Chương 108: Nhật thực hiện, bản đồ đi ra
"Phế vật? Xem ra Đinh tiểu thư tin tức còn thật lạc hậu, phế vật trong miệng ngươi vừa nói, khiến cho Đinh Đang thương hội các ngươi gặp không ít khó khăn đây. Lần vận chuyển hàng vừa rồi, tổn thất 20 tên Ngự Linh cảnh, Đinh tiểu thư hẳn là còn nhớ rõ chứ?". Sở Như Mộng cười nhạt nói.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt khẽ cau lại. Sở Như Mộng đây là có ý gì? Lần đó bên trong hàng hóa chứ thứ của hoàng thất, đáng ra Sở Như Mộng không nên nói ra, chẳng lẽ hắn không biết nói ra sẽ khiến cho mình gặp rất lốn phiền phức?!
"Là ngươi làm?". Đinh Tiểu Vân gương mặt hiện lên vẻ khó coi.
"Không không không, Đinh tiểu thư, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Ta nhưng chưa từng làm mấy chuyện đó, tất cả đều là dựa vào sức một mình hắn làm. Phế vật trong miệng ngươi, dùng sức một người đem toàn bộ đội ngũ 20 tên Ngự Linh cảnh đoàn diệt, ngươi… làm được sao? Rốt cuộc, ai mới là phế vật?".
"Hơn nữa, hắn còn là nam nhân của ta, các ngươi Đinh Đang thương hội muốn giết hắn, từng hỏi qua ta sao? Ai mới là người hung hăng càn quấy ở đây?". Sở Như Mộng lạnh giọng nói..
Đinh Tiểu Vân gương mặt khẽ trầm xuống, nhưng không có phản bác.
Lạc Cảnh Thiên thấy thế, ánh mắt nhìn qua Lạc Thiên Y, sau đó nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi tản lời đồn?".
"Không phải ta, là ý thức kia làm". Lạc Thiên Y nhún vai đáp.
Lạc Cảnh Thiên có chút bất ngờ, trên miệng nở ra một nụ cười.
Không nghĩ tới, trước khi chết thứ kia lại giúp hắn một đại ân. Lúc này hắn xem như minh bạch, Sở Như Mộng quyền lực tại Xích Hồ Thành là rất lớn, có thể cùng hoàng thất ngang hàng nói chuyện.
Mà hắn, trên danh nghĩa "nam nhân" của Sở Như Mộng, gặp phải Đinh Đang thương hội ám toán, Sở Như Mộng muốn trả thù hoàn toàn là trong phạm vi cho phép.
Không cần biết Đinh gia có biết hay không, nhưng sự thật chính là bày ra trước mắt, hơn nữa, người loan tin cũng không phải Sở Như Mộng, mà chính là Huyết Sắc Mân Côi, cùng Sở Như Mộng không chút liên quan.
Tên họ Lâm kia chính là người của Đinh gia, tuy rằng người là do Lạc Thiên Y giết, nhưng là… ai biết được? Sở Như Mộng ôm chuyện vào người, xem như người là hắn giết, như vậy Đinh gia cũng không dám làm cái gì.
Hơn nữa, Đinh Tiểu Vân câu câu đều mang theo hai chữ "phế vật" nhằm khiến Sở Như Mộng phẫn nộ, kết quả lại không có tác dụng gì, hơn nữa còn đề cao thoáng cái địa vị của Lạc Cảnh Thiên.
Chẳng cần biết hắn dùng biện pháp gì, nhưng sự thật chính là hắn giết hơn 20 tên Ngự Linh cảnh, đây chính là thực lực.
Đinh Tiểu Vân làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Như Mộng? Nàng ánh mắt khẽ cau lại, nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên. Sau đó nhẹ giọng nói.
"Vừa rồi ta lời nói có chút lỗ mãng, mong vị tiên sinh này thứ lỗi".
Không sai, nàng chính là chịu thua. Dù sao chính là do Đinh gia sai lầm, hơn nữa Lâm gia gia chủ chính là tự làm tự chịu, nàng cũng không có cách nào đi bắt bẻ.
Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu, không nói lời nào. Hắn có thể hiểu rõ những thứ này, dù sao con cháu gia tộc, không phải chỉ dựa vào thế lực sau lưng, bản thân lực ảnh hưởng cũng là thứ không thể thiếu. Nếu như Đinh Tiểu Vân lúc này không chút kiêng kị cùng Sở Như Mộng làm tới cùng, mặc dù nàng cũng không bị cái gì, nhưng danh tiếng chắc chắn sẽ kém Sở Như Mộng một bậc.
Nhiều hơn, hắn cũng không đoán ra được. Bố cục tại Xích Hồ Thành thế nào hắn không rõ ràng, Ô Dạ đế quốc hắn cũng không quen thuộc, cho nên cũng không đoán ra được cái gì.
Hai bên đều giữ trầm mặc, lẳng lặng chờ đợi nhật thực giáng lâm.
Đông! Đông! Đông!
Tiếng xe chạy cùng tiếng gầm gừ của ma thú vang lên, đám người nhìn lại, liền thấy được có bốn đoàn xe đi tới.
Sở Như Mộng nhìn qua liền biết được những người tới là ai.
Một lát sau, đoàn xe dừng lại, từ trên xe nhảy xuống vài người. Sở Như Mộng tiến tới hạ giọng cùng Lạc Cảnh Thiên nói.
"Từ bên trái qua chính là Tần gia: Tần Dịch Quân, Hạ gia: Hạ Thần, Thiên gia: Thiên Hàn Tuấn, Lăng gia: Lăng Thiên Sở. Thực lực mỗi người đều là Ngự Linh cảnh sơ cấp. Cùng với Đinh gia và Tiêu gia, tổng cộng lục đại gia tộc đứng đầu Xích Hồ Thành".
"Người hoàng thất là có trong này sao?". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
"Đinh gia chính là đại biểu cho hoàng thất, chính 2 vị hoàng tử đi theo đã nói lên vấn đề này rồi. Nhưng là từ mặt ngoài, thực tế chỉ là do Đinh Tiểu Vân dẫn đầu. Dù sao sự kiện này rất quan trọng, hơn nữa còn liên quan tới bố cục tại Xích Hồ Thành, hoàng thất chắc chắn sẽ không qua loa". Sở Như Mộng đáp.
"Bố cục? Chỉ là một cái lời đồn, cần thiết sao?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.
"Ngươi là không biết, Xích Hồ Thành cùng Tâm Nguyệt Thành không giống nhau, nơi này chính là thủ đô, dưới chân thiên tử, hoàng thất chắc chắn sẽ quản rất nghiêm. Không như Thiên Ưng đế quốc chúng ta, loạn thành một đoàn, ai sẽ đi quản những thứ này?".
"Hơn nữa, Thiên Ưng đế quốc Giác Mộc Thành, Kim Cang Thành, Đê Lạc Thành càng là bị các đại gia tộc cùng thế lực phân chia, hoàng thất sớm đã trở thành bù nhìn, nếu không phải có người thủ hộ tồn tại, chỉ sợ lúc này đã sớm xảy ra chiến tranh".
"Ô Dạ đế quốc thì khác, mặc dù có tranh quyền đoạt lợi, nhưng là hoàng thất lúc này có thể xem như cực kỳ cường đại, không có người nào sẽ dám nảy sinh dã tâm làm phản, hơn nữa hoàng thất nhìn như để Đinh gia thay mặt, nhưng thực tế Đinh gia cũng chỉ là con rối bị đẩy ra mà thôi. Hai vị hoàng tử kia chính là đến giám sát Đinh Tiểu Vân". Sở Như Mộng nói.
Nghe thế, Lạc Cảnh Thiên sọ não có chút đau. Hắn ghét nhất chính là chính trị, đấu tranh đoạt quyền các kiểu.
"Sở tiểu thư, đã lâu không gặp". Một tên nam tử đi tới cười nói.
"Lăng thiếu gia, đã lâu không gặp". Sở Như Mộng mỉm cười đáp lại.
"Vị này… hẳn là trong truyền thuyết khiến Sở tiểu thư động tâm chứ? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu". Lăng Thiên Sở mỉm cười đưa tay ra.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, tin tức của đám người này thật đúng là đủ nhanh, hắn dám chắc người này tuyệt đối là biết rõ bản thân hắn. Có lẽ sau cái ngày tại Nhật Nguyệt Các thì hắn hình dạng cùng danh tiếng sớm đã truyền tới tai những người này rồi.
"Khách khí". Lạc Cảnh Thiên duỗi tay ra nhẹ đáp.
"Hừ! Một tên bám váy đàn bà mà thôi". Một tên thanh niên khác bĩu môi nói.
"Hạ thiếu gia, mời ngươi lời nói khách khí một chút". Sở Như Mộng lập tức đáp trả.
"Ta lời nói sai chỗ nào rồi?". Hạ Thần cười lạnh nói.
"Nếu không phải sợ đem tới cho ca ca phiền phức, ngươi sớm đã thành một cỗ thi thể". Lạc Thiên Y lạnh giọng nói.
Lúc này, trên người nàng khí thế của Thông Linh cảnh cường giả phát ra khiến đám người xung quanh câm như hến. Không người dám lên tiếng.
Đinh Tiểu Vân ánh mắt khẽ híp lại, nhìn Lạc Thiên Y đầy vẻ rung động cùng khó tin.
Nhìn qua, Lạc Thiên Y mới chỉ 15 tuổi mà thôi, làm sao ở độ tuổi này lại đạt tới thực lực như thế?!
Những người ở đây không ai phải người ngu, nhưng mà chính cái sự thông minh đó lại là trở ngại cho họ. Họ bắt đầu đi suy đoán thân phận chân thật của Lạc Cảnh Thiên.
Dù sao, một tên Luyện Linh cảnh phế vật lại có một người muội muội là Thông Linh cảnh, như vậy… thế lực sau lưng có thể bồi dưỡng một yêu nghiệt như Lạc Thiên Y, rốt cuộc là thế lực nào?!
Sở Như Mộng lúc này đột nhiên ngẩn ra, sau đó nhìn Tiêu Nhược Thủy, lại nhìn Lạc Cảnh Thiên. Làm sao đột nhiên hắn cảm thấy hai người có chút hợp nhau đây?!
Nhìn qua, Lạc Cảnh Thiên thật sự chỉ là Luyện Linh cảnh, mà Tiêu Nhược Thủy lại không thể tu luyện, thân thể lại ốm yếu lắm bệnh. Cả hai bên người đều có cường giả bảo vệ…
Cái này là trùng hợp đi?!
Ầm!
Ngay tại lúc này, bầu trời bỗng nhiên nổi lên sấm chớp.
Cả đám người đều giật mình nhìn lên, chỉ thấy bầu trời mây đen nổi lên bốn phía, mặt trời biến thành một màu đỏ sậm, có thể nhìn thấy rất rõ ràng một bên của nó bị khuyết thiếu đi một phần.
Nhật thực… bắt đầu rồi.
Trong nháy mắt, bầu trời biến thành tối đen, không người nói chuyện, tất cả chỉ lẳng lặng chờ đợi điều sắp tới.
Ngay trong lúc này, một tia sáng từ mặt trời chiếu rọi ra, xuyên thẳng vào đám mây đen. Mà mây đen phủ kín trên bầu trời, bỗng nhiên được chiếu sáng, những nơi mây thưa thớt hiện rõ lên.
Tất cả tạo thành một tấm bản đồ ánh sáng hoa mỹ.