Chương 1: Triệu hồi

Thâm Uyên

Chương 1: Triệu hồi

Đại lục Thiên Uyên
Trong một mật thất dưới lòng đất. Có thể gọi nó là một căn phòng hay một trận pháp đều được. Bởi giữa phòng là một vòng phép, xung quanh là năm cột đá lớn với những lỗ khảm pha lê. Còn trên sàn, tường, thậm chí cả trên trần đều được khắc vô số văn tự tối nghĩa. Chúng kết hợp lại thành một ma pháp trận khổng lồ, hiện tại có một nhóm khoảng ba mươi người đang ở trong đó.
**Rầm rập**
**Rầm rập**
Âm thanh của những người mặc giáp da di chuyển vội vã làm không khí có phần gấp gáp.
Họ liên tục lấy những viên pha lê màu tím to khoảng đầu ngón cái khảm vào các hốc trên cột đá bởi chỉ sau vài giây chúng đều bị hấp thụ sạch sẽ rồi biến mất. Cạnh mỗi cột đều có từ hai đến ba người ăn mặc như pháp sư giám sát, họ dùng những phiến thủy tinh suốt để đo lăng lượng cộng hưởng giữa các cột và giữ sao cho nó cân bằng. Tất cả công việc đều đang được thực hiện trong sự im lặng tối thiểu thì một rương pha lê rơi xuống.
Âm thanh phát ra thu hút sự chú ý của người chỉ huy, ông khoảng bốn mươi tuổi, thân hình vạm vỡ cao tầm mét chín. Khuôn mặt dữ dằn với một vết sẹo dài trên mắt trái. Giờ nó càng đáng sợ hơn khi ông nhìn qua hướng âm thanh phát ra.
Ở đó, một thanh niên nằm chổng mông trên sàn nhà và những viên pha lê văng lung tung. Vị chỉ huy bước tới vặn tai cậu trai rồi xách thẳng lên.
Cậu trai há miệng muốn hét lên thì nhanh như chớp ông đã bóp bẹp mồm cậu lại, khiến âm thanh phát ra chỉ là những tiếng " Bư bư…." nhỏ.
Ông gằn từng chữ vào tai cậu
- Nhãi con! Ta nhớ có nói không được gây ra tiếng tiếng động nào thừa thãi rồi cơ mà. Hơn nữa viên nào mà vỡ là ta lấy của ngươi thế vào đấy. Giờ thì làm ăn đàng hoàng vào cho ta, rõ chưa!
Nhìn cậu đau khổ gật đầu trong khi tai bị xoắn ngược ông mới hài lòng buông tay. Sau đó ông quay lại nhìn vào góc căn phòng – nơi có ba người, một nam hai nữ chỉ im lặng quan sát mà không hề di chuyển. Họ chỉ mặc thường phục chứ không mặc giáp như những người khác.
Nam ba mươi tuổi sở hữu khuôn mặt điển trai, cao mét tám tóc bạch kim ngắn, đôi mắt lạnh lùng đen thăm thẳm. Tuy đứng ở nơi đó nhưng sự hiện hữu của hắn lại như có như không.
Kế đó phía sau là hai tỷ muội tuổi chỉ tầm 10-11. Nhìn qua có thể thấy nét tương đồng của họ với người đàn ông.
Cô bé lớn hơn có nước da trắng. tóc bạch kim ngắn ngang vai, đôi mắt thuần bạc luôn hướng về phía trước cùng bộ võ phục tạo nên vẻ cương nghị, thứ khí chất hiếm có khi mới ở tuổi này.
Không như tỷ tỷ mình cô em sở hữu mái tóc hai bím dài màu tím, gương mặt bầu bĩnh, hai má phớt hồng, đôi mắt to tròn cũng mang một sắc tím huyền ảo. Thêm đó bộ đồ gothic cô bé mặc càng làm tăng thêm sự khả ái.
Khi nhìn qua chỗ ba người này vị chỉ huy ra dấu báo cáo mọi việc đều ổn, sau khi người đàn ông hơi gật đầu thì ông mới tiếp tục tập chung giám sát công việc.
Nửa tiếng sau khi cả năm cột đá đều sáng lên, dao động năng lượng của chúng trên bảng đo đồng đều, ổn định thì vị chỉ huy lập tức tiến tới chỗ người đàn ông.
- Thưa tộc trưởng! Tất cả đều đã được chuẩn bị xong ta, có thể tiến hành nghi thức ngay bây giờ.
- Ta biết rồi.
Đáp lại chỉ có vậy hắn tiến tới trước pháp trận, lấy từ trong người ra một viên ngọc trong suốt có phần tổn hại đặt vào đó. Rồi không chút do dự vạch đầu ngón tay nhỏ máu lên viên ngọc.
Sau vài giây viên ngọc lập tức sáng lên, các quang điểm màu trắng dần xuất hiện và xoay quanh pháp trận.
- Ta! Bạch Thiên Minh! Tộc trưởng đời thứ 27 của Bạch Hổ tộc kêu gọi người anh hùng đến giúp chúng ta tiêu diệt ma tộc, bảo vệ người dân.
Vừa dứt lời các quang điểm liền quy tụ vào viên ngọc giữa trận pháp. Như được điều khiển nó bay lơ lửng lên không trung trận pháp. Đúng lúc năm cột đá phóng năng lượng vào viên ngọc. Chỉ phút chốc không gian quanh viên nó vặn vẹo rồi xuất hiện một vết rách nhỏ. Tuy nhiên vết rách lại không ổn định và có thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Mọi người trong phòng lập tức trở nên căng thẳng hơn. Ngay cả trên khuôn mặt lạnh lùng của vị tộc trưởng trẻ cũng xuất hiện vẻ lo lắng. Bởi nếu nghi thức thất bại thì không chỉ Bạch Hổ tộc tổn thất lớn mà còn khó ăn nói với các gia tộc còn lại và phía Đế Quốc.
Ngay lúc này viên ngọc lập tức xoay vòng tròn với tốc độ khó tin, rồi đột ngột bộc phát ra một luồng quang mang cực mạnh khiến mọi người không thấy rõ xung quanh.
Riêng Bạch Thiên Minh thì hai con mắt đều chuyển thành một màu đen như hắc ngọc, nó cho phép hắn chứng kiến toàn bộ nghi thức lịch sử này.
X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X-X
Trái đất năm 2996, tại một phần kiến trúc đổ nát phía Đông Nhật Bản.
Nơi này đang có hai người một nam một nữ. Nam tóc vàng tên Andy, nữ tóc đen tên Miho. Cả hai đều cầm súng và trang bị một số đồ quân dụng khác. Hiện dấu hiệu "xung đột" giữa hai người ngày càng tăng, khả năng cao sẽ có "ẩu đả" xảy ra.
- Đừng làm rộn nữa ở đây không an toàn.
Miho lườm Andy rồi kéo tay anh ra khỏi áo cô.
- Sao lại không an toàn. Chả phải mấy ngày trước chúng ta lừa thằng nhóc đó làm mồi nhử rồi khử hết lũ thú quanh khu vực này rồi sao.
Andy vừa nói vừa xấn tới luồn tay vào trong áo cô
- Chúng ta đã kiểm tra vài ngày rồi mà có thấy gì đâu. Hơn nữa chẳng phải em cũng muốn lắm còn gì.
Nghe vậy thì Miho cũng không kháng cự nữa. Biết đã quá quan Andy lập tức nhào tới. Hai người bắt đầu quấn lấy nhau nhung súng vẫn để ngay cạnh.
Việc đại chiến giữa đồng hoang thế này bây giờ không phải hiếm.
Mấy trăm năm trước thế chiến ba xảy ra, mở đầu từ việc Triều Tiên nghiên cứu ra một vũ khí hạt nhân mới có uy lực lớn gấp hai lần bom hạt nhân và tất nhiên ngũ đại lưu manh k chấp nhận thứ vũ khí đó tồn tại. Một cuộc họp bí mật giữa các nhà lãnh đạo được triệu tập và đưa ra quyết định xóa sổ Triều Tiên trên bản đồ thế giới. Đại chiến nổ ra với sức mạnh áp đảo, chó cùng dứt dậu Triều Tiên điên cuồng bắn đạn hạt nhân ra khắp thế giới. Dù đã dự đoán được khả năng hành động của Triều Tiên nhưng các cường quốc đã quá khinh thường sức mạnh của thứ vũ khí mới,trái đất rung chuyển,khắp nơi đổ nát, các nước nhỏ liên tục bị xoá xổ, phóng xạ hạt nhân dày đặc, người chết nhiều không kể xiết.
Nhưng tệ hại hơn là chỉ sau 100 năm chất phóng xạ làm động vật đột biến. Kích thước to hơn, mạnh hơn, Số lượng, khả năng sinh sản khủng khiếp và khát máu hơn. Chúng tụ tập lại tấn công con người.
Các nước còn lại lúc này mới tỉnh ngộ. Họ lập tức liên hợp chống lại chúng nhưng cơn giận của mẹ thiên nhiên đâu phải chuyện đùa. Nhân loại liên tiếp thua trận dù cho đã dùng tới cả vũ khí hạt nhân. Bởi chất phóng xạ còn xót lại kích thích lũ thú sinh sản, phát triển nhanh hơn. Con người lúc này phải nếm trải cảm giác bị lùng sục săn đuổi như đã từng làm với chúng. Đau khổ chèo chống hơn 50 năm nhân loại tưởng chừng như đã gục ngã thì tia sáng hi vọng lại đến với họ.
Năm 2902 các nhà khoa học từ thân thể lũ thú nghiên cứu chế tạo thành công huyết thanh siêu chiến binh. Nó thay đổi Gen khiến cho nhân loại mạnh hơn về mọi mặt, thậm chí còn thức tỉnh được dị năng. Tuy tính di truyền thấp khiến con cháu thế hệ sau chỉ như nhân loại bình thường, và mỗi người chỉ có thể dùng huyết thanh một lần trong đời. Nhưng bù lại nó có thể sản xuất số lượng lớn lên hầu như không có ảnh hưởng gì cả.
Trong 50 năm sau đó họ chiến đấu và bước đầu xây dựng nên các cứ địa. Và mất thêm gần 50 năm nữa tức cho tới nay con người trong cứ địa lại đạt tới mức sống đỉnh cao trước đây.
Tuy nhiên sức chứa của các cứ địa là có hạn lên còn rất nhiều người phải ở lại bên bên ngoài vật lộn cùng lũ thú biến dị để dành quyền sống.
Do vậy quan hệ xác thịt không chỉ để tăng dân số mà còn là công cụ để họ giải toả áp lực tâm lý. Và đương nhiên việc quét sạch được lũ thú trong khu vực là một cơ hội trời ban cho hai người.
-Chuẩn bị đi! Anh sắp dùng súng của mình bắn cho em ngất ngây đây!
Sau màn dạo đầu Andy đang chuẩn bị ăn món chính.
-Đáng ghét! Đừng bắt em đợi nữa!
-Được rồi! Chuẩn bị...1...2..3.."Đoàng"
Một viên bất ngờ đạn bắn xuyên đầu Andy. Thi thể hắn vô lực đổ gục xuống trước sự ngỡ ngàng của Miho. Hoàn hồn lại cô muốn bật dậy ẩn nấp nhưng đã quá muộn. Âm thanh chết chóc lại vang lên, viên đạn bắn thủng đầu mang theo sinh mệnh cô găm chặt vào mặt đất.
Cách đó 300 mét trên một toà nhà đổ nát, Dạ Uyên thu khẩu súng ngắm còn dài hơn cả cơ thể của một đứa trẻ mới hơn mười tuổi như cậu lại.
- Để xem xuống dưới đó hai ngươi còn gạt người được không.
-Cứ phải chọc cho người "hiền lành", "thiện lương" như ta giận lên mới vừa lòng hả.
Dạ Uyên lầm bầm trong lúc tháo dỡ khẩu súng.
Cậu có mái tóc đỏ rực, đôi mắt sắc vàng, bộ quân phục quá cỡ. Đáng nhẽ cậu đã có thể sống hạnh phúc ở một cứ địa tại TQ nhưng nhờ ơn huệ của cha mẹ mà giờ cậu phải lăn lộn một mình tại phía Đông nước Nhật. Bố người TQ gốc Canada, mẹ ngời Nhật. Sau khi sinh cậu được năm năm thì mẹ cậu ngoại tình với một đại gia Nhật. Bà li dị rồi theo người đàn ông đó về nước. Cha cậu lụy tình đến nỗi điên cuồng. Vé máy bay quá đắt đối với ông nên ông đã dẫn cả Dạ Uyên ra khỏi cứ địa đi thẳng tới Nhật mong muốn níu kéo được mẹ cậu. Cậu cùng cha mình chiến đấu với dã thú, di chuyển qua các đống đổ nát. Mất bốn năm để đến được Nhật Bản, nhưng đáng tiếc cuộc hành trình của họ lại phải chấm dứt.
Mgày hôm đó vẫn hằn sâu trong kí ức Dạ Uyên. Cha cậu toàn thân đẫm máu nằm thoi thóp trong đống xác thú cháy đen. Vung kiếm kết liễu con cuối cùng cậu lập tức lao tới chỗ ông. Thấy Dạ Uyên ông như thu hết hơi tàn nắm chặt tay cậu.
-Tiểu Uyên! Ta không gắng được nữa rồi.
-Cha! Người đừng nói vậy! Chỉ cần tìm được trợ giúp là sẽ ổn thôi.
Dạ Uyên tính nâng ông dậy thì bị cản lại.
-Cơ thể ta, ta rõ nhất..khục..Xem ra cha không thể đưa con đi tìm mẹ rồi.
-Nhất định phải tìm được mẹ con và khuyên bà ấy quay lại.
Vừa nói ông vừa nhét mảnh giấy ghi vị trí cứ địa bà sống vào tay cậu.
-Cha! Tới tận bây giờ mà người vẫn chưa từ bỏ người đàn bà đó sao. Con không làm, tất cả đến đây là quá đủ rồi. Ch...
-Dạ Uyên! Con muốn ta chết không nhắm mắt sao. Con.... Khụ khụ khụ.
Vừa nói ông vừa nôn ra máu. Tim Dạ Uyên thắt lại khi thấy ông như vậy. Nắm chặt tay ông, cậu khó khăn nói.
-Con sẽ làm! Con sẽ tìm được mẹ.
- Mọi chuyện nhờ con.
Nở nụ cười rồi ông ra đi trong thanh thản. Quỳ gục tại đó mắt Dạ Uyên đỏ ngầu lên. Bi thương, dận dữ, thống hận... Những cảm xúc trái chiều đang lấp đầy tâm chí cậu.
-Vì bà mà tôi không được hưởng trọn tình thương gia đình.
-Vì bà mà tôi mất đi cuộc sống tươi sáng.
-Vì bà mà tôi đã mất đi người thân duy nhất.
-Tôi hận bà. Cả đời này người tôi hận nhất là bà!
Dạ Uyên thống hận gằn từng chữ một. Giờ phút này dù có thiên đao vạn quả, lăng trì xử tử người đàn bà đó cũng không đủ với hắn.
Gạt nước mắt Dạ Uyên ôm thi thể cha mình đi hoả táng. Dạ Uyên không muốn cha mình chết rồi còn làm thức ăn cho lũ biến dị thú.
Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực mà lòng hắn lại thấy buốt giá. Hắn lấy tấm hình gia đình mà ông quý trọng nhất ra xé phần hình của người đàn bà đó ra. Vò nát rồi ném chung nó cùng mảnh giấy cha giao vào ngọn lửa.
Sau khi chôn cất tro cốt cha mình Dạ Uyên sống, chiến đấu vô mục đích cho tới hiện tại.
À không hẳn là vô mục đích bởi hắn vừa trả thù hai kẻ đã lừa mình.
Sau khi thu các linh kiện lại Dạ Uyên nhấc chiếc balo nhìn qua phải hơn chục cân đeo lên người. Hắn là trường hợp hiếm được thừa hưởng Gen từ cha mẹ nên dù còn nhỏ sức lực của hắn đã vô cùng lớn.
Rời khỏi toà nhà đổ nát Dạ Uyên nhìn quanh tính rời đi thì rada tầm nhiệt bên hông rung lên. Không chút chần chờ hắn lao mình về phía trước. Bật dậy ngay sau đó hắn thấy ngay tại vị trí vừa đứng xuất hiện một con sói lớn ngang chó ngao Tây Tạng đang nhìn mình chằm chằm.
Hơi chếch quai để balo từ từ tuột xuống nhưng mắt Dạ Uyên vẫn tập trung vào con sói. Ngay khi balo chạm đất hắn lập tức chạy về bên phải đồng thời rút khẩu súng ngắn bên hông bắn về phía con sói. Phát bắn rất chuẩn nhưng đáng tiếc không chúng vì tốc độ của con sói quá nhanh. Nó liên tục né đạn, chuyển hướng tiếp cận. Sau vài lần như vậy nó liền mượn một bức tường cũ làm bia rồi nhảy bổ vào hắn.
Không hề nao núng Dạ Uyên lập tức giật lùi lại, lòng súng nhắm thẳng con sói. Như không hề bị vết thương ảnh hưởng ngay khi tiếp đất con sói lại vồ tới.
Tuy Dạ Uyên nhanh chóng nhảy lùi lại nhưng cây súng ngắn lại bị đánh bay. Bất đắc dĩ hắn phải lợi dụng các bức tường đổ nát né tránh ánh mắt con sói. Liên tục di chuyển khiến nó không thể xác định được vị trí của mình.
Mất dấu Dạ Uyên con sói gầm lên giận dữ hếch mũi lên đánh hơi.
Núp ra sau một bức tường Dạ Uyên rút thanh đoản kiếm bên hông, điều chỉnh hô hấp chờ đợi.
Con sói tiếp cận ngày càng gần. Khi cánh chỉ còn vài mét mét thì Dạ Uyên ném viên đá cầm sẵn trong tay ra phía cách đó không xa.
Nghe tiếng động nó quả nhiên quay về hướng viên đá, chớp thời cơ Dạ Uyên sử dụng tốc độ nhanh nhất lao tới đâm thanh đoản kiếm vào cổ con sói. Nó không kip phản ứng trước sự bộc phát tốc độ của hắn.
Khi mũi kiếm chỉ còn cách con sói có một inch thì thời không như chậm lại một nhịp rồi trở lại bình thường. Lúc này Dạ Uyên đã biến mất không thấy đâu để lại con sói ngơ ngác quan sát xung quanh.
Lúc này tại một nơi khác không gian hơi nhộn nhạo Dạ Uyên xuất hiện từ đó. Đà lao vẫn còn khiến hắn ngã chúi về phía trước
Lăn hai vòng rồi để triệt tiêu quán tính Dạ Uyên lập tức bật dậy cẩn thận quan sát tình hình. Xung quanh là một không gian u tối trống không. Duy chỉ có một quầng sáng lơ lửng cách cậu vài mét.
Quầng sáng bỗng phát ra tiếng
-Chào bé!
Giật mình Dạ Uyên muốn lui lại nhưng cậu phát hiện cơ thể mình như bị đóng đá không thể động đậy.
-Đừng cố làm gì, để đỡ phiền thì ta đã đóng băng không gian quanh ngươi lại rồi.
-Thời gian của chúng ta không có nhiều nên hãy nhớ kĩ hai điều sau.
-Thứ nhất là không được tin vào những kẻ triệu hồi ngươi.
Thứ hai, đây là quà của ta, hàng hiếm đấy, đừng làm mất nha, mà thực chất không mất đc đâu.
Một chiếc nhẫn đen và một viên ngọc trắng xuất hiện rồi bay về phía Dạ Uyên.
-Chiếc nhẫn sẽ cho ngươi một thân phận mới và một con người mới, ngoài ra có vài hiệu ứng nữa nhưng ngươi phải tự tìm hiểu, còn viên ngọc thì lúc thích hợp nó sẽ xuất hiện.

- À thứ ba nữa. Hãy dữ gìn cẩn thận thanh đoản kiếm của mình.
-Rồi! Đi nhé.
Cứ thế mắt Dạ Uyên tối lại rồi biến mất lần nữa.
-Tiếp điểm không gian thời gian lại bắt đầu sai lệch rồi!
-Việc này không bình thường chút nào.
-Đáng tiếc năng lượng của ta còn lại quá ít không thể kiểm tra được. Tất cả đành chông cậy vào thằng nhóc đó vậy.
XXXXXXXXXXXXXXXXXX
Khi thị lực trở lại thì Dạ Uyên thấy mình đã ở trong một căn phòng kỳ lạ, nó màu trắng và khắc đầy nhưng thứ nhìn như ngôn ngữ của nước nào đó. Cậu đứng giữa năm cột đá, xung quanh là hơn ba mươi người nhìn chằm chằm cậu với sắc mặt khá khó coi.
Khẩu súng đã mất khi đánh với con sói, cảnh giác cậu nâng đoản kiếm lên thủ thế, và bắt đầu tỏa ra sát khí. Thấy vậy người đàn ông tóc bạch kim kẽ cười nói:
-Thú vị!!!
Hơi nhíu mày, Dạ Uyên tính lên tiếng hỏi những người xung quanh thì cơn sốc do phải di chuyển qua các chiều không gian ập tới làm cậu choáng váng. Mọi thứ đều trở lên méo mó rồi mắt cậu tối sầm lại, ngất lịm đi.