Chương 5: Dạy kiếm

Thâm Uyên

Chương 5: Dạy kiếm

** Lạch xạch.......lạch xạch.... **
Vừa ngâm nga Bạch Vân Băng vừa đẩy một xe các món "bổ" mang tới phòng Dạ Uyên.
Vừa mở cửa phòng ra Vân Băng đã thấy Dạ Uyên quỳ mọp trên đất. Cô không đỡ hắn lên mà chỉ thản nhiên hỏi.
-Làm gì vậy?
-Ta sai rồi! Dạ Uyên nói đầy hối lỗi.
-Sai gì? Vân Băng nhàn nhạt hỏi tiếp.
-Ta không nên nói dối ngươi. Dạ Uyên nói bằng giọng chân thành.
-Biết sai là tốt!
Vân Băng hơi nhẹ gật đầu. Có thể thấy sự lạnh nhạt trên mặt cô đã giảm đi.
-Vậy ngươi tha thứ cho ta rồi ha! "
Dạ Uyên lập tức ngẩng đầu lên mừng rỡ.
-Mỡ đấy! Cứ tự nhiên mà húp! Không ai cản đâu!
Bạch Vân Băng bĩu môi nói.
Dạ Uyên nghe vậy lập tức xìu xuống.
-Vậy phải làm sao ngươi mới chịu?
-Đáp ứng ba điều kiện của ta.
Vân Băng nói luôn mà không còn suy nghĩ. Như thể cô đã tính tới trước việc này.
-Nhiều vậy! Dạ Uyên nhan mày.
Gặp biểu hiện của hắn cô chỉ ung dung đẩy xe đồ "bổ" vào phòng nói.
-Không được thì ăn trưa thôi.
Dạ Uyên hoảng sợ khua tay.
-Khoan! Khoan! Để ta nghĩ đã chứ.
Hắn bắt đầu đau khổ suy tư. Nhưng càng nghĩ càng không có biện pháp, lại cả xe đồ "bổ" bên cạnh uy hiếp. Sau hai phút suy nghĩ không có kết quả Dạ Uyên đành cắn răng nói.
-Được rồi! Ba thì ba, sợ gì!
-Phải thế chứ!
Vân Băng mỉm cười tiến tới đỡ Dạ Uyên.
-Đứng lên rồi nói.
-Nghe này! Thứ nhất, phải tập luyện hàng ngày hoặc dạy ta kiếm thuật.
-Dạy kiếm đi.
Không cần nghĩ nhiều Dạ Uyên trả lời luôn bởi luyện tập hàng ngày quá phiền và rất dễ để lộ khả năng thể chất của hắn.
-Thứ hai. Ba tuần nữa là sinh nhật thứ 12 của ta. Ta muốn một món quà thật ý nghĩa. Vả lại ta lớn hơn, nên đệ phải ăn nói lễ phép và gọi tỷ tỷ đi.
-Tsk! Tử Liên 9 tuổi, mình 11. Tưởng bằng nhau ai ngờ con mắm này lại hơn tuổi mình mới đau chứ. Chết tiệt.
Nghe loáng thoáng hắn chửi thề Vân Băng sầm mặt hỏi.
-Nói gì đấy?
" Mới làm người ta nguôi dận xong mà giờ thành công cốc thì chỉ có nước đi đầu xuống đất." Toát mồ hôi hột Dạ Uyên lập tức xua tay chống chế.
-Không! Không có gì đâu. Nói tiếp đi.
-Thứ ba. Giờ chưa nghĩ ra nên để sau này tính.
"Đậu! Không biết sau này còn bày trò gì nữa đây." Dạ Uyên rủa thầm.
-Rồi! Thử gọi Vân Băng tỷ tỷ nghe xem nào.
-Hả!?!?
Mặt Dạ Uyên cứng đơ, khoé miệng giật giật.
-Gọi cái gì cơ?
- "Vân Băng tỷ tỷ" gọi đi.
Cô áp sát mặt vào Dạ Uyên làm hắn giật lùi lại.
-Gọi đi xem nào!
-Gọi đi! Gọi đi!
Vừa nói cô ép sát tới, dồn Dạ Uyên vào góc tường.
-Được rồi, gọi thì gọi. Nhưng lui ra đã.
Nghe vậy Vân Băng liền nở nụ cười rồi lui ra một khoảng.
Rồi! Ra rồi đây.
Hít một hơi rồi Dạ Uyên lắp bắp mở miệng
-V..Vân Băng....t..ỷ t..ỷ
-Hả?? Đệ vừa nói gì vậy ta nghe không rõ.
Vân Băng nghiêng đầu cười tươi.
Nhìn nụ cười của cô Dạ Uyên lại thấy nghẹn nghẹn. Hắn biết cô sẽ không ngưng lại cho tới khi đạt được mục đích.
" Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không có gì phải xoắn cả!"
Hơi điều chỉnh hơi thở rồi Dạ Uyên thử lại lần nữa.
-Vân Băng..tỷ tỷ.
-Um! Chí ít cũng phải vậy chứ!
Sau khi hài lòng gật đầu. Cô bắt đầu sử lí mấy vị kinh khủng của thức ăn. Dạ Uyên đứng cạnh thì toát mồ hôi hột, thầm than số khổ.
X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X
Sau bữa trưa. Thác nước phía Đông ngoại thành.
Hiện tại Dạ Uyên đang diễn luyện Thái cực kiếm cho Bạch Vân Băng xem.
Bước chéo chân lên một bước hai tay nắm hờ chuôi kiếm gỗ vẽ một nửa vòng cung rồi thu về trước người. Lưỡi kiếm uyển chuyển du động cùng động tác thân người phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Thế kiếm kín kẽ không chỗ hở liên tục tuần hoàn không đứt đoạn. Tiếp tục sau hơn mười phút Dạ Uyên thu kiếm lại điều hòa hơi thở rồi quay người nhìn Bạch Vân Băng bên cạnh.
-Đã nhớ hết chưa?
Cô bất mãn nhìn hắn.
-Đã nhớ hết! Nhưng tỷ muốn học thứ có thể dùng vào thực chiến chứ không phải thứ dùng để dưỡng sinh.
Dạ Uyên nhếch miệng cười.
-Ta đã dùng thứ này đánh tỷ tối tăm mặt mày đấy.
Vân Băng nghe vậy lập tức trợn trắng mắt.
-Hư cấu!!!
-Tin hay không tùy tỷ! Hắn nhún vai.
-Có điều muốn thật sự phát huy ra uy lực của bộ kiếm pháp này thì không chỉ thành thục kiếm kĩ mà còn phải nắm vững yếu lĩnh và vận dụng nó thật nhuần nhuyễn.
-Hừ! Nghe vậy còn hợp lý chút! Vân Băng bất mãn hừ một tiếng
-Vậy tỷ còn muốn học không?
-Đương nhiên là muốn!
-Vậy tỷ nghe kỹ đây.
-Yếu lĩnh này được sử dụng cho cả kiếm pháp và quyền pháp Thái Cực
1. Hư linh đỉnh kình: đầu cổ ngay thẳng, thần quán tại đỉnh, không vận sức mà phải tự nhiên.
2. Hàm hung bạt bối: ngực hơi thóp vào để khí trầm đan điền (hàm hung), và khí dính ở lưng (bạt bối)
3. Tùng yêu: buông lỏng eo, biến hóa hư thực của động tác đều tùy theo sự chuyển động của eo.
4. Phân hư thực: tách biệt rõ rệt hư thực của động tác, thủ-bộ-cước pháp, trọng lượng dồn lên chân nào chân đó là thực, chân còn lại là hư.
5. Trầm kiên trụy chẩu: hai vai buông lỏng tự nhiên (trầm kiên), hai cùi chỏ cũng hạ thấp hướng xuống (trụy chẩu)
6. Dụng ý bất dụng lực: toàn thân buông lỏng, không sử dụng kình lực vụng về cứng nhắc, lấy ý quán chỉ động tác. Ý đến thì khí đến và từ khí đến thì lực đến.
7. Thượng hạ tương tùy: tức trên và dưới đều phải theo nhau. Tay động, eo động, chân động, nhãn thần theo đó mà động.
8. Nội ngoại tương hợp: Khi khai cũng như khi hợp đều dựa trên cơ sở trong ngoài hợp nhất, từ thần thái cho đến cơ thể, trong đó thần là chủ soái và thân là để sai khiến.
9. Tương liên bất đoạn: vận động liên miên như kéo tơ không gián đoạn.
10. Động trung cầu tịnh: lấy tĩnh cai quản động, tuy động mà như tĩnh. Luyện càng chậm càng tốt, càng chậm càng khiến hô hấp sâu dài, khí trầm đan điền.
-Cuối cùng là lưu ý: khi dùng Thái cực phải bình tĩnh, tâm không được loạn.
Truyền yếu lĩnh xong Dạ Uyên cũng không lập tức hỏi Vân Băng đã thuộc chưa mà để cô bình tĩnh ghi nhớ, lĩnh ngộ.
Sau hơn năm phút Vân Băng mới khôi phục tinh thần nhìn Dạ Uyên.
-Đã nhớ cả nhưng để vận dụng được thì rất khó.
-Luyện kiếm không thể một sớm một chiều được, tất cả phải từ từ bồi đắp dần! Dạ Uyên an ủi.
-Ừm!! Ta biết. Nói xong Vân Băng liền lấy kiếm ra bắt đầu luyện tập.
Thấy cảnh này Dạ Uyên lập tức cản lại.
-Tỷ xuống nước mà luyện, ra giữa thác nước ấy, đừng luyện trên bờ.
-Hở?? Xuống nươc á?? Vân Băng khó hiểu.
-Không thì tỷ nghĩ sao phải mất công ra tận đây.
-Chẳng phải nhớ hết các thế kiếm và yếu lĩnh rồi tập luyện là được rồi sao?
-Đó là với các loại kiếm thuật khác thôi! "Thái Cực Kiếm" mà ta dạy cho tỷ, phải tập trong thác nước mới thu được thành quả cao nhất.
-Là sao?
-Thái cực yêu cầu luyện càng chậm càng tốt. Mà luyện càng chậm trong thác càng khó vì bị sức nước ảnh hưởng. Tuy khó luyện hơn trên bờ nhưng hiệu quả lại rất cao.
-Một khi có thể luyện mà không còn cảm nhận được lực cản của nước thì có thể coi như thành thục.
Hơi ngưng lại rồi Dạ Uyên nói tiếp.
-Tuy nhiên muốn vậy cũng cần có một thanh kiếm thích hợp. Nhưng kiếm ở thế giới này lại chả có cái nào như thế cả.
-Thế sao? Ta nghĩ kiếm gì chả được.
-Không ổn đâu. Thái cực kiếm là loại kiếm pháp yêu cầu độ linh hoạt uyển chuyển cao. Kiếm thường ở đây quá dày, nặng, mặt kiếm rộng khiến cho khi thi triển các chiêu thức gặp phải khó khăn.
Estoc loại thì quá dài gây cản trở khi thu phát loại thì quá mảnh nhẹ khó dồn lực khi cần.
-Vậy phải làm sao giờ? Vân Băng lo lắng hỏi.
-Ta sẽ nghĩ cách rèn một thanh đặc chế cho tỷ, coi như quà nhập môn.
-Thật sao? Cảm ơ...mà nhập môn cái lông gì? Đang mừng rỡ Vân Băng lập tức xầm mặt lại.
-Ta dạy tỷ như thế đâu khác mấy thu đệ tử.
-Vậy ý ta phải gọi đệ là sư phụ hả?
-Chính xác là như vậy mà! Dạ Uyên nói với vẻ dĩ nhiên.
-Hả? Đệ vừa nói gì cơ ta nghe không rõ! Vừa nói Vân Băng vừa nhoẻn miệng cười.
-Thì việc tỷ phải g... À mà thôi không có gì cả!!
Dạ Uyên toát mồ hôi hột khi thấy nụ cười của cô. Hắn lập tức nuốt ngược lại những lời định nói.
Nụ cười đó quá quen. Nó đã hằn sâu vào kí ức Dạ Uyên từ cái ngày hắn được thưởng thức seri đồ "bổ" của cô. Vừa thấy nụ cười đó hắn đã biết chỉ cần nói sai thêm một từ thôi là chuỗi ngày địa ngục đó sẽ quay lại.
-Hừ!! Thấy biểu hiện của hắn Vân Băng cũng chỉ khẽ hừ một tiếng.
Thoát kiếp Dạ Uyên đang âm thầm lau mồ hôi hột thì Vân Băng lại lên tiếng.
-Tiện làm luôn cho tỷ một bộ dao bếp đi.
-Hả? Còn lâu, không có hứng!
-Ể! Làm đi mà! Quà nhập môn có mỗi cái kiếm thì bèo quá. Với cả vừa rồi hình như có ai đó bắt ta phải gọi là sư phụ hay sao ấy nhỉ!
Mồ hôi đợt trước chưa kịp khô thì đợt mồ hôi mới lại túa ra ướt hết lưng áo Dạ Uyên.
-Rồi! Rồi! Ta làm là được! Còn hiện tại tỷ cứ dùng kiếm thường tập tạm đi.
-Ngoan thế có phải hơn không! Đạt được mục đích, Vân Băng thoả mãn xách kiếm đi tập luyện.
Nhìn cô như vậy Dạ Uyên cũng bất lực. "Chết tiệt, không chịu nhận sư phụ mà còn công khai đòi thêm qua nhập môn nữa chứ." Rủa thầm một câu rồi hắn ngồi xuống cạnh gốc cây ven bờ đọc sách. Do lời nói của quang cầu khiến Dạ Uyên đề phòng. Hắn muốn hạn chế các lĩnh vực đang nghiên cứu bị lộ ra. Nên hiện sau khi đã có thể đọc viết thành thạo hắn liền ngưng việc sử dụng thư viên của Bạch Hổ tộc.
Nhưng để việc tìm hiểu không bị gián đoạn Dạ Uyên phải tuej thu thập sách từ nguồn bên ngoài. Cuốn Lịch sử thế giới hắn đang đọc cũng nằm trong số đó.
Nửa tiếng sau, khi đang tập trung đọc sách.
-Đọc gì chăm chú vậy?
-Hửm!?! - Dạ Uyên hơi ngẩng đầu lên.
-Tỷ không tập tiếp sao?
-Xem đệ đang làm gì thôi! Nói xong Vân Băng liền đi ra thác nước tiếp tục tập luyện.
-Chậc! Mất hứng.
Dạ Uyên cất " Lịch sử thế giới " đi, rồi lấy ra một quyển khác từ túi không gian.
Quyển sách này không có tiêu đề, nhưng Dạ Uyên cảm thấy hứng thú bởi nó viết bằng Tiếng Anh.
Nội dung của nó nói về loài rồng:Chủng loại, đặc tính. Đa số rồng đều sử dụng Huyền Khí nên rất đáng sợ. Riêng Phi Long - một loài á long, chỉ sử dụng được Khí.
Khi đọc tới đoạn nói về Dục Long
-Còn có cả cái loại rồng này nữa sao!
Không hứng thú Dạ Uyên liền bỏ qua.
-Ồ!
Lật tới cuối sách, hắn phát hiện ra phần ghi chép các bí kĩ của rồng. Tất cả đều là sách kĩ năng nhưng có lẽ chỉ số ít người tại thế giới này đọc được Tiếng Anh nên giá trị của nó không bị ai nhận ra.
Hàng loạt bí kĩ được ghi chép như: Hỏa Bạo, Thủy Sát, Quang Pháo,... Bí kĩ của Lôi Long cũng không ngoại lệ:
Lôi Động
Bí thuật < Loại đặc biệt >
Thi triển bằng chuỗi Skill: Lôi Triệu < Hoặc lượng lớn điện năng > → Lôi Tụ → Lôi Thiểm
Hấp thụ điện năng từ bên ngoài cường hoá sức tấn công. Lao tới với vận tốc cao, gây sát thương cực lớn đồng thời tạo ra hiệu ứng choáng, tê liệt, đẩy lùi lên mục tiêu.
Yêu cầu: Chỉ số phòng thủ cao.
Chống chỉ định: Pháp sư và bọn Yếu Sinh Lý.
** Ping ** < Bạn có muốn học kĩ năng này không? >
- Hửm? Mình có thể học được sao. Hơi bất ngờ nhưng Dạ Uyên cũng không lưỡng lự mà trả lời luôn.
-Có.
Một món hời như vậy thì đâu có ai ngu mà tuef chối chứ.
** Ping **
< " Lôi Tụ " trở thành ma thuật trung cấp >
< Đã học ma thuật cao cấp " Lôi Thiểm " >
< " Tụ Lôi Tấn " hợp nhất vào " Lôi Thiểm " >
< Đã học bí thuật " Lôi Động " >
Sau một loạt thông báo vang lên trong đầu Dạ Uyên trang sách lập tức hoá thành tro.
Cất kĩ cuốn sách đi hắn tiếp tục lấy cuốn khác ra đọc.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Chiều tối
* Mu! *
Tử Liên phồng má bất mãn nhìn Dạ Uyên.
-Đã mấy ngày huynh không đi chơi với muội rồi đấy!
-Xin lỗi! Mấy hôm nay huynh bận quá.
-Vậy giờ đang rảnh thì đi luôn đi.
Tử Liên lập tức kéo Dạ Uyên đi nhưng hắn liền cản lại.
-Chờ đã!
-Gì nữa? Cô bất mãn quay đầu lại
-Trẻ nhỏ không nên ra ngoài khi trời tối.
Dạ Uyên nhìn cô nghiêm túc nói. Nhưng có vẻ lời khuyên không có tác dụng mà còn chọc nhầm chỗ.
-Đừng có nhìn ngực muội rồi nói " nhỏ " nữa!
** Chát **
-Hự!!!
______________
Sau đó hai người cùng nhau dạo phố, ghé qua các quán ăn, vào chợ đêm,...v...v...v...
Khi trời tối muộn, trăng sáng treo cao.
-Nhanh lên nào! Huynh lề mề quá đấy! Vừa chạy phía trước Tử Liên vừa gọi với lại phía sau
-Rồi! Huynh tới đây. Thở dài Dạ Uyên tăng tốc đuổi theo.
Hiện hai người đang leo lên đỉnh tháp canh.
Nơi này vốn không thể để người khác tùy tiện ra vào nhưng với thân phận cả hai thì nó chả phải vấn đề lớn. Khung cảnh buổi đêm yên tĩnh cùng vầng trăng tròn vành vạnh vô khuyết treo trên cao lập tức thu hút Tử Liên.
-Wa! Nhìn kìa! Trăng đẹp quá!
Ngay lúc này Dạ Uyên đưa ra trước mặt cô bé một cặp ruy băng.
-Đây là... Tử Liên hơi bất ngờ.
-Ruy băng buộc tóc huynh mua tặng muội.
Hắn nói bằng giọng hơi thấp. Có thể nhận thấy sự yêu thương mà Dạ Uyên giành cho cô.
-Muội dùng luôn nha. Tử Liên cười ngọt ngào nói.
-Ừ!
Những lúc thế này cả hai thường sẽ có những nụ cười ngọt ngào. Dạ Uyên tuy có thể hiện cảm xúc qua lời nói nhưng khuôn mặt lại rất trầm lặng. Tử Liên thì quá hồn nhiên nên cũng không hề chú ý tới điều này.
Cô bé lập tức tháo hai sợi ruy băng cũ ra, thay cặp Dạ Uyên vừa tặng. Buộc xong ruy băng xoè ra như bốn cánh hoa.
http://www.imgrum.org/media/1075024544431351570_1734302568
Tử Liên tới chỗ trăng rọi sang nhất xoay một vòng.
Mái tóc mềm mại tung bay, nụ cười tươi tắn như hoà cùng ánh trăng bạc. Khung cảnh vốn mĩ lệ như được điểm xuyết thêm sắc màu huyền ảo.
-Thế nào? Có đẹp không?
-Hợp với muội lắm!
-Hì hì! Mà mau qua đây với muội đi! " Cô bé chạy lại kéo Dạ Uyên ra sát bờ gạch thấp.
Cả hai nắm tay nhau im lặng ngắm trăng. Cảm nhận hơi ấm của nhau qua bàn tay, trái tim hai người như thể đập cùng một nhịp. Tử Liên dựa sát vào Dạ Uyên, hắn cũng choàng tay tay ôm cô bé vào lòng.
-Tử Liên! Hắn gọi khẽ.
-Vâng! Cô bé cúi đầu, hai má đỏ hồng.
-Chúng ta.. Hắn hơi ngập ngừng.
-Dạ! Nhịp tim Tử Liên gia tốc.
-Chúng ta có thể.....
-Ưm! Giọng cô bé lí nhí.
-Về được chưa?
-HẢ!?!?! Cảm xúc Tử Liên tụt không phanh.
-Huynh buồn ngủ rồi, trẻ con phải ngủ sớm thì mới lớn được.
Dạ Uyên vừa ngáp vừa nói.
-Mà còn nữa.
-Cái chi? Tử Liên hơi cáu hỏi.
Muội bỏ chân ra được không? Đau quá!
Tuy chân bị cô bé dùng gót nghiến không đau lắm nhưng bản năng mách bảo hắn nên tỏ ra đáng thương một chút.
-Dạ Uyên! Cô bé gọi tên hắn và cười rất tươi.
-Hm? Theo phản xạ Dạ Uyên liền đáp lại.
HUYNH ĐI CHẾT ĐI!
** CRACK **
-AAAAAAAAAAAA!!!!
Nghe tiếng kêu thảm thiết gần đó vài người lính không khỏi lạnh mình nhưng cũng không dám can thiệp vào làm gì. Họ chỉ tiếp tục công việc tuần tra và âm thầm mặc niệm cho "nạn nhân" xấu số.
-Đáng đời! Tử Liên bỏ lại một câu như thế rồi quay ngoắt lại bỏ đi.
-Chờ...Ai Ui... Chờ huynh với!! Dạ Uyên vừa lò cò vừa đuổi theo sau.
Bóng dáng hai người khuất dần rồi biến mất trong màn đêm.
Từ lúc tới thế giới mới trái tim lãnh lẽo của Dạ Uyên như được sưởi ấm. Một cảm giác lạ lẫm mà cũng rất quen thuộc: Cảm giác có Gia đình. Hắn muốn quên đi quá khứ, quên đi người phụ nữ đó. Hắn muốn cuộc sống sẽ luôn yên bình, hạnh phúc như hiện tại. Hắn muốn trở thành một gia đình cùng Tử Liên. Hắn muốn cả hai sẽ gắn bó với nhau không bao giờ rời xa.