Tiền truyện 2: SINH LY TỬ BIỆT

Trác Ngọc

Tiền truyện 2: SINH LY TỬ BIỆT

Tiền truyện 2: SINH LY TỬ BIỆT

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, êm ái cuốn bay những chiếc lá úa vàng xưa nay vẫn nằm chễm chệ trên cây cổ thụ Đại Minh huyền bí. Gọi là Đại Minh, vì thân cây này có thể phát ra một thứ ánh sáng kỳ ảo vô cùng. Ta và Thần Quân ngồi bên nhau cách đó không xa, cạnh đầm Thạch Thủy đầy hoa sen trắng đang mùa nở rộ. Những cánh sen tinh khiết ánh lên tiên khí, lóng lánh dưới trời chiều.
Chàng đưa tay bắt lấy một chiếc lá, nhìn ta, ánh mắt thật dịu dàng.
- Băng Nhi, nàng có biết tại sao chiếc lá này lại bị gió cuốn đi không?
Ta cũng tiện tay bắt lấy một chiếc lá, mỉm cười:
- Đương nhiên thiếp biết. Vì nó đã úa.
Chàng lại hỏi:
- Nàng có biết sinh mệnh của một chiếc lá trên thiên giới này cũng khác với trần gian?
Ta tròn mắt, nhìn chàng:
- Khác như thế nào? Lá cây dưới trần gian là không bao giờ héo úa sao, Quân Quân?
Thần Quân bật cười, chàng ký nhẹ lên đầu ta một cái, mắng yêu:
- Nàng thật ngốc hơn ta tưởng. Dù là hữu tình hay vô tri thì cũng đều là một sinh mạng, đều biết suy nghĩ, biết cảm nhận. Lá cây cũng vậy. Mỗi chiếc lá và con người ở trần gian đều phải trải qua sinh-lão-bệnh-tử. Sinh ra, già úa và chết đi là những điều không bao giờ tránh khỏi được. Nhưng ở thiên giới này thì lại khác, một chiếc lá chỉ bị héo úa khi nó khởi sinh những tà niệm vốn không nên có. Nàng cũng thấy đó, thân cây mẹ không bao giờ tiếp nhận một chiếc lá đã úa vàng.
- Ý chàng là...
Thần Quân nhìn ta, dịu dàng:
- Ma đầu dù lợi hại đến đâu thì cũng chỉ như một chiếc lá úa vàng chứa đầy tà niệm, còn nàng lại thuần khiết như một chiếc lá xanh non đầy sức sống. Nàng nghĩ xem, cuộc sống này sẽ giữ nàng lại, hay giữ ma đầu Vô Thiên? Đó là lý do tại sao trước nay tà ma không bao giờ thắng được chánh đạo.
Ta đặt bàn tay lên tay chàng, siết nhẹ.
- Quân Quân, thiếp nhất định sẽ vượt qua mọi thử thách và mau chóng trở về. Thiếp nhất định không làm chàng thất vọng, thiếp nhất định không làm chàng lo lắng. Hãy tin thiếp.
Giọng chàng vẫn ấm áp bên tai.
- Ta tin nàng. Đương nhiên ta lúc nào cũng tin nàng.
Ta ngước mắt nhìn Thần Quân, im lặng. Cái nét kiên nghị kia, cái sự điềm đạm, vững chãi nhưng lại hết sức dịu dàng của chàng kia, đã bao lâu rồi luôn cho ta cảm giác được chở che, được bảo vệ. Chỉ cần được ở bên chàng, chỉ cần được nhìn chàng, thì dù cho trời có sập xuống ta cũng không chút âu lo hay sợ hãi. Đã ba đời ba kiếp, trải qua sinh tử luân hồi, chàng vẫn một lòng nhận ra ta, ở bên cạnh yêu thương ta, chăm sóc ta. Nhưng...
Ta chợt nhớ đến lời lão Tinh Quân hôm đó. Nguyên là lần đầu thai xuống phàm trần chịu thiên kiếp này, ta phải trải qua một tình kiếp, và hẳn nhiên, người cùng trải qua tình kiếp với ta lại không phải là Thần Quân chàng. Cảm giác rồi đây ta sẽ phản bội chàng, sẽ yêu thương, sẽ đau khổ vì một nam nhân khác mà không phải là chàng khiến tim ta như bị ai bóp chặt, đau nhói.
Nước mắt bỗng dưng muốn trào ra, ta nghẹn giọng:
- Quân Quân, tại sao chàng lại tin thiếp? Chàng có biết rồi đây thiếp sẽ phải phản bội...
Chưa kịp nói hết câu, Thần Quân đã lên tiếng, giọng quả quyết, nhưng lại nghe như chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm:
- Ta tin vào tình yêu mà nàng đã dành cho ta. Băng Nhi, nàng cũng phải tin vào chính mình.
Tin vào chính mình ư? Ta làm sao có thể tin vào chính mình khi mà ta chẳng thể nào tránh được cái tình kiếp kia? Ta phải trải qua mọi đau thương và vượt qua được nó, làm sao để không phản bội chàng??
Nghĩ đến đó, ta bật khóc:
- -Chàng tin thiếp, nhưng rồi thiếp có xứng đáng với lòng tin của chàng không? Rồi thiếp sẽ phản bội chàng, phản bội tình yêu của chàng. Thiếp không xứng đáng với lòng tin của chàng, chàng có hiểu không?
Thần Quân im lặng. Ta càng nức nở.
- Chàng không hiểu sao? Trái tim của một nữ nhi không thể nào cùng lúc chứa được hình bóng của cả hai nam nhân. Khi thiếp yêu một người khác, thiếp sợ thiếp sẽ hoàn toàn xóa đi hình bóng chàng, tình yêu chàng. Thiếp yêu chàng, thiếp không muốn phản bội chàng, thiếp không muốn làm chàng đau khổ, thiếp không muốn!!
Thần Quân nhẹ đưa tay kéo ta lại và ôm vào lòng. Ta vòng tay định ôm lấy chàng, chợt nhớ tới thực tế phũ phàng sắp đối diện, nhất thời kích động lại đẩy chàng ra, theo quán tính lùi lại mấy bước, ngã quỵ, nước mắt chảy dài.
Thần Quân nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống bên cạnh, nhìn thẳng vào mắt ta.
Ánh mắt chàng vẫn vô cùng ấm áp.
- Băng Nhi, ta không trách nàng.
Giọng chàng dịu dàng, nhưng ta lại nghe thấy được tiếng thở dài thật khẽ mà chàng đang cố giấu đi. Quân Quân, chàng đau lòng lắm phải không? Chàng đau lòng lắm nhưng lại sợ ta buồn, sợ ta dằn vặt bản thân mình nên trước mặt luôn tỏ ra như không hề để tâm đến việc ta sẽ yêu người khác.
Thần Quân vuốt nhẹ tóc ta, đôi bàn tay dừng lại trên hai gò má đang ướt đẫm, nhẹ lau đi những dòng nước mắt.
- Băng Nhi, có những chuyện nàng vẫn chưa biết. Tình kiếp lần này nàng phải trải qua cũng đều là có căn nguyên của nó.
Dừng một lát, chàng nói tiếp:
- Chuyện xảy ra ở kiếp trước kia, khi nàng còn là một con bạch thố tinh. Để có viên minh châu làm cho diện mạo luôn giữ được nét thanh xuân xinh đẹp, nàng đã lừa dối tình cảm của thái tử Đông Hải long cung, làm cho hắn vô cùng đau khổ. Cái nợ ân tình đó, bây giờ nàng phải trả.
Ta đưa tay áp chặt lấy tai mình, không muốn nghe những gì chàng nói, không muốn đón nhận cái sự thật đau đớn kia.
- Nhưng thiếp không muốn. Quân Quân, thiếp không muốn phản bội chàng!!
Ta bật dậy cố bỏ chạy, chưa được vài bước lại vướng vào xiêm y của chính mình mà ngã nhào. Thần Quân bước đến gần ta, vẫn cái vẻ điềm tĩnh đó, nhưng ánh mắt chàng thật buồn. Chàng không đỡ ta đứng dậy, chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh ta.
- Sau này, mỗi khi nàng vấp ngã, ta không thể ở bên cạnh nâng nàng đứng dậy. Nàng phải học cách một mình đối diện với mọi thứ, một mình vượt qua được mọi thử thách dù cho nó có khắc nghiệt đến thế nào, lúc đó nàng mới có thể đủ sức chiến thắng ma đầu Vô Thiên.
Ta vẫn nấc nghẹn.
- Băng Nhi, nàng hãy luôn nhớ rằng, dù ta không thể nâng nàng đứng dậy, nhưng khi nàng vấp ngã, ta vẫn luôn ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng thật chặt.
Hoàng hôn buông xuống. Ánh chiều hắt lên mặt hồ. Tĩnh lặng. Chúng ta ngồi như thế, thật lâu, thật lâu...
Bất ngờ, ánh hào quang sáng rỡ hiện ra giữa không trung làm cái khung cảnh ảm đạm bỗng trở nên êm dịu vô cùng.
Một giọng nói dịu dàng và ấm áp vang lên:
- Là phước hay là họa, là hạnh phúc hay đau thương, đều từ tâm ta mà ra cả.
Ta và Thần Quân nhất loạt nhìn về phía phát ra âm thanh trầm ấm kia, nhất thời quá kinh ngạc, vội vàng quỳ xuống mà chắp tay:
- Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn Quán Thế Âm Bồ Tát.
Đức Bồ Tát Quán Thế Âm đang tĩnh tọa trên đài sen, mỉm cười, ánh mắt Ngài thật hiền từ:
- Băng Liên, con có hiểu những điều ta vừa nói hay không?
Ta chợt giật mình, như tỉnh ra từ trong mộng cảnh.
Giữ nguyên tư thế, ta cung kính đáp:
- Bạch Bồ Tát, cảm ơn Người đã khai sáng cho con.
Ngài gật đầu, nụ cười hiền hậu vẫn nở trên môi, nhìn ta trìu mến:
- Con quả thật là có duyên với ta. Từ nay, ta sẽ nhận con làm đệ tử. Hãy đưa tay ra, ta có món quà này dành cho con.
Nói đoạn, Ngài cầm cành liễu phất nhẹ một cái, trên tay ta hiện ra quả đào tiên óng ánh hào quang. Ta chắp tay tạ ơn, đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ. Hương vị ngọt lịm tan vào cổ họng. Chợt thấy một luồng khí lực lan tỏa khắp cơ thể, ta có cảm giác đạo hạnh của mình lại tăng thêm vài bậc, sảng khoái vô cùng.
Đợi ta ăn hết quả đào, Ngài lại lên tiếng:
- Ma đầu lần này vô cùng lợi hại, ngay cả kiếp nạn và sứ mệnh của con, hắn cũng đã tính ra từ trước. Nguồn thần lực từ quả đào này sẽ bảo vệ con cho đến khi con mười tám tuổi. Nhờ nó, con có thể ẩn đi thân phận của mình, không bị ma đầu phát hiện. Con hãy nhớ, đến ngày con tròn mười tám tuổi, nguồn thần lực này sẽ hoàn toàn biến mất, lúc đó, con phải tự thân chiến đấu với sự truy đuổi của ác ma.
Ta cảm thấy như vậy đã là quá tốt, trong lòng vô cùng cảm tạ Ngài.
Quay sang Thần Quân, Ngài nói:
- Thần Quân, đối với thiên kiếp lần này, sứ mạng của con cũng không hề nhỏ. Băng Liên tiên tử lịch kiếp tại trần gian, còn Thiên đình này sẽ do một tay con bảo vệ. Hãy dùng trái tim vị tha của con để đối phó với sự tàn ác. Con phải nhớ, chỉ những trái tim thiện tâm mới có thể đánh tan được lòng tà của ma đạo.
Trong lòng ta bỗng cảm thấy có điều gì đó bất an. Tại sao lại một tay Thần Quân bảo vệ Thiên đình? Nhưng nhất thời, ta vẫn chưa nghĩ ra được lý do của sự bất an đó là gì.
Ta chưa kịp thắc mắc thì Thần Quân đã lên tiếng, giọng chàng cung kính:
- Bạch Bồ Tát, chẳng lẽ Thiên Đế...
Đại Bồ Tát Quán Âm mỉm cười:
- Thiên cơ bất khả lộ. Những điều có thể nói ta đã nói cả rồi. Các con hãy cẩn trọng và phải luôn ghi nhớ một điều: Tà tâm là nguyên nhân của mọi khổ đau.
Hình ảnh Ngài tĩnh tọa trên đài sen dần hóa thành một đám mây ngũ sắc, từ từ lan tỏa vào không gian. Khung cảnh trở lại như ban đầu. Tĩnh mịch. Ta và Thần Quân nhìn nhau, tâm ý tương thông, không ai còn phải nói với ai một lời nào nữa.
--oOo --
Tiểu Vân, người tỳ nữ thân cận nhất của ta, chạy vào. Giọng nàng hốt hoảng:
- Điện hạ, công chúa! Nguy rồi, nguy rồi
Quá vội vàng, nàng vấp vào chiếc bình linh ngọc vạn năm đặt ở cửa chính, ngã nhào. Mảnh vỡ chiếc bình cắt vào tay nàng, máu chảy thấm ướt cả một vạt tay áo.
Như chẳng để ý đến vết thương và cũng quên mất cả việc đứng dậy, giọng nàng vẫn hốt hoảng, mặt trắng bệch:
- Công... chúa... nguy thật... rồi
Ta dừng khúc nhạc đang gảy dở dang, vội vứt cây đàn sang một bên, chạy ra đỡ nàng, dùng tiên thuật chữa trị vết thương ở cánh tay nàng.
- Có việc gì mà ngươi hốt hoảng như vậy? Lần sau đi đứng phải cẩn thận, kẻo lại tự mình làm mình bị thương có biết không?
Vẫn khuôn mặt trắng bệch, giọng Tiểu Vân run run:
- Công... chúa... nguy rồi...
Thần Quân bước tới, trấn an nàng:
- Có chuyện gì, ngươi cứ bình tĩnh mà nói
Nhưng có vẻ như Tiểu Vân quá hốt hoảng đến mức không thể nào nói được điều mà nàng muốn. Ta và Thần Quân đành dùng phép định tâm trên người nàng, nàng mới có thể nói hết được câu chuyện.
Nguyên là Tiểu Vân theo lệnh của ta mà đến vườn đào hái vài quả ngon nhất dâng lên phụ hoàng và mẫu hậu. Đang cùng một tỳ nữ khác mang những quả đào vừa hái đến cho phụ hoàng, nàng đã trông thấy một đám mây đen hình thù kỳ quái, kéo theo một đội binh kỳ dị mặc toàn hắc bào đang bay thẳng đến Chánh Điện. Nàng vội vàng chạy theo, đến nơi đã thấy Thiên Đế đứng ngay trước Điện, như biết trước những người kia sẽ đến. Nàng nghe loáng thoáng Thiên Đế gọi tên hắc y hình tướng đáng sợ kia là Vô Thiên, lại thấy hai bên đánh nhau vài canh giờ bất phân thắng bại, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Chính lúc ấy, Thiên Đế truyền âm đến nàng, bảo mau quay về báo cho ta và Thần Quân nhanh chóng đi khỏi nơi này để tránh thiên kiếp đang ập xuống.
Ta nghe xong, nhất thời giật mình. Nhanh đến như vậy sao? Cái thiên kiếp này, ta chỉ mới được biết ba ngày trước. Ta nhìn sang Thần Quân, thật lẹ. Chàng cũng nhìn ta. Cả hai hiểu ý nhau, cùng lúc biến thành hai luồng ánh sáng, một trắng, một vàng, bay nhanh đến Chánh Điện.
Cái khung cảnh đang diễn ra trước mắt ta kia thực là quá kinh hoàng. Đại điện đã bị ma đầu phá nát hết một nửa. Linh mộc vạn năm bao quanh điện thường ngày xanh biếc, đầy sức sống là thế, giờ đều bị thiêu trụi chỉ còn trơ gốc, nghi ngút tro than. Chúng tiên đạo hạnh thấp kém hoảng loạn chạy khắp nơi, muôn vàn linh cầm tiên thú mất tổ dáo dác bay đầy trời không phương hướng. Những tiếng nổ rầm trời do pháp khí tiên – ma tranh đấu trộn lẫn âm thanh la hét của muôn loài, cùng tiếng đồ vật rơi vỡ càng tạo thêm sự hỗn loạn cùng cực của chốn thiên đình vốn thường ngày bình lặng.
Phụ hoàng hôm nay mặc huyền bào, uy nghi đứng giữa không trung, vừa dùng Phong Kết bảo vệ chúng tiên, vừa chiến đấu với ma đầu. Luồng hào quang màu đỏ bao quanh Người sáng rực cả một vùng thiên giới.
Trong lòng ta bỗng nhiên trỗi lên niềm tự hào vô hạn. Trong phút chốc, ta lại nghĩ mẫu hậu thật có con mắt chọn phu quân. Phụ hoàng ta đúng là mỹ nam trong các mỹ nam, đôi lông màu đen sậm hơi nhếch lên về phía đuôi, ánh mắt thâm trầm, sóng mũi cao thẳng, đầy đặn. Một khuôn mặt đầy uy quyền, vừa lạnh lùng nhưng lại không xa cách, vừa kiên nghị nhưng cũng rất hiền lương. Chậc, thật đúng là thiên tướng của một đấng quân vương.
Mãi suy nghĩ vẩn vơ, ta nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Thần Quân đứng bên cạnh, khẽ kéo tay ta. Khuôn mặt chàng ra vẻ khổ sở:
- Băng Nhi, đến giờ này mà nàng lại còn thả hồn đi đâu rồi?
Ta giật mình, tỉnh mộng, tặc lưỡi nhìn Thần Quân:
- Thiếp là đang nghĩ mẫu hậu thật có con mắt chọn phu quân
Nói xong, ta thấy đúng là trong cái hoàn cảnh hiện tại hình như không thích hợp bàn tới việc này cho lắm. Lại vỗ vỗ trán:
- Thiếp hơi lạc đề thì phải. Nhưng chỉ lạc đề có chút xíu thôi mà, đúng không Quân Quân?
Chàng nhìn ta, chỉ biết lắc đầu chào thua. Ta chun môi, rồi nhoẻn miệng cười, xem như huề cả đôi làng.
Thực ra, không phải là ta không chịu nhận sai khi đã biết mình không đúng. Chỉ có điều, ta vẫn không bỏ được cái tính trẻ con thích nhõng nhẽo với chàng. Lúc nào trước mặt chàng, ta cũng chỉ nhận sai một chút, một chút thôi. Cơ mà chàng cũng chìu ta quá, khiến ta càng được nước lấn tới thì phải. Chậc, phụ hoàng mà biết, Người sẽ dạy ta một trận ra trò mất thôi.
Ta và Thần Quân đều đã bay lên đứng sau phụ hoàng. Lúc này, ta mới có thể quan sát kỹ ma đầu Vô Thiên đang đứng đối diện kia, cách chừng một khoảng vừa đủ để nhìn rõ mặt. Bao quanh hắn là một vùng ánh sáng màu tím đầy yêu mị, một mùi ma khí lan tỏa khắp không gian. Nói về tướng mạo, trông hắn chẳng có gì đáng sợ hơn những tên ác ma khác. Đầu hắn hơi vuông, cạo trọc, không có sừng như ta vẫn tưởng tượng. Đôi lông mày thô, dày, nhếch lên về phía trên. Mũi to, miệng hơi rộng với đôi môi tím bầm. Mọi thứ đều dường như chẳng có gì đáng sợ, duy chỉ có đôi mắt của hắn mới thật sự đáng nói. Không phải hắn sở hữu một đôi mắt to quá khổ, hay một cặp mắt nhỏ dài như hình con lươn, mà chỉ bình thường như bao người khác. Nhưng những người dám nhìn vào đôi mắt đó, e rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ban đầu, ta cũng không thể hiểu được tại sao ánh mắt ấy lại ghê rợn đến mức làm cho người ta chỉ cần nhìn vào là có thể chết trong sợ hãi. Mãi về sau, khi nó ám ảnh ta trong những giấc mơ, ta mới nhận ra được nguyên nhân của sự khác biệt.
Từ ngày còn nhỏ, phụ hoàng và mẫu hậu đã dạy cho ta những bài học về Phật Pháp, trong đó có nói rằng: một chúng sanh, dù có là yêu ma độc ác đến đâu chăng nữa cũng đều có thiện tâm, chỉ là cái thiện tâm đó đã bị ác tâm kia che đi mất. Nếu miễn cưỡng, nhìn vào tận sâu trong đôi mắt thì vẫn có thể thấy được lòng thiện le lói ở một góc khuất nào đó trong tâm. Nhưng trong ánh mắt của đại ma đầu Vô Thiên này lại tuyệt nhiên trống rỗng, không có bất cứ cảm xúc nào. Tất cả những gì có thể nhìn thấy được chỉ là sự vô cảm, tàn nhẫn và lạnh lùng cùng cực. Một cảm giác yêu mị buốt đến tận tâm can.
Phụ hoàng đã đấu với tên ma đầu suốt hai ngày liền không nghỉ. Trán Người đã thấm đẫm những giọt mồ hôi. Ta và Thần Quân thấy thế, vừa định tiến đến trợ giúp Người một tay, đã bị Phong Kết của Người bao chặt lấy, không tài nào thi triển được pháp lực. Phong Kết này, chính là có thể bảo vệ được người bên trong không bị tổn hại, nhưng cũng phong bế toàn bộ pháp lực của người đó. Phụ hoàng đã từng dạy ta cách thi triển Phong Kết, cũng từng nói với ta rằng: Phong Kết này chỉ bị vô hiệu hóa khi người tạo ra nó bị mất đi tính mạng hoặc bị phong bế toàn bộ pháp lực. Phụ hoàng chính là không muốn chúng ta gặp nguy hiểm, nhưng nếu nhỡ Người bại dưới tay Vô Thiên...
Cái điều ta lo sợ đó dường như đang tiến tới thật gần. Một luồng ánh sáng khổng lồ màu tím đầy ma lực nhằm thẳng phụ hoàng ta mà bay đến. Người dùng Phong Kết bảo vệ ta và chúng tiên, đã mất đi phần lớn pháp lực, chắc chắn không thể chống đỡ nỗi đòn nặng này của Vô Thiên.
Ma lực kia đã tiến đến sát Người, cách chừng chỉ còn vài bước. Ta hoảng loạn, hét lớn một tiếng
- Phụ hoàng!!
Chợt thấy một luồng ánh sáng màu đỏ với pháp lực cực lớn bay thẳng về hướng ma lực kia, cùng tiếng nổ rền rĩ đinh tai nhức óc. Thiên đình rung chuyển, những làn sóng không khí ồ ạt quét ngang, cuốn bay mọi thứ chung quanh như cuồng phong bão lũ. Nguồn sức mạnh này thực sự rất lớn, nó không thể phát ra từ phía phụ hoàng đã mất đi quá nhiều pháp lực.
Ta căng mắt cố nhìn kỹ giữa lớp bụi mù mịt, chưa kịp thấy gì thì đã nghe tiếng Thần Quân:
- Liên thủ tam thập nhị long châu
Vừa lúc đó, lớp bụi trên kia bắt đầu tan dần. Hiện ra trước mắt ta là ba mươi hai vị Thiên Đế của ba mươi hai tầng trời đang xếp thành một hình tròn giữa không trung. Chính giữa hình tròn do các vị Thiên Đế tạo ra đó có một viên long châu cực lớn đang phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ, làm rực lên cả một góc trời.
Ta thầm nghĩ, thật may vì sự xuất hiện kịp thời này.
Bất ngờ, Phong Kết chung quanh ta mất đi tác dụng. Ta hốt hoảng nhìn sang Thần Quân, chàng cũng đã thi triển được pháp lực. Bên dưới, chúng tiên lại nhốn nháo tìm đường chạy khỏi nơi nguy hiểm này.
Như vậy là phụ hoàng...
Nhưng rõ ràng
-Liên thủ tam thập nhị long châu đã phá vỡ được trận pháp của ma đầu kia mà? Vậy tại sao?
Ta vội vàng bay đến bên phụ hoàng và các vị Thiên Đế, chưa kịp nói gì thì một giọng cười man rợ vang lên phía sau lưng ta.
- Ha ha, Cửu công chúa Băng Liên, ngươi ngạc nhiên lắm sao?
Ta quay phắt người lại. Thần Quân đang đứng chắn trước mặt ta, bên kia chính là tên ma đầu.
Vẫn là cái âm thanh ghê rợn đó:
- Cửu Thiên Nữ, ngươi cho rằng liên thủ Tam thập nhị long châu có thể phá được tử pháp Tru Tiên Trận của ta sao? E rằng chỉ có thể miễn cưỡng giữ lại mạng sống, nhưng vĩnh viễn bị ta phong bế pháp lực. Muốn giết đám Thiên Đế vô dụng này lúc nào, chỉ là đợi ta vui hay buồn mà thôi. Ha ha.
Giọng phụ hoàng vẫn điềm tĩnh vang lên sau lưng ta:
- Băng Nhi, con đừng trúng kế của hắn. Hắn thực ra chỉ có thể giam cầm ta và các vị Đế Quân đây, nhưng có Long Châu hộ thể, hắn không thể nào giết được bất cứ ai trong chúng ta.
Ta nhìn phụ hoàng, rồi lại quay về phía ma đầu, định một phen sống chết với hắn.
- Băng Nhi, con và Thần Quân dù liên thủ cũng không thể nào thắng được hắn. Hãy nhớ đến đại cuộc, mau tìm cách trốn khỏi nơi này.
Là phụ hoàng đang truyền âm đến ta.
Ta chưa kịp trả lời phụ hoàng thì ma đầu Vô Thiên đã đọc được sóng âm của Người.
Hắn nói:
- Băng Liên, ngươi không cần phải chạy trốn. Ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi một lòng đầu quân ma đạo, ta vẫn sẽ cho ngươi cuộc sống vô ưu vô phiền không khác gì trước kia. Ngươi thấy có hứng thú chứ?
Ta quắc mắt nhìn hắn, gằn giọng:
- Im miệng! Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên Cửu công chúa ta? Đầu quân ma đạo ư? Ngươi cho rằng ta có thể sống một cuộc sống vô lo khi chúng sanh đang bị ngươi nhấn chìm trong đau khổ sao, Vô Thiên?
Hắn cười ha hả:
- Thế ngươi cho rằng ngươi có thể đánh bại được ta sao? Liên thủ ba mươi hai Thiên Đế còn bại dưới tay ta, một cô công chúa tép riu như ngươi thì cản nổi ta? Ha ha, tại sao ta lại không dám gọi thẳng tên ngươi? Thế cờ này ai thắng ai bại đã quá rõ, ngươi chỉ là một cô công chúa thất thế sắp mất mạng, lại còn dám tỏ ra ngông cuồng? Chính là ta phải ngạc nhiên, lại có một người dám gọi thẳng tên ta mà không chút run sợ sao? Ha ha
Thần Quân vẫn đứng chắn trước mặt ta, cười gằn một tiếng:
- Tên của ngươi thì có gì không dám gọi chứ, Vô Thiên? Chỉ là một tên ma đầu gây hại tam giới, khiến bao sinh linh lầm than, bất hạnh, thì tên của hắn có gì đáng sợ? Ngươi quên rằng, dù ngươi mạnh bao nhiêu thì chắc chắn một ngày nào đó vẫn sẽ có người mạnh hơn ngươi. Quay đầu lại đi, Vô Thiên. Biết sai không bao giờ là muộn cả, đừng gây hại cho chúng sinh tam giới.
Hắn nhìn Thần Quân, cười khẩy:
- Ta không sai. Ta chưa bao giờ sai. Kẻ mạnh làm vua, kẻ thua thì là giặc. Các ngươi đều là bại tướng dưới tay ta, các ngươi lấy tư cách gì mà lên tiếng?
Ta tiến tới ngay bên cạnh Thần Quân, dùng lực đẩy dải lụa trắng năm xưa được Bồ Tát Quán Thế Âm ban cho ra khỏi tay áo. Một ánh hào quang màu trắng phát ra từ dải lụa, bao trùm lên khắp cơ thế ta.
- Quân Quân, không cần nói nhiều với hắn.
Thần Quân triệu tập thần kiếm, cùng ta bày trận. Dải lụa cuộn vào kiếm thần, hai luồng ánh sáng một trắng, một vàng quyện vào nhau tạo ra thần lực vô cùng lớn, như bài sơn đảo hải nhắm hướng Vô Thiên mà bay đến. Hắn chỉ cười nhạt, phất tay, đã tạo ra một màn chắn ma khí tím thẫm chống đỡ, đánh tan được thần lực của chúng ta, đoạn rút ra một thanh ma kiếm chém thẳng tới trả đòn. Ta và Thần Quân tránh được đòn phản kích, bay về hai hướng đón lấy vũ khí của mình, lại tiếp tục dồn lực tấn công về phía hắn. Cứ thế hơn năm mươi hiệp bất phân thắng bại.
Vì lúc nãy, Vô Thiên đã dồn gần năm mươi phần ma lực vào tử pháp Tru Tiên trận, trong lúc giao chiến với ta và Thần Quân, còn dùng thêm năm phần ma lực để đặt phong ấn giam phụ hoàng ta và các vị Thiên Đế xuống chân núi Thiên Sơn, ta và Thần Quân mới có thể cầm cự lâu như thế. Ta đã bắt đầu thấm mệt, chưa biết có thể gắng gượng được bao lâu thì một đạo hắc quang cùng thanh ma kiếm bay thẳng đến trước mặt. Ta bất ngờ chưa kịp chống đỡ, đã thấy một bóng người thật nhanh bay đến chắn trước mặt ta. Một tiếng nổ chát chúa vang lên. Lại nghe như có tiếng rên thật khẽ.
Ta nhận ra bóng người đó. Chính là...
Ta hét lên sợ hãi:
- Quân Quân!!
Bóng Thần Quân dang hai tay che chắn cho ta khỏi luồng ma khí chí mạng kia, dường như chúng đã lấy đi của chàng tất cả sinh lực. Không quay đầu lại, chàng dịu giọng hỏi ta:
- Nương tử, nàng có bị thương không?
Nước mắt lưng tròng, ta nghẹn giọng:
- Thiếp không sao. Chàng...
Chưa kịp nói hết câu, Thần Quân đã ngắt lời ta:
- Nàng không sao là tốt rồi, đoạn ngăn không cho ta bước tới.
Thân hình chàng từ từ hạ xuống, chưa đến nơi đã phun ra mấy làn tiên huyết óng vàng, lóng lánh. Ta gọi tên chàng như phát điên, nhoài người bay xuống ôm lấy chàng.
Thần Quân vẫn cố đứng vững, nhìn ta:
- Băng Nhi, xin lỗi nàng.
Biết chàng định làm gì, nhưng ta đã nhanh tay hơn, đặt một đạo Phong Kết lên người chàng.
- Quân Quân, chàng không được chết, chàng không được bỏ lại thiếp một mình.
Không cho chàng lên tiếng, ta nói tiếp:
- Chàng định đặt Phong Kết lên người thiếp sao? Quân Quân, hai mươi vạn năm nay, chàng luôn bảo vệ thiếp, che chở cho thiếp. Hôm nay hãy để thiếp một lần được bảo vệ chàng. Chàng nhất định phải sống!
Ta dùng cả hai tay áp lên má chàng, nhìn chàng thật kỹ rồi xoay người bay lên, một mình đối mặt ma đầu. Tiếng Thần Quân sợ hãi hét tên ta vọng lên từ bên dưới.
Vô Thiên vẫn chưa ra tay.
Hắn nhìn ta:
- Cửu thiên nữ, vẫn câu nói lúc nãy, nếu ngươi chịu đầu quân vào ma đạo, ta không những tha cho ngươi một mạng, mà còn sẽ đối tốt với ngươi.
Ta nhếch môi, cười gằn một tiếng khinh bỉ:
- Cửu công chúa ta có chết cũng sẽ chết một cách minh bạch, chứ không chọn cách sống hèn mọn dưới tay tên ma đầu tắm máu sinh linh nhà ngươi.
Hắn quắc mắt:
- Ngươi...
Không muốn đôi co thêm với hắn, ta dồn tất cả sức lực cuối cùng thi triển vào trận pháp Tiên lụa hợp thể. Dải lụa trắng mềm mại ngay trên đỉnh đầu ta phát ra ánh hào quang sáng chói, rồi dần tan biến thành màn sương mờ, hòa thẳng vào tiên thể của ta, hợp làm một.
Trận pháp này, có thể coi là một đòn hy sinh không sai, bởi tuy chủ nhân và vũ khí hợp làm một có thể làm tăng lên mười phần sức mạnh, nhưng sau khi thi triển pháp lực, thì cả bản thân cũng phải chịu một đòn phản lực bằng đòn đã đánh ra. Lúc phụ hoàng dạy chiêu thức này cho ta, đã dặn ta rất kỹ rằng chỉ được dùng nó trong trường hợp không thể làm khác đi được. Cái thời điểm mà phụ hoàng nói ấy, không phải lúc này thì còn lúc nào có thể thích hợp hơn?
Ta đã bắt đầu dồn tất cả sức lực còn lại để ra đòn cuối cùng. Dù cho không giết được hắn, thì chí ít cũng sẽ làm cho hắn bị thương nặng, không thể làm hại Thần Quân.
Thần Quân cũng vì thấy ta thi triển trận pháp này, gào lên điên cuồng.
Quân Quân, thiếp xin lỗi, hãy cho thiếp được ích kỷ bỏ lại chàng.
Cả cơ thể ta trong phút chốc như biến thành những cánh sen trắng, tỏa ra ánh sáng khắp một vùng rộng lớn, hướng thắng về phía ma đầu mà phóng đến. Hắn dường như cũng có hiểu biết về trận pháp này, hiểu được sự lợi hại của nó, nên đã dùng tất cả ma lực còn lại ra chống đỡ. Một cột sáng chói mắt bùng lên, cả vùng thiên giới rung chuyển kịch liệt như tới ngày tận thế. Chánh Điện giờ đây chỉ còn lại một đống hoang tàn.
Ta thấy toàn thân mình không còn một hơi thở, không một chút sức lực, từ từ rơi xuống. Pháp lực không còn, Phong Kết cho Thần Quân cũng không còn hiệu nghiệm. Chàng hét lên hai tiếng
-Băng nhi", rồi dùng chút sức còn lại chạy đến ôm ta trước khi ta rơi hẳn xuống.
Khói bụi dần tan, Vô Thiên vẫn còn đứng đó. Hắn bị thương nặng, nhưng không đến nỗi sức tàn lực kiệt như ta mong muốn. Như thế nghĩa là hắn vẫn có thể gây nguy hiểm cho Thần Quân. Lúc nãy, chàng đã dùng tất cả tiên lực để che chở cho ta một đòn chí mạng, giờ làm sao chàng có thể đối phó được ma đầu?
Thần Quân không để ý đến Vô Thiên, chỉ nhìn ta, ánh mắt hằn lên đau đớn. Chàng cuối xuống hôn lên trán ta, nơi in hình một bông hoa sen trắng:
- Băng Nhi, ta sẽ không bỏ nàng một mình lạnh lẽo. Ta sẽ đi cùng nàng.
Sắc mặt Vô Thiên phẫn nộ vô cùng. Lúc hắn sắp ra tay thì một ánh hào quang sáng rỡ bao trùm cả không gian.
Quán Thế Âm Bồ Tát hiện ra trên đài sen, giọng Ngài vẫn nhẹ nhàng:
- Thiện tai, thiện tai. Thí chủ, xin đừng gây thêm tội ác.
Hắn thu hồi ma lực, lạnh lùng lên tiếng:
- Quán Âm Đại Sĩ, việc này không liên quan đến Phật môn, xin đừng đến đây cản chuyện tốt của ta.
Ngài vẫn mỉm cười:
- Thí chủ có điều không biết, Cửu thiên nữ Băng Liên chính là đệ tử ta thu nhận, sự an nguy của đệ tử, há ta không thể quản được sao?
Hắn tức giận tái mặt, nhưng tự biết bản thân với thương tích đầy mình không thể nào đánh bại được Quán Âm Đại Sĩ, đành nhượng bộ, hậm hực phất tay áo bỏ đi.
Mạng Thần Quân giữ được, nhưng Tam giới thì thật sự đã rơi vào tay tên đại ma đầu.
Bồ Tát Quán Thế Âm nhìn ta và Thần Quân, nhẹ nhàng nói:
- Kiếp nạn đã đến, các con hãy nhớ bảo trọng.
Thần Quân vẫn ôm ta, chắp tay hướng về Ngài:
- Bồ Tát, xin người cứu lấy Băng Nhi. Nếu được, con xin đổi tính mạng của con cho nàng.
Chỉ lắc đầu nhè nhẹ, Ngài mỉm cười hiền từ và nói từng câu chậm rãi:
- Thần Quân, đó chính là kiếp nạn của Băng Liên, là điều không thể thay đổi được.
Hình ảnh của Quán Thế Âm Bồ Tát dần biến mất, chỉ còn lại một khung cảnh hoang tàn. Thần Quân đang ngồi ôm ta, ôm một người sắp chết.
Cố dùng chút sức lực còn lại, ta áp tay vào má chàng:
- Phu quân... chàng... không được... quá đau lòng... Thiếp... mãi... mãi yêu... chàng...
Ta cảm giác thân thể không còn điều khiển được nữa, cánh tay buông thõng, cả cơ thể dường như đang dần chết đi.
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng Quân Quân gào lên đau đớn, mơ hồ thấy chàng ôm ta như thế thật lâu, thật lâu... Trong chút tiềm thức còn sót lại, ta thấy hình ảnh chàng ôm thi thể ta đi qua từng tầng mây ảm đạm. Những ánh hoàng hôn yếu ớt cuối cùng rọi xuống, chiếu thẳng vào bóng hai người yêu thương nhau, một sống, một chết, u uất não nề...
Thiên kiếp đã bắt đầu.