Chương 3: Tứ Tí Viên Hầu

Thâm Uyên

Chương 3: Tứ Tí Viên Hầu

Sáng sớm tại một góc khuất ít người trong trang viên Bạch Hổ tộc.
Dạ Uyên đang luyện kiếm - một thói quen của hắn. Vung cây kiếm gỗ lúc nhanh, lúc chậm, hàng loạt kiếm kĩ được tung ra nhưng không hề rối loạn mà có thứ tự, tuần hoàn phối hợp với nhau. Tất cả đều tập trung ở một điểm trên thân cây. Dạ Uyên đang luyện "Thái cực kiếm" - thứ hắn được truyền dạy từ một võ sư khi mới lên ba.
Sau một hồi những đường kiếm dần ít đi, chậm dần, rồi dừng hẳn.
Dù là ma pháp sư nhưng Dạ Uyên vẫn không ngừng rèn luyện thể chất, kiếm pháp. Hắn vẫn không quên đi Gen siêu chiến binh của mình khi nhận được sức mạnh mới mà không ngừng tôi luyện, biến nó trở thành một lá bài tẩy khi cần. Không gian phát triển của nó vẫn còn rất lớn. Theo tính toán hắn có thể đối đầu trực diện với Nhất Giai đỉnh phong (lv 100) của các nghề cận chiến khác khi họ không dùng tới Khí. Nhưng nếu gặp Nhị Giai thì chỉ có nước chạy bởi cách biệt quá lớn.

Tại thế giới này mỗi một sinh vật sống đều có một mạch ma thuật hay mạch khí nằm trong cốt tuỷ. Chúng mạnh lên thông qua việc săn giết, chiến đấu. Việc này giúp chúng lên cấp, mỗi lần lên cấp thì các phương diện đều nhận được tăng phúc. Tuy nhiên tuỳ vào chức nghiệp mà phương diện nhận tăng phúc nhiều nhất cũng khác, tỷ như pháp sư là tinh thần lực, sát thủ là tốc độ,...
Khi đạt lv 100 (đỉnh phong) thì có thể tiến giai. Khi tiến giai thành công mạch trong cơ thể sẽ được cường hoá, mở rộng, năng lượng bên trong sẽ lớn hơn, vận hành trơn tru hơn. Nhưng mỗi lần tiến giai đều vô cùng khó khăn. Việc này không chỉ tốn kém tài nguyên dùng để đột phá mà còn dựa vào tư chất của mỗi người, tư chất càng cao đột phá càng dễ.
Và mỗi lần tiến giai đều ảnh hưởng lớn tới sức mạnh và việc đột phá sau này. Lấy ví dụ như Nhấi Giai là ma pháp học đồ, chăm chỉ nguyên cứu dược tề họ thì tỉ lệ tiến giai thành Ma dược sĩ sẽ cao hơn hay nếu chăm chỉ luyện tập ma pháp thì tiến giai lên ma đạo sĩ sẽ dễ hơn. Tất cả các chủng tộc đều có thể đột phá năm lần tức lên tới Lục giai.
Ngồi xếp bằng xuống cảm nhận ma lực chạy trong mạch Dạ Uyên khẽ thở dài.
-"Nếu đây là Khí thì tốt."
Mở mắt nhìn vào hai nắm tay hắn thì thào.
-Nếu là Khí thì chí ít nó cũng sẽ không trở thành sơ sót quá lớn. Đó cũng là sơ sót đầu tiên của ta tại thế giới này.
Đó là lần đọ sức với Bạch Vân Băng khi Dạ Uyên mới tỉnh dậy. Ban đầu hai người đọ quyền cước, nhờ Khí mà Bạch Văn Băng thắng thế. Sau đó lại chuyển qua so kiếm, nhờ sự tinh diệu của "Thái cực kiếm" mà chỉ bằng một con dao gọt hoa quả mà gần như Dạ Uyên đã thắng. Đáng tiếc phút cuối cùng Bạch Văn Băng lại lật ngược thế cờ bằng đấu kĩ.
Về sau Dạ Uyên liên tục bị làm phiền bởi Bạch Vân Băng muốn tái đấu dù hắn đã từ chối nhiều lần. Tuy nhiên Bạch Vân Băng lại không hề nhắc tới khả năng của Dạ Uyên với ai khác. Việc này vừa làm hắn mừng vừa khó hiểu.
Sau khi nghỉ ngơi xong, Dạ Uyên tiếp tục luyện quyền thuật, bộ pháp. Sau một tiếng thì giờ hắn đang" tưới cỏ "
-Xoạt -
Âm thanh phát ra phía sau Dạ Uyên.
-A! Tìm thấy ngươi rồi. Mà ngươi đang làm gì thế?
Âm thanh mỗi người mỗi khác, không lẫn vào đâu được là Bạch Vân Băng.
-"Trời đánh còn tránh lúc ăn, gặp người tránh lúc đi tiểu. Sao lại nhè ngay lúc này cơ chứ. Khoảng cách còn khá xa. Cố nốt! Cố nốt!"
Dạ Uyên vừa oán thầm vừa "mở van" to hơn. Nhưng khi nhận ra cô đang tiếp cận ngày càng gần thì hắn quát lên.
-Đừng lại gần.
-Hả, sao vậy??
Bạch Vân Băng nghiêng đầu tò mò.
-Ta đang ép chất độc ra, đừng có manh động mà lại gần đây.
Dạ Uyên hơi quay đầu lại nghiêm túc trả lời.
-Độc! Là loại độc gì mau để ta xem!
Bạch Vân Băng lo lắng tăng nhanh cước bộ tiến lại gần.
-Không cần! Ta đang dùng bí kĩ ép độc ra, ngươi cứ lùi lại rồi quay mặt đi là được.
Dạ Uyên vội nói để ngăn chặn hành động của cô.
-Quay mặt, để làm …….
Nhanh.
Ngay lúc Bạch Vân Băng khó hiểu Dạ Uyên lại chen ngang đồng thời bồi thêm chút sát khí.
Hoảng hốt, cô vội quay mặt đi. Thừa cơ, Dạ Uyên nhanh chóng cất bình, tiếp tới là cho bãi cỏ thành than luôn.
-Xong rồi.
Dạ Uyên mặt lạnh như tiền quay người lại.
-Vậy ngươi có cần tìm thêm thuốc giải không?
Bạch Vân Băng nói với vẻ lo lắng.
-Không cần, tìm ta có chuyện gì nói nhanh đi.
Hắn lạnh lùng đáp trả.
-À thì, đấu kiếm với ta đi.
Cô hơi ngập ngừng nói.
-Không.
Dạ Uyên từ chối không chút do dự. "Ngu sao mà đấu với cô lần nữa, ta vẫn chưa muốn bị phát hiện đâu."
-Tại sao? Chả phải ngươi rất có tài sao, chỉ cần cố g....
Bạch Vân Băng chưa nói hết câu hắn đã lập tức chen ngang.
-Xin nhờ! Ta là Ma pháp sư. Với cả ta thua, ta yếu hơn ngươi, đi tìm Trình Anh hay ai đó khác đi.
Xụ mặt xuống Bạch Vân Băng nhìn hắn với ánh mắt đáng thương.
- Đi mà! Làm ơn!
Lông mày Dạ Uyên giật giật "Củ cải, vẻ người lớn của ngươi đâu cả rồi. Tĩnh tâm, không được mềm lòng."
-Không là không.
Nước mắt Bạch Vân Băng bắt đầu ứ lên ngày càng nhiều.
"Nước mắt hả, anh đây không quan tâm đâu." Cô càng tỏ ra đáng thương mặt Alan ngày càng lạnh lại. Sau một hồi moe mode không hiệu quả, Bạch Vân Băng chơi lầy hơn – ăn vạ chi thuật.
Cô nằm lăn ra đất rồi khóc bù lu bù loa lên.
-Phải đấu, phải đấu, phải đấu, phải đấu …….."
Trong đầu Dạ Uyên hình tượng của cô nát bươm, nát không thể nát hơn được nữa. "Ôi, còn đâu con trưởng nữ Bạch Hổ tộc nữa. Cô bé điềm tĩnh, chín chắn của Bạch Hổ tộc đâu rồi."
Sự thực thì Bạch Vân Băng - trưởng nữ của Bạch Thiên Minh, trưởng thành hơn so với những người đồng trang lứa. Vẻ điềm tĩnh chín chắn của cô là tấm gương max sáng cho không chỉ trẻ em mà cả người lớn cũng phải học tập.
Tuy nhiên khi chỉ có hai người thì cô lại bắt đầu giở trò. Đặc biệt từ lần sinh nhật Bạch Tử Liên gần đây thì lại càng nặng hơn, việc này khiến Dạ Uyên ngày càng đau đầu.
"Gọi người đến đấu rồi thua cho xong chuyện....A." Đang khổ tư thì ý tưởng bỗng loé lên.
-Này, bình tĩnh nghe ta nói.
‘’ Không nghe, không nghe, không nghe ……. ‘’
Ăn vạ chi thuật của Bạch Vân Băng vẵn chưa có kết thúc.
Cáu tiết Dạ Uyên gắt lên.
-Ta vừa mới trúng độc đấy nhé.
Nghe thế Bạch Vân Băng bỗng dừng lại. Thừa cơ Dạ Uyên liền dịu dọng nói tiếp.
-Vừa ép độc xong nên cơ thể ta còn rất mệt mỏi. Khi nào hồi phục ta sẽ đấu với ngươi, được chứ.
Hơi ngẫm nghĩ Bạch Vân Băng nói.
-Thề đi.
-Ta thề. "Thề cá chê chui ống. Lần sau cứ kế hoãn binh ta đập ra thôi. Ngươi cũng không thể ép ta."
Dạ Uyên cười xấu xa.
-Rồi vậy không phiền ngươi nữa.
Bạch Vân Băng đứng dậy phủi áo, vuốt tóc, ưu nhã rời khỏi.
Thấy cảnh này khoé miệng Dạ Uyên không khỏi co giật.
XXXXXXXXXXXXXXXX
Thư viện của Bạch Hổ tộc - một kho tàng tri thức. Thường ngày Dạ Uyên đều ghé thư viện tìm tư liệu. Và dĩ nhiên trong nửa năm hắn đã có thể đọc, viết thành thạo ngôn ngữ ở đây.
Hiện tại Dạ Uyên đang tìm hiểu về lịch sử thế giới, chủng tộc.
Hắn còn đặc biệt nghiên cứu kĩ về Ma tộc. Chúng là những cá thể cấp cao mang hình dáng của con người và trí tuệ cao, có ngôn ngữ, có phong tục, bản sắc riêng. Bản tính hiếu chiến, tự cao, ít thủ đoạn.
Những ghi chép thường cụt lủn, không rõ ràng. Tuy nhiên từ đây hắn phần nào khẳng định đc nửa năm qua không hề có Ma tộc tấn công. Toàn bộ chỉ là đám ma thú chui qua cổng dịch chuyển mà thôi.
-"Chẳng phải là toàn bộ Đại vực thẳm bị phong ấn kín rồi sao. Theo lý thuyết ko thể dùng cổng dịch chuyển vượt qua phong ấn được. Dù có thì tốn công gửi lũ ma thú cùi sao Ma tộc không trực tiếp đi qua. Còn nếu như ko phải Ma tộc làm thì là ai? Mục đích là gì? Lịch sử có bao nhiêu phần chính xác khi đc viết bởi những kẻ thắng trận?"
- Đọc sách sao, ngươi vẫn chăm chỉ như ngày nào nhỉ.
Một giọng nói vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Dạ Uyên.
-A, phu nhân ngươi khỏe.
-Ừm, ngươi khỏe.
Bà khẽ gật đầu đáp lại.
Tử Vân – thê tử của Bạch Thiên Minh, cô sở hữu vẻ đẹp hiếm có, khí chất hiền hòa. Ngoại hình của cô chỉ có thể miêu tả bằng một từ tím. Từ màu tóc, mắt, trang phục đều mang sắc tím, các tông màu khác hiếm khi được cô sử dụng.
-Vậy không biết có chuyện gì khiến phu nhân phải đích thân đến đây "?
-À, con bé Tử Liên muốn cùng ngươi đi săn để chuẩn bị cho nghi lễ trưởng thành.
-Cho nghi lễ sao?
Nghi lễ trưởng thành là nghi lễ chỉ dành cho giới quý tộc, khi một đứa trẻ đạt lv 100 ở tuổi mười năm, nó sẽ được làm lễ trưởng thành - thực chất là tiến giai với tỉ lên tới 100% nhưng phải cần đến nhiều thảo dược quý.
-Xin chờ một lát để ta trả số sách này về kệ đã.
-Không cần đâu, ta sẽ cho người hầu qua dọn dẹp. Ngươi cứ đi đi.
-Vậy đành phiền phu nhân.
Cúi chào rồi hắn rời đi.
Tử Vân nhìn qua số sách, cầm một cuốn lên xem lướt qua, khẽ cau mày:
-Đã bắt đầu chú ý rồi sao, xem ra đẩy nhanh kế hoạch là cần thiết.
Đặt cuốn sách xuống rồi cô cũng rời đi.
Khu rừng phía Nam lãnh địa Bạch Hổ tộc, nơi đây được giăng kết giới xung quanh làm nơi an toàn để tập luyện cho giới trẻ.
**Xoạt xoạt xoạt...**
Hiện tại Dạ Uyên đang ngồi vẽ pháp trận để bẫy ma thú và cạnh bên là Tử Liên chống cằm quan sát.
-Dạ Uyên!! Muội ngồi đây nãy giờ chán lắm rồi, không có gì để muội giúp sao?
-Hmm!! Hơi ngẫm nghĩ rồi Dạ Uyên nói.
-Muội đi dụ ma thú đi, huynh chỉnh pháp trận thêm chút nữa.
-Cứ để muội!!
Cô bé đứng dậy vỗ ngực rồi chạy sâu vào rừng.
Sau một lát.
-Dạ Uyên!! Cứu muội!!
Alan nhìn về phía tiếng hét. Tử Liên đang vừa chạy vừa khóc theo sau là con Tứ tí viên hầu.
-Tưởng gì! Có một con thôi mà – Dạ Uyên thở dài.
**Rầm rầm **– mặt đất rung lên
Nhìn xa thêm chút nữa là cả đàn tinh tinh theo sau.
-Muội làm cái gì thế này? – Dạ Uyên xanh mặt.

Dạ Uyên phóng tới, cặp Tử Liên ngang hông rồi chạy.
Cả khu rừng náo nhiệt hẳn lên, Dạ Uyên đi tới đâu là chim bay thú nhảy tới đấy. Thậm chí còn liên lụy đến những nhóm khác.
… 20 phút sau.
Đàn tinh tinh đang lùng sục trong một khoảng rừng.
Hai người Dạ Uyên trốn trong một bụi cây, Tử Liên đang kết ấn niệm phép. Nói về thuộc tính của cô bé thì nó thuộc loại cực kì hiếm, Tinh thần hệ. Nó cho phép người sử dụng tác động trực tiếp lên tâm trí người khác mà không hề bị ngăn cản bởi vì vô hình vô chất, dễ hiểu là tác động trực tiếp đến hệ thần kinh và điều khiển giác quan. Khác với thôi miên bởi kẻ địch có thể chết luôn trong ảo giác. Tuy Nhiên đó là một đẳng cấp khác.
Lũ tinh tinh tìm kiếm kĩ càng từng chỗ một nhưng khi tới gần chỗ hai người thì lại trực tiếp bỏ qua. Nhìn kĩ có thể thấy trong mắt chúng có chút sắc tím – dấu hiệu việc đã dính phép.
Tuy là phép hiếm nhưng không có nghĩa là nó toàn năng, khi kiểm soát tâm trí đối thủ người niệm phép gần như bất động, họ ko thể phòng thủ và Tử Liên cũng chưa thể kiểm soát hoàn toàn đối thủ với cấp độ hiện tại.
Sau một lúc tìm kiếm không có kết quả thì đàn tinh tinh bỏ đi.
‘’Phew ‘’
Cả hai thở phào nhẹ nhõm.
Tử Liên quay sang tính cười với Dạ Uyên thì hai má bị hắn nhéo rồi kéo sang hai bên.
-Ui ui ui! Huynh làm gì thế ~~
Vừa kêu cô bé vừa vùng vẫy cố thoát ra.
-Phạt muội cái tội chơi dại chứ còn gì nữa
-Là huynh bảo muội làm m.. ui
-Au au! Muội biết lỗi rồi! Thả ra đi, má muội rách mất!!
Nghe Tử Liên nhận lổi hắn mới thả tay ra.
Vừa lấy hai tay xoa xoa má, Tử Liên vừa làu bàu.
-Mồ! Huynh không biết nhẹ nhàng với phụ nữ gì cả!
Nghe đến vậy Tử Uyên nhìn cô bé, mắt quét từ trên xuống dưới rồi nhìn xoáy vào ngực làm cô bé đỏ mặt lên.
-Phụ nữ??? Dạ Uyên bĩu môi.
-Không đạt chuẩn. Về ăn thêm đi.
Lyly nổi đóa lên: Huynh có ý gì hả?
Biết nếu tiếp tục thì sẽ là người bất lợi nên Dạ Uyên quay mặt đi xem xét xung quanh.
Bị hắn bơ, Tử Liên tiếp tục chèo kéo: Này, huynh có nghe không đấy?
-Này, huynh …. Mu~~ …Bu..Bu.. bu.
Dạ Uyên vừa dùng hai ngón tay kẹp vào mỏ cô bé vừa nói
-Niệm phép sẵn đi.
Gần đó là một con Tứ tí viên hầu, nó bị thương ở chân, có vẻ là do đạp trúng bẫy của Dạ Uyên.
Kích hoạt Evil eye, bảng trạng thái của con tinh tinh hiện ra.
Tứ tí viên hầu
Lv: 80 < Nhất Đoạn >
Giới tính: Đực
HP: 90%
Khí: 100%
Tình trạng: Bị thương, khó di chuyển.
Ngay lập tức Dạ Uyên núp đi, lặng lẽ di chuyển lại gần con tinh tinh rồi phát động phép thuật.
-Lôi tụ ; Cường hóa
-Shock điện
Một làn sóng điện tỏa ra từ chỗ Dạ Uyên đánh thẳng đến con tinh tinh làm nó đơ lại. Nhân cơ hội đó hắn nhảy ra phóng hang loạt tia điện vào nó.
Sau vài đòn, con tinh tinh thoát khỏi trạng thái tê liệt, nó gầm lên tạo một lớp Khí bao bọc cơ thể rồi lao thẳng tới chỗ Dạ Uyên nhưng do chân bị thương nên tốc độ bị giảm đi đáng kể.
Dạ Uyên dễ dàng tránh được và tiếp tục tung phép bào mòn lớp Khí trên cơ thể con tinh tinh. Khi nhận thấy không có lợi thế về tốc độ, con tinh tinh bốc đá, nhổ cây ném về phía Dạ Uyên. Hắn lập tức né và dùng phép phá huỷ những thứ được con tinh tinh ném qua, thừa thắng con tinh tinh tiếp tục spam đá. Nhưng...
-Tử Liên
-Có ngay.
Từ phía sau một quang cầu màu tím bay tới đập vào lưng con tinh tinh rồi vỡ ra, ánh sáng tím lập tức bao phủ người nó.
Ngay lập tức con tinh tinh cảm thấy cơ thể nặng trịch, tầm nhìn lu mờ, những âm thanh như tiếng móng tay mài vào bảng đen vang vọng bên tai. Ngũ giác của nó đang dần bị làm tê liệt.
-Tốt lắm.
Mừng rỡ Dạ Uyên lao tới định kết liễu nó.
Nhưng chưa chịu thua, con tinh tinh gầm lên cố sức vơ những gì có xung quang mình ném lung tung. Một tảng đá tình cờ bay về phía Tử Liên, lúc này cô bé chỉ biết nhắm chặt hai mắt.
-Khốn kiếp!! Lôi tấn.
Hàng loạt tia điện bao quanh cơ thể Dạ Uyên, hắn phóng vọt tới chỗ Tử Liên bằng tốc độ khó tin.
Xuất hiện chắn trước mặt cô bé Dạ Uyên xoay người chẻ gót phá tan tảng đá.
Do hoảng sợ phép của Tử Liên đã bị huỷ.
Thoát khỏi không chế con tinh tinh liền tiếp tục dùng đá, cây công kích.
-Tử Liên, lùi lại ngay.
Đẩy Tử Liên lùi lại Dạ Uyên cũng lập tức né qua, cùng lúc con tinh tinh dùng bốn cánh tay đập mạnh xuống đất tung người bay về phía hăn. Hoảng hồn Dạ Uyên bật người phóng sang phải.
** Uỳnh **
Chỗ Dạ Uyên vừa đứng bị xới tung lên, đất đá văng tung tóe khi con tinh tinh chạm đất. Không để hắn kịp phản ứng tiếp con tinh tinh tung nắm đấm tới.
Đồng tử Dạ Uyên co lại, không thể nó đòn, cũng không có hộ thể khí như các chức nghiệp cận chiến hắn chỉ còn cách đan tay trước ngực để hạn chế tối đa tổn thương.
-Choáng
May thay Tử Liên từ xa dùng phép ứng cứu kịp thời làm động tác con tinh tinh hơi chững lại, tạo cơ hội cho Dạ Uyên. Hăn lăn người né qua, đồng thời tay phải tập trung các tia điện lại.
**Ầm**
Cú đấm của con tinh tinh giáng xuống mang theo lượng lớn Khí làm lớp giáp quanh nó xuất hiện nhiều chỗ hổng.
Không bỏ lỡ cơ hội Dạ Uyên liền ra tay.
Tia điện được áp súc bắn thẳng đến làm mù một mắt của con tinh tinh.
Gầm lên đau đớn con tinh tinh huy động bốn cánh tay đấm loạn tới chỗ Dạ Uyên, nhưng đáng tiếc hắn đã không còn ở đó nữa.
Tiếp đến hai người phối hợp vờn con tinh tinh cho tới khi Khí của nó cạn kiệt.
-Câu giờ giúp huynh.
Dạ Uyên lùi lại niệm chú.
-Có ngay.
Tử Liên lập tức dùng phép khống chế con tinh tinh.
-Tê Liệt, Ngủ.
Sau vài giây Dạ Uyên kết thúc chú ngữ các tia điện lượn lờ quanh thân hắn ngày càng dày đặc.
-Chết đi! Lôi Trần.
Như được hiệu lệnh các tia điện xung quanh hắn tập trung lại thành một chùm điện lớn thổi bay con tinh tinh.
Lại gần kiểm tra Dạ Uyên hơi nhíu mày bời nó vẫn còn thoi thóp. Bồi thêm một đòn kết liễu con tinh tinh Dạ Uyên mới nhẹ thở ra một hơi.
-Haha, hạ được nó rồi – Tử Liên vui sướng ra mặt.
-Ừm, nhanh chóng thu thập những gì có ích đi rồi săn tiếp.
Nói rồi Dạ Uyên lấy dao phanh xác con tinh tinh. Xong xuôi cậu quay lại chỗ trước khi nó bị đánh bay, ở đó có một hố trũng, phần đáy lộ ra một góc kim loại.
-Cái gì đây?
Tử Liên tò mò hỏi.
-Huynh không biết nhưng vừa rồi nó đã hấp thụ một phần phép thuật tấn công con tinh tinh.
Cả hai đào rộng cái hố ra thì thấy đó là một rương sắt cũ. Bên trong có vài bộ quần áo rách nát, một cái vòng bạc, một cuộn giấy và khoảng 40 cân bạc.
-Oaaaaa!! Bạc kìa.
Tử Liên reo lên, như đã nói kim loại ở đây đến sắt còn quý thì 40 cân bạc thực sự là con số không nhỏ, Dạ Uyên chia cho Tử Liên nửa số bạc, cô bé vui vẻ bỏ vào túi không gian của mình.
Tiếp đó hắn sử dụng Ma Nhãn lên cái vòng bạc
Tụ Lôi Trạc
Trang sức loại vòng tay.
Có thể hấp thụ và giải phóng sấm sét, khi không có người điều khiển sẽ hấp thu một cách tự động.
-Xem ra là do cái vòng này – Hơi ngẫm nghĩ rồi Dạ Uyên đeo luôn cái vòng lên tay trái. Mở cuộn giấy lên xem. Bên trong ghi lại một loại phép thuật cao cấp
Tụ Lôi Tấn < Bản kết hợp của Tụ Lôi và Lôi Tấn. >
Loại phép thuật cấp cao: Tụ một lớp điện tích quanh cơ thể, tăng tốc độ, các chỉ số công phòng phép. Có thể lao vào kẻ địch gây sát thương nhưng lớp điện tích cũng biến mất.
Không cần niệm chú ngữ.
- Hiếm thấy phép cấp cao nào tiện như vậy đấy!!
Xx Ping xx Bạn có muốn học kĩ năng này không?
Nói thêm, có một cơ chế sử dụng sách kĩ năng cấp tốc tại thế giới này, tuy nhiên để viết lên một bản sách kĩ năng này thì người viết nhất định phải tốn rất nhiều tài nguyên, kĩ năng càng cao cấp thì tiêu hao càng lớn, những trường hợp không thể học kĩ năng cũng có xảy ra.
-Có. Dạ Uyên lập tức trả lời.
Ngay lập tức tờ giấy biến thành tro trên tay của hắn.
Phủi tay Dạ Uyên tỉnh bơ nói với Tử Liên.
-Tiếp thôi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu
-Và đừng có nghịch dài nữa đấy.
-Hì hì muội biết rồi.
Cô bé le lưỡi lém lỉnh cười.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Tới trưa họ kết thúc cuộc săn, bán số nguyên liệu ko cần thiết, chia tay Tử Liên rồi hắn đi về phía Đông thành.
Ở đó, trong một con hẻm nhỏ
**Keng... Keng... Keng **.
Âm thanh mạnh mẽ của chiếc đập xuống thanh sắt nóng đều đều vang lên.
Thạch Thiên - người lùn, thợ rèn đứng đầu đại lục Thiên Uyên, người rèn ra nhiều vũ khí nổi tiếng, nhưng hành tung bí ẩn ít có ai biết được.
Ngồi bên là Dạ Uyên đang chăm chú quan sát từng động tác của ông. Việc sức mạnh vật lý cao khiến hắn muốn có một vũ khí thích hợp, đó là lí do khiến Dạ Uyên đến đây.
Dạ Uyên đã vô tình phát hiện Thạch Thiên trong thành rồi xin ông nhận hắn làm đệ tử.
Lúc đầu ông chỉ cho Dạ Uyên làm việc vặt nhằm khiến hắn chán nản bỏ đi. Nhưng bằng sự kiên nhẫn lòng quyết tâm học nghề và quan trọng nhất là nhân phẩm, Dạ Uyên đã được Thạch Thiên chính thức nhận làm học trò.
Nhúng thanh kiếm đang rèn vào nước Thạch Thiên quay qua nhìn Dạ Uyên.
-Đã nhớ chưa.
-Đã nhớ, nhưng con vẫn chưa dung luyện được bạc với thép ma thuật.
-Không cần nóng vội thành thục nó trong một thời gian ngắn là không thể. Chiều nay ta sẽ dạy ngươi cách sử lý kim loại hiếm, còn giờ đi ăn cái đã.
-À đó cũng là bài học cuối cùng của ngươi.
Dạ Uyên trợn tròn mắt nhìn ông.
Nhếch miệng cười trước biểu hiện của Dạ Uyên ông nói tiếp.
-Chừng 1 tháng sau ta sẽ rời khỏi đây
-Nhanh vậy sao sư phụ.
-Những điều quan trọng ta dạy ngươi hết rồi, giờ phải cho ta đi chứ, ta nán lại đây năm tháng cũng chỉ để dạy ngươi thôi.
-Cuộc phiêu lưu của ta không thể trì hoãn thêm nữa.
Thở dài một hơi rồi Dạ Uyên nói.
-Con hiểu. Vậy bữa nay con sẽ trả.
-Thế sao, vậy ta phải gọi thêm mấy cốc bia nữa mới được
-Người đừng uống nhiều, hại sức khỏe đó.
-Kệ ta chứ.
Hai thầy trò vừa nói chuyện vừa đi đến quán ăn gần đó.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Xế chiều.
Sau khi trở về từ tiệm rèn của Thạch Thiên, Dạ Uyên tạt qua quán cơm mua hai phần cơm cho trẻ em mang về.
Dù Bạch Thiên Minh nói là có thể ăn chung với gia đình hắn nhưng Dạ Uyên không muốn.
Hắn không thích lễ nghi của quý tộc, đối với hắn cảm giác ăn một mình tự nhiên, thoải mái hơn nhiều.
Bước tới trước căn phòng của mình trong trang viên Bạch Hổ tộc, Dạ Uyên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ trong bay ra.
-Haiz, mình có nên trốn đi không nhỉ. Dạ Uyên cảm thấy hơi đau đầu.
Sở thích là một truyện nhưng hiện thực là một vấn đề khác. Ngay từ những ngày đầu Bạch Vân Băng đã nấu ăn rồi mang đến ăn cùng hắn. Không người cha lại có thể dễ dàng cho phép con gái bé bỏng của mình đi ăn với đứa con trai trong phòng riêng cả nhưng Bạch Thiên Minh lại không hề phản đối dù chỉ một câu.
Vân Băng nấu ăn rất ngon lại hợp khẩu vị Dạ Uyên. Chìa khoá phòng cô cũng có thì dù muốn hắn có né bằng trời, trừ phi dạt nhà đi bụi.
Hít một hơi lấy tinh thần Dạ Uyên mở cửa vào phòng. Trong đó Vân Băng đang ngồi đọc sách trên giường của hắn. Cô bé không mặc võ phục mà mặc một bộ váy trắng liền thân, trang phục kết hợp với màu tóc tạo lên vẻ thanh thoát khác với sự cương nghị thường ngày.
Thấy Dạ Uyên, Vân Băng gấp sách lại, cô bé tiến tới lấy hai phần ăn trong tay hắn, đặt sang một bên rồi kéo hắn ra bàn và ấn xuống ghế.
-Hôm nay ngươi bị trúng độc nên ta đã chuẩn bị vài món để tẩm bổ hồi phục sức khỏe.
Vân Băng cười nói rồi ngồi xuống cạnh Dạ Uyên. Biểu hiện của cô bé rất bình thường nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy bất an.
-Nào, thử món này đi! Ah!
Cô bé gắp một miếng thịt vàng óng đưa tới trước mặt Dạ Uyên, hơi ngại nhưng không nỡ từ chối lòng tốt của Vân Băng nên hắn đành chiều theo ý cô.
Khi hắn cắn vào miếng thịt cũng là lúc vị giác bùng nổ.
Chua, cay, mặn, ngọt, đắng …… hàng trăm hương vị lan tỏa trong miệng Dạ Uyên rồi chúng hòa quyện lại tạo thành "địa ngục".
Mặt Dạ Uyên xám lại. Hắn cảm thấy như vị giác và thực quản đang dắt tay nhau về cõi cực lạc.
Định nhả ra nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Băng khiến Dạ Uyên không thể không cắn răng nuốt xuống.
-Khụ khụ, món này là gì thế Vân Băng.
-Đồ bồi bổ cho ngươi đấy, mấy món kia cũng vậy nữa.
-Sao lại?
-Sao gì chứ, cơ thể suy nhược như vậy mà còn tung tăng đi săn với Tử Liên thì hẳn phải mệt lắm, nếu không nhờ có người gác cổng cho biết thì ta sẽ nấu mấy món thường cho ngươi mất.
-Ặc, cái này …..
-Thôi nào! Ăn đi! Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng mà.
Vừa nói Vân Băng vừa nhét thức ăn vào miệng Dạ Uyên
-Á! đừng mà!
-Vớ vẩn! Ăn ngay.
-Chu Mi Nga!!!!!!!
-Ăn
-Noooooooooo!!!!!!!!!
Tối đó Dạ Uyên đã được một bữa ‘’siêu bổ đặc biệt’’.