Chương 22: Đấu Tập (4) - Quỷ Anh hiện thế

Trọng Sinh Chi Đấu La Đại Lục

Chương 22: Đấu Tập (4) - Quỷ Anh hiện thế

Triệu Bác Viễn lão sư phất tay 1 cái hóa giải đi lượng khí độc còn tồn dư trên sân đấu, tiện tay đập 1 cái cho Chu Minh tỉnh lại, đồng thời tuyên bố Trần Ngọc Lâm thắng cuộc.

Trần Ngọc Lâm đang tính hút lại đám khí thể gây mê kia hồi phục Hồn Lực, chưa kịp hút thì hắn đành trơ mắt nhìn Triệu lão sư phất tay giải tán đám khí thể đó đi về nơi xa lắm mà hắn chẳng biết là nơi nào, đành lết lại lên chỗ cánh gà.

Chu Minh đã được Triệu lão sư đập 1 cú vào đầu cho tỉnh lại, nhưng mà vẫn mất vài ba phút để thoát ra khỏi trạng thái mơ màng ngơ ngác như con nai vàng. Lúc này thì Lưu Minh Quang với Chu Tư Đình, nữ sinh ngồi cạnh Trần Ngọc Lâm trong ngày đầu lúc mới vào quay sang hắn hỏi:

- Này Ngọc Lâm, ngươi vừa nãy dùng cái gì khiến cho Chu Minh lăn quay ra thế?!

Hiển nhiên là hắn tại hứng thú với Hồn kĩ này của Trần Ngọc Lâm, còn gì, có mấy Hồn kĩ mà Đại Hồn sư có thể trong 1 giây đánh gục Hồn Tôn.

Trần Ngọc Lâm biết không thoát được vụ này bèn kiên nhẫn lại giải thích.

- Hồn kĩ đầu tiên của ta là Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương, ta có thể xả ra 1 số lượng mấy cái Lông vũ có khả năng hủ thực, Bạo Nộ Chi Vũ là hồn kĩ thứ 2 của ta, có thể kích nổ toàn bộ Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương ta muốn, đồng thời đọc tính sẽ chuyển hóa thành gây mê loại.

Lưu Minh Quang có vẻ như hứng thú với mấy cái độc hơn Chu Tư Đình:

- Ngươi có thể có được bao nhiêu loại độc hiện tại!?

Trần Ngọc Lâm nhẩm tính, nói:

- Hủ Độc, Gây Mê, Ảo giác, và vài loại khác. À, loại độc gây Ảo Giác của ta nếu dùng liều thấp có tác dụng như cần sa nữa, làm 1 điếu không!?

Hắn vừa nói vừa đưa ra 1 cái lông vũ màu Ngọc Lục Bảo nhợt nhạt tỏa vài thứ ánh sáng trắng cùng với 1 cái bật lửa. Kiếp trước lúc phát hiện ra tác dụng này của Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương loại gây ảo giác từng có 1 loại kích động mở ra 1 thương hiệu bán chất tạo ảo giác không gây nghiện liên đại lục, bất quá hiện tại mơ ước đấy đã vứt đi cái xó nào rồi.

Lưu Minh Quang không nói được gì, Chu Tư Đình bật cười còn Triệu lão sư thì trừng mắt về phía mấy đứa. Nguyên vốn Học Viện có luật không được đưa đồ gây nghiện vào trong Học Viện, nhưng nếu đó là Vũ Hồn của Học Viên thì Học Viện cũng đành chịu.
Bất quá vẫn cần hạn chế, bằng không cái lớp này biến thành cái phòng xông thuốc mất:
- Trần Ngọc Lâm,ta mà thấy ngươi phân phát mấy cái thứ đó thì ta tống cổ ngươi ra khỏi học viện.
Nghe thế Trần Ngọc Lâm lè lưỡi, đằng nào hắn cũng không có ý làm người phân phát "hàng cấm", cho cái lông vũ màu ngọc lục bảo kia vào mồm sau đó nhắm mắt dựa đầu lên ghế, còn Triệu lão sư thì nhíu mày lắc đầu trước độ hủ bại của tên này.
Đương nhiên còn 1 điều Tràn Ngọc Lâm không có nói, tuy rằng nói là "Bạo Nộ Chi Vũ" biến Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương thành gây mê loại hình độc tố, bất quá... hắn còn có thể tùy ý điều chính Phong Vũ Nộ Nguyệt Thương hay Bạo Nộ Chi Vũ thành bất kì hình thái độc tố nào mà hắn muốn, và dù cho là Hủ Độc hay là Gây mê chi độc, thì đó đều là 2 loại độc tố hắn kém am hiểu nhất.

Đột nhiên lúc này dị biến xảy ra, không phải dị biến trên sân tập, mà là tại toàn bộ Đấu La Đại Lục.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, huyết vũ tuôn rơi, kì cảnh xuất hiện.

Phía Tây Đấu La Đại Lục..

1 nhóm nông dân đang cày ruộng cuốc đất, đột nhiên dừng lại vì nghe thấy tiếng động là lạ.

Tiếng chuông " Leng Keng Leng Keng" cùng với tiếng móng ngựa, cùng với 1 cỗ mùi hôi thối trầm trọng lan tỏa khắp cả mặt đất.Những người đã sống lâu có thể nhận ra mùi này giống với mùi bãi rác lâu ngày, còn không bằng nói... là mùi thi thể

Thế nhưng quanh đây có ai cưỡi ngựa đâu!? Còn có... cỗ mùi thối này rốt cuộc là từ đầu ra!?

Đột nhiên có 1 đứa trẻ há hốc mồm chỉ vào trong rừng cây, còn lại mấy người nông dân cũng bàng hoàng kinh ngạc.

1 đám người mặc áo dài màu trắng, áo khoác đen rách tả tơi, đầu đội mũ có hình trụ trông giống mũ quan viên thời xưa, trên mặt đều dán 1 lá bùa màu vàng, da thịt nứt nỏ khô khốc, 1 số thì hư rữa.

- Người chết... gia nhập... Người sống mau tránh.... Người chết... gia nhập.... Người sống mau tránh...

Già làng cũng được dìu ra ngoài, thấy cảnh này hít 1 hơi sâu, run rẩy thốt lên:
- Âm Binh Mượn Đường.

Phía Nam Đại Lục.

Người dân nơi đây đang mải mê đánh cá, đột nhiên bầu trời tối sầm lại, còn dòng sông hóa thành huyết sắc.

Những người dân chài nơi đây đột nhiên nghe ra được trong không khí... tiếng cười quanh quẩn đâu đây.

Đột nhiên có 1 người già liếc nhìn bờ sông, hít 1 hơi dài...

Bờ sông lúc này sôi sùng sục dù không có nhiệt độ gì, thế mà lại.. bò ra 1 đầu ngạ quỷ.

Nó mỉm cười rộng ngoác tận mang tai, toàn thân như người trừ da thịt trắng ớn như ngâm nước nhiều năm, miệng đỏ lòm toàn máu. Thế rồi... lại thêm 1 đầu khác bò ra. Nó trông như con rắn đầu người, tóc tả tơi, miệng há ra không khép lại được.

Rồi 1 con chuột khổng lồ bước đi lên trời, 2 tay 2 chân nhìn như người trên tay cầm 1 cái đèn lồng, nhưng chỗ là cái đèn... lại là 1 cái đầu người sáng rực.

Toàn bộ lũ quỷ bay lên trời, ở phương xa... thế mà còn có 1 đám tương tự đang dần tụ họp, có ma, có ngạ quỷ, có ma da, có chó chống gậy, có mèo yêu 2 đuôi, có thi thể bị cắn xé tứ phương vẫn cố tụ họp lại.

Bách Quỷ Dạ Hành.

Trên bầu trời Sử Lai Khắc học viện, xuất hiện 1 tôn cự quỷ ảnh, mỉm cười nhìn lấy chúng sinh, tôn cự quỷ ảnh này trông như người nhưng đen bóng, đầu mọc 2 sừng, chân là chân dê, lưng mọc 2 cánh dơi, toàn thân đầy xiềng xích, nó cứ thế xuất hiện 3 cái hô hấp rồi biến mất, nó vừa biến mất bầu trời sáng trở lại.

- Đó.. là cái gì vậy!? - Toàn thể học viên toàn bộ sợ hãi, run rẩy trước cảnh tượng cự quỷ xuất hiện bầu trời tối sầm.

- Về kí túc xá đi - Triệu Bác Viễn lão sư phất tay 1 cái lập tức toàn bộ Học viên thấy mình đã xuất hiện ở sân trường.

Đám học viên sôi nổi vừa bàn luận vừa chạy về kí túc xá, lúc này Đông Phương Thường Thắng ngạc nhiên thay đã nằm sẵn trong phòng.

- Có chuyện gì vậy!? Ta nghe nói ngoài kia đột nhiên xảy ra cái gì mà "thiên địa kịch biến".

- Ngoài kia bầu trời đột nhiên tối sầm, xuất hiện 1 đầu cự quỷ to tổ bố mà thôi - Trần Ngọc Lâm nhảy phốc lên giường, ngẫm nghĩ, lòng hắn lúc này ngổn ngang trăm mối lo âu.

Hắn biết chắc chuyện gì đang xảy ra, không, phải nói là hắn biết chuyện này sẽ xảy ra.

1 vị Siêu Cấp Phong Hào Đấu La Tà Hồn Sư đột phá cấp bậc 96, phong hào Ma Anh Đấu La, Trạm Tương Bồng, sư phụ của hắn tại cái kia kiếp trước thời đại, hiện đang bị phong ấn tại phía sâu vô cùng trong Long Thần Song Vực.

1 nơi nào đó tại rìa phía tây nằm sâu trong dãy núi.

- Là ai, tột cùng là vị nào cường giả!? Diệt Thiên Thánh Giáo chúng ta... còn có cường giả bực này tồn tại!?

Lạc Phong Ba, 1 trong 3 đại Phong Hào Đấu La cấp 92 còn sống sau trận kia đại hủy diệt đối với giới Ma tu.

Bên dưới 1 kẽ nứt khổng lồ vắt ngang Đấu La Đại Lục, nghe đồn tạo thành trong chiến trận của Long Thần Đường Vũ Lân vạn năm trước..

- Tại sao... đến cùng là vẫn cần 2 người ư!? Nhưng... xuống đây... có mấy ai sống được.!?

1 vị nữ tử tuyệt thế nhìn vào hàng chục gò đất, lẩm bẩm.

Mỗi gò đất đều có 1 cái cây cắm lên, đại biểu 1 ngôi mộ.

Hải Thần Các.

1 đám lão sư đang cãi nhau về 1 vấn đề gì đó, trong đó có cả Triệu lão sư và Mộc Lâm lão sư. Đột nhiên cửa phòng lại mở, 1 người nữ nhân bước vào.

Triệu Bác Viễn đứng lên hỏi:

- Phó Viện Trưởng, lời đó có là thực sự.

Người kia, phó Viện Trưởng, gật đầu xác nhận:

- Phía Tây có Âm Binh Mượn Đường, Phía Nam có Bách Quỷ Dạ Hành, ở đây có Quỷ Anh xuất thế, không còn nghi ngờ gì nữa - Phó Viện Trưởng ngưng trọng, dừng 1 chút rồi nói tiếp - Có Tà Hồn sư đột phá Siêu Cấp Phong Hào Đấu La, hơn nữa, dựa vào tôn Quỷ Ảnh kia, chắc chắn là Phệ Anh Quỷ Pháp của Diệt Thiên Thánh Giáo.

Cuối năm 9871, theo Long Thần Lịch, Diệt Thiên Thánh Giáo lần nữa có Tà Hồn Sư đột phá Siêu Cấp Phong Hào Đấu La, huyết vũ lần nữa chuẩn bị tái hiện toàn bộ đại lục.