Chương 2: Tỉnh Dậy

Thâm Uyên

Chương 2: Tỉnh Dậy

Dạ uyên mơ màng tỉnh dậy,đầu hắn đau ê ẩm. Lúc này Dạ Uyên cảm giác dường như đã trôi qua thật lâu.Hắn bắt đầu đánh giá xung quanh, một căn phòng rộng sạch sẽ, ngoài của sổ là bầu trời xanh lam mang theo từng tia nắng:
-Thật đẹp! Cha đã từng kể trước kia bầu trời trái đất cũng đẹp như vậy.
Ánh mắt hắn chợt lóe tia đau buồn.
-Đây là đâu?
Lúc này trong đầu hắn nhớ lại giọng nói thần bí kia.Dạ Uyên nhìn chiếc nhẫn...suy tư:
-Giọng nói kia....hắn là ai? Hắn có ý gì?
Đang lúc suy tư bỗng có tiếng động từ ngoài hành lang. Lập tức Dạ Uyên bật dậy khép cửa rồi nấp đi.
Là hai cô bé co mặt lúc triệu hồi Dạ Uyên. Tỷ tỷ là Bạch Vân Băng, muội muội là Bạch Tử Liên, họ đang tới để kiểm tra tình hình của hắn.
Bạch Tử Liên phấn khích hỏi tỷ tỷ mình.
-Tỷ nghĩ hắn bao nhiêu tuổi?
-Đến từ đâu?
-Nơi đó có đẹp không?
Bla..bla
-Muội phiền quá đấy lát hỏi trực tiếp cậu ta không được sao?
Bạch Vân Băng bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi muội muội mình. Vừa mở cửa cô vừa khuyên
-Hắn ta ở ngay trong đó muội cứ v..
Nhưng chưa hết câu Bạch Vân Băng liền kéo muội muội mình lùi lại. Quyền phong mãnh liệt lướt sát qua mặt cô thổi tung những lọn tóc. Ngay sau đó cô đan tay trước ngực đỡ đòn đá theo sau.
Bạch Vân Băng lập tức cảm thấy cánh tay tê rần. Biết đối thủ khó chơi cô lập tức vận sức.
Một luồng khí trong suốt bao bọc hai tay cô lại.
-Báo cho phụ thân! Sau nửa canh giờ tỷ sẽ dẫn cậu ta tới gặp người.
Chỉ để lại đúng một câu cô phóng vọt vào phòng, cách cửa cũng theo đó đóng sầm lại.
-Vậy mà nói lát nữa hỏi trực tiếp cậu ta, tỷ dành trước như thế là không công bằng!
Lầm bầm bất mãn nhưng Bạch Tử Liên vẫn quay người đi tìm phụ thân mình.
XXXXXXXXXXXXXXX
Phòng nghị sự Bạch Hổ tộc.
Ở đây đang tập hợp toàn bộ những có quyền lực lớn nhất của họ.
-Một thằng nhóc mười tuổi thì làm được gì? Không chừng vừa nhìn thấy bóng ma thú nó đã lăn ra khóc rồi ấy.
Một lão giả tóc bạc lên tiếng
-Đúng vậy, chẳng thể chông mong gì được.
Những người cùng ý kiến lập tức góp phần.
-Đáng nhẽ nó phải được Chu Tước tộc triệu hồi chứ, nó là pháp sư cơ mà.
Một trung niên nhân khó chịu nói.
-Làm như lũ chim ấy cần nó vậy. Tháng trước họ triệu hồi được những hai người, hình như là hai mẹ con. Bà mẹ là lôi thuật sư mang Trí tuệ hiền nhân. Đấy là còn chưa kể đến đứa con gái.
Lão giả vừa rồi lại lên tiếng.
-Thằng nhóc này chỉ là rác, chúng ta cần một anh hùng mang nghề sát thủ.
Bla...bla
Căn phòng lập tức ồn ào hẳn lên.
Một lão già dáng người nhỏ thó ngồi im lặng trên ghế từ đầu đến giờ bỗng lên tiếng.
-Bình tĩnh! Việc triệu hồi xảy ra sai sót là rất bình thường.
Nghe lão lên tiếng cơ thể mọi người không khỏi rụt rụt lại.
Bạch Nhãn Lang, người cũng như tên, vô cùng độc ác, sẵn sàng ra tay với đồng tộc, độ âm hiểm, âm mưu quỷ kế phải đứng đầu trong tộc. Trước đó không lâu lão nhìn chúng thê tử của một tiểu bối chi thứ. Sau khi ngỏ ý muốn mua lại làm thiếp bị từ chối lão lập tức dùng thủ đoạn. Vị tiểu bối kia chết không toàn thây, thê tử thì bị lão cưỡng bức hành hạ cho tới khi tuyệt khí bỏ mình. Làm nhiều chuyện đại gian đại ác như vậy mà vẫn có thể nhởn nhơ tới lúc này đủ thấy lão được tộc trọng dụng như thế nào. Không một ai trong đây nguyện ý vô cớ chọc nhầm lão cả.
Thấy cả phòng nghị sự im thin thít lão cười hằng hặc rồi nói.
-Thằng nhóc này không đơn giản đâu. Chí ít nó đã từng giết người.
Nghe tới đây mọi người không khỏi bất ngờ. Việc một thằng nhóc mười tuổi có thể giết người là rất hi hữu, chí ít là ở thế giới này. Và cả từ đâu mà lão có nguồn thông tin đó.
-Không cần huấn luyện, chỉ cần ném nó ra với lũ ma thú rồi đảm bảo nó ko chết là được.
-Nó sống càng lâu thì năng lượng ngọc triệu hồi thu được càng nhiều.
-Khi đã đủ năng lượng thì chỉ cần khử nó, chọn một sát thủ ưu tú, tiến hành nghi thức biến kẻ đó thành một anh hùng như ta mong muốn là được.
Mọi người trong phòng không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
Ngồi trên ghế chủ vị Bạch Thiên Minh vẫn im lặng quan sát mà không nói câu nào.
Có thể tạo ra anh hùng bằng hai cách.
1: Triệu hồi.
2: Biến một người được chọn trở thành anh hùng. Cách này có hai nhánh. Nhánh thứ nhất dùng một lượng lớn thiên tài địa bảo làm vật dẫn tiến hành nghi thức nhưng tỉ lệ thành công thấp, người được chọn cũng sẽ chết nếu nghi thức thất bại. Nhánh thứ hai phức tạp hơn nhưng tỉ lệ thành công rất cao. Đầu tiên là triệu hồi một anh dùng dị giới, mỗi khi người đó giết mà thú ngọc triệu hồi sẽ sản sinh ra năng lượng. Khi năng lượng đầy có thể đem luôn ra làm vật dẫn thực hiện nghi thức. Nếu chăm chỉ giết ma thú thì chỉ cần ba tháng là đầy. Hạn chế duy nhất là chỉ người dị giới mới khiến ngọc triệu hồi sản sinh ra năng lượng.
Cả hai cách trên đều chỉ có thể thực hiện khi ngọc triệu hồi chưa nhận chủ hoặc chủ nhân đã chết.
Không ai ngờ tới lão sẽ đề xuất phương pháp như vậy.
Không khí đang ngày càng ngột ngạt thì cửa phòng bị mở tung ra.
-A! Các thúc bá khoẻ.
Bạch Tử Liên nhoẻn miệng lễ phép chào.
-Thưa phụ thân, hắn ta tỉnh rồi.
-Vậy sao?
Bạch Thiên Vân đứng dậy tiến tới cưng chiều xoa đầu cô.
-Vân Băng tỷ nói tầm nửa canh giờ nữa sẽ dẫn tới gặp người.
-Ừm! Ta biết rồi.
-Cuộc họp kết thúc tại đây. Sử chí thế nào tự ta có liệu định.
Nói xong Bạch Thiên Minh liền dẫn theo Bạch Tử Liên rời khỏi.
Mọi người trong phòng chỉ biết nhìn nhau thở dài rồi giải tán.
XXXXXXXXXXXXXXX
Xoa xoa khuôn mặt hơi đỏ Dạ Uyên căm tức nhìn người đang dẫn đường cho mình.
" Khỉ gió, nếu không vì thứ quái khí đó mình đã thắng rồi."
Sau khi tập kích thất bại và bị trấn trụ Dạ Uyên đang được Bạch Vân Băng đưa tới thư phòng gặp phụ thân cô.
Dời đi ánh mắt Dạ Uyên vừa quan sát sung quanh vừa tiêu hoá lượng thông tin bị nhét vào đầu.
Một thế giới khác không phải Trái Đất, gồm bốn phần chính: Đại lục Thiên Uyên sinh sống chủ yếu là con người. Đại vực thẳm Huyền U nơi Ma tộc ngự trị. Rừng đại ngàn Bách Sâm nơi ở của Thú nhân và Tiên tộc (Elf). Đại hải vực Minh Lam nơi cư trú của thuỷ quái, sinh vật biển nghe đâu còn có người cá. Bốn nơi thờ phụng bốn vị thần mang tên vùng đất đó.
Thuở ban đầu các tộc chung sống hoà thuận nhưng do bản tính hung tàn ma tộc bắt đầu tấn công các tộc khác, đưa thế giới này vào thời kì chiến loạn liên miên. Càng đánh lâu ma tộc càng thắng thế, trước nguy cơ sống còn các tộc đã liên hiệp lại tạo thành liên minh.
Tuy nhiên việc này cũng chỉ giúp họ đánh ngang cơ với ma tộc. Mãi cho tới 2000 năm trước Nhân tộc - tộc đàn yếu ớt nhất nhận được thần ngôn, và ngọc triệu hồi từ Thiên giới thì thời cuộc mới thay đổi. Họ triệu hồi các vị anh hùng với sức mạnh vô song tới giúp liên minh đàn áp và phong ấn Ma tộc vào trong đại vực thẳm.
Mặc dù vậy Ma tộc vẫn có thể mở các cổng không gian gửi một lượng quân nhất định qua quấy rối, và cứ 200 năm phong ấn lại suy yếu làm một lượng cực lớn quái vật thoát ra. Để ngăn cản Ma tộc, lần lượt các tộc lập ra rào chắn phép ở lãnh thổ của mình. Rào chắn của đại lục Thiên Uyên gồm bốn trụ cột ở rìa đại lục được cai quản bởi bốn đại gia tộc, một cái nằm ở trung tâm được cai quản bởi nước lớn nhất – Đế Quốc.
Nhưng để cai quản năm trụ cột họ quyết định tiếp tục triệu tập các anh hùng, với bốn người trấn thủ biên giới và bốn người canh giữ trung tâm.
Các loại chức nghiệp tương ứng khi triệu hồi là:
*Đế Quốc có thể triệu hồi bốn trong tất cả các chức nghiệp, đôi khi còn xuất hiện những chức nghiệp hiếm như Thợ máy, Nhà sinh vật học, Nhà hoá học,...
*Chiến binh ở phía Đông được triệu hồi bởi Thanh Long tộc - nơi thảo nguyên đồi núi.
*Pháp sư ở phía Nam được triệu hồi bởi Chu Tước tộc - vành đai núi lửa của Thiên Uyên và vùng sa mạc ngăn cách Đại lục với Đại vực thẳm.
*Sát thủ ở phía Tây được triệu hồi bởi Bạch Hổ tộc - khu vực đầm lầy cùng phần rừng tiếp giáp Đại ngàn.
*Thuẫn giả ở phía Bắc được triệu hồi bởi Huyền Vũ tộc - nơi giáp Đại hải vực và những núi băng.
Tuy được phân chia rõ ràng nhưng việc triệu hồi nhầm cũng vẫn có. Trường hợp của Dạ Uyên cũng vậy, cậu được Bạch Hổ tộc triệu hồi nhưng lại là pháp sư lôi thuộc tính.
Nói tới thuộc tính thì mỗi người sẽ biểu hiện nó qua màu mắt của bản thân. Tuy nhiên chỉ có những chức nghiệp thuộc dòng Pháp sư mới sử dụng được thuộc tính. Các chức nghiệp còn lại sử dùng Khí thay cho Ma lực. Khí giúp cường hóa cơ thể và thi triển những kĩ năng đặc biệt.
Đôi khi có những trường hợp có thể sử dụng cả Khí và Ma lực. Hi hữu hơn khi Khí và Ma lực kết hợp với nhau tạo thành Huyền khí – thứ được các chức nghiệp hi hữu như Ma đấu sĩ, Ma kiếm sĩ,... sử dụng.
Những thông tin về tiền tệ, con người cũng được Dạ Uyên thu thập. Kiến trúc tại đây nhìn như thời kì trung cổ, trang phục thì ngang tầm với thế kỉ 20. Thú vị hơn là ngôn ngữ, chữ viết tại đây lại là Tiếng Việt và hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân mình hiểu được thứ tiếng này.
" Thực khó chịu khi mang cái bộ dạng này. Trông chả khác gì người Nhật cả."
Nhìn cái nhẫn đen trên ngón trỏ trái Dạ Uyên liên tưởng tới những lời quầng sáng đã nói. Hắn cố tháo ra nhưng không được. Ngoại hình hắn đã khác hoàn toàn trước. Da vàng, tóc ngắn đen, gương mặt thanh tú, chỉ riêng màu mắt là giữ nguyên sắc vàng.
Còn đang trầm tư thì Bạch Vân Băng lên tiếng cắt ngang.
-Chúng ta tới rồi.
Vừa nói vừa mở cửa thư phòng để Dạ Uyên đi vào.
Nhìn thấy cô không tiếp tục đi tới hắn hỏi.
-Không vào sao?
-Không, ta không được phép.
Nói rồi cô lập tức rời khỏi.
Hơi nhún vai Dạ Uyên tiến thẳng vào trong, đứng đối diện với người đàn ông ngồi sau bàn đọc sách – Bạch Thiên Minh.
- Chào ngài! Bạch tộc trưởng.
Đóng lại cuốn sách trước mặt Bạch Thiên Minh nhìn Dạ Uyên nói:
-Ngồi đi.
-Xem ra ngươi phục hồi khá nhanh đấy.
Bạch Thiên Minh quét mắt đánh giá Dạ Uyên.
-Cảm ơn đã quan tâm nhưng không biết ngài cần gặp ta vì chuyện gì.
Dạ Uyên trả lời một cách lạnh nhạt.
-Khoan hãy nói đến chuyện đó, trước tiên ta có vài vẫn đề muốn hỏi.
Bạch Thiên Minh thoải mái dựa lưng vào ghế nhìn Dạ Uyên.
-Mời ngài nói.
-Ngươi đã biết rõ nguyên nhân được triệu hồi và đây là đâu chưa?
-Nhờ con gái ngài mà ta đã hiểu đại khái vấn đề.
Dạ Uyên nhàn nhạt đáp. Thấy vậy Bạch Thiên Minh không khỏi đánh giá Dạ Uyên cao hơn.
" Một đứa trẻ mười tuổi có thể bình tĩnh trong thế giới hoàn toàn xa lạ. Hơn hẳn những anh hùng đời trước được ghi chép lại, toàn bộ đều nhặng xị cả lên. "
Hơi híp mắt lại Bạch Thiên Minh nói.
-Có vẻ như sẽ hơi thừa nhưng ta vẫn muốn hỏi.
-Ngươi có muốn trở về thế giới cũ không?
Dạ Uyên hơi ngẩu đầu nhìn thẳng vào mắt Bạch Thiên Minh vài phút rồi mới trả lời.
-Không! Nó chả có gì khiến ta phải lưu luyến cả.
-Quả nhiên!
Gật gật đầu như đã biết trước Bạch Thiên Minh nói tiếp.
-Như vậy chuyên cần bàn sẽ dễ dàng hơn rồi. Ta cần một người hùng giữ vững nơi này và ngươi một mái nhà mới cho mình.
-Ý ngài là?
Dạ Uyên hơi nhíu mày hỏi lại.
-Làm việc cho ta thì ngươi sẽ không phải lo ăn ở, thế nào?
-Ném một thằng nhóc mười tuổi ra chiến trường với cái giá rẻ mạt như vậy, hơn nữa nếu ta muốn một cuộc sống bình thường thì sao?
Lần này tới lượt Dạ Uyên híp mắt nhìn ngược lại.
-Đây là lãnh địa của ta thì ngươi nghĩ mình có thể sống bình thường khi mà không có sự cho phép của ta sao?
Hơi cúi người xuống, dùng hai tay chống cằm Bạch Thiên Minh đối nhã với Dạ Uyên.
Dạ Uyên thản nhiên đáp.
-Ta không phải nô lệ. Và ngài cũng đang rất cần ta thì phải.
Khẽ nhăn mày Bạch Thiên Minh nói:
-Thêm 50 lục tinh.
Hơi lắc đầu Dạ Uyên trả lời.
-Ta nghĩ người hầu ở đây còn được trả giá cao hơn.
Nói thêm về tiền tệ, đây là một thế giới tràn đầy sức mạnh ma thuật. Chúng được ngưng tụ trong lòng đất rồi hình thành các mỏ ma tinh giống như mỏ vàng, bạc. Chúng được khai thác, đem ra trao đổi với các mặt hàng khác như tiền tệ ở Trái Đất. Các tộc luôn chiến tranh liên miên khiến kim loại trở lên vô cùng quan trọng, vàng và bạc là hai kim loại hiếm, chúng có thể được phù phép tạo thành trang bị ma thuật nên chẳng ai ngu mà đem chúng đúc thành tiền cả. Cấp bậc của ma tinh phân chia qua màu sắc Bạch Lục Lam Hoàng Tử.
1 Tử =100 Hoàng=10.000 Lam =1.000.000 Lục=100.000.000 Bạch

Tử tinh rất hiếm, thường chỉ dùng cho các pháp trận lớn. Nói tới đây là biết Bạch Hổ tộc đã trả giá lớn thế nào cho việc triệu hồi.
-Vậy ngươi muốn thế nào.
Bach Thiên Minh hỏi khi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Dạ Uyên.
-70 lam tinh, chi phí cho việc tập luyện và một số việc khác.
-Không được, 30 lam tinh và chi phí.
Giọng Bạch Thiên Minh hơi cao lên.
-60 lam tinh kèm chi phí.
Dạ Uyên tiếp tục trả giá.
-40 lam tinh và chi phí, đây là giá chót.
Bạch Thiên Minh trầm giọng nói.
Hai mắt Dạ Uyên hơi trùng xuống suy tư. " Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vả lại cái giá này cũng nằm trong dự tính của mình nên cũng có thể chấp nhận được. "
Nghĩ vậy Dạ Uyên trả lời.
- Thành giao.
Có vẻ như đã không còn truyện gì để nói Bạch Thiên Minh dựa lưng vào ghế hạ lệnh trục khách.
-Được rồi, ngươi về phòng đi, lát nữa sẽ có người tới cho ngươi biết công việc của mình.
-Vậy ta đi trước.
Nói rồi Dạ Uyên nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn chòng chọc theo bóng lưng Dạ Uyên, đôi mắt đen của Bạch Thiên Minh như càng sâu thêm, nó tựa một bờ vực thẳm nhe nanh vuốt, chỉ chờ có sơ hở là lao tới nuốt gọn con mồi.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Nửa năm sau.
Buổi đêm tại phần rừng tiếp giáp Đại ngàn.
-Lôi điện.
Một chùm sét từ tay Dạ Uyên phóng thẳng vào lũ xương phía trước. Ngay sau đó một bóng người vọt lên từ sau chém thẳng cây đại kiếm lũ ma thú.
Lượng Khí được nén trên thanh kiếm bộc phát lập tức biến lũ xương phía trước thành bụi đồng thời đẩy ngã đám ở sau.
Vừa ra đòn là một người đàn ông trung niên, cao 1m9, khuôn mặt có một vết sẹo rạch thẳng từ mắt phải xuống má. Ông là Hàn Bang, một kiếm sư đồng thời là đội trưởng của Dạ Uyên.
Cung thủ trong đội là Lâm Vũ một bán Tiên (Bán Elf) tới từ rừng đại ngàn. Tóc vàng dài óng mượt, da trắng, eo thon, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt tựa thiên thần, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng
Tu sĩ là tên mang kính mặc đồ thầy tu tên Nam Dương.
-Dạ Uyên đừng tiến lên quá xa.
-Tiểu Vũ quan sát, bắn yểm trợ.
-A Dương phép trị thương.
Hàn Bang lớn tiếng điều chỉnh lại độu hình.
-Được rồi Hàn thúc.
-Tới ngay đây đội trưởng, "Hồi Phục".
Từ phía sau Lâm Vũ, Nam Dương lần lượt trả lời.
Bỗng một con xương từ đâu xông ra đánh lén Nam Dương.
Nhưng chưa kịp móc lốp thì một bóng đen lướt tới chém nó ra bã. Đó là Trình Anh thành viên cuối cùng của đội. 17 tuổi, tóc đen, mắt đen, là đệ tử xuất xắc của Bạch Thiên Minh.
-Hmm, lũ này lv chỉ khoảng 40-50 thôi mà phiền thật
Trình Anh khẽ nhăn mày nói.
-Được rồi, đừng cằn nhằn nữa. Dạ Uyên chuẩn bị ma thuật trung cấp, A Dương ở lại yểm trợ, còn bọn ta sẽ dồn chúng lại.
Hàn Bang tiếp tục ra lệnh.
-Rõ - cả bốn đồng thanh đáp.
Ba người Hàn Bang, Lâm Vũ, Trình Anh lập tức đi dồn lũ xương. Dạ Uyên tập trung niệm chú, Nam Dương tạo khiên phép xung quanh để đề phòng.
Một lát sau
-Làm đi.
Hàn Bang hét lớn rồi cùng hai người còn lại nhảy ra xa lũ xương.
-Lôi Triệu.
Uỳnh
Một luồng sét từ bầu trời giáng xuống biến lũ xương thành tro bụi.
Mặt Dạ Uyên thì hơi tái đi do ma lực bị rút cạn.
Thấy vậy Nam Dương quan tâm hỏi.
-Không sao chứ.
Dạ Uyên hơi khua tay nói
-Không sao, chỉ là hơi quá tay thôi.
Lúc này Hàn Bang và hai người kia cũng vừa trở lại.
-Bên ta dọn dẹp xong rồi, liên lạc với các đội khác đi – Hà Bang nói.
Nghe vậy Nam Dương liền lấy ra một quà cầu pha lê nhỏ nói vào đó. Đây là ma cụ được chế tạo để truyền thông tin đến những quả cầu khác khi được mã hóa, cách hoạt động giống như bộ đàm.
-Các đội khác đã xong.
Nam Dương hơi ngẩng đầu lên nói.
-Haizzz! Sao bọn xương này lại xuất hiện về đêm cơ chứ, cơ mà có cần phải tốn sức vì chúng thế không?
Trình Anh than thở.
1 năm 12 tháng, 1 tháng 30 ngày, chia làm 5 tuần, cứ 2 tuần Ma tộc lại gửi quân sang đây một lần, nhưng hiếm khi lại về đêm thế này.
-giờ về ngủ vẫn kịp mà.
Bốn người khẽ rùng mình khi âm thanh đặc biệt êm ái của Lâm Vũ truyền tới. Nhìn vậy thôi chứ Lâm vũ là nam và còn có cả bạn gái. Tiện nói thêm vào 2 tháng trước khi sinh nhật Tử Liên hắn được cô bé tỏ tình và đã chấp nhận.
Sau nửa năm thì bảng trạng thái của Dạ Uyên:
Tên: Dạ Uyên
Hp: 98%
Ma lực: 10%
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Người
Lv: 60 < Nhất Đoạn >
Chức nghiệp: Ma pháp học đồ
Thuộc tinh ma pháp: Lôi
Ma pháp sử dụng: Lôi hệ.
Thần ân
-Thông thạo ngôn ngữ
-Giảm thời gian niệm chú
-Ma nhãn
Tất cả nói chung đều tầm thường như mọi pháp sư cùng hệ. Duy chỉ có "Thông thạo ngôn ngữ" giúp nghe hiểu và nói được tất cả các ngôn ngữ nhưng không hỗ trợ đọc viết. Và "Ma nhãn" là có thể nhìn thấu đối phương, mặc dù nó chỉ có thể nhìn thấy thông tin sơ lược như:
Tên: Lâm Vũ
Hp: 95%
Ma lực: 100%
Khí: 45%
Giới tính: Nam (Maybe)
Chủng tộc: Tiên – Bán Tiên.
Lv: 78 < Nhất Đoạn >
Chức nghiệp: Cung thủ
Trạng thái: Tốt, đang phởn.
Khi về gần tới cổng thành Dạ Uyên bỗng cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Phóng mắt nhìn quanh thì chỉ thấy gần đó là nghĩa trang anh hùng nhưng không có gì khác thường.
-Đứng đấy làm gì? Về thôi. – Lâm Vũ gọi
"Chẵng nhẽ mình cảm giác sai". Nghi vậy Dạ Uyên thu hồi tầm mắt theo đội về thành.
Nhưng khi cả đội đi xa thì trong đó một bóng tím lại loé lên rồi biến mất.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Phía nam – Trang viên Chu Tước tộc – Trong một căn phòng sang trọng.
Một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài khoảng 20, tóc dài đen nhánh, mắt vàng, mặc đồ ngủ đang nâng trên tay một quả cầu nhỏ cỡ quả bóng bàn phát ra ánh tím mờ nhạt.
-Umm!
Tiếng một cô bé vang lên.
Ngồi dậy, dụi mắt nhìn người ngồi ở mép giường.
-Mẹ, vẫn đang tìm anh hai sao?
Cô bé ngái ngủ hỏi.
-Ừm, nếu quầng sáng đó chịu giúp thì chúng ta cũng không phải mất công đến thế. Nhưng biết được anh con cũng ở đây là tốt rồi.
Người phụ nữ ưu tư trả lời.
-Chúng ta đã tìm hơn nửa năm rồi mà có thấy đâu, liệu cái cục đó có cho ta đồ hỏng không.
Cô bé nghẹo đầu nói.
-Mẹ nghĩ chắc là không đâu.
Cô thở dài nói.
Ngay lúc này quả cầu bộc phát ra ánh tím rực rỡ. Ánh sáng chiếu trên tường hình thành một tấm bản đồ. Nó thu nhỏ lại rồi khoá định một góc phía bên trái bản đồ.
-Tìm được rồi – cả hai hô lên.
-Ở phí Tây, là lãnh địa của Bạch Hổ tộc, có lẽ nào!
Lập tức cả hai cùng chạy ra khỏi phòng bất chấp việc vẫn còn đang mặc đồ ngủ.