Chương 2: GIẤC MỘNG

Trác Ngọc

Chương 2: GIẤC MỘNG

Chương 2: GIẤC MỘNG

Trong lòng ta bây giờ ngổn ngang trăm mối. Lăng Phi bé như thế, lại chưa có một chút võ công trong người, nhỡ gặp thú rừng hay người xấu thì nó biết làm sao? Không tìm thấy muội muội, ta biết ăn nói thế nào với mẫu thân, và với phụ thân đang ngày đêm chịu khổ?
Ta đi mãi đến cuối con đường mòn, trời cũng đã bắt đầu chập tối. Đang thất vọng và lo sợ vì chưa có được một manh mối nào của Lăng Phi thì ta chợt thấy có ánh lửa le lói từ phía xa. Men theo lối mòn, ta hướng về phía có ánh lửa. Lại gần mới thấy, ánh lửa đó phát ra từ một hang động nhỏ. Có giọng một người đàn ông hằn học vọng ra từ bên trong, ta vội nép người vào cửa động nghe ngóng.
- Ngươi bắt con nhóc này làm gì? Mang theo nó chỉ tổ vướng tay vướng chân ta.
Tim ta nảy lên một nhịp mạnh. Con nhóc mà hắn đang nói liệu có phải là tiểu muội muội chăng?
Một giọng nói khác:
- Lão Lục ngươi cũng biết, từ ngày vào Tru Nhân Giáo tới nay, ta chưa nhận được một tên đồ đệ nào cho ra hồn cả. Con bé này còn nhỏ, ta có thể luyện cho nó trở thành một sát thủ võ công phi phàm chẳng thua gì Đường thiếu gia. Ha ha.
Tên lão Lục giọng vẫn nóng nảy:
- Tên ngốc nhà ngươi nghĩ tài cán ngươi đến đâu mà có thể rèn được một thiên tài kiếm thuật như Đường thiếu gia hả? Chỉ sợ cả đời nhà ngươi cũng vô dụng thôi
Giọng cười ha hả của tên lúc nãy:
- Đúng là tài cán ta không thể sánh với Đường giáo chủ để có thể rèn được một Đường thiếu gia xuất chúng như thế. Ít ra, lão đầu nhà ngươi cũng không nên xem thường ta quá đáng.
Tên lão Lục hừ một tiếng. Sau đó, mọi thứ lại im ắng.
Ta vốn đã từng nghe mẫu thân nhắc tới Tru Nhân Giáo này vài lần. Đây đích thực là một ma giáo. Nghe nói võ công của Tru Nhân Giáo chủ quả rất cao cường, ít ai trong giang hồ sánh nổi. Đã thế, hắn lại còn độc ác vô cùng, giết người không chớp mắt, chẳng một chút xót thương. Không chỉ vậy, những tên tay sai dưới trướng hắn cũng toàn là mấy tên quái dị cả về tính cách lẫn võ công, làm cho giang hồ nhiều phen kinh hoảng.
Cũng nghe mẫu thân bảo, Tru Nhân giáo chủ có một quý tử tên gọi Đường Thiên, cũng là kỳ tài trong các kỳ tài về kiếm pháp, tuy chỉ mới mười một tuổi nhưng ít ai trong giáo có thể đánh bại. Hổ phụ sinh hổ tử, nhất định sau này, Đường Thiên sẽ trở thành một giáo chủ tàn ác và tài giỏi hơn cả cha hắn.
Tóm lại, gặp Tru Nhân giáo thì nên tránh, không nên vướng vào để chuốc họa đến thân.
Thế nhưng bây giờ, Lăng Phi đang ở trong tay chúng, muốn tránh cũng chẳng thể tránh được nữa rồi.
Ghé mắt nhìn vào trong, ta chợt giật mình. Trong hang động có tổng cộng bảy tên chứ không phải chỉ có hai tên như ta vẫn nghĩ. Bọn chúng hình thù quái dị, tên thì vác chùy, tên thì đeo lủng lẳng một con rắn nhỏ trên vai, có tên mặt trắng bệch, lại mặc trên người một bộ hắc y rộng quá khổ. Trông bọn chúng thật ma quái.
Đúng là Lăng Phi đang ở đây. Miệng con bé bị nhét một miếng vải khá lớn, hai tay bị trói bởi một sợi dây thừng, thế nhưng chân lại được tự do hoàn toàn. Cũng đúng thôi, một tiểu cô nương bảy tuổi, không một chút võ công trong người, có muốn chạy trốn khỏi bảy tên to lớn thế này căn bản là không có khả năng.
Khuôn mặt Lăng Phi trắng bệch, có lẽ do quá sợ hãi. Từ nhỏ, tiểu muội muội này luôn được chiều chuộng, bảo vệ tuyệt đối khỏi thế giới bên ngoài, bây giờ nhất thời gặp nguy hiểm, muốn không sợ hãi cũng thực là không thể nào.
Ta bắt đầu quan sát hang động, cố nghĩ cách cứu tiểu muội muội ra. Nếu đánh thẳng vào, với một hay hai tên, cơ may ta có thể đối phó được. Nhưng bọn chúng có tới bảy tên to lớn, võ công cũng không phải thuộc dạng tầm thường, đối diện e là quá mạo hiểm. Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định đợi cho bọn chúng ngủ say mới lẻn vào cứu tiểu muội muội.
Mặt trăng đã lên cao. Cơ hồ tất cả bọn chúng đều đã ngủ. Nhẹ nhàng bước vào, ta đến được chỗ của Lăng Phi vẫn chưa bị ai phát hiện.
Khẽ lay tiểu muội muội dậy. Nhìn thấy ta, mắt con bé sáng rỡ. Ta tiện tay lôi miếng vải ra khỏi miệng Lăng Phi, đoạn giơ ngón tay lên ra hiệu cho nó giữ im lặng. Tiểu muội muội rất ngoan, dù sợ hãi nhưng nhất nhất đều nghe theo lời ta.
Hai tỷ muội ta sắp ra đến cửa động, bất ngờ, Lăng Phi vấp vào một hòn đá nhỏ, ngã nhào. Nghe tiếng động, tên lão Lục giật mình tỉnh dậy. Thấy ta, hắn la lên kéo cả bọn cùng thức giấc.
Ta đỡ Lăng Phi đứng lên, định chạy thật nhanh ra khỏi hang, nhưng có vẻ như không kịp nữa. Tên mặc áo đen không biết dùng thứ võ công gì, trong chớp mắt đã đứng trước mặt ta, đưa tay kéo Lăng Phi về phía hắn. Ta nhất thời quá bất ngờ, không kịp phản ứng, để tuột tay khỏi tiểu muội muội. Rất nhanh, ta lùi về phía sau. Đã đến cửa hang động, nhưng vì Lăng Phi còn trong tay bọn chúng, ta cũng không thể nào trốn đi được.
Tên áo đen cười hắc hắc:
- Tiểu cô nương, thân thủ cũng khá đấy. Có muốn nhận ta làm sư phụ không?
Ta lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi chưa đủ tư cách làm sư phụ ta. Mau trả muội muội đây cho ta.
Hắn nhìn ta, rồi nhìn Lăng Phi, vẻ mặt khoái trá:
- Muội muội à? Cũng giống đấy. Nếu tiểu cô nương nhà ngươi đồng ý làm đồ đệ ta, ta sẽ thả tiểu muội muội của ngươi. Ngươi thấy sao?
Hắn đưa tay nắm lấy con rắn trên cổ đồng bọn, kề sát vào mặt Lăng Phi. Con bé sợ hãi, khóc ré lên.
Ta nhất thời quá lo lắng, hét lớn:
- Không được làm hại con bé.
Hắn trả con rắn về lại cho tên đầu trọc, lại giao Lăng Phi cho tên lão Lục. Nhanh như gió, hắn tiến lại ngay trước mặt ta. Lần này, ta đã có đề phòng, dùng khinh công bay lên, tựa vào vách động, đồng thời rút kiếm phòng thủ.
Hắn cũng không vừa, không biết dùng thứ võ công kỳ quái gì, lại đi được trên vách đá, trong phút chốc đã đứng chễm chệ trên vách đối diện ta.
Vẫn là giọng cười khoái trá:
- Tiểu cô nương thân thủ khá lắm, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy. Nhận ta làm sư phụ, ta sẽ truyền lại võ công cho ngươi. Ngươi sẽ trở thành một sát thủ lừng danh thiên hạ. Há há.
Ta lạnh lùng:
- Ngươi thả tiểu muội muội ta ra trước. Ta và ngươi đánh một trận, nếu ngươi thắng, có thể ta sẽ suy nghĩ lại.
Hắn đưa tay vuốt mái tóc đang che hết gần khuôn mặt:
- Được! Được!
Đoạn quay sang lão Lục:
- Ngươi thả con bé đó ra đi.
Lão Lục nhìn hắn, giọng hằn học:
- Lão Tứ, ngươi không được tin lời con bé đó. Ta thấy nó chẳng thật thà gì đâu.
Tên lão Tứ bắt đầu nóng nảy:
- Bảo ngươi thả thì ngươi cứ thả. Chẳng phải ngươi không thích ta giữ con bé đó lại gây phiền hà cho ngươi sao.
Lão Lục hậm hực buông Lăng Phi ra.
Ta nhìn con bé:
- Lăng Phi, muội ra ngoài đợi tỷ. Lát nữa tỷ sẽ dắt muội về.
Lão Tứ thấy ta từ từ hạ người xuống đất, cũng chạy theo vách động mà xuống, đứng ngay bên cạnh Lăng Phi.
Hắn đặt tay lên vai con bé, nhìn ta:
- Tiểu cô nương nhà ngươi cũng tự tin quá nhỉ. Nào, ta chấp ngươi trước ba chiêu!
Quả thực là ta không hề có ý đọ sức cùng hắn. Nếu chỉ có một mình hắn, ta vốn đã không ngại, nhưng ở đây có cả thảy bảy tên, lại chẳng có chút gì để ta tin được rằng bọn chúng sẽ giữ lời hứa. Cho dù ta thắng được lão Tứ, liệu sáu tên còn lại có chịu để ta dắt Lăng Phi đi?
Bài học từ ba năm về trước, khi Minh Vương Gia thân thiện quay mặt hãm hại phụ thân, ta vẫn luôn ghi khắc ở trong lòng, chẳng nhẽ lại có thể thêm một lần ngu muội hay sao?
Lăng Phi ra đến cửa, ta đã tạm thời yên tâm. Tay cầm kiếm ở thế phòng thủ, đầu óc ta tính toán cách nào để có thể trốn khỏi đây nhanh nhất. Trận so tài này, cho dù ta thắng hay hắn thắng, cũng không thể khẳng định hắn sẽ thả tiểu muội muội của ta đi. Phải làm cách nào để cả hai tỷ muội được rời khỏi đây an toàn và nhanh chóng nhất? Hắn đã nói chấp ta ba chiêu, phải lợi dụng ba chiêu này để che tầm nhìn của bọn chúng, sau đó ôm Lăng Phi chạy nhanh về rừng trúc.
Vừa tính toán, tay ta đồng thời dồn nội công vào thanh kiếm, định bụng sẽ chém thẳng một đường ngay cửa, lấp hang động này đi. Với nội lực của ta, không biết có đủ sức làm việc đó hay không, nhưng đến nước này thì cũng đành liều một phen vậy. Một luồng khí lực mạnh mẽ từ thanh kiếm toát ra, chém ngay lên cửa hang. Ầm một tiếng. Đá trong động rơi xuống tới tấp, nhưng quả thực để lấp đi hang động này thì ta còn phải luyện thêm vài năm nữa.
Nhanh trí, ta nghĩ ngay đến việc lợi dụng khói bụi che khuất tầm nhìn, nhanh chóng mang Lăng Phị chạy trốn, nhưng ta đã đánh giá đối phương quá thấp. Tâm ý của ta sau đòn thất bại vừa rồi cũng đã bị bọn chúng phát hiện, đồng thời tên lão Lục cũng đã chạy đến chỗ Lăng Phi, đưa con rắn nhỏ vào sát cổ con bé.
Hắn lớn giọng:
- Lão Tứ nhà ngươi bị con nhóc vắt mũi chưa sạch lừa một vố có thấy đau không? Không thi thố gì nữa, ngươi muốn giữ nó thì cứ dùng cách mà giữ. Tru Nhân Giáo chúng ta đúng là bị ngươi làm nhục!
Tên lão Tứ không nói gì, im lặng nhìn ta, cái nhìn của hắn có chút đáng sợ.
Lão Lục nói tiếp, giọng hằn học:
- Được làm đệ tử của Tru Nhân Giáo là phước ba đời nhà ngươi, đã không biết phúc lại còn bày quỷ kế lừa lão Tứ, thật không biết tốt xấu. Nếu ngươi không buông kiếm xuống và đi theo chúng ta, cứ nhìn con rắn này mà biết hậu quả của muội muội ngươi.
Ta tái mặt.
Tuy không biết con rắn trên tay hắn là giống gì, nhưng nhìn hình dáng thực kỳ dị. Bao phủ lên cái thân thể nhỏ xíu lanh lẹ kia là một màu vàng óng, ánh mắt sắc lẹm và cái lưỡi xanh thẫm. Trên thế gian chắc có lẽ chỉ có một vài con như thế. Hơn nữa, nó lại ở trong tay bảy tên quái nhân này, ắt hẳn là một loại rắn cực độc.
Lăng Phi quá sợ hãi, nó khóc thét lên gọi ta không ngừng.
Không còn sự lựa chọn nào khác, ta đành buông kiếm.
- Ta đồng ý theo các ngươi. Hãy giữ lời mà thả muội muội của ta ra.
Hai tên trong bọn chạy đến, dùng một sợi dây rất cứng trói chặt hai tay và hai chân ta. Đâu đó xong xuôi, bọn chúng mới thu con rắn về, nhưng lại không thả Lăng Phi.
Tên lão Tứ nói bằng cái giọng the thé:
- Ta đã cho ngươi có cơ hội lựa chọn, nhưng ngươi lại dùng trò ma mãnh cố tình gạt ta. Muội muội này của ngươi là do ngươi ép ta mang nó về Tru Nhân Giáo.
Kế thoát thân của ta đã thất bại, lại làm hại cho Lăng Phi vì thế mà không được thả ra. Ta phải nghĩ cách khác. Dù bằng cách gì cũng phải để Lăng Phi được về nhà an toàn.
Ta quay sang lão Tứ:
- Có phải thực lòng ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ không?
Hắn bước tới vài bước, đứng ngay trước mặt ta:
- Đương nhiên.
Ta nhìn hắn, lạnh băng:
- Cho dù ngươi có bắt ta về Tru Nhân Giáo, nhưng trong lòng ta không phục thì cũng sẽ không nhận ngươi làm sư phụ. Ngươi hãy thả muội muội ta ra, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi.
Hắn đăm chiêu. Suy nghĩ một lát, hắn đồng ý:
- Dù gì, con bé này cũng chẳng có lợi ích gì với ta. Được, ta thả nó về. Nếu muốn giữ cái mạng của mình, ngươi hãy nhớ những lời ngươi nói hôm nay.
Đồng thời, hắn ra hiệu bảo lão Lục thả Lăng Phi. Tên này có vẻ hằn học, nhưng vẫn buông tay khỏi Lăng Phi.
Con bé chạy tới bên cạnh ta, khóc ngất:
- Bình tỷ, muội không đi đâu, muội ở lại đây với tỷ.
Ta dỗ dành:
- Muội muội ngoan, muội mau về nhà kẻo mẫu thân lo lắng. Tỷ không sao đâu, ngày mai tỷ sẽ về nhà tìm muội.
Nước mắt lưng tròng, Lăng Phi vẫn một mực không chịu rời đi.
Ta bất đắc dĩ đành lớn tiếng:
- Muội thật là không ngoan, không chịu nghe lời tỷ. Về nhà rồi, tỷ sẽ không dạy muội viết tên phụ thân đâu.
Lời này quả thật là có hiệu quả. Con bé miệng vẫn mếu máo, nhưng cũng đã chịu rời đi theo lời ta nói.
Đợi Lăng Phi đi khuất rồi, ta mới dám thở dài. Tru Nhân Giáo, cả giang hồ ai cũng nghe tiếng, nhưng thực chẳng ai biết được hang ổ của bọn chúng nằm ở nơi nào. Cho dù mẫu thân ta có nghe Lăng Phi kể lại, biết ta bị Tru Nhân Giáo bắt đi, thì e cũng chẳng bao giờ tìm đến nơi để cứu ta được. Tất cả, chỉ còn phụ thuộc vào chính bản thân ta mà thôi.
--oOo --
Dải lụa đen bịt kín đôi mắt được mở ra. Trước mắt ta, mọi vật tối om, chỉ có một thứ ánh sáng lờ mờ hắt ra từ ánh đèn nhỏ ở góc phòng. Mà không, đây không phải là một căn phòng, là một hang động thì đúng hơn, chỉ có điều, đây hẳn là một hang động bằng đá cực lớn. Có lẽ là nơi trú ngụ của Tru Nhân Giáo.
Tên lão Lục đẩy ta vào trong, giọng vẫn hằn học:
- Ngươi ở đây, cơm nước sẽ có người mang tới.
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi. Tên này quả thực là tính tình nóng nảy, cũng không chút xót thương người khác. Một tiểu cô nương mười hai tuổi như ta, thế mà hắn cũng đối xử chẳng chút nương tay, cộc cằn quá thể.
Hắn đi khuất rồi, ta mới bắt đầu nhìn kỹ lại "căn phòng" dành cho mình. Ở góc phòng, ngay cạnh chiếc đèn nhỏ kia là một "chiếc giường" êm ái bằng rơm. Chậc, đương nhiên không thể sánh với chiếc giường trúc thơm ngát mà mẫu thân luôn chuẩn bị cho ta, nhưng được thế này cũng là quá tốt rồi.
Ta giơ tay lên che miệng, ngáp một tiếng. Đi cả ngày, người cũng đã bắt đầu thấm mệt. Ta chẳng suy nghĩ gì nữa, nằm lên đống rơm, ngủ một giấc ngon lành.

"Chờ muội với"
"Nắm lấy tay ta, ta sẽ dắt muội đi"
"Muội mỏi chân lắm, huynh cõng muội đi nha"
"Muội thật là nhõng nhẽo. Leo lên lưng ta nào"
Tiếng tiểu cô nương chừng sáu tuổi cười vang trong trẻo. Cô đang ngồi vắt vẻo trên lưng một cậu bé hơn cô vài tuổi, khuôn mặt hớn hở vô cùng.
"Sau này muội gả cho huynh, huynh cũng sẽ cõng muội về nhà như thế này nhé"
"Không được, lúc đó huynh sẽ thuê kiệu rước muội về"
"Không không, muội thích huynh cõng muội như thế này cơ"
"Được rồi, vậy huynh sẽ cõng muội cả đời"
"Thật sao? Ngay cả lúc muội già như gia gia của muội, huynh vẫn sẽ cõng muội sao?"
"Ừ, huynh vẫn sẽ cõng muội, suốt đời suốt kiếp"

Ta giật mình tỉnh giấc, trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Những hình ảnh trong giấc mơ vừa rồi, cả hai đứa bé kia, đều có nét gì đó rất quen thuộc, nhưng ta lại không thể nào nhớ ra được đã gặp chúng ở đâu.
Vẫn còn là giữa đêm, không một ánh sáng, thế nhưng ta lại chẳng thể nào ngủ thêm được nữa.