Tiền truyện 1: HỘI BÀN ĐÀO KHÔNG ĐẾN

Trác Ngọc

Tiền truyện 1: HỘI BÀN ĐÀO KHÔNG ĐẾN

Tiền truyện 1: HỘI BÀN ĐÀO KHÔNG ĐẾN

Ngày hội bàn đào sắp đến. Chúng tiên hối hả chuẩn bị để đến dự ngày lễ náo nhiệt nhất trên thiên đình. Hội bàn đào lần này có một điểm đặc biệt hơn những lần trước, do hôm đó cũng là ngày mừng tam tỷ của ta-chính là vị công chúa thứ ba của Thiên Giới – Tuyết Linh tiên tử, tròn ba mươi vạn tuổi. Ta thực rất yêu quý vị tỷ tỷ này, quyết tâm chuẩn bị một vũ điệu tuyệt đẹp để tặng nàng. Vũ điệu đó nhất định phải thanh thoát như sương, nhẹ nhàng như mây, yểu điệu thướt tha, nồng nàn đằm thắm và xinh đẹp muôn phần. Điệu múa đó nhất định phải nói lên được tính cách và con người của Tuyết Linh nàng vậy.
Người ta thường nói "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" quả không sai. Tam tỷ ta tuy không phải là tiên nữ đẹp nhất trên tiên giới này, nhưng cũng phải thuộc hàng chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, thần thái thanh cao, lại dịu dàng, yểu điệu. Quả thật là hiếm có, hiếm có. Chính vì lẽ đó, bao nhiêu tiên nam trên Thiên giới luôn muốn kết duyên cùng nàng, tính ra phải xếp một hàng dài từ cung của tam tỷ đến cung của ta mới đủ. Thế mà, trong lòng tam tỷ lại chỉ khắc cốt ghi tâm bóng dáng một tiên quân. Tiếc thay, vị tiên quân này lại là người không vướng chút bụi trần, không có chút tâm tư nào dành cho phong nguyệt. Đáng thương cho tam tỷ ta, ôm mãi cuộc tình đó suốt mười lăm vạn năm mà sống trong cô độc. Một cô công chúa vô ưu vô phiền như ta ngày đó, thấy tam tỷ thật là đáng thương cảm lắm thay. Thế mà tam tỷ lúc nào cũng vui vui cười cười như không chút đau lòng, chỉ là để phụ hoàng, mẫu hậu và các tỷ muội không lo lắng. Đầu óc đơn giản, cuộc sống nhẹ nhàng, vô ưu vô lo như ta ngày đó làm sao mà hiểu được tâm tư tam tỷ đang xáo trộn như thế nào. Thật là không nên nghĩ nữa, không nên nghĩ nữa.
Ta đưa tay vỗ vỗ trán, ngã người lên chiếc giường kết từ những đám mây tinh khiết nhất mà mẫu hậu đã đặc biệt làm cho ta, thở dài, trong lòng thầm nghĩ
- Ôi ta điên mất, điên mất thôi. Thần Quân, chàng nhất định không được phụ thiếp. Chàng mà phụ thiếp, thiếp sẽ giết chàng. Lại vỗ vỗ trán
- Mà thiếp sao lại có thể nỡ giết chàng cơ chứ.
--oOo --
Mới sớm tinh mơ, ta còn đang ngơ ngẩn ở vườn Thượng Uyển tìm những điệu múa đẹp nhất để tặng Tuyết Linh, đã thấy lão Tinh Quân hối hả chạy ngang qua. Ta phải một mực đuổi theo mới bắt kịp, vừa thở hổn hển, vừa trách móc:
- Tinh Quân lão, Người đúng là chạy nhanh quá, ta đuổi theo phờ cả mặt ra đây này!
Rồi làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn ông phụng phịu.
Ta biết các lão thần của phụ hoàng rất mực yêu thương và cưng chìu ta, nhõng nhẽo một chút có sá gì đâu, chỉ nhõng nhẽo một chút, một chút thôi. Nhưng lần này, lão Tinh Quân không dỗ dành ta như trước. Người nhìn ta, thở dài, rồi lại lắc đầu.
Ta quả thực là thấy khó hiểu vô cùng, quên mất đang giả vờ mệt mỏi, ngơ ngác hỏi:
- Tinh Quân, có chuyện gì vậy? Hôm nay ta thấy Người hơi lạ.
Đoạn giơ tay lên sờ trán ông:
-Người bệnh sao?
Tinh Quân lại nhìn ta, không nói gì, rồi lại thở dài. Ta nóng ruột hỏi dồn dập, càng hỏi, ông lại càng nhìn ta, ánh mắt vừa buồn vừa lo lắng.
Đúng lúc ấy, Thần Quân từ đâu cưỡi mây bay đến, mặt trắng bệch, chẳng giống thần thái ung dung tự tại mọi khi của chàng chút nào. Chàng nhìn ta, hỏi han đủ chuyện, lại còn bảo từ nay ta không được rời chàng nửa bước. Ta bắt đầu cảm giác đang có chuyện gì đó rất nghiêm trọng xảy ra, nhất thời hơi thấy bất an.
Thần Quân vẫn nắm chặt tay ta, giọng có vẻ khó hiểu:
- Lão Quân, có phải ông đã nhìn thấy như thế thật không?
Lão Tinh Quân im lặng, rồi gật đầu, thật nhẹ, nhẹ đến nỗi ta nghĩ khó khăn lắm ông mới thực hiện được cái hành động nặng nề ấy:
- Điện hạ cũng biết rồi sao. Lão thần đúng là đã thấy như thế, đã nhìn rất nhiều lần rồi vẫn thấy như thế. Lão đang trên đường đến tìm Thiên Đế xem Người có cách nào hóa giải được hay không.
Sắc mặt Thần Quân từ trắng bệch chuyển sang tím tái, khó xem vô cùng. Chàng càng siết chặt tay ta hơn. Ta đã từng thấy lão Quân vài lần như thế này trong suốt hai mươi vạn năm qua, nhưng Thần Quân thì đúng thật là ta mới nhìn thấy lần đầu.
Ta chợt giật mình nhớ tới một việc.
Nguyên lão Tinh Quân sở hữu một viên minh châu thần bí, có thể được xem là độc nhất vô nhị trong tam giới. Nghe nói, viên minh châu này ra đời từ thuở khai sinh lập địa, có thể nhìn thấy được quá khứ và vị lai. Mười lăm vạn năm trước, khi Quỷ Vương đại loạn, một lòng muốn chiếm lĩnh tam giới, cũng là lão Quân chạy đến báo với phụ hoàng ta. Quỷ Vương đúng là chưa thể lượng được sức mình, thất bại nhanh chóng dưới tay phụ hoàng, bị phong bế ngàn đời ở núi Tu Vân. Từ đó, mọi việc lại yên ổn như chưa từng xảy ra một cuộc hỗn chiến. Thế mà lần này, chẵng có nhẽ...
Ta đang miên man suy nghĩ, định quay sang hỏi lão Quân có đúng là lại sắp xuất hiện một Quỷ Vương nữa hay không, thì đã chẳng thấy ông còn đứng ở đó nữa. Thần Quân nắm tay ta, kéo về phía Chánh Điện, bước chân chàng dù cố gắng đến đâu thì ta cũng có thể cảm nhận rõ sự bồn chồn, lo lắng. Chàng đang lo lắng chuyện gì? Một Quỷ Vương xuất hiện thì đã có phụ hoàng chống đỡ, hơn nữa còn có ta, có Thần Quân, đều là những người đạo hạnh sánh ngang trời đất, cớ sao Thần Quân lại mất hết cả bình tĩnh như thế này? Chẳng nhẽ, cái họa này lại liên quan đến ta sao? Ngoài ta ra, một con người điềm tĩnh như Thần Quân, đối với hiểm nguy chàng nhất nhất chưa bao giờ nhíu mày hay thở dài một tiếng, thì còn có gì làm cho chàng sợ hãi? Rốt cuộc đó là chuyện gì?
Đã đến đại điện.
Phụ hoàng đang ngồi trong kia, trên chiếc ghế sáng lóng lánh ánh vàng, vẻ mặt đăm chiêu:
- Băng Nhi, con vào đây!
Có vẻ như nhìn thấy khuôn mặt đầy âu lo của Thần Quân, Người quay sang trấn an:
- Con đừng lo lắng, Băng Nhi nhất định sẽ vượt qua được kiếp nạn này.
Ta chợt giật mình. Vậy điều ta suy đoán đúng là sự thật.
Phụ hoàng lại lên tiếng, giọng Người trầm tĩnh:
- Băng Nhi, con nghe ta nói đây. E rằng tam giới sắp phải trải qua một kiếp nạn lớn nhất trong lịch sử. Kiếp nạn này sẽ kéo dài trong hai mươi lăm năm. Khi đó, ma đầu sẽ chiếm lĩnh tam giới, khiến nhân gian hỗn loạn giữa người và quỷ. Tội ác lên ngôi và đẩy nhân loại vào bể khổ vô cùng vô tận.
Im lặng một lát, Người lại nói tiếp:
- Con là người được số mệnh lựa chọn, phải hạ phàm trải qua mọi đau thương, hiểu được khổ ải của chúng sinh. Con phải vượt qua mọi thử thách mà không được khởi tâm tà niệm thì mới đủ khả năng quay về chiến thắng ma đầu, cứu cho thiên hạ thoát khỏi một kiếp tai ương.
Phụ hoàng còn nói thêm vài câu, nhưng tai ta đã không còn nghe rõ nữa.
Ta vốn chưa hề chuẩn bị tâm lý cho một sự thay đổi lớn như vậy, ta nhất thời chôn chân một chỗ, không biết nói gì. Thần Quân vẫn nắm chặt tay ta, nhờ vậy, ta phần nào cũng bớt rối loạn hơn.
Ta bắt đầu suy nghĩ để nhận định vấn đề đang xảy ra. Cái kiếp nạn này, nói là kiếp nạn nhưng thật ra nó cũng là sứ mệnh. Theo như lời phụ hoàng ta nói, muốn chiến thắng Vô Thiên, một tên ma đầu với ma lực vô biên thì không thể dùng sức mạnh để đối phó hắn được. Muốn chiến thắng hắn, chỉ có một cách duy nhất là dùng lòng nhân. Đại loại như, sự trong sáng thuần khiết sẽ chiến thắng một tâm hồn tăm tối, một trái tim bao dung đầy ắp vị tha sẽ đánh bại sự ích kỷ và dã tâm. Vô Thiên vốn không phải hạng tầm thường. Hắn là ma đầu lợi hại nhất trong lịch sử từ khi trời và đất vừa được sinh ra. Và như tất cả đều đã biết, ta là người được sứ mệnh lựa chọn, trải qua phong ba bão táp để trở về chiến thắng ác ma.
Nghe lão Tinh Quân kể lại, thì vốn mười lăm triệu năm trước, Vô Thiên vì nhiễu loạn Phật Giới đã từng bị Phật Tổ Như Lai đặt phong ấn, giam giữ ở khe đen của vũ trụ tận cuối dãy thiên hà. Mười lăm triệu năm sau, vừa vẹn đến hạn kiếp nạn của tam giới buộc phải xảy ra, cũng là thời khắc hắn hấp thu được một luồng âm khí vô cùng mạnh mẽ của vũ trụ màu đen, nhân đó mà thoát ra được phong ấn của Phật Tổ. Trở lại tam giới lần này, hắn lợi hại hơn trước muôn phần, ngay cả phụ hoàng cũng thực không thể nào là đối thủ của hắn được.
Không khí đại điện thực nặng nề. Mỗi người đều im lặng theo dõi dòng suy nghĩ và tính toán của riêng mình.
Bất chợt, lão Tinh Quân hướng về phía phụ hoàng ta, lên tiếng:
- Lão thần có điều không hiểu, tại sao Thiên Đế không đến Tây Thiên nhờ Phật Tổ Như Lai ra mặt, lại lần nữa giam tên ma đầu kia vào một chỗ. Như thế ít ra Cửu công chúa cũng thoát khỏi kiếp nạn rồi.
Thần Quân nhìn phụ hoàng, ánh mắt chàng vừa như là đang cố nhen nhúm tia hy vọng, lại vừa như biết rõ rằng phụ hoàng sẽ không bao giờ làm thế. Ta thì tin chắc rằng Người không làm như vậy. Phụ hoàng không thể chưa từng nghĩ đến cách này, nhưng Người đã bảo ta phải chịu kiếp nạn, ắt hẳn Người đã quyết định không chọn nó.
Phụ hoàng không trả lời lão Quân, Người trầm lặng nhìn ta:
- Băng Nhi, con có sợ không?
Ta lắc đầu. Thực ra có lẽ tại ta chưa hiểu được sự lợi hại của hắn ở mức nào, nhất thời chỉ nghĩ, nếu không thành công, trở về cùng lắm cũng chỉ là chết dưới tay hắn mà thôi. Nói thì nói thế, nhưng ta vẫn thực sự không tin rằng, ta cùng phụ hoàng và Thần Quân liên thủ lại không tiêu diệt được Vô Thiên. Cho dù sức mạnh của hắn đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ so với ma giới mà thôi. Mãi sau này, khi mọi việc đã xảy ra, ta mới nhận ra rằng thực sự ta đã đánh giá hắn quá thấp.
Phụ hoàng thấy ta lắc đầu, lại nói tiếp:
- Ta cũng đã từng nghĩ tới việc sẽ đến Tây Thiên mời Như Lai Phật Tổ ra mặt. Nhưng ngẫm lại rằng, đây thực sự là kiếp nạn của tam giới. Muốn hóa giải được kiếp nạn này, chỉ có duy nhất một cách là người trong tam giới phải trải qua phong ba bão táp nhưng giữ được cho tâm hồn thuần khiết không chút tà tâm. Một trái tim vẫn đầy ắp yêu thương và vị tha trong khi bản thân phải chịu nhiều đau khổ mới có thể chiến thắng ác niệm của ma đầu. Ai thắt nút thì người đó phải mở nút. Vì vậy lần này, cho dù ta có đến Tây Thiên một chuyến, e rằng cũng chỉ là tay không trở về vậy.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu rọi qua khe cửa, len vào đại điện. Mọi thứ đều mang cảm giác âm u, não nề. Ngày hội bàn đào, cũng là ngày mừng tam tỷ ta ba mươi vạn tuổi, rốt cuộc đã không bao giờ đến.