Chương 6: Phôi bảo khí

Thâm Uyên

Chương 6: Phôi bảo khí

-Hmm! Thạch Thiên hơi cau mày, ông đặt bản vẽ xuống bàn.
-Đây là một loại kiếm của dị giới, chúng được các anh hùng mang tới hoặc rèn ra rồi lưu truyền từ đó tới giờ. Tuy nhiên cách rèn, thành phần và các đặc tính chi tiết thì vẫn chưa được nghiên tường tận.
-Nên muốn rèn ra một thanh đủ chuẩn là đã khó rồi đó nhãi con.
-Người yên tâm! Con nắm rõ toàn bộ những điểm đó.
-Hử? Thạch Thiên hứng thú nhìn Dạ Uyên
-Ngươi nói qua đặc tính của nó ta xem.
-Dạ! Mặt kiếm rộng 2.5 đốt tay, lưỡi dài khoảng 1,2m, chuôi kiếm từ 25-30 cm. Phần thân lấy sống kiếm làm chủ đạo rồi hai bên mỏng dần, mũi kiếm không nhọn mà hơi tròn. Kiếm không quá dày và nặng. Độ cứng vừa phải. Có độ dẻo, độ chịu biến dạng dẻo nhất định,... "
Nghe xong Thạc Thiên hơi trầm ngâm rồi nói với vẻ đầy tự tin.
-Với những số liệu đó, ta nghĩ khoảng 2-3 lần là sẽ cho ra hàng đạt chuẩn.
-Nhưng lần này con muốn tự rèn nó, còn người sẽ giúp con.
Dạ Uyên nhìn ông đầy nghiêm túc.
-Sao vậy? Thạc Thiên tò mò.
-Đây là quà cho.. ừm, đồ đệ. Là cho đồ đệ của con, hãy để con tự rèn nó.
Nghe vậy hắn nói vậy ông lấy ngón út chọc vào tai ngoáy ngoáy.
-Ây za! Ngứa tai quá!
Tuy bề ngoài có hơi đáng sợ nhưng thực chất ông lại là người rất vui tính. Ông có sở thích trêu chọc mọi người đặc biệt là Dạ Uyên.
-Người có nghe không đấy. Dạ Uyên hỏi lại vì không chắc ông có tập trung vào cuộc nói chuyện hay không.
-Ngươi muốn xây hậu cung hay sao mà lại nhận đệ tử thế hả? -Thạch Thiên bỗng nhiên hỏi.
-Không có, cô ấy không ….
Dạ Uyên theo bản năng tranh mắt đi trả lời nhưng nói chưa hết câu hắn liền nhận thấy không ổn. Hắn mới chỉ nhắc tới truyện thu đồ đệ chứ chưa hề nói đó là nam hay nữ. Quay phắt lại thì đập vào mắt hắn là Thạch Thiên đang nở nụ cười nham nhở. Nhìn ông như kiểu một người cha vừa phát hiện con mình có gấu vậy.
-Người bẫy con! Dạ Uyên gắt lên.
Thấy biểu hiện của hắn ông chỉ nhún nhún vai.
-Nam nhi thì không nên e thẹn như vậy!
-CON KHÔNG CÓ!!!!. Như mèo bị dẫm phải đuôi, Dạ Uyên nhảy dựng lên gào.
-E thẹn! E thẹn! E thẹn!...
-Không phải! Không phải! Không phải!...
Hai thầy trò bắt đầu mở van bắn tốc. Phải sau một lúc hai người mới ngừng lại bắt tay vào việc rèn kiếm. Trong thời gian tiếp tiếp theo Dạ Uyên gần như không có thời gian nghỉ ngơi vì lượng ma thú tấn công tăng một cách đột biến. Thậm chí thể biến dị còn xất hiện tới vài lần. Để gấp rút hoàn thành thanh kiếm hắn thậm chí phải rút bớt thời gian nghỉ ngơi, thời gian đi chơi với Tử Liên và cả thơi gian giám sát việc luyện tập của Vân Băng.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
2 tuần sau.
Thạch Thiên dùng ngón tay vuốt qua thân kiếm, ông chuyên chú kiểm tra để đảm bảo nó không phải là một sảm phẩm lổi. Nhìn thoáng qua có thể thấy nó nhỏ hơn so với số liệu dự tính. Chiều dài tổng cộng của nó chỉ khoảng 1m, lưỡi kiếm màu bạc tỏa ra từng đợt ánh sáng sắc bén lạnh buốt, quai và chuôi kiếm cũng mang một màu bạc và được điểm xuyết bằng những hoa văn xoắn ốc.
Sau khi xác định thanh kiếm không có vấn đề Thạch Thiên chuyển nó qua cho Dạ Uyên.
-Thanh kiếm này được thêm vào thép biến hình để thay đổi phù hợp với từng người. Mithril, bạc để tạo hiệu ứng ma thuật và trừ tà. Một số kim loại hiếm khác cũng được sử dụng nên chất lượng tốt là đương nhiên. Nhưng…
Ông hơi dừng lại nhìn Dạ Uyên.
-Thật không ngờ ngươi lại có thể rèn ra một cái phôi bảo khí.
Bảo khí - loại vũ khí ma thuật chỉ kém thánh kiếm và ma kiếm, vô cùng quý hiếm. Chúng có tên, linh hồn, và có thể tự chọn chủ nhân. Một bảo khí có giá trị bằng một quốc gia nhỏ. Hiện nay có tổng cộng 198 bảo khí, chúng được rèn ra hoặc thức tỉnh từ phôi nên só lượng vẫn đang tăng dần. Tuy nhiên số đã nhận chủ thì chưa được một nửa và nằm dải rác khắp thế giới. Mỗi đại gia tộc đều có khoảng bảy đến chín bảo khí hoặc nhiều hơn. Hoàng thất Đế Chế có khoảng hai mươi. Thạch Thiên rèn ra bảy bảo khí thì đã có bốn cái nằm trong đó.

Bảo khí là loại mang thuộc tính cố định còn phôi bảo khí là trắng, là loại chờ chủ nhân đủ khả năng thức tỉnh nó. Cả hai thứ đều là mục tiêu bị săn đuổi. Có rất nhiều người sẵn sàng trử thành kẻ sát nhân vì chúng.
-Nhờ người giúp con mà.
Dạ Uyên nói với vẻ bình tĩnh nhưng Thạch Thiên có thể thấy rõ sự hưng phấn trong hắn. Việc đệ tử mình không tỏ ra kiêu căng là một niềm vui lớn, nhưng ông lại lo lắng nhiều hơn.
Từ lúc gặp Dạ Uyên đến giờ, ông chưa hề thấy hắn cười. Nhiều lần ông pha trò cũng là để thấy biểu hiện đó của Dạ Uyên nhưng không thể. Ở cương vị người thầy, ông từng hỏi hắn một lần rồi không bao giờ nhắc lại vấn đề này nữa.
Sự buồn thảm, ánh mắt chất chứa thù hận trên gương mặt non nớt.
-Có lẽ cả phần đời còn lại con cũng không thể cười.
Một câu trả lời không đúng trọng tâm nhưng ông hiểu. Thạch Thiên coi Dạ Uyên như gia đình, hắn không khác gì con trai ông cả. Đó là lý do ông - một người thầy, người cha cảm thấy sự bất lực khi không thể xoa dịu nỗi đau của người mình thương yêu.
Nhưng hiện tại, Thạch Thiên có thể thấy cô bé đó tương lai sẽ thay đổi Dạ Uyên. Ông giúp hắn rèn kiếm cho cô cũng vì lẽ đó, chứ với thân phận của ông nếu không phải vì những nguyên nhân đặc biệt thì rèn vũ khí cho một người lạ là điều xa vời. Tuy không nhận ra nhưng Thạch Thiên có thể thấy Dạ Uyên đang vô thức bộc lộ cảm xúc với cô bé đó một cách tự nhiên thậm chí có phần khó không chế qua những cuộc nói chuyện.
Còn về phần bạn gái hắn ông lại không hi vọng nhiều. Tuy mỗi lần nhắc đến cô bé Dạ Uyên có vẻ nhẹ nhõm nhưng nhưng ông cảm thấy như cô bé chỉ là một thứ thay thế để hắn khỏa lấp chỗ trống trong lòng.
Nhìn thấy niềm vui hiếm hoi trong mắt hắn càng làm ông chắc chắn khẳng định của mình.
-Này! Nhãi con.
-Dạ! Vừa chăm chú quan sát thanh kiếm Dạ Uyên vừa trả lời.
-Sau lễ hội cuối năm khoảng 2 ngày ta sẽ rời đi.
-Vâng! Hắn trả lừi mà khong quay lại.
-Hey!
-Vâng!
Dạ Uyên mải ngắm thanh kiếm nên hắn trả lời ông khá hời hợt, nếu không muốn nói là thiếu cảm xúc.
-Sư phụ của ngươi sắp rời đi đó, ngươi có thể dành cho ta chút cảm xúc không hả?
Nghe vậy Dạ Uyên quay lại nhìn Thạch Thiên với ánh mắt vô hồn.
-Người có nói lần trước rồi mà. Với cả con không phải loại sẽ ôm ấp rồi khóc lóc ỉ ôi như người nghĩ đâu.
Biểu hiện của hắn không khỏi làm Thạch Thiên bực minh. Ông nhéo mũi Dạ Uyên rồi ném hắn từ trong tiệm rèn ra ngoài.
-Thằng quỷ con, về với "bé đồ đệ yêu dấu" của ngươi đi.
Nếu không nắm cổ tay của Thach Thiên thì chắc mũi của hắn đã gãy rồi. Sau khi lăn lông lốc trên mặt đường Dạ Uyên ngồi dậy xuýt xoa.
-Người có cần mạnh tay thế không, mà thay vì nói con sao người không thu dọn đi.
-Mấy tuần sau ta mới đi, dọn làm gì sớm. Ông khịt mũi nói.
-Không dọn sớm đến lúc quên đồ mà phải quay lại thì có mà..... Dạ Uyên bất mãn lầm bầm.
-Ý ngươi ta là lão già đãng chí hả?
-Là người tự nói đấy nhá!
Điên tiết Thạch Thiên vơ lấy cây búa định cho Dạ Uyên một nhát thì hắn đã nhanh chân chạy mất. Nhìn bóng dáng của Dạ Uyên nhỏ dần, ông chỉ nở một nụ cười nhẹ.
-Thằng quỷ sứ!!
-Mà có lẽ mình cũng nên dọn đồ sớm thật.
Vừa lầm bầm ông vừa quay vào trong tiệm rèn.
Trên đường về Dạ Uyên ghé vào một tiệm đồ chơi và một tiệm trang sức để lấy hàng đã đặt, xong xuôi hắn đi tới thác nước nơi Vân Băng đang tập luyện.
XXXXXXXXXXXXXXXX
-Oa! Lần đầu ta thấy kiểu kiếm này đó!
Sau khi trầm trồ trước vẻ ngoài của thanh kiếm Vân Băng lập tức dùng thử. Cô thấy việc sử dụng "Thái Cực Kiếm" dễ dàng hơn. Những cảm giác khó khăn bỗng chốc tan biến làm cô thấy thoải mái. Vân Băng vô thức nhập thần mà quên hết mọi thứ xung quanh. Những giọt nước còn sót lại trên người cô lúc tập dưới thác do chuyển động mà tung ra, lấp lánh dưới ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt. Vẻ nghiêm nghị thoáng chốc biến mất. Nhìn Vân Băng lúc này tựa như một tiểu thiên sứ vậy. Những đường kiếm của cô tuy vẫn chưa nhuần nhuyễn nhưng đã dần vững chắc hơn.
Thấy vậy Dạ Uyên cũng vui lây. Khóe miệng hắn đang dần nhấc lên như muốn cười thì kí ức trong sâu thẳm lại thức tỉnh. Kí ức về cái đêm mưa định mệnh ấy làm khuôn mặt hắn cứng ngắc lại nụ cười còn chưa kịp xuất hiện cũng theo đó biến mất. Thở dài Dạ Uyên tựa mình vào gốc cây gần đó xem Vân Băng luyện kiếm.
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Nửa tiếng sau.
-Xin lổi!! Ta nhập tâm quá! Vân Băng ngượng ngùng gãi đầu cười.
-Không sao, tỷ thích là ta vui rồi. Còn đây là bộ dao bếp tỷ có nhờ.
Dạ Uyên lấy một cái túi bọc da đưa tới.
-A! Cảm ơn đệ.
Vân Băng nhận lấy xem qua một chút rồi bỏ vào túi không gian của mình.
-Mà thanh kiếm này tốt vậy chắc là vũ khí ma thuật rồi nhỉ?
-Phôi bảo khí đấy. Dạ Uyên thản nhiên nói.
-Hể! Có chém không vậy! Vân Băng nghi ngờ nhìn hắn.
-Ta đùa tỷ làm gì.
Vừa nói Dạ Uyên vừa ném một viên đá giám đinh cho cô. Khác với kính giám định nó có thể nhìn thấy chi tiêt thông tin của mục tiêu nhưng chỉ sử dụng được một lần nên giá cả khá cao.
-Đá giám định! Cái này khá hiếm đó, đùa có phải tốn kém vậy không? Vân Băng hơi lưỡng lự.
-Tỷ cứ thử đi.
Nửa tin nửa ngờ, cô dùng nó lên thanh kiếm lập tức một bảng thông tin hiện lên trước mắt.
Tên: < Chờ thức tỉnh >
Loại: Kiếm
Bậc: Phôi bảo khí
Hiệu ứng: Tùy chỉnh kích cỡ theo cơ thể người dùng ; Tự sửa chữa ; Kháng hủy hoại ; Tăng sát thương vật lý, ma pháp ; Phá giáp.
Thuộc tính ma pháp: < Chờ thức tỉnh >
Hiệu ứng thuộc tính ma pháp: < Chờ thức tỉnh >
Người sở hữu: < Chờ thức tỉnh >
Người rèn: Dạ Uyên
Vân Băng hoàn toàn đứng hình.
-Sao? Đúng phải không, là Phôi …….Không để Dạ Uyên nói hết câu cô đã nhào đến bịt miệng hắn lại. Cô dùng cả lực cánh tay và sức nặng của bản thân để ngăn Dạ Uyên. Nhưng chưa hết lo lắng cô còn cẩn trọng quan sát sung quanh mà quên mất luôn Dạ Uyên.
Hắn phải cố sức mới gỡ được tay Vân Băng ra.
-Hà! Tưởng ngộp thở rồi chứ.
-Ai bào đệ nói lớn như vậy làm gì. Cô phồng má nói.
-Thực sự quanh đây không có ai đâu.
-Biết đâu có thì sao! Mà có nhớ hôm nay là ngày gì không?
-Có! Đương nhiên có.
Dạ Uyên thở dài. Nghe vậy cô lập tức chìa tay đòi quà.
-Thế quà đâu? Đưa đây!
-Cái kiếm không đủ hả? Dạ Uyên trợn mắt.
-Đó là quà nhập môn không tính.
Vân Băng nói một cách hùng hồn rồi như nhận ra điều gì đó cô túm cổ áo Dạ Uyên kéo hắn sát lại.
-Đừng nói chú em mang mỗi cây kiếm tới làm quà đấy chứ.
-Á! Bình tĩnh! Ta còn chuẩn bị quà khác nữa mà.
Toát mồ hôi Dạ Uyên nhanh chóng rút ra một cái hộp hình chữ nhật. Vừa nhìn qua Vân Băng liền nghĩ ngay tới một sợi dây chuyền nhưng sự thật lại khá là phũ phàng.
Dạ Uyên mở hộp để lộ ra gốc Huyết xà thảo.
-Thấy sao? Gốc Huyết xà thảo này có thể tăng cao xác suất đột phá lên Nhị đoạn. Ta có được nó sau khi một con Độc giác mãng. Lần đó…bala bala...
Dạ Uyên bắt đầu thao thao bất tuyệt mà không để ý mặt Vân Băng đang càng ngày càng tối lại.
-....Hàn thúc tung đòn..Hự! Đang chém thì cổ họng hắn bị bóp nghẹn lại.
-Làm nhảm ít thôi! Quà sinh nhật là thảo dược! Chú đang giỡn phải hem?
Dạ Uyên không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn thấy nụ cười mỉm của cô.
-Từ từ! Ta còn món khác.
Hắn vội lấy ra một con hổ nhồi bông đưa tới.
-A! Dễ thương quá!
Vân Băng lập tức chuyển từ mode đáng sợ sang mode dễ thương. Mọi chuyệ tưởng như chót lọt, nhưng Dạ Uyên chưa kịp thở phào thì sát khí lại ập tới.
-Cái này đúng là dễ thương thật đấy! Cơ mà cưng nghĩ ta là con nít lên ba hay sao mà tặng thú nhồi hả? Tiểu Uyên bé bỏng?
Nụ cười của cô bây giờ còn tươi tắn và đẹp hơn lúc nãy nhưng nhìn thấy nó Dạ Uyên lại vã mồ hôi như tắm.
-Khoan! Khoan! Ta còn món cuối.
-Thôi! Cho ta đấm một cái cho xong đi.
Vừa nói Vân Băng vừa giơ cao tay tụ khí. "Không tặng quà đúng ý là bị ăn đấm, luật ở đâu ra vậy. Có vô lý cũng một vừa hai phải thôi chứ!!" Trong đầu tuy gào thét như vậy nhưng Dạ Uyên đâu dám nói ra. Hắn vẫn còn yêu đời lắm.
-Lần này chắc chắn sẽ hợp ý tỷ. Chỉ có điều ta cần mượn tay tỷ một chút.
Nghe hắn nói vậy Vân Băng hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng cô cũng đưa tay trái ra.
Được sự chấp thuận Dạ Uyên ngay lập tức nắm lấy tay Vân Băng. Chỉ trong một thoáng mặt cô hơi đỏ lên rồi liền trở lại như thường.
Khi Dạ Uyên buông tay ra Vân Băng phát hiện trên tay mình có thêm một chiếc vòng bạc được khắc họa tiết thường xuân, ở giữa là một viên Aquamarine màu lam hình giọt nước. Nước da trắng nõn của cô càng làm nổi bật vẻ đẹp của viên đá.
-Đây là bảo thạch Aquamarine. Nó tượng chưng cho: dũng cảm ; hạnh phúc ; sáng suốt ; tuổi xuân vĩnh hằng ; bình yên ; giảm đi sợ hãi, nỗi đau cùng sự bất hạnh ; sự tự bộc lộ những năng lực còn ẩn dấu. Và đây cũng là lời chúc của ta tới tỷ.
Vân Băng không nói lời nào mà chỉ im lặng nhìn Dạ Uyên. Từ lúc biết ý nghĩ của chiếc vòng cô càng chắc chắn hắn giống mình. Cả hai đều có chung một nỗi đau. Vì lẽ đó Vân Băng bị Dạ Uyên thu hút rồi ngày càng thích hắn, nhưng cô lại nhận ra hơi muộn.
Cả hai đều im lặng nhìn nhau. Người xưa có câu: đồng bệnh tương lân. Cả hai đều nhận thấy nỗi đau của người kia nên mới có thể thoải mái như vậy.
Bình thường Dạ Uyên sẽ chỉ tập chung vào Tử Liên và tránh xa cô. Còn Vân Băng người đã khép chặt con tim sẽ không tin tưởng mà để cho hắn thấy nụ cười của mình. Nụ cười mà chín năm rồi cô chưa cho ai thấy kể cả Bạch Thiên Minh.
Không gian tĩnh nặng, ánh mắt giao hòa. Cơn gió thổi tung những chiếc lá tô đậm thêm sắc xanh vào khung cảnh. Đây là một phút rung động, một cảnh cực đẹp chỉ tiếc...
-Tỷ xuống khỏi người ta được chưa vậy? Đưa quà sinh nhật trong tư thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai rồi.
-À! Ờ! Để ta xu...
Đứng lên được nửa chừng thì Vân Băng bỗng dừng lại. Cô híp mắt lại nhìn Dạ Uyên cười gian xảo.
-Tỷ..tỷ định làm gì? Dạ Uyên run giọng hỏi.
-Làm gì hả? Chỉ định xem xem có phải đệ bảo ta đứng lên vì sợ bị phát hiện là đang "hứng" hay không thôi.
Vừa nói Vân Băng vừa hạ thân xuống ngồi ngay lên trên tiểu đệ của Dạ Uyên. Tuy cơ thể chưa phát dục hoàn thiện nhưng độ mềm mại êm ái mà hắn cảm nhận được thì không phải chuyện đùa.
-Khự! Ta không có "hứng" và tỷ bỏ ngay cái chảo ra! Toàn xương là xương.
Vừa nghe thấy lời Dạ Uyên mặt cô liền tối xầm lại gân xanh hơi nổi lên giật giật.
" Thôi xong! Chọc nhầm chỗ rồi!" Nhận thấy mình hơi quá Dạ Uyên định mở lời xin lôi thì Vân Băng cười phá lên.
-Ha ha! Xương hả! Xương hả! Này thì xương! Này thì lên!
Vừa nghiến răng cô vừa nhún nhảy trên người Dạ Uyên.
Khoái cảm đột ngột ập tới khiến Dạ Uyên rùng mình. "Không ổn! Người anh em cố chịu đựng! Đây không phải lúc vùng lên!" Gồng mình chống đỡ Dạ Uyên khó khăn nói.
-Tỷ mà không xuống...thì đừng trách ta nặng tay.
-Giỏi thì ra tay thử xem!
Vân Băng nhướng mày khiêu khích. Cô không những không xuống mà còn nhún mạnh hơn khiến người anh em của Dạ Uyên có dấu hiệu thoát khỏi khống chế.
-Hự! Đã vậy thì xem đây!
Nhanh như chớp hai tay Dạ Uyên nắm vào eo Vân Băng. Thấy hành động của hắn cô cũng không ngăn cản. Bởi trong suy nghĩ của cô chỉ cần Dạ Uyên dám cù thì với thế công phía sau cô bung ra sẽ hạ gục hắn hoàn toàn.
" Xin lỗi Tử Liên! Tuy là tỷ muội nhưng ta không thể nhường muội lần này được! Ta sẽ không để vuột mấ...
"Lôi Tụ". Hả cái gì c..."Gyababababa…!
Đang chắc mẩm thì bị luồng điện năng đánh úp. Lông tóc cô dựng ngược, đầu xì khói. Vân Băng trực tiếp cúp.
Người ta thường nói suy nghĩ và thực tiễn là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Nó cho ta thấy mọi thứ trong cuộc sống không thể dựa vào tính toán mà có thể nắm trong lòng bàn tay. Hiện thực còn bị rất nhiều các yếu tố khác ảnh hưởng nên rất khó nắm bắt.
Và trong trường hợp này ta có thể thấy hai người không có cùng kênh suy nghĩ. Ví dụ như món quà đầu tiên hay sự việc vừa rồi. Còn có những khả năng khác như Dạ Uyên là một kẻ không hiểu phong tình hoặc giả....tư duy của hắn có hơi bất thường chút.
Xác nhận Vân Băng chỉ bị tê liệt một thời gian Dạ Uyên liền thừa cơ lật người dậy chạy thẳng. Để mặc cô lăn vòng vòng rồi nằm úp mặt xuống đất bất động.
Tuy nhiên như đã nói suy nghĩ và thực tiễn là hai khái niệm khác nhau hoàn. Thời gian tê liệt của Vân Băng có vẻ ngắn hơn dự kiến.
Cô lồm cồm bò dậy, mặt tối sầm lại sát khí tỏa ra xung quanh. Vân Băng rút con dao bếp trong túi không gian ra và nở một nụ cười tươi.
-Tiểu Uyên! Đứng lại ta xin tí huyết nào!
Nói rồi, cô liền xách dao đuổi theo.
Khi không còn sự hiện diện của con người khung cảnh thật yên tĩnh. Âm thanh thác nước rì rào cùng tiếng lá bị thổi tung càng tăng thêm ý vị cho cảnh vật.
Vài con sóc từ trên cây chạy xuống nhặt quả dại, một con nai đang thong thả dạo bước bên bãi cỏ. Bông dưng chúng khựng lại vểnh tai lên cảnh giác đánh giá xung quanh. Từ trong lùm cây một bóng đen đang di chuyển chậm chạm rồi..
-Phu a! Mém chết. Dạ Uyên lao ra từ giữa lùm cây.
-Thật không ngờ lần đầu dùng Lôi Thiểm của ta lại là để chạy! Haiz!
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Giác ngộ được chân lý đó Dạ Uyên đã dùng tới Lôi Thiểm để tăng tống giả vờ phóng đi nhưng thực chất lại đổi hướng rồi chốn vào một bụi cây gần đó. Vừa thở dài hắn vừa nhìn xuống phần thân dưới của mình.
-Chậc! Còn tên này nữa! Xem nào!
-"Chào cờ lv max" rồi này! Chết tiệt! Bên trên chả có gì mà bên dưới mềm vãi ra!
Vừa càu nhàu Dạ Uyên vừa nhìn xung quanh. Khi nhìn tới thác nước thì ánh mắt hắn ngưng lại.
-Nó sẽ trôi đi nhỉ? Dạ Uyên thiên thần tự vấn.
-Trôi đi là cái chắc! Dạ Uyên Ác quỷ trả lời.
-Thế thì triển thôi! Dạ Uyên bắt đầu công việc.
A few moment later.
Ngồi bên thác nước Dạ Uyên thu hồi điện thoại vào túi không gian. Vừa lắc lắc tay phải vừa ngẫm nghĩ.
"Tối nay tham gia tiệc sinh nhật của bả thể nào cũng ăn hành rồi! Còn phải chuẩn bị cho lễ hội cuối năm hai ngày sau. Rồi sư phụ chuẩn bị rời khỏi. Rồi..bla..bla.. Arg! Thôi! Không nghĩ nữa! Tính sau!"
x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x
Hai ngày sau.
x phiu phiu phiu x bùm.
Nhìn những chùm ánh sáng được phóng lên không Dạ Uyên lầm bầm.
-Pháo hoa à! Xem ra những người đi trước khá là rảnh đấy.
-Những người đi trước nào vậy? Không nghẽ rõ lời hắn Tử Liên tò mò hỏi.
Không! Không có gì. Đừng để tâm.
Định thần lại Dạ Uyên trả lời qua loa cho xong chuyện. Nhưng có vẻ nó lại làm Tử Liên không vừa lòng. Cô phồng má bất mãn.
-Đã hứa đi chơi với muội mà huynh còn tâm trạng nói nhảm. Hay là đi chơi với muội chán lắm.
-Không có! Huynh xin lỗi! Huynh chỉ hơi xao nhãng chút thôi. A bên kia đông người kìa! Qua đó xem đi.
Thấy biểu hiện của cô Dạ Uyên vội xin lỗi rồi đánh trống lảng. Hiện tại hắn đang tham gia lễ hội cuối năm với Tử Liên.
Đến gần đám đông cả hai thấy đó là một sân khấu. Đanh phát biểu là một trung niên nhân khá mập mạp. Ông có một bộ ria dài cong và mặc bộ comple màu xám.
-Xin mời tới tham gia cuộc thi của chúng tôi. Các bạn sẽ có cơ hội nhận được những phần thưởng rất đặc biệt. Các chàng trai, các cô gái không nên bỏ qua.
-Phí tham gia chỉ 50 lam tinh thôi. Đừng nghĩ nó đắt, vì phần thưởng bạn có thể đạt được còn giá trị gấp nhiều lần.
-Ba thứ hạng đầu sẽ nhận được phần thưởng. Giải ba là một con dao bằng bạc nguyên chất. Giải nhì là một cặp vòng bạc đính đá quý.
-Đặc biệt! Giải nhất là một cặp nhẫn tình nhân. Một bộ trang sức với sức mạnh ma thuật liên kết hai người lại với nhau. Chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên viên ngọc bích khảm trên đó rồi đưa cho người còn lại ma thuật xẽ được kích hoạt. Viên ngọc bích sẽ chuyển từ xanh sang đỏ. Khi cả hai hoặc một người từ giã cõi đời ma thuật sẽ kết thúc. Viên ngọc sẽ trở lại sắc xanh vốn có. Quả là thật tuyệt vời phải không. Mọi người cũng không cần lo lắng chũng tôi sẽ đặt cặp nhẫn dưới kính dám định để đảm bảo tính minh bạch.
Nói là làm ông ta lấy ra một chiếc kính dám định đặt phía trước cặp nhẫn. Thông tin hiện lên trước mắt mỗi người nhìn vào chứng minh lời ông ta.
Ban đầu mọi người không hứng thú. Nhưng sau khi nghe qua giải nhất và được đảm bảo tính minh bạch thì họ ào ạt lao vào đăng kí. Nhất là những cặp tình nhân.
-Muội muốn cặp nhẫn kia. Tử Liên kéo tay Dạ Uyên.
-Hửm? Sợ phiền nên Dạ Uyên giả điếc.
-Muội thích cặp nhẫn kia. Tử Liên nói to.
-Ồn quá huynh không nghe rõ.
Dạ Uyên tiếp tục giả điếc. Gặp hắn như vậy Tử Liên đành dùng chiêu khác.
-Lấy được cặp nhẫn kia muội sẽ tha lỗi cho huynh vụ vừa rồi.
-Ok! Đi thôi! Có động lực Dạ Uyên lập tức hành động.
Dù đông đúc nhưng hắn vẫn cố gắng chen vào bàn đăng kí. Thủ tục rất đợn giản. Chỉ cần ghi tên, nộp tiền và nhận túi đặc chế là có thể tham gia.
Sau 30 phút họ khóa bản đăng kí, có hơn 200 người tham gia.
Ở trên bục lão béo tằng hắng rồi nói.
-Ở đây chúng tôi có 200 con bọ đồng, 100 con bọ bạc và 50 con bọ vàng với các mức điểm là 5, 10, 20. Nhiệm vụ của các bạn là làm sao tích được số điểm cao nhất. Có thể dùng mọi cách kể cả đánh cướp nhưng không được gây thương tích nặng hoặc nguy hại tới tính mạng người khác. Trên mỗi con bọ đều cí pháp trận giám sát nên phạm quy là sẽ bị phát hiện ngay. Chúng tôi sẽ huỷ thành tích và báo với thủ vệ thành nên hãy chơi thật công bằng.
-Ngoài ra còn có một phần thưởng đặc biệt ẩn giấu cho người bắt được con bọ bạch kim, là con duy nhất và nó không được tính điểm
-Thêm nữa những con bọ này là ma cụ khá đắt nên xin hãy nhẹ tay giùm.
Dứt lời lão béo vẫy tay ra hiệu để phụ ta đẩy ra mấy cái hòm gỗ.
-Ta xin tuyên bố cuộc thì bắt đầu.
" Bang " Nắp của những cái hòm bật mạnh ra, những con bọ lao ra và bay đi khắp nơi.
-Ya!! Lên.
-Khốn kiếp! Tránh ra.
Mọi người chen lấn xô đẩy rồi ra mọi hướng.
-Haiz!!! Lại mệt rồi đây!
Dạ Uyên thở dài một hơi rồi cũng chọn hướng lao đi.