Chương 109: Chỗ kia… là ở bên dưới?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 109: Chỗ kia… là ở bên dưới?

Bản đồ ánh sáng hiện ra, Lạc Cảnh Thiên bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt rất lâu. Trước kia hắn không phải không chứng kiến qua khúc xạ ánh sáng, thậm chí cực quang hắn cũng từng thấy. Nhưng mà cảnh tượng này thật sự quá xinh đẹp.

Bầu trời phủ kín mây đen, ánh sáng giống như là nét bút vẽ lên một bức tranh mỹ lệ như thế.

Cảnh tượng này duy trì cũng chỉ có vẻn vẹn ba mươi giây, ngay sau đó liền tan biến.

Ầm!

Đột nhiên, tiếng sét bất chợt vang lên, một tia sét đánh xuống dưới nền cát, trong nháy mắt đem một đồi cát trước mặt đám người bổ ra. Sau đó, tất cả đều mọi thứ đều trở lại như lúc ban đầu. Nếu như không có đồi cát bị chẻ ra trước mắt, có lẽ đám người cho rằng cảnh tượng vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.

"Kia là nơi vào sao?". Tiêu Nhược Thủy thấp giọng hỏi.

"Hẳn là ở chỗ kia, ngươi nhớ rõ bản đồ sao?". Sở Như Mộng nhìn qua hỏi.

"Không nhớ, chỉ nhớ được một chút".

"Ta cũng thế".

"Chúng ta cũng vậy".

"Ta sớm đã nghĩ tới chuyện này, cho nên đã dùng điện thoại ghi hình lại". Tần Dịch Quân nói.

Đám người đi tới, Tần Dịch Quân cầm điện thoại muốn mở lại đoạn ghi hình, nhưng là… hắn tìm không thấy. Không phải là không thấy, mà là đoạn ghi hình của hắn chỉ ghi lại cảnh tượng bình thường, bầu trời không chút biến động. Chỉ duy nhất có cảnh đồi cát bị chẻ đôi mà thôi, còn cảnh tượng bản đồ kia, hoàn toàn không thấy được.

Đám người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên thấy thế, lông mày khẽ nhíu lại. Hắn là nhớ rõ toàn bộ, cũng không phải là do pháp sư tinh thần lực cao nên mới có trí nhớ tốt, mà là hắn có một loại trí nhớ hình ảnh, chỉ cần những thứ gây cho hắn ấn tượng sâu sắc, hắn đều nhớ rất kỹ.

Hơn nữa, vừa rồi, hắn phẳng phất thấy được một loại quy tắc nào đó, khả năng chính vì thì cho nên Tần Dịch Quân không quay lại được cảnh tượng kia. Hắn lúc này có thể hiểu được, nếu như nói 12 năm xuất hiện một lần, nhưng lại rất ít người biết, có thể nguyên nhân rất lớn đến từ loại quy tắc kia.

Không cần hỏi cũng biết, nhìn gương mặt mờ mịt của Lạc Thiên Y hắn liền khẳng định điều này.

"Ngươi nhớ được sao?". Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Nhớ được". Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.

Hắn cũng không có che giấu, mà thẳng thắn thừa nhận. Dù sao hắn không nói, đám người này cũng có cách tìm ra được con đường chân chính, khác nhau chính là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

"Ngươi thật nhớ được?". Đinh Tiểu Vân nhíu mày hỏi lại.

"Đừng khoác lác. Hiện tại không phải lúc để ngươi đùa giỡn". Hạ Thần châm chọc nói.

"Hạ Thần, ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi câm". Lăng Thiên Sở cười lạnh nói.

"Đủ rồi, đừng quên mục đích chúng ta tới đây là gì, nếu như Lạc công tử nhớ được bản đồ, đó là bản lĩnh của hắn, làm không được, đừng có lên tiếng". Thiên Hàn Tuấn người từ đầu tới giờ không lên tiếng, lúc này cũng nhịn không được nói một câu.

Lạc Cảnh Thiên liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Những người này, xem ra Lăng Thiên Sở cùng Hạ Thần là có chút mâu thuẫn, Thiên Hàn Tuấn người này có chút đoán không được.

Đinh Tiểu Vân, nữ nhân này có chút nguy hiểm, hắn có thể khẳng định, nếu như bản thân không nhớ được bản đồ, nàng chắc chắn sẽ không cùng hắn nói dù chỉ một câu. Hơn nữa, loại người như này, vì mục đích, có thể làm được tất cả.

Tần Dịch Quân có vẻ dễ chung đụng nhất, nhưng mà người này có chút kiêu ngạo, lại có chút tiểu thông minh. Làm bằng hữu có thể, về những thứ khác, cần suy tính một chút.

Tiêu Nhược Thủy…

Hắn có chút kính nể nữ nhân này, bản thân không có chút thực lực nào, nhưng lại có thể khiến cho một đám thế gia đệ tử cũng không dám đối đầu. Tuy nhiên không hiểu rõ tính cách của nàng, nhưng mà chỉ nhìn biểu hiện của nàng từ ban đầu tới giờ, người này so với Sở Như Mộng càng thông minh hơn nhiều, hơn nữa lực ảnh hưởng so với những người ở đây còn cao hơn.

"Ngươi vẽ lại được chứ?". Tiêu Nhược Thủy hỏi.

"Có thể, chờ một chút". Lạc Cảnh Thiên gật đầu đáp.

Hắn lấy ra một tấm giấy, sau đó dùng bút vẽ lên. Rất nhanh, một tấm bản đồ xuất hiện, lối vào quả thật chính là đồi cát bị cắt làm đôi kia, nhưng là đây cũng chỉ là lối vào ban đầu, muốn tới nơi kia, ít nhất phải đi một đoạn đường rất xa.

"Ta nghĩ, đã Lạc công tử đã vẽ ra bản đồ, như vậy, trước khi tới nơi, tại đây không ai được ra tay với hắn, tất cả đều đồng ý chứ?". Lăng Thiên Sở nhìn đám người nói.

Bởi vì ai cũng từng nhìn qua bản đồ, cho nên nhìn lại bản đồ Lạc Cảnh Thiên vẽ, họ ký ức rất nhanh liền hiện lên, cho nên tấm bản đồ này có thể khẳng định là thật.

"Ta tán thành".

"Đồng ý".

Đám người gật đầu đáp.

Họ đều là con cháu đại gia tộc, nếu như thật qua cầu rút ván, đối với danh tiếng của họ thật đúng là ảnh hưởng rất nghiêm trọng, chưa nói tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên còn có Thông Linh cảnh cường giả bảo vệ, họ là sẽ không tùy tiện ra tay với hắn.

Đồng dạng, họ cũng không sợ cùng hắn động thủ, trên người họ tất cả đều có bảo vật có thể cùng Thông Linh cảnh liều mạng, nếu như Lạc Cảnh Thiên thật dám để cho Lạc Thiên Y ra tay với họ, như vậy họ chắc chắn sẽ liên hợp lại đối phó hắn. Hơn nữa, trong bóng tối, cũng không phải không có cường giả Thông Linh cảnh trong gia tộc đi theo.

Họ cũng không tin Lạc Cảnh Thiên dám đối với họ làm cái gì.

"Đi thôi". Đinh Tiểu Vân lạnh nhạt nói.

"Cẩn thận Đinh Tiểu Vân, nữ nhân này lòng dạ rất sâu". Lăng Thiên Sở đi tới bên cạnh Lạc Cảnh Thiên hạ giọng nói.

"Đa tạ nhắc nhở". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

"Không cần khách sao, ta nghĩ, ngươi cũng có bản lĩnh của chính mình, bất kể là nguyên nhân gì, có thể khiến cho Sở Như Mộng vừa ý, như vậy nam nhân kia chắc chắn không kém. Cố lên, đem nàng bắt lấy". Lăng Thiên Sở cười nói.

"Ngươi đối với nàng không có hứng thú?". Lạc Cảnh Thiên quái dị hỏi.

"Có là có, nhưng không phải rất mãnh liệt. Nàng nhan trị thật vô địch, nhưng mà xã hội này, nhan trị không phải chính nghĩa, mà ta cũng không phải nhan trị cuồng. Nàng đẹp hơn nữa, cùng ta lại có quan hệ gì? Thứ không phải của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không đạt được". Lăng Thiên Sở nhún vai đáp.

Lạc Cảnh Thiên có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn có thể nhìn ra, Lăng Thiên Sở những lời này là lời nói thật lòng. Ngoài hắn ra, hắn còn là lần đầu tiên thấy một người đối với sắc đẹp của Sở Như Mộng miễn dịch.

"Ngươi lựa chọn rất chính xác". Lạc Cảnh Thiên đưa lên ngón cái nói.

"... Ngươi cho rằng ta kém ngươi?". Lăng Thiên Sở nghe thế, sửng sốt một chút, sắc mặt có chút kém.

Lời của Lạc Cảnh Thiên, thật đúng là có chút coi thường Lăng Thiên Sở, đây chẳng phải là nói hắn không bằng Lạc Cảnh Thiên sao?!

"Ý ta không phải như vậy, tóm lại, ngươi lựa chọn rất chính xác, nói một câu thật lòng, hy vọng ngươi giữ bí mật. Bản thân ta thật không muốn cùng… nàng tới gần. Nhưng là ta cũng không có biện pháp nào, bị nàng hố thảm như vậy, hiện tại khắp nơi ai ai cũng nhắm vào ta, còn không phải vì nàng sao?". Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ nói.

"Huynh đệ, ngươi là được tiện nghi còn khoe mẽ chứ? Sở Như Mộng xinh đẹp như vậy, người nào không muốn? Nếu không phải ta đã có người trong lòng, khẳng định sẽ theo đuổi nàng". Lăng Thiên Sở nói.

Lạc Cảnh Thiên lắc đầu, huynh đệ, tuổi còn rất trẻ a. Ngươi là không biết được sức mạnh của nữ trang đại lão, ngươi nếu như biết được thân phận thật của Sở Như Mộng, ngươi lúc đó mới biết mình may mắn thế nào.

Nghĩ như thế, nhưng hắn lại không thể nói ra. Thật đúng là khó chịu.

Thấy Lạc Cảnh Thiên lắc đầu không đáp, Lăng Thiên Sở liền giữ im lặng. Khoảnh cách cách đồi cát phía trước cũng không xa, đoàn người rất nhanh liền đi tới. Nhưng mà, sau khi thấy được hình ảnh trước mắt, đám người đều sửng sốt không thôi.

Bởi vì, nơi này cũng không phải là một đồi cát, mà là… một cái rãnh núi.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, lấy ra bản đồ nhìn một chút, lại đối chiếu với hình hảnh trước mắt, hắn đem bản đồ xoay ngược lại.

"Chỗ kia… là ở bên dưới?". Sở Như Mộng kinh ngạc nói.

"Nếu ta đoán không lầm, chỗ kia là ở dưới mặt đất, xem ra chuyến đi này, lành ít dữ nhiều rồi". Tần Dịch Quân ngửa mặt lên trời thở dài nói.

Dưới mặt đất, đó chính là địa bàn của ma thú, trùng tộc ma thú số lượng bên dưới đất có thể nói là cực kì kinh khủng, càng đừng nói là tại sa mạc. Nơi này chính là thiên đường của trùng tộc.

Nếu chẳng may đi xuống bên dưới lại gặp phải trùng tộc, như vậy kết quả thế nào, không cần nghĩ cũng biết.