Chương 1: KHU RỪNG TRÚC

Trác Ngọc

Chương 1: KHU RỪNG TRÚC

Chương 1: KHU RỪNG TRÚC

- Bình Nhi, chạy đi con!
Phụ thân tay đẩy ta về phía mẫu thân, giọng như van nài.
- Phụ thân, con không thể đi, con sẽ ở lại đây với người. Có chết con sẽ chết chung với người.
Ta cố nhoài người ra khỏi tỳ nữ đang bế xốc ta lên, chìa hai tay về phía phụ thân, khóc thét.
Phụ thân ta đau khổ:
- Bình Nhi, ta và mẫu thân con đã tính toán cả rồi. Triều đình không có được chứng cứ buộc tội sẽ không thể giết ta. Tỷ muội con phải ngoan, phải nghe lời mẫu thân. Một ngày không xa, gia đình chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ.
Ông quay sang mẫu thân, mắt đã rơm rớm ướt nhưng giọng đầy dứt khoát:
- Nàng đưa các con đi mau!
Mẫu thân tay ôm tiểu muội muội chưa đầy hai tuổi của ta, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt đang cố giằng xé nội tâm kia, đau khổ quay nhanh người ra khỏi phủ. Người tỳ nữ thân tín cũng ôm ta chạy theo, mặc cho ta giãy giụa, gào thét không ngừng.
--oOo –
Ta được sinh ra vào năm Nhật Minh thứ sáu.
Cha là quan văn, thuộc hàng nhất phẩm trong triều đình, tên là Lăng Trực. Tính tình ông cương nghị, thẳng thắn, không chịu nịnh hót, lại cũng không tạo dựng phe phái cho mình nên thường bị gian thần tìm cách hãm hại.
Mẹ ta lại là người có chút tiếng tăm trên giang hồ lúc đó. Nhắc đến Nhan Y, người ta không thể không nghĩ ngay đến một nữ hiệp vô cùng xinh đẹp nhưng mang một khuôn mặt lạnh lùng. Nàng luôn xuất hiện trong bộ y phục và tấm mạng che mặt cùng màu tím nhạt, thân thủ xuất quỷ nhập thần.
---
Năm đó, Lăng Trực bị một tên gian thần lừa vào trong rừng sâu, định thuê người ám toán. Lúc chàng quan văn phong thái thanh tao, trang nhã, không chút võ công ấy bị một nhát đao đâm xuyên bả vai, thì sự xuất hiện của nữ hiệp xinh đẹp vô tình đi ngang qua đã cứu chàng một mạng. Bị thương nặng, chưa thể trở về phủ ngay, chàng đành tá túc tại ngôi nhà gỗ trong rừng trúc cách đấy không xa, cũng chính là nơi Nhan Y đang cư ngụ.
Một tháng trôi qua, nữ bắt đầu mến nam là chính nhân quân tử, tuy không chút võ nghệ phòng thân nhưng lại thẳng thắng, cương trực, không giống những tên tham quan vô lại đang nhan nhản hại nước hại dân. Nam cũng bắt đầu yêu nữ vì mến tài, mến sắc, lại ôn nhu dịu dàng, không như cái vẻ ngoài lạnh lùng mà nàng tạo dựng. Ngày ngày, chàng gảy đàn, nàng luyện kiếm, rừng trúc trở thành nơi chứng nhân cho một mối tình đẹp bắt đầu nảy sinh. Đến một ngày, chàng nắm tay nàng cùng về Lăng phủ.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, Nhan Y lần lượt sinh hạ cho Lăng Trực hai cô con gái xinh đẹp. Cô con gái đầu lòng được đặt tên Lăng Bình, chính là ước nguyện suốt cuộc đời luôn được bình bình an an.
Lăng Bình đó, chính là ta vậy.
Từ nhỏ, ta được cha mẹ thương yêu, cưng chiều hết mực. Khi lên năm tuổi, phụ thân bắt đầu dạy ta văn chương, dạy ta cách làm người phải cương trực, thẳng thắn, không được hẹp hòi, ích kỷ cá nhân. Mẫu thân dạy ta kiếm pháp, để trở thành một nhi nữ không yếu đuối thường tình. Mẫu thân còn đặc biệt tìm cho ta một nhũ mẫu giỏi về thêu thùa may vá, dạy ta cầm kim nối chỉ. Chỉ là thế nào ta cũng không khéo được cái khoản nữ nhi này, mỗi lần cầm kim là không dưới mười lần đâm vào tay đau điếng.
Dưới ta còn có một tiểu muội muội kém ta năm tuổi, tên là Lăng Phi. Lăng Phi sở hữu một đôi mắt to tròn, đen láy, một đôi má phúng phính, đáng yêu vô cùng. Ta thực là rất, rất yêu thích tiểu muội muội này, ngày ngày sau khi luyện chữ và tập kiếm pháp xong đều một mực đòi đến thăm muội ấy.
Thời gian trôi qua.
Nguyên năm ấy ta vừa tròn bảy tuổi. Sau khi từ phòng của nhũ mẫu trở ra, ta vừa đi vừa xuýt xoa những ngón tay bị kim đâm tê buốt, định quay sang tìm mẫu thân để khóc một hồi cho thỏa thích. Ta cho rằng làm như thế, mẫu thân sẽ xót xa mà miễn cho ta cái khoản thêu thùa thật đáng sợ này.
Vừa đến cửa phòng, định chạy ào vào khóc lóc, ta bỗng nghe thấy giọng mẫu thân hốt hoảng:
- Chàng nói sao?
Giọng phụ thân ta trầm trầm:
- Một thị vệ của Minh Vương phủ đã đến báo cho ta tin này, chắc chắn không thể sai được. Trước kia, hắn từng chịu ơn của ta, nên lần này đã mạo hiểm tính mạng đến báo cho chúng ta một chuyến.
Khi ấy, ta chỉ là một đứa bé bảy tuổi, còn chưa thể hình dung được mức độ của câu chuyện vừa rồi, chỉ là nhất thời tò mò, ghé sát hai con mắt qua khe cửa, nhìn vào trong.
Mẫu thân vung tay lấy thanh kiếm ở góc phòng, giọng nóng nảy:
- Minh Vương gia trước nay qua lại với chúng ta rất tốt, giờ trở mặt vu oan cho chàng. Thiếp phải đến hỏi hắn cho ra nhẽ.
Nắm lấy tay mẫu thân, phụ thân ngăn lại:
- Phu nhân, nàng không được manh động. Bây giờ nếu để cho hắn thấy chúng ta đã biết được âm mưu này thì đừng hòng một ai trốn thoát. Nàng bình tĩnh nghe ta nói, chúng ta phải tính toán cho kỹ.
Ngồi xuống ghế, khuôn mặt mẫu thân không có vẻ gì là bớt nóng giận.
Phụ thân nói tiếp:
- Ta đã suy nghĩ rất lâu. Thông đồng với quân phản loạn chỉ có một kết cuộc là tru di tam tộc. Nàng hãy mang Bình Nhi và Phi Nhi trốn khỏi nơi này. Nàng vốn là người của giang hồ, hãy tạm thời mang các con về rừng trúc ẩn nấp. Bọn chúng chưa có được chứng cớ cũng không thể làm gì được ta
Mẫu thân đứng phắt người dậy, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm:
- Phu quân, thiếp không đi đâu cả, có chết thì cả nhà chúng ta cùng chết. Nhưng trước tiên, thanh kiếm này phải nói chuyện với Minh Vương gia hắn một lần.
Lắc đầu, giọng phụ thân mang nặng vẻ buồn phiền:
- Phu nhân, nàng không nghĩ đến nàng thì cũng phải nghĩ đến các con, không thể để chúng cùng chết với chúng ta được. Chúng còn quá nhỏ, thật là không công bằng với chúng chút nào. Nàng xem, Bình Nhi trong sáng đáng yêu như thế, còn Phi Nhi chỉ chưa đầy hai tuổi, để chúng chết theo chúng ta, chẳng phải quá đáng thương sao.
Nước mắt mẫu thân bắt đầu rơi xuống, giọng run run:
- Nhưng thiếp không thể bỏ chàng ở lại. Hay là chúng ta cùng trốn đi? Chúng ta hãy cùng về rừng trúc sống những ngày yên bình...
Phụ thân lắc lắc đầu:
- Không được đâu, phu nhân. Nếu cả nhà chúng ta cùng trốn đi, triều đình sẽ truy đuổi gắt gao, sẽ không một ai trốn thoát
Im lặng một lúc lâu, người nói tiếp:
- Ngay trong đêm nay, nàng hãy đưa các con đi khỏi nơi này. Nếu ta tính toán không nhầm, chỉ trong ngày mai, quân lính sẽ đến đây. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nàng mau thu dọn một ít hành lý, chuẩn bị một cỗ xe ngựa, đem theo vài tùy tùng đáng tin nhất rồi trở về rừng trúc.
Tiếng gió rít qua những tàng cây trong sân khiến ta rùng mình. Ta được phụ thân dạy cho chữ nghĩa, tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu thế nào là
-tru di tam tộc", tại sao gia đình ta lại bị tru di tam tộc? Minh Vương gia mà phụ thân nhắc tới, ta cũng có biết. Mỗi lần đến nhà, hắn đều mỉm cười thân thiện và cho ta những thứ đồ chơi bé xíu mà ta rất thích. Như vậy, hắn chẳng phải là người tốt hay sao? Tại sao một người tốt mà lại đổ oan cho phụ thân ta?
Ta ghé mắt sát hơn chút nữa, tay chân bắt đầu run lên vì gió lạnh. Bình thường, với thân thủ của mẫu thân đã sớm nhận ra ngay sự có mặt của ta, nhưng có lẽ người đang quá lo lắng mà không để ý đến xung quanh nữa.
Mẫu thân đang nắm tay phụ thân, giọng chắc nịch:
- Thiếp sẽ ở lại đây cùng chàng. Bình Nhi và Phi Nhi nhờ Tiểu Nguyệt chăm sóc. Tiểu Nguyệt cũng có chút võ công, có thể chăm sóc tốt cho các con
Phụ thân lắc đầu:
- Nàng cho rằng Tiểu Nguyệt có thể thay thế nàng sao? Chút võ công của Tiểu Nguyệt sao đối phó nổi đám thị vệ của triều đình? Phu nhân, các con cũng cần có tình thương của một người mẹ, không thể cùng lúc mất đi cả cha lẫn mẹ được.
Nhìn vào mắt mẫu thân, cái nhìn của phụ thân thật dịu dàng. Người nhẹ giọng:
- Nàng hãy tin ta. Bọn chúng không có được chứng cớ sẽ không thể buộc tội ta được. Cùng lắm chỉ là giam ta một chỗ. Đến khi thời cơ thích hợp, nàng có thể tìm cách minh oan và cứu ta ra. Ta nhất định sẽ thật khỏe mạnh chờ nàng.
Mẫu thân khóc như mưa. Cơ hồ lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy người khóc. Ta quỵ chân xuống, va vào chậu hoa trước cửa, đánh
-choang" một tiếng.
--oOo --
Bóng đêm bao trùm lên vạn vật. Chiếc xe ngựa vẫn thẳng đường chạy giữa màn đêm không ngừng nghỉ. Mẫu thân ta bơ phờ, nước mắt ướt đẫm cả khuôn mặt, chốc lát lại ngoái đầu nhìn về phía sau. Ta cũng đã thôi gào khóc, mệt lả, tựa mình nằm trong lòng Tiểu Nguyệt, thiếp đi tự lúc nào không biết.
Một đêm thật kinh hoàng.
Lúc ta tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường được làm bằng trúc, tại một ngôi nhà gỗ sâu trong rừng trúc. Bên cạnh, tiểu muội muội của ta đang ngủ say. Muội ấy cơ hồ còn quá nhỏ, không hiểu được hoàn cảnh hiện giờ của chúng ta, vẫn là khi thức dậy nhìn ta cười tít cả mắt.
Ta đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào đôi má bầu bĩnh, khẽ thở dài.
Để Lăng Phi nằm đó, ta vén bức màn màu tím nhạt, bước ra phòng khách, định bụng sẽ tìm mẫu thân để lấy một chén cháo nóng cho tiểu muội muội.
Không thấy mẫu thân đâu.
Hốt hoảng, ta chạy khắp nhà vẫn không tìm thấy người, trong lòng vô cùng sợ hãi. Ta vốn định khóc toáng lên để người nghe thấy, chợt nhớ bây giờ đã không còn như hôm qua. Hoàn cảnh đã thay đổi chỉ sau một đêm ác mộng. Ta tự dặn mình phải cứng cỏi hơn, phải bảo vệ mẫu thân và muội muội, còn phải tìm mọi cách minh oan cho phụ thân nữa. Nghĩ như vậy, ta mím môi không cho tiếng khóc được bật ra.
Bất chợt ta nghĩ, có khi nào mẫu thân đã về Lăng phủ, đã bỏ lại ta và tiểu muội muội ở nơi này?
Ta hoảng loạn chạy ra cổng, rồi thở phào nhẹ nhõm. Mẫu thân đang đứng đó, tựa người vào thân trúc mà hướng về kinh thành. Dáng vẻ của người thật muôn phần tiều tụy.
--oOo --
Thời gian thấm thoát trôi qua. Ta năm nay đã gần tròn mười hai tuổi. Năm năm sống trong rừng trúc, mẫu thân vẫn ngày ngày dạy ta luyện kiếm, ta vẫn phải ngày ngày đọc nào sách, nào kinh thư. Đó là tâm nguyện của phụ thân, muốn ta trong hoàn cảnh nào cũng phải trau dồi kiến thức. Ta thực lòng chỉ muốn luyện võ để một ngày nào đó quay về cứu phụ thân, để gia đình ta lại được đoàn tụ. Nếu là trước kia, có lẽ mẫu thân sẽ đồng tình với ta, nhưng trong năm năm này, quả thật tính cách của người đã khác đi nhiều lắm.
Với suy nghĩ của một đứa bé mười hai tuổi, dù ta có chững chạc đến đâu chăng nữa thì cũng không thể hiểu được tại sao mẫu thân lại thay đổi nhiều đến như thế. Người như điềm tĩnh hơn, sự nóng nảy ngày xưa của một cô gái giang hồ, có thể chém chém giết giết khi thấy những điều chướng tai gai mắt đã không còn hiển hiện trong con người của mẫu thân nữa.
Người nói với ta rằng, ta không phải chỉ học kiếm pháp là đủ, mà phải đọc sách thật nhiều thì mới đủ tài trí để cứu phụ thân. Người còn bảo, để cứu phụ thân, nhất định phải dùng đến mưu lược.
Dòng máu đang chảy trong con người ta, chắc có lẽ nhiều phần là của mẫu thân. Vì thế ngày đó, ta im lặng nhất nhất làm theo, nhưng trong lòng vẫn luôn tin rằng, sách vở chỉ làm cho con người ta yếu đuối. Chỉ cần võ công ta cao cường, ta sẽ về phá ngục cướp phụ thân đi.
Rừng trúc sớm tinh mơ còn ướt đẫm trong sương. Ta nhún người dùng khinh công bay lên, tựa vào thân trúc. Màu trắng của y phục lẫn trong màu xanh của thân cây, tạo nên một cảm giác hài hòa, dễ chịu. Cũng không biết từ nguyên nhân gì, từ nhỏ ta đã đặc biệt thích màu trắng. Y phục trắng, chuôi kiếm trắng, lụa buộc tóc cũng màu trắng. Phụ thân ta hay cười:
- Ngày trước biết thế ta đặt tên con là Lăng Bạch thì đúng hơn.
Chợt nhớ đến phụ thân, trong lòng ta ngầm xót xa. Không biết giờ này Người như thế nào? Có bình an và khỏe mạnh? Ở trong ngục liệu có được ăn no, liệu có không bị người ta hành hạ?
Phụ thân luôn dạy ta phải biết bao dung, với người khác không nên ghét bỏ, không được giữ thù hận ở trong lòng. Nhưng với những người hãm hại phụ thân, làm cho chúng ta nhà tan cửa nát, ta có phải là nên hận lắm không? Phụ thân, người hãy cho con biết, con có phải là nên giữ mối hận này ở trong lòng mà chờ ngày trở lại trả một phen cho chúng??
Trong lòng bất định, ta vung kiếm ngang vai, dùng nội công dồn vào thanh kiếm, xoay người chém mạnh. Trong phút chốc, những thân trúc xung quanh đều dứt đoạn, rơi xuống lả tả. Ta cũng từ từ hạ người, rơi nhẹ xuống đất, tay nắm chặt chuôi kiếm đang cắm bên cạnh. Nước mắt bỗng dưng ứa ra, chảy dài trên hai gò má.
Vừa lúc đó, Lăng Phi chạy đến, tay cầm chiếc giỏ hái nấm thường ngày. Không để ý thấy ta đang khóc, con bé nắm lấy vạt áo ta, lay lay:
- Bình tỷ, tỷ dắt muội đi hái hoa nha
Ta quay mặt đi, lau lẹ những dòng nước mắt, quay lại nhìn tiểu muội muội, cười:
- Được thôi. Nhưng sao hôm nay muội dậy sớm thế?
Lăng Phi phụng phịu:
- Bình tỷ, tỷ không nhớ hôm nay là sinh nhật phụ thân sao? Tỷ hư quá à.
Nói đoạn, nó vờ quay mặt đi, ra bộ giận dỗi.
Ta đúng là chỉ mải mê luyện kiếm pháp, chẳng còn biết ngày tháng gì nữa, sinh nhật phụ thân mà ta cũng quên được.
Nắm tay Lăng Phi, ta dỗ dành:
- Muội muội ngoan, là tỷ không tốt. Giờ tỷ dắt muội ra bờ sông hái hoa nhé. Sáng nay, tỷ thấy ở đó hoa đang nở rất đẹp.
Lăng Phi vẫn tỏ ra giận dỗi.
Ta lắc lắc tay con bé:
- Thôi nào muội muội ngoan, lát nữa tỷ sẽ dạy cho muội viết chữ. Dạy cho muội viết tên phụ thân nhé, được không?
Quay người lại thật nhanh, mắt Lăng Phi sáng rỡ:
- Tỷ nhớ nhé, Bình tỷ. Tỷ không được nuốt lời đâu đó.
Nó đưa ngón tay ra, buộc ta phải móc nghéo một cái mới chịu.
Ta nắm tay, dắt Lăng Phi ra sông Lam Hải, cách rừng trúc một quãng không xa.
Con sông này tên Lam Hải, là bởi nước của nó có một màu xanh biếc, đẹp vô cùng. Dọc hai bên bờ sông, những bụi hoa dại mọc lên um tùm, đủ màu, đủ sắc. Những cánh hoa còn đọng sương sớm, mềm mại như da em bé, tràn đầy sức sống.
Lăng Phi thích lắm, vừa nhảy nhót vừa chọn những bông hoa đẹp nhất. Ta nhìn tiểu muội muội, mỉm cười. Đáng ra, ở cái tuổi mười hai này, ta cũng nhí nhảnh hồn nhiên như thế, nhưng hoàn cảnh đã khiến ta chững chạc trước tuổi của mình quá nhiều.
Một tháng sau khi trở về rừng trúc, mẫu thân có cải trang, lên kinh thành ngóng tin tức của phụ thân. Đúng như phụ thân dự đoán, ngay sau cái đêm chúng ta trốn đi, triều đình đã cho người tới bắt phụ thân và tất cả gia binh giam vào tử ngục, nhưng chưa tìm đươc chứng cứ nên ngày hành quyết được dời lại cho đến khi chứng cứ rõ ràng. Đồng thời, một lệnh truy nã ba người chúng ta cũng được công bố khắp thiên hạ.
Năm năm trôi qua, phụ thân đã phải chịu khổ quá nhiều...
Mải mê với những dòng suy nghĩ về phụ thân, lúc ta nhìn lên đã không thấy Lăng Phi đâu. Thất kinh, ta chạy khắp nơi tìm kiếm con bé. Tiểu muội muội của ta xưa nay vốn rất ngoan, nó không bao giờ đi quá xa khi chưa được sự cho phép, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Vội vàng và hốt hoảng, ta chạy dọc bờ sông, men theo con đường mòn, vừa lớn tiếng gọi.
Không một tiếng trả lời.
Mặt trời lên cao rồi dần khuất núi. Khung cảnh thật nặng nề.
Lăng Phi, muội đang ở đâu?