Chương 7: Trứng Ma Thú.

Thâm Uyên

Chương 7: Trứng Ma Thú.

Khu vực ngoại thành Bạch Hổ. Nơi đây không đông đúc như nội thành. Và do việc ở đây tập trung phát triển nông nghiệp là chính nên cơ sở hạ tầng không được chú tâm cho lắm. Các khu nhà ở đôi khi cách nhau rất xa bởi một mảnh rừng nhỏ.
Hiện Dạ Uyên cũng đang ở một nơi tương tự.
-Lôi Thiểm - Một lớp điện tích xuất hiện bao quanh thân người khiến tốc độ hắn tăng vọt.
Vung tay phải chộp lấy một con bọ vàng, tay trái tung phép sang bên.
-Lôi Cụ: Lôi Võng.
Một tấm lưới điện từ lòng bàn tay Dạ Uyên phóng ra tóm gọn hai con bọ đồng.
Đem ba con bọ bỏ vào túi đặc chế. Dạ Uyên nhắm hướng khác định phóng đi thì chợt khựng lại. Một con dao găm bay lướt qua mặt hắn, rồi từ phía bụi cây một người đàm ông lao ra sáp sát.
Nhảy lùi ra sau kéo dãn khoảng cách đồng thời niệm phép. Dạ Uyên sử dụng 'Sốc Điện'. Ngay lập tức một luồng điện từ cơ thể hắn toả ra quét ngang bán kính 3m. Không lường trước được tốc độ niệm phép của Dạ Uyên lại nhanh như vậy, người đàn ông dính trọn đòn liền đơ lại.
Chớp thời cơ Dạ Uyên không lùi mà tiến. Tay phải túm cổ áo kéo thân trên kẻ phục kích xuống, chân phải lên gối, tay trái ốp thẳng phép xuống.
-Lôi Điện.
Một loạt động tác vô cùng thuần thục và không hề có chút do dự trong đó. Ăn trọn tổ hợp kĩ của Dạ Uyên kẻ phục kích lập tức đổ gục.
Nắm nắm tay phải Dạ Uyên cau mày.
-Quy định thật phiền phức.
Do không được phép gây thương tích quá nặng nên Dạ Uyên phải hạn chế sức mạnh. Điều này làm hắn khá khó chịu.
-Thôi đành vậy! Xem tên này kiếm được bao nhiêu.
Thở dài rồi Dạ Uyên gỡ túi đặc chế của người đàn ông đó ra xem. Bên trong có một bọ vàng, ba bọ bạc và bảy bọ đồng.
-Bèo quá! Thôi thịt muỗi cũng là thịt. Lấy toàn bộ số bọ Dạ Uyên ném lại túi đặc chế rồi chọ một hướng lao đi.
Tiếp đó tuy gặp thêm mấy lần phục kích nữa nhưng Dạ Uyên đều dễ dàng hạ gục kẻ địch, mọi chuyện vẫn thuận lợi cho tới hiện tại.
-Thằng nhóc kia! Mau đứng lại.
Một lão già khoảng sáu mươi tuổi mặc quần bò cùng một chiếc áo phông trắng in hai chữ "Mông Ái" rõ to vừa chạy vừa hét lớn.
-Chỉ có mấy thằng não tàn mới làm vậy thôi.
Dạ Uyên chạy phía trước quay lại khinh bỉ.
-Nhóc con! Ngoan ngoãn giao nộp toàn bộ số bọ ra đây. Không lát nữa mông đít nở hoa thì đừng trách ta.
Lão già hùng hổ đe dọa.
-Khốn kiếp! Lão già mông ái biến thái, có giỏi thì bắt ta đi.
Dạ Uyên nghiến răng.
-Có giỏi thì ngươi đứng lại.
Như bị chạm chúng chỗ đau lão già lập tức gầm lên tăng tốc.
Nhìn tổng thể lão già đang đuổi theo Dạ Uyên rất bình thường. Chỉ có điều nổi bật ở đây là lão đã Chuyển Chức một lần.
Dạ Uyên đụng mặt lão hơn hai mươi phút trước. Cả hai đều nhìn thấy túi đặc chế của nhân nên ngay lập tức nhận ra thân phận người chơi. Lão giả nhìn tuổi tác còn nhỏ của Dạ Uyên thì liền xác định con mồi. Còn Dạ Uyên vốn cẩn trọng, chỉ cần không phải trường hợp cấp bách hắn đều sử dụng Ma Nhãn quan sát đối thủ. Nên vừa thấy dòng ghi chú là hắn ù té khẩn cấp.
Hai người kẻ đuổi, kẻ chạy mở miệng mắng chửi nhau tới tận bây giờ.
Dạ Uyên tức tới nghiến răng nghiến lợi
" Lão già này đuổi cũng quá dai đi chứ. Không thể cứ chạy mãi thế này. Nhờ " Lôi Thiểm " nên mới kéo dài được tới giờ. Nhưng Ma lực của mình không phải vô hạn."
Đang nghĩ cách thì Dạ Uyên phát hiện phía trước hơn chục mét có người vừa bắt được một con bọ. Đó là một cô gái khoảng hai mươi khá đẹp. Hai mắt Dạ Uyên lập tức sáng lên, không chút do dự hắn liền phóng về phía đó.
Tới khi còn cách khoảng mười mét thì Dạ Uyên nhảy lên. Hai đạp vào thân cây gần đó mượn lực phóng vọt qua.
Lão già nhìn thấy người kia mắt cũng sáng lên.
-Giao mông..à nhầm số bọ đó cho ta.
Tuy giật mình nhưng cô gái không hề sợ hãi mà lập tức ứng chiến.
-Đừng có hòng!
Thừa cơ lão già dồn sự chú ý vào con người xấu số kia Dạ Uyên dùng hết sức vọt đi hướng khác.
Trong lúc chạy hắn như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một thiếu nữ trong cơn gió.
-Xin lỗi! Để bảo vệ bờ mông ta buộc phải hi sinh ngươi!
Dạ Uyên vừa chạy vừa lầm bầm mặc niệm.
Khi được một đoạn khá xa Dạ Uyên dừng lại thở dốc. Lấy điện thoại ra xem giờ.
-Có lẽ nên về thôi, sắp hết thời gian rồi.
** Vụt **
Vừa dứt lời một tia sáng trắng lướt qua trước mặt Dạ Uyên
-Đó là....bọ bạch kim!!!
Hơi do dự nhưng rồi Dạ Uyên vẫn đuổi theo.
---------
-Lôi Cụ: Lôi Võng.
Tấm lưới bay tới chụp xuống con bọ. Nhưng chưa kịp kịp thu lại thì nó nhanh như chớp lách qua mắt lưới tránh thoát.
-Arg! Khốn kiếp! Con bọ chết bằm kia!
Dạ Uyên điên tiết.
Hơn mười phút đuổi bắt con bọ cảnh này đã diễn ra không biết bao nhiêu lần.
Con bọ cực nhanh, lại còn trơn tuột. Tóm không được, dùng lưới bắt thì chưa kịp co lại nó đã thoát.
Ban đầu vốn chỉ mang tâm lý thử thôi nhưng càng đuổi Dạ Uyên càng cáu.
Nhìn con bọ bay vào nghĩa trang anh hùng hắn cũng cắn răng vọt vào theo.
-Sắp hết thời gian rồi đành thử cách này vậy!
Hai tay Dạ Uyên tập trung điện lại rồi tách ra làm hai luồng âm dương. Hai luồng điện di chuyển qua lại giữa hai bàn tay hắn tạo thành một cầu từ trường nhân tạo. Rồi không chút chì hoãn Dạ Uyên ném nó về phía con bọ.
" Mong sao nó có linh kiện bằng sắt." Ngay lập tức con bọ bị chậm lại. Dù cố gắng thoát ra nhưng khoảng cách của nó và cầu từ trường ngày càng gần.
Để đề phòng vạn nhất Dạ Uyên kích hoạt luôn phép trong cầu từ trường.
-Lôi Cụ: Lôi Võng.
Lúc này cầu từ trường biến đổi thành dạng lưới phủ xuống con bọ. Do lực từ tác dụng nó không thể tránh thoát như trước nữa mà bị Lôi Võng bó chặt lại trên đất. Tiến tới thu con bọ bào túi đặc chế tâm trạng Dạ Uyên tốt hẳn lên. Nhưng còn đang vui mừng thì dị biến nổi lên.
Cả khu nghĩa trang bốc lên tử hoả. Ngọn lửa bao phủ bốn phía cao tới hơn 20m. Dạ Uyên biến sắc, hắn không phải Pháp sư hệ thủy nhưng nhìn màu sắc khác lạ thì không chắc nước thường có thể dập được ngọn lửa này.
* Phừng* Từ trong ngọn lửa xuất hiện một bóng người màu tím
" Con người?! Không nó không phải người, chỉ là ngọn lửa mang hình dạng con người." Đề phòng Dạ Uyên liền âm thầm niệm phép.
Nó có đầy đủ tứ chi và trên hết. Hai hốc đen ngòm trên đầu nó đang hương thẳng vào hắn.
**Gàooo**
Gầm lên một tiếng rồi nó lao tới. Tiếng gào của nó như một tổ hợp âm thanh gào thét thống khổ của hàng vạn người.
Nghe tiếng kêu của nó mà Dạ Uyên cảm thấy nôn nao đầu óc choáng váng.
Không dám chậm trễ ngay lập tức hai luồng điện nhỏ suốt hiện hoá thành hai cái nút bịt chặt tai hắn lại. Đồng thời Dạ Uyên cũng tức tốc lùi ra sau phóng phép.
-Lôi Trần.
Luồng điện cực mạnh phóng thẳng bào hoả nhân nhưng nó lại chẳng coi ra gì. Để mặc dòng điện đánh trúng cơ thể nó tan ra hơn phân nửa nhưng lập tức tử hoả xung quanh như được triệu hoán. Chúng bay tới rồi lấp đầu những phần tổn hại trên cơ thể hoả nhân.
Chậm lại một nhịp ngay lập tức Dạ Uyên bị nó bắt kịp.
" Không tránh được rồi chỉ có thể đỡ đòn rồi tìm cách đánh bại nó."
-Lôi Cụ: Lôi Thuẫn.
Từ trong cơ thể Dạ Uyên ma lực lôi thộc tính thoát ra rồi ngưng thực lại thành một tấm khiến lớn chắn trước người hắn.
Gặp cảnh này hoả nhân nhón chân phóng tới. Cả người nó xoay tròn trên không như một mũi khoan, tốc độ còn đột ngột tăng lên gấp mấy lần vượt quá phản xạ của Dạ Uyên
Nó đục thủng Lôi Thuẫn trong chớp mắt rồi xuyên qua người Dạ Uyên.
Rồi không chút động tĩnh cả nó và biển lửa đều tiêu thất bào hư không. Cảnh vật khôi phục lại bình thường nhưng mặt đất lại không hề có một vết cháy xem. Như thể mới nãy không hề xó ngọ lửa nào ở đây.
Mặt Dạ Uyên trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi.
" Không đau?! "
Đưa tay lên sờ ngực, kiểm tra toàn thân nhưng không phát hiện một vết thương nào cả. Kì lạ hơn hắn phát hiện mình không hề di chuyển một bước nào cả. Hắn vẫn đứng nguyên tại vị trí tóm được con bọ.
Không còn biển lửa ngăn cản Dạ Uyên liền tức tốc rời đi. Hắn chả muốn ở lại đây thêm một giây nào cả.
Trên đường Dạ Uyên có chạm mặt vài người nhưng biểu hiện của họ thì lại như thể không hề phát hiện dị biến trong khi biển lửa phải cao hơn 20m.
Hắn cũng không quên mở bảng trạng thái ra kiểm tra.
Tên: Dạ Uyên
Hp: 100%
Ma lực: 30%
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Người
Lv: 68 < Nhất Đoạn >
Chức nghiệp: Ma pháp học đồ
Thuộc tính ma pháp: Lôi
Ma pháp sử dụng: Lôi hệ.
Thần ân
-Thông thạo ngôn ngữ
-Giảm thời gian niệm chú
-Ma nhãn
Mọi thứ đều bình thường, không có trạng thái xấu nào cả.
Điều này làm cậu bớt đi phần nào lo lắng.

Sau khi giao số bọ cho ban tổ chức Dạ Uyên liền tới họp mặt với Tử Vân. Chuyện ở nghĩa trang hắn không cho cô biết mà giữ kín.
Sau khi ban tổ chức kiểm kê số bọ của từng người thì lão béo lúc trước bước lên bục.
-Xin mọi người chú ý.
-Sau khi kiểm tra kết quả, chúng tôi đã chọn ra được ba người có số điểm cao nhất để trao thưởng.
Đứng thứ nhất với 710 điểm là Bạch Vân Băng.
Đứng thứ 2 với 520 điểm là Chính Sơn.
Đứng thứ 3 với 450 điểm là Dạ Uyên.
Xin mời ba người lên nhận giải.
Dạ Uyên khá bất ngờ khi tên Vân Băng được đọc ra. Cô không chỉ tham gia và còn đoạt hạng nhất. Người tên Chính Sơn thì là lão già mặc áo phông in chữ "Mông Ái". Thú vị hơn là cô gái bị hắn lấy làm mồi giờ đang bẽn lẽn nép sát bào người lão.
"Hình như mông vểnh và to hơn trước chút nhỉ!?"
Nghĩ thầm trong bụng Dạ Uyên bước lên trên bục. Nhìn Vân Băng thì hắn hơi gật đầu chào hỏi. Lão già Chính Sơn cũng đã nhận ra hắn. Vừa chạm mặt thì hai người đã trợn trừng mắt thị uy với nhau.
Sau khi xác nhận thân phận của cả ba lão béo hô.
-Mang giải thưởng lên.
Lập tức ba cô gái trẻ trong trang phục thỏ bưng ba khay đựng giải thưởng từ sau màn đi ra.
Giải nhất như đã nói là một cặp nhân phép thuật.
Giải hai là cặp vòng tay bạc khảm đá quý.
Giải ba là một con dao bạc được thiết kế tinh xảo.
Ông ta lần lượt trao giải thưởng cho cả ba. Ở dưới một số người luyến tiếc một số người vỗ tay, nhưng sau đó đều ngừng lại hết sau lời tiếp theo của lão béo.
-Và như tôi đã nói, có một giải thưởng bí mật dành cho ngời bắt được con bọ bạch kim.
Và người đạt giải ba của chúng ta cũng là người may mắn bắt được nó.
Dạ Uyên! Xin chúc mừng!
-Ta chắc rằng mọi người cũng đang tò mò muốn biết phần thưởng đặc biết là gì phải không?
Mau mang lên.
Lão béo hô lớn rồi từ sau màn một cô gái khác cũng trong trang phục thỏ bê khay ra. Trên đó đặt hai vật hình bầu hình bầu dục to cỡ trứng đà điểu được phủ khăn. Lão béo cầm tấm khăn giật mạnh để lộ ra hai vật thể lấp lánh dưới ánh lửa.
-Đây...Là trứng ma thú!!!
-Không thể nào? Vậy chả phải là giá trị hơn xa giải nhất rồi sao.
Đám đông phía dưới lập tức xôn xao hẳn lên. Lão béo thấy vậy liền lên tiếng giải thích.
-Xin mọi người bình tĩnh! Đúng thật đây là trứng ma thú.
Nhưng do ấp không đúng cách nên chúng đã chết cách đây không lâu.
-Tuy nhiên chúng vẫn đẹp không kém cạnh những viên đá quý. Có thể hiểu là chúng chỉ là vật dùng để trang trí.
Nghe vậy đám đông phần nào bớt đi sự xôn xao.
Dạ Uyên tiến gần tới nhận giải thường. Một quả có màu trắng xanh như tuyết, quả còn lại thì màu tím bóng loáng. Hắn nhìn thoáng qua hai quả trứng rồi tùy tiện mỗi tay cầm một quả.
-Cuối cùng, chúng tôi cũng có một phần quà nhỏ gọi là an ủi nhưng người chơi kém may mắn, xin hãy ra phía khu vực đăng kí để nhận giải thưởng.
Lời nói đó làm đám đông phấn chấn lên hẳn, họ lũ lượt kéo đến khu vực đăng kí.
Đám đông tản ra. Dạ Uyên cùng Vân Băng rời khỏi bục tới chỗ Tử Vân. Lúc đi hắn không quên ném cho lão già Chính Sơn một cái lườm. Còn về Vân Năng hắn không hỏi lí do cô tham gia vì không muốn tọc mạch.
Đưa con dao bạc cho Tử Vân, Dạ Uyên tỏ vẻ hối lỗi.
-Xin lỗi! Huynh chỉ được giải ba.
-Muu!! Tử Vân bĩu môi đầy chán nản.
-Nhưng huynh có một món quà đặc biệt cho muội.
Câu nói đó của Dạ Uyên làm Tử Vân phấn chấn hẳn lên.
-Thật hả? Là gì thế? Cô bé tò mò hỏi.
-Bí mật! Đợi về đến nhà nhé!
Bây giờ chúng ta nên tận hưởng lễ hội. Chịu không?
Dạ Uyên không muốn tiết lộ để đảm bảo tính bất ngờ.
-Thôi được rồi! Nghe huynh vậy.
Hơi chán nản nhưng cố bé vẫn gật đầu đồng ý.
-Này! Cho tỷ đi với chứ!
Vân Băng bị cho ra rìa từ nãy giờ lên tiếng.
-À! Cái này... Dạ Uyên khó sử nếu cho cô đi cùng thì buổi hẹn sẽ mất tính riêng tư và Tử Vân có thể sẽ giận. Còn nếu từ chối thì có thể tấn thảm kịch đồ bổ sẽ lại tiếp diễn.
Còn đang suy tính thì may thay Tử Vân mở lời cứu nguy cho hắn.
-Cho tỷ ấy đi với mình nhé.
-Được rồi! Cả ba chúng ta cùng đi.
Thở nhẹ một hơi Dạ Uyên gật đầu đồng ý.
-Yay!!! Cả hai chị em Vân Băng reo lên mừng rỡ.
Sau đó họ tận hưởng lễ hội hết mình, ghé qua từng gian hàng, chơi từng trò chơi, xem ca múa. Đặc biệt khiến hai chị em thích thú là nhà gương. Nhìn hình ảnh mình trong gương bị bóp lệch, phình to khiến hai người cười lăn cười bò. Riêng Dạ Uyên thì chỉ có thể cảm thán.
" Họ thực sự rất rảnh! "
Nhưng tiệc vui rồi cũng đến lúc tàn. Do là trẻ con nên cả ba người phải về sớm. Khi về đến phủ chính Bạch Hổ tộc, Vân Băng định tách ra thì Dạ Uyên gọi cô lại.
Cả ba người tụ tập trong phòng của Hắn. Thắp đèn lên Dạ Uyên lập tức mở rương đồ ở góc phòng tìm kiếm.
-Này! Huynh định tặng muội cái gì thế? Có phải để trong đó không?
Không nén nổi tò mò Tử Vân lên tiếng.
-Không phải. Nhưng huynh cần đồ trong đây để chuẩn bị.
Vừa trả lời hắn vừa tìm kiếm, cái rương nhìn có vẻ nhỏ nhưng trong đó là một không gian khuếch đại lớn hơn gấp nhiều lần.
-Hẳn là liên quan đến hai quả trứng kia rồi.
Vân Băng bỗng lên tiếng.
-Hai quả trứng!? Sao tỷ biết? Tử Vân sáp lại gần cô.
-Phán đoán qua hành động của Dạ Uyên thôi.
-Thứ nhất: Dù là phần thưởng nhỏ hay lớn thì người ta cũng có thái độ trân trọng nhất định. Còn Dạ Uyên lại không biểu bộ cảm xúc gì cả, tùy tiện cầm chúng như thể mua trứng gà ở ngoài chợ vậy.
-Thứ hai: Hắn ấy đưa muội con dao rồi dùng các trò vui để muội quên hẳn đi hai quả trứng. Bình thường con trai sẽ tặng những thứ như đá quý chứ không phải dao, kiếm trừ trường hợp đặc biệt.
-Thứ ba: Khi về hắn gọi chị đi cùng khi muốn tặng quà cho em. Nên chị hẳn sẽ được một món quà tương ứng, hai quả trứng hoàn toàn hợp với yêu cầu.
-Thêm vào đó việc tặng quà trước mặt người con gái khác dù quen biết hay không, thì cũng sẽ tạo cho họ cảm giác ghen tị. Não Dạ Uyên cũng chưa hỏng tới mức đi chọc tức chị đâu.
Đang giải thích thì như nhận thấy gì đó Vân Băng quay qua nhìn Dạ Uyên.
Hắn vẫn giữ nguyên động tác tìm đồ, mắt thì trợn to nhìn cô.
-Nhìn gì mà nhìn!!! Vân Băng le lưỡi.
Vẻ lém lỉnh của cô làm Dạ Uyên suýt đông cứng lần nữa.
Khẽ lắc đầu bình tâm lại.
-Đây rồi! Dạ Uyên lấy từ mớ hỗn độn ra một cuốn sổ tay cũ kĩ lật qua lật lại.
-Sách gì vậy? Tử Vân tò mò hỏi.
-Một quyển sổ nhỏ mua ngoài chợ thôi.
Nói vậy nhưng thực ra đó là nghiên cứu của một anh hùng mang chức nghiệp " Nhà Sinh Vật Học " một chức nghiệp hiếm. Dạ Uyên tìm thấy trong thư viện Bạch Hổ tộc. Hắn hỏi xin Bạch Thiên Minh và được cho luôn. Có lẽ đối với Bạch Thiên Minh nó không quan trọng hoặc hắn cũng chả biết đó là cái gì.
Tiếp đó Dạ Uyên lấy bột phép, loại bột còn sót lại khi ma hạch của ma thú bị sử dụng hết năng lượng mà tan rã. Tuy không còn năng lượng nhưng làm vật dẫn khi vẽ trận pháp hay chế tạo ma cụ, ma dược thì rất tốt. Hắn vẽ lên sàn hai pháp trận bán kính khoảng 30cm. Rồi đặt hai quả trứng vào hai pháp trận, lấy trong túi ra vài viên ma hạch và chia đều cho hai bên.
Dạ Uyên lùi lại, khuỵu gối đặt hai tay xuống mặt sàn đọc chú ngữ. Hai vòng phép sáng lên, những viên ma hạch bay lên rồi dần dần hóa thành những hạt sáng chảy vào trong hai quả trứng. Đợi lúc các viên ma hạch gần tan biến hết thì hắn hét lớn.
-Tiểu Vân nhỏ máu của muội vào quả trứng tím. Băng tỷ nhỏ máu vào quả còn lại.
Nghe vậy hai cô bé lập tức làm theo, lấy kim trích máu nhỏ vào trứng.
Sau khi hai người làm xong, Dạ Uyên truyền thêm Ma lực vào vòng phép. Vết máu dần biến mất trên hai quả trứng.
Chúng phát sáng rực rỡ và bắt đầu xuất hiện hoa văn. Quả của Vân Băng xuất hiện những bông tuyết phủ khắp quả trứng. Của Tử Vân thì được hoa văn xoắn ốc bao quanh.
Khi hoa văn bao phủ hết hai quả trứng thì Dạ Uyên cũng ngưng niệm chú. Hai quả trứng nhấp nháy sáng lên từng hồi như nhịp tim.
Dạ Uyên chạm vào hai quả trứng. Xác nhận chúng có hơi ấm mới hài lòng thu tay lại.
Đang định lên lên tiếng thì Tử Vân nói một câu làm hắn té ngửa.
-Đẹp quá! Cái này đem về làm đèn ngủ chắc hợp lắm đây!
Lảo đảo đứng lên Dạ Uyên liền cốc cho Tử Vân một cái rõ kêu.
** Cốp ** -Au! Sao huynh đánh muội.
-Muội nghĩ huynh mất công nãy giờ chỉ để làm hai cái đèn ngủ thôi hả?
Hắn trừng mắt nhìn cô bé.
-Ừ! Không hề sợ hãi Tử Vân trả lời một cách hồn nhiên.
** Cốp ** cô bé lại ăn thêm một cốc nữa nhưng lần này là Vân Băng ra tay.
-Muội phái tập suy luận thêm đi.
-Hai người bắt nạt muội.
Tử vân ôm đầu uỷ khuất kháng nghị.
-Được rồi! Nghe huynh giải thích đây.
-Như lão béo đó đã nói hai quả trứng vừa chết cách đây không lâu, nhưng sự thật là chúng vẫn còn một tia sinh cơ.
-Pháp trận huynh vừa dùng đã kích thích tiềm năng sống cho chúng một cơ hội. Tuy vậy chỉ có một phần tư khả năng là sẽ nở.
-Không phải là trứng đã sống lại rồi sao? Tử Vân nghiêng đầu khó hiểu.
-Không phải là sống lại mà là kích thích tiềm sống. Vốn dĩ chúng đã gần chết rồi lên tỉ lệ mới thấp vậy.
-Trong lúc vừa rồi ta có thực hiện nghi thức nhận chủ cho hai người nên chỉ cần chúng nở thì hai người sẽ có ma sủng.
-Ta sẽ trân trọng nó. Vân Băng cẩn thận nâng quả trứng lên trịnh trọng nói.
-Muội cũng vậy nữa. Tử Vân cũng đồng dạng làm theo.
Tiếp đó ba người nói truyện phiếm thêm một lúc thì hai Vân Băng và Tử Vân cũng về phòng mình.
Sau khi hai người rời khỏi. Dạ Uyên liền khóa cửa lại, cởi hết quần áo, kiểm tra toàn bộ cơ thể mình.
" Thật sự trên người mình không có một vết thương. Điều gì đã xảy ra lúc đó? Ảo giác sao? Hay là có ma."
Nghĩ đến đó Dạ Uyên bỗng thấy lạnh sống lưng, ở cái thế giới tràn ngập ma pháp này thì có ma cũng không phải lạ, nhưng tài liệu trong thư viện nói tới ma cũng chỉ có các câu chuyện.
" Nếu không phải hoạ thì là phúc, mà hoạ có muốn cũng không tránh được. "
Không nghĩ nữa Dạ Uyên tắt đèn rồi lên giường đi ngủ.
Nhưng có nằm mơ hắn cũng không ngờ tới thứ đó lại ở trong người mình. Chính xác hơn là nằm trong viên ngọc quang cầu tặng.
Hiện viên ngọc đang quay với vận tốc cực nhanh. Thi thoảng từ nó sẽ thoát ra hai luồng khí mỏng như sợi tơ. Một sợ màu xám theo từng mạch máu qua tay tay trái rồi chui vào chiếc nhẫn đen. Sợi còn lại màu tím thì ngay khi thoát ra liền dung nhập vào cơ thể Dạ Uyên.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng, không hề khiến hắn phát hiện.
_____________________
Mật thất Bạch Hổ tộc.
Gọi đây là mật thất cũng không quá chính xác bởi nó vô cùng rộng lớn, chia làm nhiều phòng. Trong một căn phòng có nhiều thứ như ống nghiệm và ma cụ hỗ trợ cho thí nghiệm.
Ở chính giữa căn phòng đó là Bạch Thiên Minh và một lão già gầy gò.
-Tiến hành thế nào rồi?
-Mọi thứ đang rất thuận lợi, chúng ta có thể hoàn thành nhanh hơn dự kiến, nhưng vẫn còn một vấn đề ……
-Là gì?
-Đó là việc triệu hồi ma thú. Khác với lũ Nhất đoạn chúng ta không thể triệu hồi ma thú Nhị đoạn trở lên từ cổng một chiều được. Thay vào đó phải triệu hồi qua một cổng hai chiều cố định và cần thiết bị ổn định hỗ trợ.
-Mỗi cổng chỉ có thể triệu hồi được một con thôi và điều này rất tốn kém.
Nghe vậy Bạch Thiên Minh không nhíu mày một cái mà chỉ thản nhiên trả lời
-Không vấn đề! Cứ tăng số lượng lên và tiến hành kế hoạch đi
-Lần ngụy tạo này diễn ra trong thành nên hãy đợi lễ hội kết thúc, tránh thương vong không cần thiết.
-Quan trọng là phía bên kia tình hình sao rồi?
Nghe hắn hỏi tới đây lão giả lấy một bứt thư dfưa tới cho Bạch Thiên Minh.
-Họ cũng sẽ giúp ta một tay.
Xem qua bức thư rồi Bạch Thiên Minh vo lại nắm trong lòng bàn tay. Khi tay háen mở ra bức thư cũng hoá thành bụi phiêu tán đi.
-Tốt! Ngụy tạo thì cả bốn nơi phải như nhau! Nói với họ là chúng ta sẽ lo phía Chu Tước tộc.
-Vâng! Tôi sẽ chuyển lời ngay.
Hơi cúi đầu lão giả liền lập tức rời khỏi.
____________________
Phía Nam - Lâu đài của tộc Chu Tước.
Con gái tộc trưởng – Chu Hiểu Vũ đang cười đau khổ nhìn hai người trước mặt.
-Muội nói hai mẹ con tỷ nghe nè! Có nhất thiết là phải chờ đến nửa đêm rồi lại làm loạn không?
-Tỷ phải tới đó tìm con trai. Nhưng ngài Tộc Trưởng lại nói chưa tới lúc. Tỷ cũng không còn cách nào khác. Vừa nói người mẹ vừa ném túi hành lý lên xe ngựa.
-Thế nên tỷ mới trốn đi lúc đêm hôm thế này hả? Chu Hiểu Vũ đưa tay bóp trán.
-Muội chưa có con nên chưa hiểu được đâu.
-Rồi! Rồi! Muội không hiểu và muội còn không muốn lấy chồng nữa cơ. Chu Hiểu Vũ đáp lại một cách mệt mỏi.
Thở dài một hơi cô ném về phía người mẹ một chiếc lệnh bài. Trên đó khắc gia huy của tộc Chu Tước và có ma lực tiêu chí để tranh bị làm giả.
-Đây là..!
-Có nó tỷ sẽ thông qua được các trạm kiểm tra, được ưu tiên sử dụng cổng dịch chuyển nữa. Nó tiết kiệm khá nhiều thời gian đó, nên khoảng hai tháng là đến nơi.
-Cảm ơn m ….! Chưa hết câu Chu Hiểu Vũ Liền cắt lời cô.
-Đừng có cảm ơn muội. Mẹ muội nói đưa cho tỷ. Muội chỉ là người chuyển đồ thôi. Bà còn gửi lời: "Nếu vó lần sau thì đừng nói trong cuộc họp. Dù ta là tộc trưởng cũng không thể công khai giúp đỡ đâu." Thế đó!
Người mẹ hơi sững sờ nhưng liền trấn định lại ngay. Cô nhìn Chu Hiểu Vũ kiên định nói.
-Thay chị gửi lời cho ngài tộc trưởng. Tỷ nhất định sẽ tìm được thằng bé.
Nói rồi hai mẹ con bước lên xe ngựa và khởi hành.
Nhìn chiếc xe nhỏ dần rồi biến mất trong màn đêm tĩnh lặng. Chu Hiểu Vũ thở dài rồi quay người đi vào trong.
-Thật sự mình chả muốn lấy chồng sinh con chút nào. Đau bỏ sừ ra!!!!!