Chương 9: Ám

Thâm Uyên

Chương 9: Ám

Bạch Vân Băng hốt hoảng chạy tới chỗ Dạ Uyên. Cô vừa vội vàng lấy một tá các loại vật phầm hồi phục vừa khóc nấc lên.
-Cố lên! Dạ Uyên! Đệ phải cố lên!
-Ta sẽ trị thương cho đệ ngay.
Nước mắt Bạch Vân Băng rơi lã chã, mặt mũi thì lấm lem bụi đất.
-Tỷ….. nhìn xấu quá! Như con …..mèo mướp ấy!
-Phì!! Thê thảm như đệ còn dám nói ta! Dù trong hoàn cảnh này cô cũng không khỏi bật cười.
Dạ Uyên muốn nâng tay lên lau nước mắt cho Vân Băng nhưng cánh tay chỉ nâng lên được nửa chừng thì vô lực rơi xuống. Mắt hắn tối lại, ý thức trôi dần đi trong tiếng khóc của Vân Băng.
Lúc thấy tình trạng Dạ Uyên xấu đi, Vân Băng không kìm được khóc lớn hơn, mặt cô tái nhợt, tay chân luống cuống. Hoàn toàn mất cảnh giác với xung quanh khiến cô không phát hiện ra con Goblin từ sau lao tới đánh lén.
Tưởng chừng như thanh kiếm của con Goblin sắp chạm vào cô thì một vệt đen lóe lên. Cơ thể con Goblin lập tức bị nghiền nát, con báo đang tấn công đội 6 bay đầu.
Hắc khí sau khi hạ sát hai con ma thú thì dần tản đi để lộ ra diện mục của Bạch Thiên Minh.
Tới giờ Vân Băng mới hoàn hồn lại. Nhưng khi thấy Bạch Thiên Minh cô không hề cảm thấy vui mừng. Tuy biết không thể địch lại hắn nhưng cô vân lập tức rút gươm ra đề phòng.
Không khí giữa hai cha con như đọng lại. Cả hai cùng im lặng nhưng rồi người lên tiếng trước là Bạch Thiên Minh.
-Về thôi!
XxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxX
*Tích ….. tích……tích*
Mỗi lần Dạ Uyên bước đi đều tạo ra những gợn sóng. Hắn đang ở trong một không gian bốn bề u tối. Hắn đã đi rất lâu nhưng không gian này vân y nguyên không hề thay đổi. Di chuyển không mục đích trong một không gian đơn điệu vô tận rất dễ khiến người ta tuyệt vọng. Nhưng trong hư vô luôn có như có thứ gì đang triệu hoán buộc hắn phải liên tục tiến lên. Không biết qua bao lâu phía trước Dạ Uyên xuất hiện ánh sáng. Nó bắt nguồn từ một màn hình độc nhất đang chiếu lại cuộc đời của hắn. Trước màn hình đó là một hỏa nhân màu tím đang ngồi khoanh chân.
Dạ Uyên tiến tới đứng song song với nó. Cả hai đều im lặng nhưng rồi hỏa nhân lên tiếng trước.
-Cuộc đời thảm nhỉ?
-Ta còn tưởng ngươi không biết nói. -Dạ Uyên hiếu kì nhìn hỏa nhân khi hắn lên tiếng.
-Ta chưa từng nói mình bị câm. -Hỏa nhân hơi nghiêng đầu nhìn.
-Bị câm còn có thể nói? Dạ Uyên lập tức vặn lại.
-Ngôn ngữ tay.- Hỏa nhân chỉ về phía màn hình. Hình ảnh trên đó lập tức thay đổi sang cảnh Dạ Uyên đang giao tiếp với người câm dù hắn chẳng hiểu gì cả.
Dường như đã hết chủ đề, cả hai đều im lặng.
Việc người đứng người ngồi khiên Dạ Uyên không thoải mái nên hắn định ngồi xuống, nhưng ngay lúc đó, hỏa nhân lại lên tiếng.
-Sao lúc 4 tuổi ngươi đã xem thứ này rồi? - Màn hình lại thay đổi và hiện cảnh Dạ Uyên đang xem " phim dành cho trẻ em trên 18 tuổi. "
Lảo đảo suýt ngã cắm đầu về phía trước, nhưng cuối cùng hắn vẫn ổn định được thân hình ngồi xuống.
-Không thể bàn vần đề khác sao? Dạ Uyên hơi hắng giọng.
-Ta cảm thấy vấn đề này rất thú vị! Từ giọng điệu Dạ Uyên dễ dàng nhận thấy Hỏa nhân đang vui vẻ.
-Ta lại thấy bàn về vấn đề này có chút không đúng!
-Vậy ngươi thích BB hay loli? Hỏa nhân tiếp tục đặt câu hỏi.
-Ngươi hỏi vậy làm gì?
-Vì thể loại ngươi xem quá loạn, ta không thể biết ngươi thích loại nào. Nói rồi Hỏa nhân chỉ tay về phía màn hình.
Màn hình liên tục thay đổi và chiếu tất cả những gì Dạ Uyên từng xem.
-Hay ngươi thích mông?
-Ta không thích gì cả! Dạ Uyên thản nhiên nói.
-Hở? Vậy sao ngươi…?
-Ngươi biết trồng cây chứ? Không để Hỏa nhân nói hết câu Dạ Uyên liền hỏi.
-Sao tự dưng lại trồng cây? Hỏa nhân khó hiểu nói.
-Cứ trả lời đi!
-Có! Rồi sao?
-Ta thích cảm giác nuôi dương từ khi còn là mần non mới nhú cho tới khi gặt được những quả chín mọng.
Nói xong Dạ Uyên không thấy Hỏa nhân phản ứng gì cả. Thấy lạ hắn quay sang thì thấy hỏa nhân đang há hốc mồm nhìn mình.
-Riêng ta thì thích BB hơn. Hỏa nhân thu cằm lại thở dài.
- Lí do?
-Có nói ngươi cũng không hiểu được.
-Mà! Ngươi có thấy vấn đề chúng ta bàn ngay từ đầu đã có chút không đúng rồi không? Hỏa nhân ngượng ngùng gãi đầu nói.
-Không phải ngươi là người khơi mào sao? Không tự chủ được Dạ Uyên hét thẳng vào mặt hắn.
-Rồi rồi! Cho qua đi!
-Hừ! Dạ Uyên hừ lạnh một cái rồi không nói gì cả.
Thấy biểu hiện của hắn Hỏa nhân cũng không để tâm nhiều mà tiếp tục hỏi.
-Vậy sao thấy ta ở đây mà ngươi coi như không vậy?
-Nếu muốn hại ta thì tối đó ngươi đã làm rồi. Dạ Uyên lạnh nhạt trả lời.
-Và dù có muốn thì lâu như vậy ta không bị gì chứng tỏ ngươi không làm hại được ta.
-Hơn nữa, ta đoán đây là thế giới tiềm thức của ta, mà ngươi xuất hiện chỉ để chứng minh mình vô hại. Đúng chứ?
Trước dù ai có nói con người có thể xuất hiện trong thế giới tiềm thức của bản thân thì có đánh chết Dạ Uyên cũng sẽ không tin. Nhưng trong một thế giới tràn đầy ma thuật và các điều ly kì cổ quái như Thiên Uyên đại lục thì không hẳn là không có khả năng. Hơn nữa tại thế giới này những trường hợp tương tự không phải là hiếm. Chúng có những đặc điểm có thể tham chiếu nên chủ yếu phải dựa vào vốn kiến thức và khả năng phán đoán của bản thân để nhận ra.
Hỏa nhân cười hỏi - Ngươi có phải là một thằng nhóc 11 tuổi không vậy?
-Ngươi ở đây xem lâu như vậy rồi thì cũng phải trả phí chứ. Không muốn bàn nhiều về vấn đề tuổi tác Dạ Uyên liền chuyển đề tài.
-Một Thần ân và một kĩ năng mới không đủ sao?
-Ra là do ngươi à?
-Thế ngươi nghĩ ở đâu ra?
-Nhân phẩm tốt được trời thương! - Dạ Uyên nhún vai.
-Ngươi mà nhân phẩm tốt thì ta là thánh nhân rồi! - Hoả nhân khinh bỉ nói.
-Mà ngươi không định trục xuất ta sao?
-Đến tìm còn không ra thì trục kiểu gì? - Dạ Uyên bất đắc dĩ nói.
-Hơn nữa ngươi không gây hại! Thi thoảng còn có thể cho ta Kĩ Năng mới thì ta cũng không ngại cho ngươi ở nhờ.
Tuy miệng nói vậy nhưng nếu có cơ hội dĩ nhiên Dạ Uyên sẽ không ngần ngại trục xuất Hỏa nhân ra khỏi cơ thể.
Lúc này không gian xung quanh bắt đầu dao động rồi ngày càng bất ổn định. Dạ Uyên biết mình sắp tỉnh.
-Chào! Hẹn dịp gặp lại! Hỏa nhẫn vẫy vẫy tay chào tạm biệt.
Không gian mờ đi rồi tan rã. Cả hai nhìn nhau. Trong lòng mỗi người đều mang một khẳng định.
" Thằng nhóc biến thái! "-" Con ma mất dạy! "
.
.
Chớp chớp mắt tỉnh dậy.
Ban đầu cảnh vật hơi mờ nhạt nhưng sau một hồi liền rõ ràng hơn.
Gượng người ngồi dậy. Dạ Uyên thấy một cô bé tóc bạch kim dáng vẻ tiều tụy đang dọn dẹp phòng mình. - Là Băng tỷ sao?
Phát giác ra Dạ Uyên tỉnh lại, ngay lập tức cô bé nhảy chồm vào người hắn.
-Cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi!
Bị tông một cú vào bụng đau điếng nhưng hắn vẫn cố nhịn lại hỏi: Tabất tỉnh bao lâu rồi?
-Đã được ba ngày rồi!
-Khi đó em bị thương rất nặng. Xương gãy nhiều chỗ, mất máu quá nhiều. Các Mục Sư còn nói em qua khỏi là cả một kì tích. - Nói tới đây Vân Băng không tự chủ được khóc nấc lên.
-Nếu không phải do ta thì đệ đã có thể thoát đi mà bị không thương nặng đến vậy.
-Ta nên nghe lời đệ, là ta không tốt! Vân Băng ôm chặt Dạ Uyên khóc như mưa.
Hết cách hắn đành phải dỗ dành cô.
Sau một hồi có vẻ Vân Băng đã thoải mái hơn khi trút được nỗi lòng, cô thiếp đi mất lúc nào không hay.
-Băng tỷ! Này! Tỷ ngủ rồi đó hả? Dạ Uyên gọi khẽ.
Tính đẩy ra nhưng thấy vẻ tiều tuỵ của cô, Daj Uyeen lại không nỡ nên cứ để mặc vậy.
Vốn tưởng yên chuyện thì chỉ sau một lát cơ thể Vân Băng run lên. Mặt cô trắng bệch, chân tay vung loạn, không ngừng nói mê.
-Không! Dạ Uyên!
-Đừng!
-Đừng làm vậy!
-Đừng đi! Đừng bỏ ta lại!
-Băng tỷ! Bình tĩnh!
-Ta đây! ta không đi đâu cả! Bình tĩnh! - Dạ Uyên ghìm tay, ôm chặt cô vào lòng. Sau một hồi vẻ mặt Vân Băng cũng an tường trở lại, cơ thể không còn run lên nữa.
-Hà! - Dạ Uyên kiệt sức thở ra một hơi.
Bị thương nặng vừa tỉnh lại phải dỗ dành Bạch Vân Băng khiến hắn chịu không nổi. Cứ ôm cô như thế Dạ Uyên nhắm mắt thiếp đi.
Nhưng Dạ Uyên không biết rằng lúc hắn ngủ, khóe môi Bạch Vân Băng hơi nhết lên rồi trở lại như thường.
** Khoảng hai tuần sau **
" 398 "
" 399 "
" 400 "
Kết thúc việc chống đẩy, Dạ Uyên đứng dậy. Tuy đã phục hồi hoàn toàn nhưng hắn vẫn bị Vân Băng cấm hoạt động mạnh nên chỉ còn cách trốn trong phòng tập luyện.
Đang dùng khăn lau mồ hôi thì cửa phòng bị mở ra, Bạch Vân Băng đi vào. Cô lập tức nhíu mày khi thấy Dạ Uyên như vậy.
-Tỷ không thể gõ cửa rồi mới vào à?
-Nếu gõ cửa thì đâu thể bắt quả tang đệ lén tập được.
-Nhỡ ta đang thay đồ thì sao? Dạ Uyên bất đắc dĩ nói.
-Xì!! Lúc đang bất tỉnh toàn một tay ta thay đồ cho đệ chứ đâu! - Vân Băng lầm bầm.
-Hả? Chị vừa nói gì?
-Không! Không có gì! Lần sau chị sẽ chú ý! - Cô vội xua tay.
Hai người nói chuyện một lúc thì Bạch Vân Băng đi chuẩn bị bữa trưa cho hắn.
Nói cũng lạ suốt thời gian Dạ Uyên bất tỉnh Bạch Tử Liên không hề đến thăm. Gần đây cũng rất ít gặp. Nếu có thì cô cũng như đang có việc bận, nói được vài câu rồi đi mất.
Và quan trọng hơn là các Mục Sư nói mạch ma thuật của Dạ Uyên đã vỡ do xương cốt bị tổn thương quá nặng. Dù cho hiện nay xương cốt có hồi phục thì mạch ma thuật vỡ nát cũng không thể chữa trị. Từ giờ hắn đã là phế nhân.
Ngậm ngùi mở bảng trạng thái Dạ Uyên thấy hầu như các kĩ năng của hắn đều bị khóa, đến cả các Thần ân cũng bị hạn chế. Chỉ còn Thông thạo ngôn ngữ là còn dùng được.
Không thể dùng Ma nhãn, hỏi thì Tử Liên không nói, nên dù thấy cô có biểu hiện lạ hắn cũng bó tay.
Khoảng thời gian Dạ Uyên lén tập luyện thì ngoài kiếm pháp, quyền pháp, bộ pháp hắn còn tập chung tìm hiểu cách chế tạo vũ khí nóng nhưng không thu được nhiều kết quả.
Tuy nhiên hắn nhận thấy dùng ống kim loại kết hợp với luồng điện thế cao phóng thích từ tụ lôi trạc có thể tạo ra một khẩu Railgun thô sơ. Về đạn thì Dạ Uyên dùng bạc làm nguyên liệu, cậu đúc chúng thành dạng như đồng xu. Tuy nhiên do lực bạo pát quá mạnh nên ông thép chỉ có thể bắn một lần là báo hỏng. Hơn nữa cần thời gian để điện tích đạt điểm bạo phát thích hợp nên chỉ có thể dùng khi đánh nén.
Hắn còn nghiên cứu các loại trận pháp và cách làm cuộn phép. Các đồng xu Dạ Uyên luyện ra cũng được khắc thêm các trận pháp cỡ nhỏ. Hắn cũng khắc cả một trận pháp cỡ trung trong phòng.
Trong mật thất Bạch Hổ tộc.
-Ngươi nghĩ sao về chuyện này? Bạch Thiên Minh hỏi người đang đứng trước mặt mình.
Hơi lưỡng lự rồi Trình Anh trả lời: - Tỉ lệ quá thấp nên……
-Không cần phải lo về tỉ lệ. Để biến ngươi trở thành anh hùng thì ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi! Bạch Thiên Minh ngắt lời hắn.
-Tỉ lệ thành công sẽ là 100%. Mà hình như dạo này con hay cùng Tử Liên ra ngoài đi dạo nhỉ?
- Dạ, cái đó.... Nghe Bạch Thiên Minh hỏi tới đây Trình Anh không khỏi hơi lưỡng lự.
-Không cần lo lắng! Nếu con bé thích thì ta cũng không phản đối truyện của hai đứa!
-Vậy mọi chuyện xin theo sắp đặt của người! Trình Anh vui mừng nói.
-Nhưng còn Dạ Uyên?
-Chỉ cần khoản trợ cấp thiên tai từ Đế Chế đến thì ta sẽ lập tức hành động.
-Lần trước nó mạng lớn nhưng lần này sẽ không còn sơ sót nữa.
Cả hai thầy trò nhìn nhau rồi cười.
XxxxxxxxxxxxxxxxxxxxX
** Một tháng sau **
-Hử?!? Lâm Vũ gần đây có biểu hiện lạ?
-Đúng vậy!
Trước mặt Dạ Uyên lúc này là Ngọc Vân - một trong những đồng đội mới của Lâm Vũ.
-Bọn ta thường cùng nhau mua sắm và tâm sự nên khá hiểu và thân với nhau.
" Mấy cái hoạt động phải này chả phải chỉ có nữ giới với nhau thôi sao? "Alan cũng chả biết nên nói gì khi nghe vậy.
-Tâm trạng của huynh ấy sau lễ hội khá thất thường, thậm chí đôi lúc còn rất tệ.
-Hôm nay có nhiện vụ mà Lâm Vũ cũng không có mặt. Nên khi nghe Nam Dương gợi ý thì ta chỉ còn cách tới nhờ ngươi thôi. Ngọc Vân nói với giọng khẩn thiết.
-Được rồi! Ta sẽ qua xem tình hình của hắn ra sao.
-Vậy tốt quá! Trăm sự nhờ ngươi! Nói rồi Luci lập tức rời khỏi vì còn có nhiệm vụ.
** Hơn hai mươi phút sau - Đông Nam thành **
* Cốc Cốc *
-Lâm Vũ! Huynh mau mở cửa ra đi.
-Lâm Vũ!
Dạ Uyên đã gọi hơn năm phút nhưng không hề có hồi âm.
* Rầm Rầm Rầm * Mất kiên nhẫn hắn đập mạnh vào của.
-LÂM VŨ!!! Mở cửa ra!
-Ta biết huynh ở trong đó!
-Cô bé hàng xóm huynh hay chơi cùng nói đã mấy ngày hôm nay huynh không ra ngoài rồi.
-Ta cho huynh một phút. Nếu còn không ra thì đừng trách ta phá cửa. "
"……………………………."
Một phút trôi qua nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, cũng không có hồi âm nào từ bên trong.
-Được! Đã thế thì đừng hỏi tại sao " Door can fly?".
Sự kiên nhẫn của Dạ Uyên đã đến giới hạn. Lùi lại sau lấy đà rồi hắn phóng tới song phi vào cánh cửa.
** Rầm **
Cánh cửa bay về phía sau, ngay cả bản lề cũng bị bung ra.
Trong nhà tối om, không hề có chút ánh sáng nào. Bước vào trong Dạ Uyên lập tức cau mày.
-Mùi hôi này! Thật giống lúc đó!
Hình ảnh một người đàn ông suy sụp nhốt mình trong nhà, tìm đến mem rượu giải sầu lướt qua tâm trí hắn. Lắc lắc đầu Dạ Uyên tiếp tục tiến vào, kiểm tra toàn bộ tầng một nhưng không có ai, hắn lập tức lên tầng hai. Trên đây phần lớn là phòng ngủ. Bước tới một căn phòng có cánh cửa khép hờ Dạ Uyên cảm thấy mùi hôi còn nồng hơn trước.
Đẩy cửa vào hắn chỉ có thể thấy lờ mờ nhờ ánh nến lập lòe yếu ớt. Một thân hình nằm thu mình trong góc, vỏ chai vứt tứ tung khắp nơi.
Đá gọn vài vỏ chai Dạ Uyên tiến lại gần lay bóng người.
Ngay lập tức tay phải hắn bị tóm chặt. Bóng người bật dậy tung cước.
Dùng tay trái cản lại Dạ Uyên lợi dụng sơ hở bước lên một bước, nghiêng người dùng lực hích thẳng vào lồng ngực đối phương.
- Hự! Bóng người lảo đảo lùi lại buông tay Dạ Uyên.
Là nữ?!? Hắn nhíu mày.
" Qua cảm nhận thì độ mềm, độ đàn hồi, độ lớn thì đúng là nữ! Vậy Lâm Vũ đâu? "
Chưa kịp nghĩ tiếp thì bóng người dồn Khí xuống chân phóng tới tấn công.
Dạ Uyên lui lại. Lợi dụng các đồ vật trong phòng làm vật cản cậu liên tục né đòn.
Hắn không dám đỡ đòn, bởi chỉ cần như thế thì theo sau sẽ là liên hoàn cước không ngơi nghỉ.
** Rắc xoảng ầm ** Đòn tấn công tới Dạ Uyên như vũ bão, chai lọ, bàn ghế trên đường đi vỡ nát, thậm chí vài đồ dùng đắt tiền cũng chịu chung số phận.
Hai người kẻ đánh kẻ chạy, từ tầng hai xuống tầng một, từ phòng khách cho đến nhà bếp.
Được thêm một lát bóng người đuối sức. Đợt sóng tấn công xuất hiện gián đoạn.
Lợi dụng sơ hở Dạ Uyên vọt tới phá đòn, đánh trả. Thái Cực Bộ linh động làm đối thủ rối loạn. Thái Cực Quyền lúc nhanh lúc chậm đánh cho bóng người không kịp trở tay.
Nhờ lối tấn công biến ảo mà đòn đánh của Dạ Uyên liên miên không dứt, khó hụt hơi hơn các lối đánh cương mãnh chú trọng vào tốc độ, sức mạnh một đòn giết địch.
Hạ thấp trọng tâm lấy đà rồi hích thẳng lên. Đòn đánh phá tan thế phòng thủ của bóng người. Da Uyên lập tức áp sát, hai tay ôm chặt lấy eo đối thủ lạnh lùng mở miệng.
-Phóng thích. Ngay lập tức tụ lôi trạc phóng thích lôi năng ra ngoài. Lôi năng theo cánh tay Dạ Uyên truyền thẳng vào cơ thể đối phương.
" Gabababababababa..........."
Số lôi năng sử dụng hết từ hồi ma thú công thành đã được hắn bổ xung bằng cách thuê pháp sư lôi thuộc tính khác thi pháp đã có cơ hội sử dụng.
__________________________
** Mười phút sau - Phòng bếp nhà Lâm Vũ **
Dạ Uyên ngồi trên ghế, tay trông bàn ôm trán nhìn người đang quỳ gối dưới đất.
-Huynh...à...tỷ...ừm hu.... Haiz!!! Dạ Uyên không biết sưng hô thế nào cho phải bởi đây là Lâm Vũ. Nhưng ngực hắn ta lúc này ít cũng phải là D-cup, quần áo xộc xệch làm lộ ra khe sâu giữa hai ngọn đồi. Nhìn thế nào cũng là con gái.
-Cứ gọi là tỷ tỷ đi! Cuối cùng Lâm Vũ lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
-Được rồi, tỷ giải thích đi!
-Giải thích gì? Lâm Vũ giả ngu.
-Giới tính của tỷ! Trước kia rõ ràng là nam, chính ta cũng có thấy cái đó rồi.
Nghe vậy Lâm Vũ lập tức cười khúc khích.
-Ý đệ là cái lần giải quyết chung đó hả? Công nhận hoài niệm ghê, đệ còn nhỏ mà đã t...
- IM!!! ** Bốp ** Không chờ Lâm Vũ nói hết câu Dạ Uyên đã vơ lấy cái cốc gỗ trên bàn ném cho cô sấp mặt.
- Ga!!! Đau quá!!! Đệ làm cái gì thế? Lâm Vũ bật dậy hét toáng lên.
- Làm cái búa ấy! Trả lời trọng tâm câu hỏi của ta: Giới tính ấy! " Không chút yếu thế Dạ Uyên quát.
Nghiêm mặt lại, Lâm Vũ hỏi: Đệ thật sự muốn biết?
- Ừm! Dạ Uyên gật đầu.
Lâm Vũ nhìn thẳng vào mắt Dạ Uyên. Hắn cũng không né tránh mà nhìn thẳng lại. Cô không hề thấy trong mắt cậu sự chán ghét coi thường nào.
Dạ Uyên vẫn đối xử với cô một cách bình thường như những người bạn. Hắn không hề mang thái độ tránh né mà nhìn thẳng, chấp nhận con người cô. Điều Lâm Vũ không thể cảm nhận được trừ phi che giấu tình trạng cơ thể của mình.
Nó khiến cô thoải mái và cư sử tự nhiên hơn.
- Để giải đáp thắc mắc thì cách tốt nhất là kiểm chứng!
Liếm môi cô hơi lật váy lên bày ra tư thế khiêu gợi.
-Đệ có muốn tự mình xem ở đây có gì không?
** Bốp ** Ăn thêm một cốc vào đầu Lâm Vũ ngã ngửa ra sau.
Dạ Uyên mặt tối lại, sát khí ngùn ngụt
- Tiếp tục nói nhảm thì ngày mai trong thành sẽ mở sạp bán " Thịt Elf chiên dòn " đấy!
Lầm cồm bò dậy Lâm Vũ tỏ vẻ đáng thương.
-Ta nghiêm túc mà!
-Còn nói? Dạ Uyên giơ cốc lên dọa.
- Á! Đừng ném! Đừng ném! Ta nghiêm túc là được chứ gì. Lâm Vũ ôm đầu la hoảng lên.
- Thế thì nói nhanh.
- Nhưng nó là một câu chuyện rất dài. Thấy Dạ Uyên bỏ cốc xuống cô mới dám nói tiếp.
- Không sao! Ta có rất nhiều thời gian rảnh.
- Trước đó chí ít cũng cho ta đứng lên đã chứ? Lâm Vũ đáng thương nói.
- Cứ quỳ đấy! Dạ Uyên trừng mắt khiến cô co rúm lại không dám đứng lên.
- Hừ! Đệ chả biết nhẹ nhàng với phụ nữ gì cả!
Ngoáy ngoáy tai Dạ Uyên mặc kệ cô, bởi câu này hắn nghe Tử Liên nói nhiều đến phát chán rồi.
Thấy biểu hiện của Dạ Uyên như vậy Lâm Vũ cũng chỉ còn cách cam chịu. Hơi ổn định lại tinh thần cô bắt đầu nói.
-Đệ nghe cho kĩ!
-Đầu tiên, việc kết hôn khác chủng tộc và thường dân kết hôn với quý tộc gần như là bị cấm. Mẹ của ta mắc một lúc cả hai trường hợp.
Bà là Tiên tộc nhưng lại yêu và có con với con trai của một quý tộc thuộc tiểu quốc lân cận Đại Ngàn.
Mặc dù đã có hôn ước nhưng khi biết mẹ chị có thai thì ông đã cùng bà trốn tới Đại Ngàn.
Nhưng mọi chuyện không được như ý, họ bị bắt lại. Do tiểu quốc đó có mối quan hệ khá tốt với Đại Ngàn nên mẹ chị thoát chết. Tuy nhiên hôn thê của cha chị, người phụ nữ đó đã nguyền rủa cái thai trong bụng bà.
Cơ thể của Lâm Vũ run lên, giọng cũng trở nên nghẹn ngào.
- Sau khi trở về được Đại Ngàn mẹ chị đã nhờ các trưởng lão giúp đỡ nhưng không có cách. Đó là một cổ thuật nguyền rủa không có ai trong Đại Ngàn lúc bấy giờ có thể giải được.
- Tưởng chừng mọi chuyện là vô vọng thì một người đàn ông bí ẩn xuất hiện.
- Anh ta giải lời nguyền và cứu sống cái thai nhưng do lời nguyền đã ăn quá sâu nên phải chờ đứa bé sinh ra mới có thể tiếp tục tìm cách giải được hết toàn bộ.
-Nhưng trước khi đứa bé trào đời thì anh ta đã phải rời đi. Trước khi đi anh ta có nhắn là sẽ có người hoàn thành nốt việc giải lời nguyền.
Sau đó đứa bé ra đời và phải chịu di chứng lời nguyền còn sót lại trở thành bán nam bán nữ.
Thời gian trôi qua, đứa trẻ lớn dần. Mẹ chị kết hôn với một đồng tộc khác, họ có với nhau một cô con gái.
Đến tuổi trường thành thì đứa trẻ tò mò trốn khỏi Đại Ngàn ra thế giới bê ngoài, gặp gỡ con người, kết bạn, làm việc và cuối cùng là làm trong quân đội của gia tộc Taigan. "
-Và đứa trẻ đó là ta.
-Năm nay tỷ bao nhiêu tuổi rồi? Dạ Uyên hỏi.
-18!
- Haizz – Dạ Uyên thở dài. Dù là thế giới trước kia tiến bộ hơn thì những người đồng tính, dị tật bẩm sinh ít nhiều cũng bị người khác kì thị, khinh thường. Mà Lâm Vũ lại bị cả hai, cuộc sống lúc nào cũng phải giấu giếm, tránh né.
- Những năm tỷ hẳn là phải mệt m…..
-Tehe~~ Câu chuyên cảm động quá phải không.
Dạ Uyên đang tính an ủi thì Lâm Vũ nháy mắt le lưỡi với hắn.
** Bốp ** Chiếc cốc thứ ba lại hạ cánh xuống đầu cô.
Mặc kệ Laam Vux ôm đầu lăn lộn dưới sàn Dạ Uyên chỉ biết bất lực thở dài.
-Không biết trước kia Hàn bá quản lý tên này thế nào nữa?
Đợi Lâm Vũ ngồi đậy được hắn tiếp tục hỏi.
- Chuyện tỷ kể mấy phần là thật? Tốt nhất đừng nói nhảm. Cốc trên bàn còn nhiều lắm ta không ngại chơi trò " cốc bay " với tỷ đâu!
-Ta nói thật hết mà! Lâm Vũ uỷ khuất nói.
- Thế trước giờ tỷ giấu hai trái dừa hấu kia kiểu gì? Dạ Uyên nhướng mày hỏi.
-Hai cái này á? Lâm Vũ nâng hai "trái banh" của mình lên khiến chúng nảy nảy. Thấy cảnh này Dạ Uyên cũng không khỏi có chút chịu không thấu.
-Ta có ma cụ đặc chế! Quấn chỗ nào nhỏ chỗ đó. Lâm Vũ cười cười nói.
-Vậy thời gian này tỷ gặp chuyện gì sao? Mọi người đều rất lo lắng.
Đưa tay lên gãi má, làm một ánh mắt ngại ngùng rồi Lâm Vũ trả lời:
-Bạn gái ta bỏ đi theo một thương nhân giàu có rồi.
" Gái x gái! Chơi les! Không! Tỷ ấy có thứ đó thì cũng không hẳn là chơi les! Nhưng quan trọng hơn là vấn đề tâm lý! Đã muốn gọi là tỷ thì phải xác định mình là nữ. Vậy chẳng phải là chơi les thì còn là gì. Nhưng nếu thế thì ai "chính" ai "phụ"..........."
-…………. Cô ta có biết chuyện của tỷ không? Sau một hồi suy tư Dạ Uyên lên tiếng
- Không!
- Đã sơ múi được gì chưa?
- Dạ! Chưa!
- Tỷ yêu cô ta không?
- Không!
- Thế sao còn buồn!!! Bực mình Dạ Uyên gắt lên, tay lập tức chộp được một cái cốc.
- Á! Lâm Vũ lập tức ôm đầu nhắm tịt mắt lại. Sau một hồi không thấy động tĩnh gì cô mới mở mắt ra. Nhìn Dạ Uyên đang kiềm chế cô dè dặt nói.
- Dù gì ta cũng có cảm giác mình bị cô ta phả bội.
Nghe tới hai từ " phản bội " không tự chủ giọng hắn cũng dịu lại.
- Vì thế tỷ mới buồn?
- Uk!
...........................
Sau một lúc im lặng để ổn định tâm trạng thì Dạ Uyên đổi chủ đề.
- Thế tỷ có tung tích của người giải lời nguyền không? "
- Không!
- Đợi như vậy cũng không phải là cách nên ta cũng sẽ thử tìm cách giúp tỷ xem sao.
- Đệ giúp ta á? Lâm Vũ bất ngờ trươc quyết định của hắn.
- Thì sao? Dạ Uyên nhướng mày.
- Không được đ…… Đang lắc đầu bỗng một ý tưởng cổ quái loé lên trong đầu Lâm Vũ.
- Nếu đệ mà giải được thì ta gả cho đệ luôn cũng được.
- Ta có TỬ Liên rồi!
- Ở đây Nam có năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường! Với cả ta chịu làm lẽ cũng được! Lâm Vũ cười cợt nói.
- Ai lại làm thế!
- Hể! Hay là đệ sợ không giải nổi? Lâm Vũ che miệng cười khiêu khích.
- Ô Hô! Thích thì chiều! Có gì thì tỷ cũng là người chịu thiệt, ta chả sao cả! Bản tính trẻ con háo thắng của Dạ Uyên bỗng bộc phát.
- Thế thì làm khế ước để khỏi nuốt lời! Lâm Vũ lôi giấy bút trong túi không gian ra viết.
- Làm thì làm! Sợ gì! Dạ Uyên lập tức ngồi xuống phụ cô.
Bản khế ước có nội dung đại khái như sau:
** Nếu Dạ có thể giải được lời nguyền cho Lâm Vũ trong vòng 7 năm tính từ lúc lập khế ước thì Lâm Vũ sẽ trở thành vợ hắn. Còn nếu không giải được trong thời hạn hoặc có người khác đến giải thì khế ước bị hủy bỏ **
Sau một hồi khế ước viết xong, cả hai người đều điểm chỉ máu lên đó. Ngay lập tức bản khế ước tiêu thất vào hư không. Đây là khế ước được chứng giám bởi quy luật của thế giới đồng thời cũng được nó bảo hộ nên không thể hủy hoại. Các điều khoản có hiệu lực tức thì sau khi cả hai bên đều đồng ý điểm chỉ.
- Này! - Lâm Vũ
- Gì! - Dạ Uyên
- Hình như chúng ta hơi quá lố rồi thì phải?
- Ờ!
- Thế giờ phải làm sao? Lâm Vũ la hoảng lên.
- Không phải là tỷ là người bày ra trò này sao? Dạ Uyên trợn mắt hỏi ngược lại.
- Ai bảo đệ hùa theo làm chi!
- Urg!!! Chết tiệt! Dạ Uyên ôm đầu.
- Thôi kệ đi, chắc gì ta đã giải được. Mà nếu biết cách giải thì đợi đến lúc khế ước hết hạn là được.
- Ừm! Cũng có lí! Lâm Vũ đồng tình.
- Mà, kéo ta dậy đi! Cô vươn tay về phía Dạ Uyên
- Sao thế?
- Còn sao nữa! Đệ bắt ta quỳ nãy giờ làm chân mất hết cảm giác rồi.
Nghe vậy Dạ Uyên chìa cánh tay trái đang rảnh kéo Lâm Vũ lên. Nhưng khi chiếc nhẫn đen tiếp xúc với da thịt cô thì dị biến nổi lên. Sắc đen bên ngoài lưu động rồi trở lên dính như keo khiến hai người không thể tách ra. Tiếp đó từ trong chiếc nhẫn bắt đầu tỏa ra hắc quang.
Các sợi khí đen bắt đầu từ người Lâm Vũ lũ lượt thoát ra. Một ấn kí mặt quỷ màu đen cũng dần nổi lên ở giữa ngực cô.
Toàn bộ khí đen đều từ đó thoát ra. Mặt quỷ điên cuồng vặn vẹo như khắng cự lại.
Như cảm nhận được sự chống đối, hắc quang quanh chiếc nhẫn bộc phát càng mạnh. Khí đen bị hút ra ngày càng nhiều, quỷ ấn cũng dần bị tách ra khỏi ngực Lâm bay lên.
Ngày lúc này hắc quang tụ lại biến thành mộ cái miệng. Nó ngoạm lấy quỷ ấn nuốt xuống rồi quay trở lại chiếc nhẫn.
Nuốt xong quỷ ấn hắc quang cũng biến mất. Lâm Vũ thì cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng. Khuôn mặt vốn mang vài phần anh khí giờ đây hoàn toàn trở lên dịu dàng, ôn nhu. Tai cũng dài ra lộ khỏi mái tóc. Nhưng quan trọng hơn là cái thứ làm bạn với cô 18 năm trời dần teo lại rồi biến mất.
Quá đỗi vui mừng, cô tuột phăng cả váy lẫn quần nhỏ ra check.
-Mất rồi! Nó biến mất rồi!
- Cảm ơn đệ! Lâm Vũ hớn hở quay lại tính ôm Dạ Uyên.
** Bốp ** Mặc đồ vào ngay! - Không chút do dự hắn dùng cái cốc đang cầm trong tay táng thẳng vào đầu cô.
Tờ khế ước vừa biến mất thì nay lại xuất hiện lăng không trước mặt hắn rồi bốc cháy. Tro bụi của nó hóa thành hai quang điểm. Chúng lấp tức bay tới dung nhập vào mu bàn tay trái của hai người tạo thành một cặp dấu ấn. Sau một hồi nhấp nháy thì chúng lặn đi không để lại dấu vết.
Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu nên Dạ Uyên chỉ có thể thở dài.
.
.

Chờ Lâm Vũ mặc lại đồ xong hắn hỏi:
- Giờ tỷ định làm gì?
- Ta cũng không biết! Nhưng nếu đã giải được lời nguyền thì ta sẽ về Đại Ngàn.
" Ừ! "
Hai người nói chuyện với nhau thêm một lúc thì DẠ Uyên rời khỏi nhà Lâm Vũ. Cả hai đều không nhắc tới chuyện khế ước bởi dù sao cũng là từ đùa thành thật. Có muốn cũng không chấp nhận ngay được.
Nhìn theo bóng lưng Dạ Uyên rời khỏi Lâm Vũ không khỏi cười khổ:
- Đệ thích thứ đó đến thế cơ à?
Vừa quay về trang viên Bạch Hổ tộc Dạ Uyên vừa trầm tư vừa suy nghĩ.
"Công dụng khác mà quang cầu nói tới là đây sao?"
" Giải lời nguyền."
" Nhưng còn lời mà Lâm Vũ nói."
" Người đàn ông đó muốn nói tới mình hay ý chỉ hậu nhân, đệ tử của ông ta?
Định gãi đầu thì Dạ Uyên liền giật mình phát hiện.
- Quên không trả cốc cho Lâm Vũ rồi!
Tính quay lại nhưng thấy tiết trời bắt đầu âm u dù chưa tối, báo hiêu một cơn mưa lớn nên hắn đành thôi. Bỏ cốc vào túi không gian đi tiếp.
Khi bươc qua một khúc cua thì cảnh tượng phía trước làm Dạ Uyên chết đứng.
Hắn như không dám tin vào mắt mình nữa.
Tử Liên đang đi bên cạnh Trình Anh. Hai người đó nắm tay, ôm ấp, cười đùa, thậm chí còn hôn - Điều mà ngay cả Dạ Uyên cũng chưa từng làm.
Đầu óc hắn choáng váng.Theo lý trí hắn muốn bước lại làm rõ sự tình, nhưng bóng ma tâm lý nằm sâu thẳm trong ký ức hắn lại trỗi đậy. Nó thổi bay lý trí, sự điềm tĩnh, lòng cam đảm của Dạ Uyên. Nó biến hắn thành một kẻ hèn nhát, một kẻ thất bại. Nó khiến hắn bỏ chạy.
** Xoẹt... Đùng ** Tia chớp rạch ngang bầu trời. Những giọt mưa bắt đầu rơi. Mưa càng rơi càng lớn, trời đất cũng tối sầm lại như ban đêm.
Mọi người hối hả tìm chỗ tránh mưa nhưng riêng Dạ Uyên thì vẫn chạy. Hắn như muốn vắt kiệt toàn bộ sức lực để chạy. Hắn chạy không ngừng nghỉ, vô mục đích.
Đến khi kiệt sức gục xuống thì Dạ Uyên đã ở trong một con hẻm tối đen.
** Urg...ụa...oẹ.... **
Cơn sốc khiến bao tử hắn quặn lại, tống hết mọi thứ ra.
Dạ Uyên thở dốc từng hồi. Những kí ức hồi còn trong cứ địa cùng cảnh tượng vừa rồi lần lượt xuât hiện, đan xen, chồng chéo lên nhau trùng kích vào não bộ hắn.
Ý nghĩ hỗn loạn, đầu đau như búa bổ, cơ thể Dạ Uyên run lên từng chập.
" Gaha! Gaha! Ha! Ha! Haha! Hahaha! "
Cơ thể hắn ngày càng run rẩy dữ dội rồi...
- Aha ha ha hahahahahahahhahahahahahahaha!!!!! Cậu ngửa cổ lên trời cuồng tiếu.
Alan đã cười. Hành động mà hơn năm năm rồi hắn không thể làm. Nhưng tiếng cười không hề vui vể mà hàm chứa sự bị thương, cô độc. Tiếng cười vang vọng như trách cứ trời đất. Tiếng cười thê lương nhưng không hề tuyệt vọng mà càng ngày càng có nét điên cuồng.
Viên ngọc trong cơ thể hắn vừa quay một cách điên cuồng vừa tạo ra một lắp màng năng lượng ngăn những tia sáng tím bộc phát với số lượng lớn. Nhưng dù nó quanh nhanh tới đâu đi chăng nữa, thì vẫn sẽ có hàng loạt tử tuyến thoát ra. Chúng bện vào nhau hình thành một đốm tử hỏa rồi dung nhập vào cơ thể Dạ Uyên.
____________________________________
** Ràààòòò **
Nhìn màn mưa bên ngoài Bạch Vân Băng không khỏi lo lắng khi DẠ Uyên vẫn chưa về.
- Mưa như vậy còn đi đâu không biết nữa?
Cô trở về sau khi dọn dẹp thư phòng của Bạch Thiên Minh như thường lệ. Đang đi ngoài hành lang thì cô nghe thấy tiếng nói chuyện - là Tử Vân và một người áo đen bịt mặt. Tò mò, cô núp ở gần đó nghe lén.
- Thế nào rồi? Tử Vân hỏi người áo đen.
- Thưa! Đã cho đội 10 hỗ trợ tiêu thư Tử Liên. Người áo đen đang khom người lập tức báo cáo.
- Tất cả cứ theo kế hoạch tiến hành thì thằng nhóc Dạ Uyên sẽ không còn tồn tại nữa! Tử Vân hơi gật nhẹ đầu vừa lòng nói.
- Dạ!
Núp sau bức tương Bạch Vân Băng bàng hoàng, cô lập tức quay người chạy đi tìm Dạ Uyên.
- Phu nhân! Người áo đen lên tiếng.
- Hmm?
- Thực sự để Đại tiểu thư nghe thấy sẽ ổn chứ ạ?
- Yên tâm! Hiện Thiên Minh không ở đây nên giờ là thời điểm thích hợp nhất!
Không quản cơn mưa rào Vân Băng chạy thẳng ra ngoài trời.
Vừa tới cổng thì cô gặp người lính gác.
- Ngươi có thấy Dạ Uyên đâu không?
- Dạ Uyên sao? Hắn vừa về được một lát thưa tiểu thư.
Ngay lập tức cô quay đầu chạy tới phòng Alan.
** Tách …. Tách….. Tách….. **
Âm thanh nước nhỏ vốn có phần thanh thúy giờ đây lại mang vẻ âm trầm cô tịnh.
Dạ Uyên ngồi gục đầu trên giường. Dù cơ thể ướt sũng nhưng hắn cũng không hề có ý định thay đồ. Mặc kệ cho những giọt nước lăn dài trên má rồi chảy xuống.
Đầu óc hắn vẫn còn hỗn loạn, đôi măt thì vô hồn không có tiêu cự.
** Cốc Cốc **
** Cốc Cốc Cốc **
Nghe âm thanh gõ cửa Dạ Uyên ra mở theo bản năng. Nhưng vừa mở cửa thì đôi mắt vô hồn của hắn lập tức tập trung trở lại bởi con người trước mặt.
Bên ngoài, đối diện Dạ Uyên là Tử Liên với dáng bẻ bồn chồn.
Vừa thấy DẠ Uyên cô bé đã nhảy bổ vào ôm hắn khóc nấc lên. Còn DẠ Uyên đã bị hành dộng của Tử Liên làm bất ngờ, quên luôn việc chất vấn.
- Hứ Hức! Dạ Uyên! Giúp muội với!
- Dạo gần đây muội không biết mình bị sao nữa!
- Muội rối trí lắm! Muội không biêt phải làm gì nữa!
Hai cánh tay của Dạ Uyên bất giác đưa lên định vỗ về cô theo thói quen.
- Muội ngày càng yêu huynh! "
Hắn tiếp tục bị bất ngờ bởi câu nói của Tử Liên.
** Phập ** Nhưng càng yêu thì muội lại càng muốn giết huynh!
Vừa nói cô vừa ấn sâu con dao găm vào bụng Dạ Uyên.

Chương mới hơn