Chương 3: Hai người kinh hãi

Tu La

Chương 3: Hai người kinh hãi

Trong mật thất, Nguyệt Thiên lấy ra < Tu La Diệt Thiên Quyết >, < Diệt Thiên Thần Quyền > và < Địa Ngục Đao Quyết >. Trông thấy Nguyệt Thiên bỗng nhiên lấy ra ba quyển sách hai người trên mặt một mảnh mờ mịt và nghi hoặc.

Cha hắn hỏi: " Thiên nhi đây là cái gì? "

Gia gia hắn tuy không nói gì nhưng mặt một mảnh nghi hoặc cũng đủ hiểu. Không để ý hai người nghi hoặc Nguyệt Thiên nói:

" Cha, gia gia đây là ta sáng tạo ra công pháp cùng vũ kỹ. "

Nguyệt Thần và Nguyệt Huyết lập tức kinh hãi, lập tức Nguyệt Huyết hỏi: " Thiên nhi ngươi là nói thật? "

"Ân ta tốn rất lâu mới có thể hoàn thánh đấy, cha gia gia hai người xem. " Nguyệt Thiên đáp rồi đưa ba quyển sách tới trước mặt họ. Nhận lấy ba quyển sách và nhìn sơ qua bìa thì hai người bắt đầu cười:

" Ha ha tiểu tử ngươi chưa biết công pháp cùng vũ kỹ ra sao nhưng tên thì đủ bá khí. "

Nói xong hai người bắt đầu lật xem. Ban đầu hai người tính toán là xem cho Nguyệt Thiên vui nếu có sai thì chỉ điểm cho vì căn bản họ không tin một tám tuổi tiểu bất điểm lại có thể sáng tạo ra công pháp hay vũ kỹ gì, nhưng khi bắt đầu đọc nét mặt họ dần ngưng trọng.

Nguyệt Thần đang xem < Tu La Diệt Thiên Quyết > lật được vài trang thì hắn càng ngày càng ngưng trọng, vậy mà trong quyển công pháp này hắn nhìn ra được dấu vết của Tu La Quyết và các loại công pháp khác trong gia tộc.

Nguyệt Huyết lúc này thì một mặt kinh hãi, hắn vừa đọc vừa run lên vì môn quyền pháp hắn đang cầm trong tay qua kinh khủng, đại thành có hủy thiên diệt địa uy năng. Càng xem hai người càng kinh hãi vì ba quyển này thấp nhất cũng là thiên giai hạ phẩm còn cao nhất lại siêu việt thiên giai đạt tới thần cấp.

Sau khi xem hai người bọn họ liếc mắt nhau thấy được trong mắt đối phương là một mảnh rung động và không thể tin. Nhìn hai người biểu lộ Nguyệt Thiên dương dương đắc ý nói:

" Thế nào cha, gia gia công pháp và vũ kỹ không tồi chứ ta nhưng là đầu nhập rất nhiều tinh lực đó. "

Hai người khóe mắt giật giật, nào chỉ là không tồi, đây cơ bản là thứ tốt nhất bọn họ từng xem qua. Vẫn chưa tin hai người bèn hỏi lại: " thật sự ngươi sáng tạo sao Thiên nhi. "

Thấy dáng vẻ bọn họ không tin Nguyệt Thiên hơi chút tức giận, ai cũng sẽ tức giận khi mình làm ra mà người khác hoài nghi là không phải mình làm. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, linh hồn hắn tuy trên trăm tuổi nhưng thể xác này bất quá tám tuổi mà thôi. Vì vậy hắn tiếp tục dương dương đắc ý trả lời: " Đương nhiên, ta cũng đã tu thành cả rồi. "

Nghe nói Nguyệt Thiên đã tu thành gia gia hắn lập tức nói: " Nhanh Thiên nhi biểu diễn gia gia xem. "

Nguyệt Huyết một mặt gấp gáp hối thúc Nguyệt Thiên còn một bên Nguyệt Thần cũng gật đầu đồng ý. Thấy hai người dáng vẻ Nguyệt Thiên thầm buồn cười nói: " Tốt cha, gia gia các ngươi xem. "

Nói xong hắn lập tức vận chuyển chân khí biến thân Tu La, quát khẽ một tiếng:

" Tu La Biến – Tu La Ma Nhận "

Một luồng khí thế lạnh lẽo từ trên thân hắn tràn ra khắp mật thất, trên thân bắt đầu bao trùm bộ giáp hắc lân. Khuỷu tay, đầu gối mọc ra gai nhọn sắc bén lóng lánh hàn quang. Tiếp theo từ mỗi khuỷu tay lại mọc ra một thanh hắc đao dài qua cánh tay hắn một khoảng, tại phần tiếp xúc của lưỡi đao và bàn tay lại dài ra một đoạn trông như chuôi đao để tay hắn có thể nắm. Nếu như không phải bây giờ hắn mới tám tuổi mà là một thanh niên thì dáng vẻ này quả thật vô cùng uy vũ bất phàm, dám chắc mê đắm một loạt thiếu nữ.

Thấy dáng vẻ của Nguyệt Thiên, Nguyệt Huyết và Nguyệt Thần dại ra. Có thể tu luyện và theo như miêu tả trong sách y chang mọi thứ. Sau đó hai người lập tức kích động cả lên đang định nói thì bỗng nhiên nghe Nguyệt Thiên quát:

" Tu La Thánh Hỏa "

Lập tức trên hai trên hắc sắc đao bên ngoài bỗng nhiên nhiều một tầng hỏa diễm màu máu trông vô cùng quỷ dị. Chưa đợi bọn họ phản ứng thì lại nghe Nguyệt Thiên quát:

" Địa Ngục Đao Quyết – Thí Thiên "

Nguyệt Thiên hai tay một huy động hai đạo hắc sắc quang nhận từ lười đao bay ra đập vào bức tường và ầm một tiếng. Theo khỏi xung quanh chỗ bức tường bị va đập tản ra thì Nguyệt Thiên thấy hai đạo vết chém nhạt nếu không nhìn kỹ cũng không thấy.

Lập tức Nguyệt Thiên trừng mắt biểu lộ không thể tin được rồi chửi ầm lên. Một kích toàn lực của hắn và tiêu hao hơn ba phần tư chân khí rõ ràng chỉ để lại hai đạo nhạt vết chém, bây giờ hắn đang hoài nghi có phải hay không mình vũ kỹ là sáng tạo sai rồi.

Nhưng Nguyệt Huyết cùng Nguyệt Thần thì lại một mảnh kinh hãi. Nguyệt Thiên không biết căn phòng này bị bọn họ bố trí cấm chế cần võ hoàng mới có thể kích phá căn phòng, hắn có thể để lại trên tường hai đạo nhạt vết chém dựa vào hắn tu vi mới võ sư thất trọng đỉnh đã là phi thường nghịch thiên rồi. Phải biết theo bọn họ để có thể để lại vết tích như vậy trên bức tường ít nhất cần tu vi đại võ sư tam trọng trở lên. Vượt qua năm cái tiểu cảnh giới sức công phá, đây là cái định luật gì.

Sau đó hai người lập tức nói cho Nguyệt Thiên nghe về cấm chế để hắn không tưởng lầm là vũ kỹ hắn không dùng được. Nghe hai người nói Nguyệt Thiên mặt một mảnh quả là như vậy thầm nghĩ:

" Vũ kỹ của bổn thiếu gia sáng tạo sao lại yếu được cơ chứ. "

Sau đó cha và gia gia hắn nhìn hắn trong mắt một mảnh nóng rực làm hắn nổi cả da gà lên và liên tục lùi về sau. Thấy Nguyệt Thiên vẻ mặt bọn họ mới nhận ra mình thất thố rồi bèn làm bộ ho một tiếng rồi Nguyệt Huyết cảm khái nói:

" Không nghĩ tới ta lại có tôn tử yêu nghiệt như vậy, đời này như vậy là đủ rồi. "

Nguyệt Thần lại cười mắng:

" Tiểu tử ngươi nhưng lập công lớn đấy, ba quyển sách này đối với gia tộc có tác dụng rất lớn ngươi muốn được thưởng cái gì? "

Nghe hai người bọn họ nói vậy Nguyệt Thiên hai mắt sáng lên nói: " Ta cũng chưa biết hay là các ngươi đưa ta đi tàng bảo khố dạo một vòng để ta lựa trăm tám chục món. "

Nói xong hắn còn một mặt chờ mong nhìn hai người trong khi bọn họ thì đen mặt lại. Đi tàng bảo khố còn muốn lấy trăm tám chục món? hắn nghĩ trong tàng bảo khố cất giữ thứ gì? cải trắng sao?

Thấy hai người biểu lộ Nguyệt Thiên cười trừ rồi nói:

" Gia gia ta thật không biết. Hay để ta đi tàng bảo khố một vòng để lựa vậy, ta hứa không lấy nhiều đâu."

Nghe vậy Nguyệt Huyết khóe mắt lại giật giật cuối cùng hắn nói:

" Thiên nhi ngươi có thể trong bảo khố chọn ba món, Thần nhi ngươi dẫn hắn đi. Ta đem ba quyển này gửi vào tàng kinh các. "

Nói xong hắn lập tức biến mất làm cho Nguyệt Thiên không có cơ hội cò kè mặc cả nên mặt hắn một mảnh buồn bực. Thấy biểu lộ của hắn Nguyệt Thần khóe môi co giật nghĩ thầm:

" Tiểu tử ngươi còn không biết đủ định trả giá, ta muốn vào bảo khố chọn một món còn khó đây. "

Sau đó hắn cười mắng nói với Nguyệt Thiên:" Tiểu quỷ đi theo ta. "

Nói xong hắn đi trước dẫn đường còn Nguyệt Thiên đi phía sau. Trên đường đi hạ nhân nhìn thấy hai người đều dừng lại khom người chào biểu lộ cung kính. Vì Tu La nhất tộc khó sinh sản nên mỗi người đều vô cùng quan trọng nên chỉ cần có Tu La huyết mạch thì Tu La tộc đều sẽ hết sức bồi dưỡng và bảo hộ. Dù vậy bây giờ trong tộc cũng chỉ có khoảng bốn chục thành viên nên mỗi khi có người ngoài giết hay phế đi tộc nhân thì sẽ bị Tu La tộc điên cuồng trả thù.

Đi một lúc hai người đến trước một hang động, trên của động có tấm bảng chữ ghi như long phi phượng vũ " Tàng bảo các ". Trước cửa đúng hai vị tộc nhân mặc giáp đen thấy Nguyệt Thiên và Nguyệt Thần thì khom người chào, không giống với hạ nhân thì Nguyệt Thần làm lơ lần này hắn cười gật đầu với bọn họ.

Tộc Tu La ít người nên phi thường đoàn kết, trong tộc gần như không bao giờ có mâu thuẫn quá lớn. Sau khi chào hai vị tộc nhân thì Nguyệt Thần làm cái pháp quyết, đó là pháp quyết để mở cửa tàng bảo khố. Làm xong pháp quyết thì hai cánh cửa kêu lên ầm ầm từ từ tách ra hai bên để lộ một thông đạo đi vào lòng núi.