp của lão cha ngươi a. "

Nói xong chưa kịp dương dương đắc ý chờ sự sùng bái của Nguyệt Thiên thì bỗng nhiên lỗ tai hắn bị nhéo khiến hắn đau đến mức kêu la thảm thiết. Đó là mẫu thân của Nguyệt Thiên, vừa nhéo lỗ tai Nguyệt Thần vừa trừng hắn nói: " Ngươi dám dạy hư hài tử, tin hay không lão nương không cho ngươi lên giường. "

Nhớ đền lời của Nguyệt Thần thì khóe mắt của Nguyệt Thiên giật giật nghĩ: " Bà mẹ nó dùng lưỡi? Chết thì chết, bản thiếu gia liều mạng. "

Sau đó hắn nhắm mặt lại, dùng lưỡi khạy ra răng của Băng Vô Song sau đó trúc trắc luồn vào rồi cuốn lấy đầu lưỡi của nàng. Khi đầu lưỡi bị Nguyệt Thiên cuốn lấy, Băng Vô Song người như bị thoát lực, mềm nhũn ra ngã trong lòng Nguyệt Thiên. Mắt nàng nhắm lại còn mặt thì đỏ bừng, nàng đã không thể suy nghĩ gì nữa.

Hôn một lúc lâu khi hai người thấy khó thở lại tách ra, lúc này mặt Băng Vô Song đỏ bừng chỉ Nguyệt Thiên nói không nên lời: " Ngươi.. ngươi.. ngươi… "

Thấy nàng như vậy Nguyệt Thiên nghĩ thầm: " Chẳng lẽ không đủ nhiệt tình? "

Sau đó không kịp đợi nàng phản ứng Nguyệt Thiên lại ôm nàng sau đó hôn lên môi nàng, lưỡi của hắn như ngựa quen đường cũ tiến vào trong miệng Băng Vô Song và cuốn lấy lưỡi nàng. Băng Vô Song cả người lại nhũn ra, cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng nàng. Lại một lúc lâu hai người tách ra sau đó nàng lại dữ tợn trừng mắt Nguyệt Thiên.

Lần nãy Nguyệt Thiên hung ác cắn răng nghĩ thầm: " Con mẹ nó chẳng lẽ bản thiếu gia chưa đủ nhiệt tình sao? Con mẹ nó bản thiếu gia liều mạng. " Sau đó không cho Băng Vô Song phản ứng lại kéo nàng vào lòng tiếp tục hôn.

Lần này Băng Vô Song nhũn người ra, mất sạch khí lực nhưng nàng dần đáp lại Nguyệt Thiên. Lại một lúc lâu, Băng Vô Song lúc này đã nhiệt liệt đáp lại Nguyệt Thiên hôn khiến hắn trong lòng vui nở hoa, sau đó hai người tách môi ra nhưng vẫn ôm nhau. Băng Vô Song tựa đầu vào vai Nguyệt Thiên thở hổn hển còn hắn thì dương dương đắc ý cười bộ dáng nhìn là biết muốn ăn đòn nghĩ thầm: " Chiêu này của lão cha xài tốt a."

Nhìn hắn dương dương đắc ý bộ dạng làm Băng Vô Song hận đến ngứa răng, tên hỗn đãn này lại cưỡng hôn nàng mà không chỉ một lần. Sau đó lúc Nguyệt Thiên trang một lão tử là vô địch thì bỗng nhiên hắn hét thảm một tiếng. Băng Vô Song cắn vai hắn, tiếng la thê thảm của Nguyệt Thiên vang vọng cả diễn võ trường.

" A, Vô Song sao ngươi cắn ta. "

" Chết tiệt Vô Song ngươi là cẩu chuyển thế sao. "

Nguyệt Thiên quả thật muốn khóc, tiếng hét thảm và van xin của hắn truyền khắp diễn võ trường khiến những người đi ngang qua tưởng hắn là bị tra tấn thê thảm đến dường nào nên họ rùng mình đi chỗ khác. Cắn một lúc lâu Băng Vô Song mới nhả ra, nhìn bộ dáng hít khí lạnh của Nguyệt Thiên làm nàng buồn cười. Nàng tiến lại gần hắn thì hắn rùng mình lùi ra xa trang một bộ ta là quân tử nói: " Quân tử động thủ không động khẩu, có thể đánh nhưng không thể cắn. "

Đáp lại hắn là Băng Vô Song động khẩu nhưng không phải cắn mà là hôn. Nàng chủ động hôn Nguyệt Thiên thậm chí còn đưa cái lưỡi nhỏ thơm tho tiến vào miệng hắn làm Nguyệt Thiên như bị sét đánh choáng đầu.

Hôn một lúc lâu nàng đẩy hắn ra rồi mặt đỏ chót chạy hướng gian phòng nàng, để lại Nguyệt Thiên đang liếm môi một mặt dư vị vô cùng. Băng sơn đã bị hòa tan.