Chương 4: Độc giác mãng

Thâm Uyên

Chương 4: Độc giác mãng

-Không được, như vậy là phản nhân loại, thế giới sẽ sụp đổ.
-Huynh chỉ muốn tốt cho cả gia đình, tuy bà ta bị phong ấn dưới đó nhưng sớm muộn cũng sẽ thoát ra thôi.
Bạch Thiên Minh vòng tay ôm eo cô gái. Lúc này hắn trẻ hơn rất nhiều, chỉ chừng 20, cô gái thì cực kì giống Bạch Vân Băng chỉ có điều là lớn tuổi hơn mà thôi.
Thấy cô im lặng, Bạch Thiên Minh nói tiếp.
-Trở thành thuộc hạ của bà ta có cả nghìn cái lợi, ta sẽ có sức mạnh lật đổ cả Đế Quốc thu hết Đại lục vào tay.
Gỡ tay Bạch Thiên Minh cô gái quay lại nở một nụ cười rất tươi nhưng chỉ trong tích tắc khuôn mặt lại trở thành vô cảm.
-Thiên Minh! Huynh đã thay đổi quá nhiều rồi.
-Huynh không còn là con người hiền lành tốt bụng như xưa nữa.
-Tham vọng đã làm mờ mắt huynh. Và nghĩa vụ của muội là phải ngăn huynh lại.
Vừa nói cô vừa tháo miếng ngọc bên hông đặt vào tay Bạch Thiên Minh.
-Đây là tín vật đính ước lúc trước của hai ta, giờ trả lại huynh. Hãy suy nghĩ trong một tuần nếu thông suốt hãy đến và trao lại cho muội.
-Còn không muội sẽ tới gặp vua của Đế Quốc.
-Sao có thể, chúng ta là vợ chồng, muội phải ủng hộ ta chứ!
Bạch Thiên Minh tức giận gắt lên nhưng cô không quan tâm mà chỉ trả lời một cách lạnh nhạt.
-Nếu huynh vẫn còn mê muội như vậy thì chúng ta không còn là vợ chồng nữa.
-Muội nói cái gì? Không còn là vợ chổng! Chuyện đó không thể xảy ra.
Bạch Thiên Minh nắm lấy tay cô hét lên điên cuồng.
-Nếu muốn vậy thì tỉnh ngộ đi, bằng không huynh chỉ còn cách giết muội thôi.
Cô hất tay Bạch Thiên Minh rồi rời đi.
-Khốn nạn, muội không được đi.
Xx Phập xX
-KHÔNG!!! MẸ ƠI!!!
Bạch Vân Băng bật giậy hét lên thất thanh. Mặt cô bé tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nhọc đứt quãng.
-Lại giấc mơ đó.
Bạch Vân Băng ngồi tựa vào tường, chân tay cô bé co lại, miệng thì thào.
-Mẹ!
Thân hình cô bé một mình trong căn phòng có phần cô độc. Bóng đêm xung quanh càng như tô điểm vào không gian vắng lặng sự lạnh lẽo.
X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X
Một tuần sau event "đồ bổ".
-Ụa
Dạ Uyên lấy tay che miệng để ngăn cơn buồn nôn lại.
Nam Dương đi bên cạnh thấy cảnh này không khỏi trêu chọc.
-Sao vậy? Ốm nghén hả?
-Đừng đùa nữa, ta khổ sắp chết rồi đây.
-Ca đang muốn bé ấy chăm sóc mà không được đây, nhất chú rồi đấy.
Nam Dương vừa cười vừa nói.
-Bất khả kháng mà.
Dạ Uyên cười khổ. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đáng sợ của đồ ăn. Đặc biệt là khi chúng còn qua tay một đầu bếp giỏi. Cảm giác cơn buồn nôn đã giảm đôi chút muốn giải thích tiếp thì Tình Anh ở ngoài câu boom hội nghị.
-Đáng đời đồ lăng nhăng.
Hắn lườm Dạ Uyên rồi quay mặt đi thẳng.
Không gian như đông cứng lại. Không chỉ Dạ Uyên, Nam dương mà cả Lâm Vũ và Hàn Bang đi sau cũng đứng hình. Ba người từ từ hướng ánh mắt tập chung vào hắn.
-Cái quái! Đừng nhìn ta thế chứ ‘’
-Nam Dương, huynh hiểu mà.... này đừng quay mặt đi chứ!
-Hàn bá! Ít nhất người cũng phải..
-Hm! Gần tới mục tiều rồi, đừng sao nhãng.
-Người đừng đánh chống lảng, và hãy nhìn thẳng ta mà nói.
-A A A! Tình yêu giữa các tràng trai sao!!
Lâm Vũ híp mắt áp hai tay vào má mộng mơ.
-Câm đi, không ai mượn huynh phát biểu đâu!
-Arg! Trình Anh đứng lại giải thích cho ta.
Bất lực Dạ Uyên chỉ còn cách tìm Trình Anh bắt hắn giải thích.
Mười phút sau.
Dạ Uyên vẫn còn hậm hực, vừa nhìn mục tiêu phía trước vừa làu bàu. Đó là một con đại mãng xà dài hai mươi mét thân rộng trên dưới mét rưỡi.
-Trinh Anh chết bằm, dám ám hại ta.
Xx Cốp xX
-Ui da!
Han Bang cau mày cho Dạ Uyên một cái cốc đầu.
-Tập chung vào đi, có gì để xong vụ này rồi nói.
-Nam Dương! Mục tiêu thế nào.
Nhìn qua chiếc thấu kính to bằng lòng bàn tay Nam Dương hơi nhíu mày. Chiếc kính này là ma cụ có thể xem qua thông tin sơ lược của mục tiêu giống như Ma nhãn của Dạ Uyên.
Hạ kính xuống Nam Dương bắt đầu báo cáo.
Độc giác mãng
Lv 100 < Nhất Đoạn >
Thể biền dị
Giới tính: Cái
Hp: 100%
Ma lực: 100%
Tình trạng: Ngủ
Sau khi nghe xong Hàn Bang hơi trầm tư vì đây là lần đầu ông gặp thể biến dị. Chúng rất hiếm gặp nên ông cũng không biết dùng cách đối phó nào là tốt nhất.
-Được rồi, tùy cơ ứng biến. Cẩn thận các đòn tầm xa vì con này dùng ma lực.
-Nam Dương thuật tăng phúc, tất cả chuẩn bị.
Nghe lệnh Nam Dương bắt đầu đọc chú ngữ. Các quầng sáng lần lượt hiện lên xung quanh năm người rồi biến mất.
Hàn Bang tấn công đầu tiên bằng việc nâng một tảng đá lớn lên ném vào con rắn.
** Ầm **
Bị thương bởi tảng đá làm con rắn thức giấc. Nó rên lên rồi hơi uốn người đẩy hòn đá ra khỏi thân.
Lúc này Hàn Bang cũng đã áp sát. Ông vung thanh trọng kiếm lên bổ xuống.
Cảm nhận được luồng khí ập tới con rắn lập tức uốn mình. Mũi kiếm của Hàn Băng không đánh trúng mục tiêu tuy nhiên lượng khí bùng nổ sau đó vẫn làm bị thương con rắn.
Gầm lên giận dữ nó lập tức lao tới dùng thân muốn xiết chặt Hàn Bang nhưng lại bị ông nhanh nhẹn né được. Muốn tiếp tục tấn công thì tên và ám khí của Lâm Vũ và Trình Anh buộc nó phải dừng lại dựng lên một lớp khiên chắn màu đen trước mặt để phòng thủ.
Dạ Uyên phục sẵn bên cạnh không bỏ lỡ cơ hội khi con rắn dừng lại.
-Lôi Trần.
Chùm sét lớn tụ tập trước người Dạ Uyên rồi đánh thẳng vào bên phải con rắn.
Một tấm chắn khác ngay lập tức được dượng lên nhưng khi những tia chớp mơi chỉ chạm vào nó đã xuất hiện các vết rạn.
Đồng tử con rắn co lại không chút do dự nó uốn mình lui lại phía sau. Cùng lúc tấm chắn vỡ nát chùm sét sượt qua người con rắn khiên da nó bị cháy xem một mảng lớn.
Hàn Bang cũng thừa cơ áp sát vung kiếm tấn công nhưng lại bị con rắn liên tục né được.
Bị dần vào thế bí nó liền há miệng phun ra một làn sương xanh đặc.
-Coi chừng có độc.
Hàn Bang hét lớn rồi cũng tức tốc né khỏi đám sương. Từ quanh con rắn lớp sương lan tràn ra xa. Thực vật xung quanh hễ tiếp xúc với chúng liền lập tức úa vàng, khô cháy.
-Khốn kiếp, ám khí, tên không có tác dụng. Muốn cận chiến thì nó quá nhanh, lại còn có độc nữa chứ.
Trình Anh chửi thề.
Cả đội đang rơi vào thế bí vì gần như tất cả các đòn tấn công đều không thể gây ra sat thương chí mạng cho con rắn mà chỉ ngày càng chọc nó điên thêm.
Nhìn đám sương độc dần tan đi não bộ Dạ Uyên cấp tốc vận chuyển.
"Đám sương không duy trì vĩnh viễn nên chỉ cần kịp thời tránh khỏi thì nó sẽ không phải vấn đề lớn."
"Như vậy chỉ cần hạn chế khả năng di chuyển thì nó ắt phải chết. Có lẽ đây là lúc thích hợp để dùng nó."
Nghĩ là làm Dạ Uyên lập tức hô lớn.
-Mọi người cứ tấn công, ta sẽ khóa nó lại.
Nghe vậy Hàn Bang liền tiếp tục triển khai thế công. Ông rất tin tưởng Dạ Uyên bởi hắn rất ít khi can thiệp vào lúc chiến đấu. Và mỗi lần như vậy đều là khi mọi người vào thế bí cần phá cục.
-Kháng độc.
Phòng ngừa khí độc còn sót lại mà mắt thường không thể thấy Nam Dương lập tức tăng phúc một lớp kháng độc cho mọi người.
Từ hai phía Trình Anh cùng Lâm Vũ dùng ám khí và tên tấn công. Bất đắc dĩ con rắn phải dựng tấm chắm ở hai bên để phòng ngự. Từ phía trước Hàn Bang dùng thanh trọng kiếm của mình bổ tới.
Biết đọ sức với ông sẽ bất lợi con rắn liền tránh về sau. Có điều nó không biết rằng Dạ Uyên cần chính là điều này. Hắn không thể mạo hiểm tung phép khi con rắn thủ thế vì với tốc độ của nó thì chỉ với một cái uốn mình phép sẽ đánh trượt. Hắn phải chờ lúc con rắn bị ép di chuyển theo một hướng. Lúc này lực quán tính sẽ không cho phép nó chuyển hướng ngay lập tức nên khả năng trúng phép là cao nhất.
-Lôi Cụ: Toả Liên.
Hơn mười sợi xích điện xuất hiện trùm xuống con rắn. Tuy né được hai, ba sợi nhưng số còn lại vẫn trói dính nó vào mặt đất.
Con rắn điên cuồng vùng vẫy phá tan xích trói, nhưng Hàn Bang không thể để nó thoát dễ thế.
Ông lao tới vung thanh kiếm sớm đã được bao bọc trong một lượng lớn khí chém xuống.
-Khai Sơn Trảm.
Lưỡi kiếm cắt xuyên qua da thịt, chém gãy xương cốt con rắn tại những nơi nó đi qua.
Cả cơ thể con rắn gần như bị cắt lìa. Lượng khí sau đó bùng nổ đánh bật cả cơ thể nó lùi lại.
Thừa cơ Trình Anh và Lâm Vũ tiếp tục tấn công. Tuy bị trọng thương nhưng giác quan của nó vẫn không hề suy giảm. Mật tấm chắn màu đen lập tức được dựng lên để đón đỡ.
Vốn tấm chắn có thể cản được đòn tấn công tầm xa của hai người nhưng diễn tiếp sau đó lại không như những gì nó nghĩ.
Ám khí của Trình Anh tới trước. Chúng vừa chạm vào tấm chắn thì liền phát nổ. Xung lực gây ra làm tấm chắn gần như vỡ vụn.
Hoảng sợ con rắn lập tức dựng lên tấm chắn thứ hai ngay sau đó.
Lúc này tên của Lâm Vũ tới nơi. Những mũi tên khác hẳn ban đầu. Chúng xoay tròn như mũi khoan và trên đó đều ẩn hiện một luồng khí khó có thể nhận thấy.
Chúng phá vỡ tấm chắn đầu tiên rồi đục xuyên qua tấm chắn thứ hai.
Khi găm vào con rắn lượng khí trên mỗi mũi tên nổ tung. Cả cơ thể con rắn bây giờ đều là thương tích máu chảy đầm đìa. Nghiêm trọng nhất là vết thương do Hàn Bang gây ra và hai con mắt nó vừa bị nổ mù.
- Gào!!!!! Con rắn đau đớn quẫy mình, va đụng lung tung vào các thân cây làm chúng nghiêng ngả.
Nó phun độc ra xung quanh rồi mở rộng miệng. Một chùm năng lượng đen đặc dần dần được hội tụ lại.
-Đã mù còn làm màu.
Lâm Vũ ẩn núp trên một tàng cây không khỏi mỉa mai. Thấy đầu con rắn vung vẩy rồi hơi hướng lên phía trên hắn giương cung định tiếp tục tấn công thì nghe thấy Dạ Uyên hét lớn.
-Lâm Vũ!!! Tránh mau!!!
-Hả?
Giật mình, Lâm Vũ theo phản xạ lập tức thả mình từ trên cây xuống.
Chỉ trong tích tắc đó con rắn quay ngoắt đầu, miệng hướng thẳng chỗ Lâm Vũ vừa đứng.
-Khè - ** BÙNG ** Chùm năng lượng được con rắn phóng ra thổi bay phần trên cái cây cùng toàn bộ vật cản trên đường đi của nó.
-Cái quái gì thế, nó mù rồi mà?
Thấy cảnh này không khỏi làm Lâm Vũ đổ mồ hôi hột.
-Lát nói, trước mắt phải diệt nó đã.
Mau miệng nói một câu rồi Dạ Uyên lập tức di chuyển khỏi vị trí vì con rắn đang tiếp tục xả Skill càn quét xung quanh. Tuy bị mù như nó như có thể thấy được vị trí của cả năm người mà tấn công.
Ta không thể né suốt được. Đợi nó cạn Ma lực cũng thì chúng ta cũng chết hết rồi.
Hàn Bang nghiến răng. Ngay lúc vô kế khả thi thì âm thanh Của Dạ Uyên lại vang lên.
-Ép nó cận chiến rồi dụ về phía này.
-Cái ….
Lâm Vũ như muốn nói gì đó nhưng lại bị Hàn Bang cắt lời.
-Tiểu Vũ, Trình Anh yểm trợ cho ta.
Nói rồi ông lao tới tấn công thu hút sự chú ý của con rắn. Dẫu việc áp sát nó lúc này là rất nguy hiểm, nhiều khả năng sẽ chết chung với con rắn nhưng ông tin tưởng Dạ Uyên và chấp nhận đánh cược.
Hít sâu một hơi tập trung tinh thần rồi Dạ Uyên liền ngưng tụ những tia sét thành những pháp trận nhỏ bắn liên tục vào mặt đất, thân cây xung quanh. Chưa đầy một phút hắn hướng về phía trận chiến rồi hét lớn.
-Dụ nó vào đây
Hàn Bang lập tức dồn khí lại rồi phóng vào con rắn, đòn đánh tuy không mạnh nhưng cũng dụ được nó. Ông không thể cách nó quá xa vì con rắn có thể tiếp tục đứng một chỗ bắn tỉa mọi người.
Dần dần con rắn lọt vào vùng bẫy nhưng Dạ Uyên chưa kích hoạt ngay. Hắn để Hàn Bang liên tục vờn quanh khiêu khích nó. Cáu tiết con rắn há miệng tính phun độc thì..
-Khai
Dạ Uyên kích hoạt bẫy. Hàng loạt xích điện xuất hiện nhưng lại không hề có một cái nào ảnh hưởng tới Hàn Bang ngay cạnh đó. Cơ thể con rắn bị xích điên trói chăt lại đặc biệt là ở phần đâu. Miệng nó bị banh ra hết cỡ, cố định lại. Con rắn tính khạc độc ra thì bị Dạ Uyên dùng lôi điện phá tan.
-Hàn Bá!!! Cắt lưỡi nó.
-Thuấn Trảm.
Hàn Bang tung mình lên xuất hai kiếm, ông không chỉ chém đứt lưỡi mà răng nanh của con rắn cũng đứt lìa.
-Gào
Con rắn điên loạn dãy dụa hòng phá vỡ xiềng xích thoát khốn nhưng mọi người đâu thể bỏ phí cơ hội này như vậy.
Như một bóng ma Trình Anh xuất hiện vung kiếm chém vào xuống vùng gáy con rắn.
Lưỡi kiếm xuyên phá da thịt tạo cho nó một vết thương sâu tới tận xương.
Cùng đường, con rắn dùng hết sức lực tụ năng lượng tấn công nhưng.
-Bạo Liệt Tiễn.
Lâm Vũ bắn thẳng mũi tên vào miệng nó. Mũi tên phát nổ làm khối năng lượng phát nổ theo.
-Ăn đi này! Lôi Triệu!
Pháp trận rực sáng dưới chân Dạ Uyên, nó liên kết với pháp trận dưới con rắn. Hai pháp trận kết với nhau như biến nó thành cột thu lôi. Lúc này một cột xét từ trên trời đánh thẳng xuống con rắn. Cả cơ thể nó cháy xém, gần như nát bươm nhưng nó vẫn còn thoi thóp bởi loài rắn vốn nổi tiếng với việc sống dai.
Liền đó Hàn Bang nhảy lên tung đòn vào vết thương mà Hàn Bang gây ra trước đó.
-Khai Sơn Trảm.
Lưỡi kiếm tràn ngập khí vẽ lên một đường cong tựa vầng loan nguyệt rồi chém xuống cắt rời đầu con Độc Giác Mãng. Chưa hết lưỡi kiếm còn dư lực xoay một vòng rồi ghim chặt đầu nó xuống đất.
Phần thân con rắn dật dật, dãy dụa một lúc rồi im hẳn.
-Phù! Mãi mới chịu chết.
Lâm Vũ thở phào ngồi bệt xuống đất.
-Mà sao con rắn mù rồi mà vẫn xác định được vị trí của chúng ta vậy
Hắn không quên hỏi Dạ Uyên vấn đề lúc trước.
-Lưỡi. Con rắn dùng lưỡi để xác định con mồi qua mùi vị.
Dạ Uyên mệt mỏi nàm dài trên đất trả lời.
-Thường thì rất khó mà làm vậy được. Nhưng do biến dị khiến các giác quan nâng cao, cho phép nó thực hiện được việc này.
-Sao biết hay vậy? Lâm Vũ tò mò.
-Trước ta có đánh với một con tương tự, chỉ khác là nó không phun độc và xả Skill được thôi.
-Hô! Tuổi thơ dữ dội ha!
-Vì sinh tồn cả thôi! Thanh âm Dạ Uyên trả lời có chút thổn thức nhưng hắn lập tức đổi chủ đề.
-Mà huynh biết làm sao để con gái nguôi giận không.
-Ồ ồ ồ. Lâm Vũ ngân lên một tràng dài. Có thể nghe trong đó sự trêu nghẹo rất rõ ràng.
-Ồ cái gì mà ồ, biết thì nói nhanh đi.
Lâm Vũ hơi trầm ngâm rồi nói.
-Hm! Chịu trận đến khi đối phương nguôi dận, tặng quà như đá quý trang sức, nhận lổi rồi dỗ ngọt. Nếu không hiệu quả nữa thí ta cũng chịu.
-Haizzzz!!!! Chắc chỉ còn cách cuối thôi chứ một tuần là quá đủ rồi, quà thì có biết cô ấy thích gì đâu.
Dạ Uyên thở dài.
-À, tiện xem qua cái này hộ ta chút. Lâm Vũ ném một chiếc nhẫn qua đính hồng ngọc qua.
-Gì đây? Dạ Uyên thắc mắc.
-Ta mới mua định tặng bạn gái. Nhưng mà để chắc thì chú giám định lại hộ phát.
Nghe đến đây khóe miệng Dạ Uyên không khỏi co giật.
-Huynh xem Ma Nhãn của ta không khác gì cái kính soi của thợ kim hoàn đấy hả.
-Hề hề!! Ta đâu có ý thế đâu, đều là đệ tự nói mà.
Bất lực Dạ Uyên cũng đành mặc kệ. Hắn kích hoạt Ma nhãn kiểm tra. Sau khi xác định không có vấn đề Dạ Uyên quay qua định ném trả nhẫn cho Lâm Vũ thì hơi khựng lại. Vài giây sau hắn mới trả nhẫn cho Lâm Vũ.
Hàn Bang ngồi bên một tảng đá quan sát. Nhận thấy tất cả mọi người đã hồi phục được phần nào thể lực ông đứng lên hối thúc.
-Con rắn này có nhiều nguyên liệu tốt đấy. Mau thu thập rồi về thôi mấy đội khác cũng xong rồi.
Nghe vậy thì bà người Dạ Uyên, Lâm Vũ cũng đành đứng dậy lấy công cụ ra sử lý xác con rắn.
Nửa chừng nhân lúc mọi người không chú ý. Dạ Uyên giả vờ đi giải quyết nỗi buồn rồi lén đi tới chỗ con rắn vừa ngủ.
Nơi đó có một gốc cây nhỏ nhìn như một con tiểu xà đỏ tươi.
Dạ Uyên kích hoạt Ma nhãn, một bảng trạng thái lập tức hiện ra.
Huyết xà thảo
Công dụng: +Tăng cường Khí và ma lực. Tăng cường thể chất.
+Một trong số các thảo dược thường dùng để đột phá Nhất đoạn lên Nhị đoạn. Các chức nghiệp cận chiến phục dụng đạt hiệu quả lớn nhất.
Có lẽ con rắn ngủ tại đây vì phát hiện ra gốc Huyết xà thảo này
Xác định không có ai chú ý Dạ Uyên liền cẩn thận nhổ gốc Huyết xà thảo lên bỏ vào túi không gian.
Tiếp đó hắn quay lại tiếp tục công việc. Khi tất cả xong xuôi thì cùng cả nhóm về thành.