Chương 10: Tử cùng sinh

Thâm Uyên

Chương 10: Tử cùng sinh

Lảo đảo lùi lại Dạ Uyên nhìn con dao bạc găm ở bụng một cách khó tin.
-Hmm! Thật ngọt ngào!
Liếm máu trên ngón tay Tử Liên trở lên hưng phấn một cách lạ thường. Đồi mắt màu tím của cô đồng thời sáng lên đầy yêu dị.
-Ah! Dạ Uyên à! Muội thực sự muốn tự tay giết huynh. Nhưng muội có cảm giác huynh vẫn còn rất nguy hiểm. Thế nên! Đội 10! Làm nhiệm vụ đi.
Sau khi Tử Liên lạnh lùng ra lệnh lập tức mười bóng đen từ đằng sau cô vọt vào phòng.
Cắn răng ôm lấy vết thương Dạ Uyên tông vỡ cửa sổ lao ra. Trước khi chạm đất hắn hướng tay về phía căn phòng.
" On ". Ngay lập tức pháp trân khắc trong phòng rực sáng. Hàng loạt những tia chớp xuất hiện biến hóa thành một khung sắt khóa kín căn phòng.
Đầu vẫn còn hơi choáng khiến Dạ Uyên suýt ngã nghi tiếp đất.
Vừa lúc Vân Băng chạy tới thấy cảnh này. Cô tiến tới muốn đỡ Dạ Uyên thì bị hắn hất ra.
Hắn nhìn Vân Băng rồi nói bằng giọng cay nghiệt.
- Ngươi cũng tới giết ta sao.
Bạch Vân Băng sửng sốt nhưng khi nhìn thấy con dao đang găm chặt ở bụng Dạ Uyên thì cô hiểu ra mọi chuyện.
- Mặc kệ đệ nghĩ thế nào, nhưng bây giờ chúng ta phải chạy đã. Chỉ cần bắt ta làm con tin thì đệ sẽ có thể thát ra an toàn.
- Hả? Dạ Uyên ngơ ngác.
Xx ầm xX Nhưng không để hắn có thời gian suy nghĩ nhiều thì âm thanh pháp trận bị phá vỡ vang vọng.
Ngay lập tức Dạ Uyên chồm tới lấy dao kề cổ Vân Băng.
Mấy bóng đen hạ xuống vốn muốn ra tay triệt hạ Dạ Uyên nhưng khi thấy hắn bắt Bạch Vân Băng làm con tin thì lập tức ngừng lại. Tình hình đang lâm vào bế tắc thì Tử Vân xuất hiện từ phía khuất của hành lang theo sau là Tử Liên.
Vẻ mặt hiền hòa của Tử Vân giowg đã được thay thế bằng một khuôn mặt lạnh lùng.
-Bất kể thứ gì cản trở nhiệm vụ đều phải loại bỏ. Cô ta nói bằng một giọng vô cảm.
Dạ Uyên cùng Vân Băng đều sững sờ trước nhưng lời nói đó. Nhóm người áo đen vốn còn đang do dự thì lập tức xông tới.
Nhưng ngay khi họ mới chỉ vừa động thân thì dị biến nổi lên.
- Dừng tay - Tiếng quát oai nghiêm kèm theo uy áp phủ xuống.
Một vệt sáng đen từ ngoài xa lóe lên rồi ngay lập tức đã xuất hiện tại đây. Hắc khí tản đi để lộ ra thân hình của Bạch Thiên Minh. Nhóm áo đen lập tức lùi lại phía sau. Tử Vân thì mặt mày tái mét.
- Dạ Uyên! Mau thả Vân Băng ra. - Bạch Thiên Minh nheo mắt nói.
- Lúc thả người thì đầu của ta sẽ rơi xuống mất. - Dạ Uyên đồng thời nheo mắt nhìn lại.
- Ngươi buộc phải thả con bé ra.
- Để ta đi, ta sẽ thả người.
- Không được! Ai biết ngươi sẽ làm gì sau khi thoát chứ.
- Vậy lập khế ước đi.
- Khế ước? - Bạch Thiên Minh nhíu mày nhưng cũng quyết định ngay lập tức.
-Được.
Một bản khế ước lập ra với nội dung: Sau khi rời khỏi thành 5km Dạ Uyên phải thả người. Không được phép làm hại con tin. Bạch Thiên Minh không được phép đuổi theo cũng như phái người đuổi theo. Nếu vi phạm! Chết.
Dạ Uyên rà soát kĩ lưỡng khế ươc rồi điểm chỉ. Xác định không có vấn đề hắn lập tức kéo theo Vân Băng rời khỏi.
- Đội 10 sau khi đảm bảo con bé an toàn thì các ngươi được phép tự do hành động.
Bạch Thiên Minh lạnh lùng nói. Tuy có thể nhận thấy rõ ràng ý định của hắn nhưng chỉ cần không vi phạm " không đuổi theo và không phái người đuổi theo " thì sẽ không sao cả. Đây là một trong số những cách lách luật. Lợi dụng sự khéo léo của ngôn từ và sự cứng nhắc của khế ước người ta có thể dễ dàng vi phạm các điề khoản. Dạ Uyên cũng biết rõ điểm này nhưng thời gian và vết thương không cho phép hắn chần chừ nên chỉ có thể chấp nhận một bản khế ước sơ sài như vậy.
- Rõ Đội mười đồng thanh hô to rồi lập tức hành động.
Sau khi mọi người đi hết Tử Vân liền lớn giọng chất vấn Bạch Thiên Minh.
- Sao huynh có thể dễ dàng để chúng đi nh..
Không để cô ta nói hết câu Bạch Thiên Minh đã như một u ảnh lướt tới bóp cổ nhấc bổng cô ta lên. Tay còn lại của hắn đặt trên đầu Tử Liên thì lập tức cô bé ngã gục vào lòng hắn ngủ say.
- Không cần giả bộ chất vấn ta
Cô năm lần bảy lượt nhúng tay vào chỉ để mượn cớ giết con bé.
Vừa nói tay Bạch Thiên Minh vừa siết chặt hợn khiến mặt của Tử Vân đần dần tái đi.
Dưỡng khí ngày cang ít cùng lực siết từ cách tay của Bạch Thiên Minh làm Tử Vân nhanh chóng yếu đi. Khi Tử Vân cảm giác như tử thần cận kề thì Bạch Thiên Minh hừ lạnh một tiếng ném rồi mạnh cô ta xuống đất.
- Nể tình cô là mẹ của Tử Liên đây là lần cuối ta tha cho cô.
Nói rồi, Kay bế Tử Liên lên rời khỏi bỏ lại Tử Vân một mình.
Tử Vân quỳ rạp tại chỗ ho dữ dội. Ánh mắt cô nhìn theo Bạch Thiên Minh tràn đầy sự uất hận, oán độc cùng không cam lòng.
_
Cách thành khoảng 5km về phía Tây.
- Giữ nguyên đó. Vừa nói Vân Băng vừa đưa tay nắm lấy chuôi con dao.
- Được rồi! tỷ làm đi. Hít sâu một hơi rồi Dạ Uyên gật đầu biểu thị đã sẵn sàng.
Vân Băng lập tức rút con dao ra. Hiện tại hai người đang ở trong một hang động nhỏ. quãng đường vừa rồi cả hai chỉ dám cầm máu rồi tìm thấy hang động này mới sử lí vết thương.
Rắc thuốc sắt khuẩn, thuốc cầm máu và một vài loại thuốc khác Vân Băng dùng băng quấn vết thương của Dạ Uyên lại.
Dạ Uyên ngồi tựa vào vách hang nhìn người con gái đang băng bó cho mình với ánh mắt phức tạp.
-Sao tỷ lại ….
- Ưm!
Dạ Uyên chưa nói hết câu thì Vân Băng đã rướn người tới khóa môi hắn.
Mắt Dạ Uyên trợn trừng vì bất ngờ nhưng khi định thần lại muốn muốn đẩy ra thì Vân Băng đã choàng tay qua cổ ôm chặt hắn lại.
Lưỡi cô luồn vào miệng Dạ Uyên một cách vụng về. Nhưng chỉ sau một lúc quen dần cảm giác mới lạ cô còn đùa nghịch thậm chí liếm sạch máu ở khóe miệng hắn.
-Mm, hm. Mnn mnn
Môi Vân Băng khóa chặt không cho hắn đường thoát. Sau một hồi tấn công thì lưỡi hai người quấn vào nhau.
Hơi tách ra rồi Vân Băng lại khóa môi Dạ Uyên lân nữa, đánh lưỡi, nút lưỡi. Hai người người một chỗ như giáo hòa với nhau.
Sau một hồi cuối cùng hai người tách ra để lại một sợi tơ bạc trong không khí.
Nó như một cầu nối giữa hai người kéo dài dư âm của nụ hôn rồi mới biến mất.
- Ta yêu đệ, đối với ta đệ là người quan trọng nhất. Những lời nói này ta đã muốn nói từ rất lâu rồi.
Tách khỏi Dạ Uyên cô ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt hắn. Tuy đã bình tĩnh lại nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra má cô vẫn còn đỏ hồng.
Nét trưởng thành thường thấy không còn nữa mà thay vào đó là vẻ ngượng ngùng bồn chồn.
Dạ Uyên bối rối nói: cái này, không ngời tỷ lại thích ta.
Vân Băng liền chỉnh lại lời Dạ Uyên: không phải thích mà là yêu.
Cảm nhận được sự nghiêm túc của cô hắn ngồi thẳng lưng lên đối mặt với Vân Băng.
- Ta có thể khẳng định là không ghét tỷ nhưng còn yêu hay không thì hiện không thể nói rõ được.
Nét buồn thoáng qua mặt Vân Băng rồi biến mất: Ta hiểu.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra đầu óc Dạ Uyên vẫn chưa thể ổn định lại nên hắn chưa muốn suy nghĩ gì cả.
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi thì bị Vân Băng kéo lại.
- Chờ chút.
Cô tháo miếng ngọc trắng đeo trên cố trao cho Dạ Uyên. Sau đó lấy cặp nhẫn ra quệt vệt máu thấm từ băng vải trên vết thương Dạ Uyên ra bôi vào một chiếc nhân rồi đeo lên ngón áp út trái. Tiếp đó lấy kim trích máu mình nhỏ vào chiếc nhẫn còn lại rồi đeo cho Dạ Uyên.
-Đây là bùa hộ mạng mẹ tặng ta! Ta sẽ chờ câu trả lời nên đệ phải sống! Được không.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy hi vong của Vân Băng hắn lấy ra một cái smartphone đặt vào tay cô. Đây là một trong hai cái của hắn, một cái cha để lại không có mã bảo mật nên còn dùng được, còn cái này được khóa bằng vân tay nên từ lúc bị thay đổi hình dạng hắn liền không dùng được.
- Trong đó chứa hơn 10GB...À mà thôi! Nói chung đây là thứ rất quan trong với ta. Hãy giữ nó.
Everlin nghiêng đầu khó hiểu: Hả?
- Khi ta quay lại lấy vật này ta sẽ cho tỷ câu trả lời.
Dạ Uyên nở nụ cười rồi quay mặt phóng vọt đi.
Vân Bănggơ ngác vì nụ cười của Dạ Uyên. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn cười. Sau một hồi cô bừng tỉnh quay lại thực tại.
Cô hét to về phía Dạ Uyên: Ta sẽ chờ đệ quay về.
Chỉ sau đó vài phút thì mười người áo đen xuất hiện, hai trong số đó hộ tống Vân Băng trở về. Tám người còn lại xác định phương hướng rồi đuổi theo Dạ Uyên.

-
Trời vẫn mưa tầm tã. Từng giọt nặng nề rơi xuống khu rừng u tĩnh.
Xx soạt xX Tiếng bước nhân xuyên qua những tán cây vang lên trong mưa đặc biệt rõ ràng.
Một bóng đen ngừng lại, đào đất, cẩn trọng lấp lại rồi lại đào tiếp chỗ khác. Sau đó bóng đen nhắm hướng đại ngàn mà chạy. Vùng bị đào bới liền lập tức bị nước mưa xóa hết dấu tích.
Lát sau. Một nhóm người áo đen đuổi tới. Đám người vừa bước chân lên vùng bị đào bới thì nơi đó lập tức xuất biện bạo tạc. Nhưng không chỉ đơn giản như vậy. Bạo tạc như một dây chuyền. Chỉ cần một cái bị kích nổ liền kéo theo toàn bộ những cái xung quanh nổ theo.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm. Âm thanh rền rĩ vang vọng kinh động khiến chim chóc dù đang chú mưa cũng phải phi tốc ly khai.
Bạo tạc kết thúc. Bùn đất lộp độp rơi xuống cũng dần kết thúc để lộ ra thân hình đám áo đen. Tuy nhìn có vẻ chật vật nhưng không ai bị thương nặng cả. Sở dĩ vậy là đo người nào người nấy cũng được bao bọc trong một lớp Khí.
Một người áo đen không kiềm được lớn tiếng chửi thề: Khốn khiếp thằng lỏi con đó, tao mà bắt được tao sẽ cho nó sống không bằng chết.
Người có vẻ là đồi trưởng liền lên tiếng nhắc nhở: Đừng nhiều lời. Mau đuổi theo.
Họ đã duổi theo Dạ Uyên được gần 2 tiếng rồi. Vốn cơn mưa đã gây cản trở cho việc quan sát nay trời lại trở tối nên càng khó phát hiện và tránh bẫy của Dạ Uyên hơn. Thứ vừa phát là những cuộn giấy phép mà hắn tạo ra. Những ấn ma thuật trên đó đã được truyền vào một lượng Ma lực nhất định và có thể kích hoạt một cách trực tiếp.
Loại giấy phép mà Dạ Uyên sử dụng là địa lôi. Khi vòng phép trên cuộn giấy xuất hiện vết nứt trong trường hợp này là rách nó sẽ phát nổ bằng hai lần sức nổ của một phép hỏa công bình thương với lượng ma thuật bằng ½,đơn giản mà nói thì nó là ứng dụng của việc sự cô cố trong lúc thi triền ma pháp thất bại và cơ chế hoạt động của địa lôi.
Tiếng nổ khá lớn đủ để cách xa 2km cũng nghe thấy.
Ban đầu nhưng người áo đen đó tiết kiệm Khí nhưng khi dính bẫy lần đầu và mất hai người họ buộc vừa phải liên tục dùng Khí bọc cơ thể mình lại vừa đuổi theo. Dù thế vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn sát thương.
Sau đợt vừa rồi bốn người xây sát, một người thương nhẹ, một người thương nặng.
Ban đầu truy đuổi một tên nhóc bị thương lại còn không thể sử dụng ma thuật thật sự không có gì phải lo lắng cả, nhưng giờ ai cũng phải đề cao cảnh giác.
-
Vượt qua một con suối khá rộng Dạ Uyên liền ném xuống một quả cầu bằng kim loại. Vừa chạm vào đáy dòng suối quả cầu liền bung ra rồi tổ hợp lắp ghép thành một pháp trận kép hai tầng.
Dạ Uyên vừa vọt vào khoảng rừng phía trước thì nhóm người áo đen cũng đuổi đến dòng suối. Nhìn ai nấy đều vô cùng chật vật. Lớp Khí bao bọc ngoài cơ thể làm họ như những ngọn đèn trong đêm tối.
Vốn dĩ họ đã có thể đuổi kịp Dạ Uyên từ lâu nhưng liên tục dính bẫy làm cả nhóm cẩn trọng khiến tình cảnh truy đuổi còn dây dưa cho tới hiện tại.
Thấy dòng suối cả sáu người đều rút ám khí ném loạn vào trong.
Tuy không thấy phản ứng nhưng họ vẫn cẩn trọng xác định hướng Dạ Uyên vừa vượt qua mà đi hơi chếch lên phía trên.
Toàn bộ bộ cảnh này đều lọt vào mắt người đang nấp trong bụi phía bên kia dòng suối – Dạ Uyên. Hắn không tiếp tục chạy mà nán lại để chắc chắn tiêu trừ được số kẻ địch nhiều nhất có thể.
Khi cả sáu người đều ở trong dòng suối. Dạ Uyên liền nheo mắt lạnh lùng nói khẽ: On
Pháp trận lập tức được kích hoạt.
Một tia sét lớn giáng từ trên trười xuống. Tuy không trúng mục tiêu nhưng nhờ dòng suối mà lan ra. Với lớp khí bảo vệ sáu người đều an toàn. Cả nhóm đang cảm thấy may mắn vì đã cẩn thận thì.
Ầm ầm ầm ầm ầm – Hàng loạt tia sét từ trên trời giáng xuống bao phủ nhóm người vào trong.
Hai người chết tại chỗ, một người bị thương nặng, hai người thương nhẹ, chỉ còn người đội trưởng kịp nhảy trên bờ là bình an vô sự.
Pháp trận kép của Dạ Uyên gồm Lôi triệu và Lôi tụ. Lợi dụng thời tiết mưa lớn có nhiều mây tích điện và địa hình nước để hoạt động.
Đầu tiên Lôi triệu kích hoạt khiến sét đánh xuống. Rồi Lôi tụ phát huy tác dụng vừa tăng sức mạnh cho đòn đánh vừa biến pháp trận trở thành một cái cột thu lôi. Sau tia sét đầu tiên thì hàng loạt tia tiếp theo sẽ được dẫn xuống. Dù không đánh trúng mục tiêu thì nhờ có dòng suối dẫn điện mà đạt được hiệu quả.
Dạ Uyên hơi tiếc nuối vì đã để bốn người lọt lưới nhưng kết quả hiện tại cũng không quá tệ.
Hắn không tấn công mà quay người rời khỏi. Bốn người còn lại cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục đuổi theo.
Đuổi theo được một đoạn thì.
Xx kịch xX - Một trong bốn người đạp phải vật cứng cảm giác như kim loại khiến mặt những người kia cứng đơ lại.
Thầm nuốt nước bọt. Bốn người nhìn nhau gật đầu ra dấu rồi tất cả phóng người nhảy ra xa.
Cả bốn úp sấp mặt xuống đất hai tay ôm chặt đầu.
Nhưng ngoài dự đoán là không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Bốn người cẩn trọng tiến lại gần. Một người dùng kiến gẩy vật trong đất lên. Thì ra đó là một miếng thép.
Cả bốn người thở dài nhẹ nhõm: Hà! Tưởng gì! Chỉ là miếng thép.
Xx Ooooong Phực Phập Phập Roạc xX Đòn tấn công xuyên thủng ngực kẻ bị thương nặng nhất rồi đục thủng hai thân cây cuối cùng găm chặt vào cây thứ ba mới dừng lại.
Kẻ trúng đòn trợn trừng mắt nhìn lớp Khí vơ nát cùng lỗ hổng nhỏ trên ngực đang không ngừng chảy máu một cách khó tin rồi mới đổ gục xuống.
Người đội trưởng lập tức hét lớn: Coi chừng mai phục.
Cả ba người cùng rút kiếm ra đề phòng.
Xx Vụt xX
Bóng người như u linh xuất hiện sau lưng một trong hai kẻ bị thương. Lưỡi kiêm lóe hàn quang chém xuống. Tên kia giật mình khó khăn quay đón đỡ. Không để hắn có cơ hội thở dốc đường kiếm lượn xuống lướt qua cánh tay chém ngang hông hắn.
Nhờ lớp Khí cản bớt đa phần sát thương mà hắn bảo trụ một mạng nhưng không tránh khỏi bị rạch một kiếm ngang hông.
Còn muốn tấn công thì bóng người lập tức lùi lại vung kiếm chặn đứng hai cái phi tiêu phóng tới.
Tên kia nhân cơ hội lui lại chỗ đồng bọn.
Tên đội trưởng lập tức hỏi: Số 4 còn đánh được không.
Số 4 nhìn vết thương ở hông hoảng sợ nói: May là lưới kiếm không có Khí. Bằng không thì phải bỏ mạng ở đây rồi.
Hai phe nhìn nhau rồi cùng án binh bất động.
Xx Xoẹt...Ùng xX - Tia chớp rạch ngang trời làm sáng rực không gian. Cả hai phe lúc này đều nhìn rõ nhau. Bóng người là Dạ Uyên. Lớp băng vải giờ đã đỏ thẫm một mảng. Mạt mũi hắn nhợt nhạt vì mất máu và dầm mưa trong thời gian dài.
Đã bị phát hiện rồi thì Dạ Uyên cũng không kiềm chế nữa. Lôi năng trong Tụ lôi trạc giải phóng bám vào lưỡi kiếm khiến nó lóe sáng và từng tia lửa điện bắt đầu lượn lờ chạy qua chạy lại trên đó.
Ba người kia thấy vậy thì mặt mũi khó coi. Vốn lưỡi kiếm chỉ có thể gây ra vết thương nhẹ nhưng giờ mà để bị chém trúng không chết thì cũng ném nửa cái mạng.
Ba người vứt kiếm sang một bên rồi lấy ra đồng thời lấy ra một thanh đoản đao dài chừng nửa mét, đây mới alf vũ khí chính của họ. Dùng kiếm đối với một sát thủ sẽ mất đi tính linh động.
(Chú ý kiếm phương tây vừa to vừa nặng. Estoc cũng không phù hợp cho sát thủ.)
Tên đội trưởng mở lời: Thực không ngờ ngươi có tiền năng sát thủ như vậy. Có lẽ đó là lí do viên ngọc chọn ngươi. Chỉ tiếc ngươi không mang chức nghiệp Sát thủ.
Dạ Uyên không nhanh không chậm đáp lại: Còn ta cũng không ngờ ngươi lại tham gia vào vụ này đấy Trình Anh.
Tên đội trưởng hơi sững người lại rồi lập tức cười lên ha hả.
-Khá khen cho ngươi có thể nhận ra ta - Vừa nói tên đội trưởng vừa lấy tay kéo khăn che mặt ra. Quả thực là Trình Anh.
Nhìn Dạ Uyên Trình Anh nhếch miệng cười: Mà ta cũng không nói nhảm cùng ngươi nữa. Tử Liên còn đang chờ ta ở nhà.
Dạ Uyên cau mày: Ngươi muốn chết.
Trình Anh cười khểnh: Mạnh mồm gớm. Không biết ai sẽ chết đâu. Số 4! Số 7! Lên.
Ngay lập tức hai bên cùng lao lên tấn công.
Dạ Uyên lướt tới chém thẳng vào đao của số 7 đẩy lùi hắn. Tay trái rút ám khí phóng thẳng vào Trình Anh nhưng bị hắn dùng kiếm đánh bật ra. Mặt Dạ Uyên không đổi sắc hắn đồn lực vào kiếm đánh thẳng đến số 4.
Mũi chân Dạ Uyên chúi xuống hất đất lên chắn tầm nhìn của số 7. Hai tay nâng kiếm lên đỡ đòn của Trình Anh.
Một đánh ba nên Dạ Uyên dần dần bị đẩy lùi. Ngày càng gần mép vực không xa. Đây cũng là lí do Dạ Uyên không tiếp tục chạy - Hắn đã cùng đường.
Đỡ được đòn của số 4 và số 7 thì kiếm của Dạ Uyên bị kiềm lại. Phía sau Trình Anh chợp thời cơ nhảy lên tung đòn.
Song kích
Dạ Uyên lập tức bỏ kiếm lùi lại tránh được một đòn nhưng đòn thứ hai vẫn vạch ra trên vai trái hắn một vết thương lớn.
Lăn hai vòng dưới đất Dạ Uyên lập tức bật dậy. Lấy ra một thanh kiếm khác. Cả thanh này và thanh vừa rồi đều là hàng mẫu khi rèn kiếm cho Vân Băng. Tay trái cũng không nhàn rỗi mà liên tục phóng ám khí ra.
Ba người Trình Anh hơi khựng lại vì quá nhiều ám khí phóng qua. Không cẩn thận thì sẽ bị thương chỉ là có điều nhiều cái phóng lung tung bay qua họ.
Oria
Số 7 tức giận vung kiếm đánh bật ám khí áp sát Dạ Uyên. Đường kiếm của số 7 chém xuống bị Dạ Uyên đỡ được. Tuy nhiên do vết thương cũ chồng thêm vết mới làm thể lực Dạ Uyên bị sói mòn quá nhiều. Hắn không kịp đỡ đòn thứ hai.
Dạ Uyên dứt khoát né chỗ hiểm để thanh đao đâm vào vai trái. Tay trái đồng thời tóm lấy thân đao.
-Phóng - Lập tức dòng điện từ Tụ lôi trạc trên cổ tay hắn thông qua thanh đao giật thẳng vào số 7.
Không bỏ lỡ cơ hội Dạ Uyên vung kiếm. Thanh kiếm phá tan lớp Khí xuyên thủng tim số 7.
Mấy cây ám khí phóng tới cũng bị Dạ Uyên dùng xác hắn làm bia đỡ được.
Tránh khỏi cái xác, nhổ dao ra Dạ Uyên tiếp tục dùng cánh tay bị phóng ám khí. Tay còn phải cầm kiếm chống đỡ.
Nhưng chẳng qua bao lâu kiếm bị đánh bay, thân thể chịu nhiều vết thương của Dạ Uyên ngã xuống.
Muốn gượng dậy thì bị Trình Anh đạp vào ngực dí thẳng xuống.
Nhìn bộ dạng thở không ra hơi của hắn Trình Anh kinh miệt: Vừa nãy còn muốn giết ta sao giờ đã thê thảm thế này rồi?
Không trả lời Dạ Uyên chỉ trừng mắt nhìn thẳng Trình Anh.
Trình Anh hừ lạnh: Không nói! Được! Vậy để ta kể cho ngươi vài chuyện đỡ cho đến lúc chết còn mơ hồ.
Ngay từ lúc triệu hồi ngươi đã chú định là sẽ chết.
Lần ma thú tập kích trước vốn ngươi đã phải chết rồi. Do sự cố lên phải làm lại lần hai nên chỉ có chúng ta đuổi theo.
Trước kia dù gì cũng là đồng đội ta cũng không muốn tham gia truy lung ngươi.
Nhưng ngươi lại chiếm được trái tim Tử Liên – Nói đến đây Trình Anh không tự chủ gầm lên dẫm mạnh chân xuống.
-May thay muội ấy đã hồi tâm chuyển ý và yêu ta rồi. - Xoay chân Trình Anh đạp vỡ đầu gối trái của Dạ Uyên.
-Ư,Gư.
Nhìn Dạ Uyên nguyến răng nhẫn nhịn Trình Anh liền bật cười: Ô hô! Khá đấy.
Nói cho mà biết ta đã hôn muội ấy, đi chơi còn làm những chuyện mà ngươi chưa được làm.
Trình Anh cười gằn liên tiếp đạp vỡ đầu gối phải và khuỷu tay phải của Dạ Uyên.
Dù đau thấu tận tâm can nhưng Dạ Uyên vẫn cắn răng không hề kêu lên. Mắt hắn vần lên từng tia máu nhìn chằm chằm Trình Anh.
Trình Anh khinh miệt: Ánh nhìn được đấy, nhưng người ở bến cạnh Tử Liên giờ là ta. Ngươi có thể làm gì?
Cuối cùng Dạ Uyên cũng lên tiếng: Hụ..khặc! Để ta nói cho ngươi biết một điều.
Trình Anh nhếch miệng: Hm? Nói ta nghe.
- Ngươi mắc hai sai lầm! Hự! Thứ nhất, ngươi không giết ta luôn.
- Thứ hai ngươi không phế tay trái ta hoặc tiếp tục phế nó.
Trình Anh híp mắt nhìn xuống Dạ Uyên: Thì sao? Ngươi làm gì được ta.
Dạ Uyên nói chắc nịch: Ta sẽ giết ngươi.
-Hở? Giết ta? Ahahahahah!
Trình Anh cười rộ lên nhưng tức khắc mặt liền lạnh lại: Ngươi đứng làm ta buồn cười.
Tay trái Dạ Uyên khó nhọc cắm xuống cây ám khí cuối cùng: Ta không đùa.
-Cấm trận: Lôi Nộ
Tất cả các cây ám khí hắn phóng ra vô mục đích sáng lên. Có thể thấy trên mặt từng cây ám khí đều được tỉ mỉ khắc những phù văn cùng trận pháp rất nhỏ. Toàn bộ số ám khí tạo thành một pháp trận lớn hơn 4m ngay tại mép vực. Còn ba người thì ở ngay chính giữa nó. Trong khu vực cấm trận mọi vật đều bị khóa chặt kể cả người thi pháp.
Dạ Uyên dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Trình Anh đang sững sờ: Chết đi
Một lôi trụ khổng lồ giáng xuống thổi bay một mảng lớn bờ vực.
Đất đá théo đó đổ xuống ầm ầm. Sau vào phút mới dần dần ổn định lại.
Xx Pặp xX
Một bàn tay bám vào bờ vực. Rồi một thân hình chật vật bò lên. Trên người thân hình này có một lớp màng năng lượng đen đang không ngừng vỡ nát rơi rụng xuống.
Sau khi lớp màng biến mất thì thân hình người này cũng lộ ra rõ ràng.
Là Trình Anh. Tuy trên người không có vết thương nhưng mặt hắn tái nhợt, hơi thở rối loạn.
Lấy trong người ra một miếng ngọc đen đã vỡ vụn Trình Anh thầm hô may mắn.
"May mà có ngọc bội hộ thân sư phụ tặng. Không thì mất xác rồi."
--
Trong thời gian rơi xuống vực ý thức của Dạ Uyên yếu dần đi.
Rầm, rầm, ầm, ầm.
Những tảng đá lớn rơi rụng, va đụng vào nhau. Một trong số chúng bắn về phía Dạ Uyên.
Trong lúc hắn chỉ có thể vô lực giương mắt nhìn thì miếng ngọc Vân Băng tặng sáng lên.
Một luồng năng lượng từ nó phóng ra hóa thành một con bạch hổ đánh bay tảng đá đi rồi quay lại về miếng ngọc.
Tới lúc này ý thực của Dạ Uyên cũng không còn tỉnh táo nữa.
Trong lúc mơ hồ như có âm thanh vang vọng trong đầu hắn.
-Khốn kiếp! Ngươi là đồ ngu xuẩn!
-Còn không để ta ra hắn sẽ cứ thế mà chết đấy
-Chí ít thì cũng phải để ta giúp hắn chuyển…
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
*Xoảng* chiếc đĩa trên tay Lâm Vũ rơi xuống đất vỡ tan.
Cô ôm chặt mu bàn tay trái với vẻ bàng hoàng.
-Không thể nào! Dạ Uyên!
Ấn kí ẩn trong mu bàn tay trái cô nổi rõ lên rồi trở thành một hình xăm báo hiệu người giữ nửa kia ấn kí đã không còn.
Xxxxxxxxxxxxxxxxx
Ôm trứng Băng long Vân Băng ngồi im lặng trong phòng Dạ Uyên.
Cuốn lich sử đại lục mà hắn quyên mang theo cô cũng đã đọc. Từ những phần đánh dấu, những ghi chú quan trọng đó cũng tạo cho Vân Băng phán đoán của riêng mình.
Lo lắng nhìn vào ánh sáng trên chiếc nhẫn thì quả trứng trong lòng cô cũng lạnh dần.
Vân Băng hốt hoảng: Sao thế này? Mình đã chăm sóc nó rất kĩ mà.
Tại sao chứ? Ngươi là sinh mệnh Dạ Uyên giao cho ta mà đến cả trào đời ta cũng không thể giúp ngươi.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô rồi nhỏ vào quả trứng.
Bỗng dưng Vân Băng cứng đơ lại nước mắt cô càng rơi nhiều hơn.
Cả cơ thể cô quỳ gục trên đất: Không! Không thể như vậy được!
KHÔNG!!!!!!.
Không phải đệ đã hứa rồi sao?
Đệ đã hứa sẽ quay lại cho ta câu trả lời mà!!
Vậy tại sao lại thế này?
Vân Băng gục xuống sàn khóc nức nở. Ánh sáng trên chiếc nhẫn vụt tắt như một con dao nhọn đâm vào tim cô. Cú sốc quá lớn khiến cô không ngừng tự hỏi, không ngừng khóc.
Dần dần cơ thể ngừng run rẩy nước mắt cũng nhừng rơi: Bạch Thiên Minh! Tất cả là tại ông, tất cả những người ta thương yêu đều bị ông cướp đi.
Vân Băng ngẩng đầu lên. Trong mắt cố chỉ còn ngọn lửa căm hờn vô tận. đồi nghịch với nó nó thì trái tim của cô cũng băng hóa. Nó đã khép lại hoàn toàn.
-Hãy đợi ta Dạ Uyên! Sau khi giải mã những thắc mắc của đệ rồi giết Bạch Thiên Minh ta sẽ đến tìm đệ.
Ngọn lửa thù hận trong mắt cô ẩn đi. Những gì bộc lộ ra chỉ còn sự lạnh lùng cô độc.
Cùng lúc túi không gian của Vân Băng sáng lên. Thanh kiếm Dạ Uyên tặng bỗng dưng xuất hiện đâm xuyên qua quả trứng trước mặt cô.
Ngay lập tức từng dòng năng lượng bị rút ra rồi cả vỏ trứng cùng tất cat mọi thứ trong nó đều tan ần,dung nhập vào thanh kiếm.
Toàn bộ quá trình Vân Băng chỉ đưng một bên không can thiệp. Hay nói đúng hơn là cô không dám. Bởi nếu vọng động mà đến cả thanh kiếm cũng bị hủy thì cô không còn mặt mũi đi gặp Dạ Uyên nữa nên chỉ có thể chọn từ bỏ xác trứng mà thôi.
Hấp thu xong quả trứng thì thanh kiếm cũng sáng rực lên. Nó lăng không lơ lửng trước mặt Vân Băng. Đồng thời một giọng nói non nớt cũng vang lên trong đầu cô.
-Các điều kiện đã được đáp ứng.
-Ý chí của người đã được công nhận.
-Xin ban tên.
Ngơ ngác một hồi Vân Băng đứng thẳng lên nắm lấy chuôi kiếm: Từ giờ tên ngươi sẽ là Băng Uyên
Giọng nói lặp lại lời cô: Băng Uyên?!?
Vân Băng nhìn nó nói: Nó biểu chưng cho tên của ta và tên người rèn ra ngươi.
Nghe vậy thanh kiếm lập tức rung lên phát ra từng trận kiếm minh trong trẻo: Vậy ta! Băng Uyên! Từ giờ sẽ là đầy tớ là mũi kiếm trung thành sát cánh bên người! Chủ nhân Bạch Vân Băng!
Ánh sáng lập tức bộc phát càng mạnh hơn. Hàn khí từ cả người và kiếm tỏa ra khiến mặt đất cũng bắt đầu kết băng.
Vân Băng cũng không hề cảm thấy lạnh. Cô chỉ lạnh lùng cảm thụ thanh kiếm. Dần dần màu mắt cô cũng bắt đầu biến đổi. Màu sáng bạc trong mắt cô được thanh thế bằng màu lam băng lạnh lẽo.
Xxxxx
*Phòng Tử Liên*
Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên trứng Ảnh yêu rồi ngày một lan rộng. Đến khi vết nứt bao phủ toàn bộ quả trứng thì *Bang* một tiếng toàn bộ vỏ trứng vỡ thành mạt phấn. Trong đám bụi là một đoàn u ảnh không rõ hình dạng. Nó khẽ hấp một cái toàn bộ số mạt vỏ trứng bị nó nuốt hết. Sau khi no nê nó mới đánh giá xung quanh một lượt. Tới lúc nhìn thấy Tử Liên đang hôn mê trên giường nó không chút do dự bay tới nhập vào.
Người Tử Liên run lên rồi một giọt nước mắt xuất hiện lăn dài trên má cô bé.