Chương 28: Một lần nữa?

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 28: Một lần nữa?

Nguyễn Thế Bình đang đứng gần nơi xảy ra chiến đấu, cách chừng trăm mét. Hắn vừa nhìn thấy cơ giáp xuất hiện, đã lập tức nằm ngã xuống đất.

Khi hai cơ giáp kia giao chiến, họ hiển nhiên sẽ không đi chú ý một điểm nhỏ xíu như hắn.

Nhưng lực chú ý của Nguyễn Thế Bình vẫn không có rời đi hai cơ giáp này, giờ phút này nhìn thấy chiến sự đã dừng lại, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nguyễn Thế Bình đang muốn đứng lên, đột nhiên phát giác một chuyện lạ.

Từ trong thân thể vỡ nát của cơ giáp con hổ toát ra một chút ánh sáng màu trắng.

Tia ánh sáng màu trắng này tràn ngập một loại khí tức quỷ dị, mông mông lung lung, cơ hồ không thể thấy rõ.

Nguyễn Thế Bình cũng không hiểu được vì sao cách xa trăm mét, nhưng hắn lại có thể nhìn thấy được một chút hào quang màu trắng thật nhỏ đó.

Theo lý mà nói, cho dù là đứng ngay bên người cơ giáp con hổ cũng chưa chắc có thể chú ý tới một chút ánh sáng bé nhỏ không đáng kể mới đúng. Nhưng trên thực tế, ở trong mắt hắn, một chút hào quang kia lại dị thường sáng ngời, giống như là trong đêm tối lại sáng lên một ngọn hải đăng làm người chú ý.

Không hiểu ra sao, đột nhiên trong tim hắn dâng lên một tia hiểu ra, điểm ấy ánh sáng cũng không phải hắn nhìn thấy, mà là hắn cảm ứng được.

Đối với hắn mà nói, điểm ánh sáng này thật dị thường, do đó hắn cảm ứng được sự bất đồng kia.

- For the Confederate!

Một tổ từ ngữ cổ quái từ trong miệng của hắn chậm rãi phát ra, thanh âm cũng không lớn, hoặc là có thể nói không có thanh âm gì. Bởi vì hết thảy chỉ là hắn yên lặng ngâm tụng.

Hắn cũng không rõ ràng vì sao chính mình lại làm ra động tác cổ quái như vậy, thậm chí hắn còn không rõ ràng trong miệng mình đang ngâm tụng nội dung gì.

Hắn chỉ biết đó dường như là do xuất phát từ một loại bản năng, một loại chữ khắc vào sâu trong linh hồn, chỉ theo bản năng mà hành động.

Từ trong miệng ngâm tụng, tia ánh sáng mang kia ở trên không trung dừng lại giây lát, liền bay xuyên trăm mét, tới trước mặt của hắn.

Sau đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú không biết nên làm sao của hắn, nó không chút tiếng động đi vào bên trong não hắn.

Não…

Không đợi hắn kịp nghĩ ngợi gì, hắn chỉ cảm thấy trong đầu một trận đau đớn, nhất thời mất đi tất cả ý thức, chân chính hôn mê.

-----

Không biết qua bao nhiêu thời gian, có lẽ trăm ngàn năm, có lẽ trong phút chốc.

Reng… Reng…eng…

Nguyễn Thế Bình đột nhiên cả kinh.

"Chuông tan học?" - Hắn đưa tay vò vò mặt. Cảm thấy độ ấm trên lòng bàn tay, hắn giật mình.

Nguyễn Thế Bình đầy mờ mịt nhìn về phía bốn phía.

"Không sai! Đây là phòng học đại học." – Hắn tự hỏi.

Giống như vừa mới tan học, từng nhóm tốp ba, tốp bốn bạn cùng lớp đang đi ra bên ngoài.

Nhận ra hình ảnh trùng khớp, Nguyễn Thế Bình ngồi ngu ngơ tại chỗ.

"Chẳng lẽ mình lại thi đại học lần nữa?"

"Không thể nào! Mình vừa thi xong, đang đi về nhà…"

"Đúng, thi thực tế ảo thì hầu như không còn nhớ bản thân là ai, hoàn toàn nhập vai vào nhân vật mới phải!"

"Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ…" – Nhớ đến tia sáng quỷ dị kia, lòng Nguyễn Thế Bình đột nhiên trầm xuống.

Nguyễn Thế Bình lay lay đầu, muốn sửa sang lại những suy nghĩ đang rối loạn.

Hắn đang yên đang lành, không hiểu thế nào lại…

"Trước đi một bước lại tính một bước vậy." – Nguyễn Thế Bình biết hắn sắp phải đối mặt gì chuyện gì, cho nên hắn nhanh chóng quyết định.

Đúng lúc này, bốn phía xuất hiện ồn ào, những học sinh còn lại trong phòng học tò mò nhìn về phía cửa sổ.

Nắng chiều hoàng hôn bỗng nhiêu trở nên mãnh liệt, cũng như biến thành một loại màu tím quỷ dị. Một màu tím xinh đẹp, yêu diễm, cướp đoạt tâm hồn.

Đúng như trong cuộc thi, tận thế đột ngột bùng nổ, không cho Nguyễn Thế Bình một chút thời gian chuẩn bị.

Ánh sáng màu tím đến nhanh lại đi nhanh, chỉ qua mười giây ngắn ngủi đã biến mất, để lại từng lời bàn tán của đám học sinh.

- Ánh sáng vừa rồi thật xinh đẹp. Các bạn cũng thấy cả chứ?

Một người nữ sinh có dáng cao hưng phấn mở miệng.

- Ừ, ừ, quả thực như kỳ tích.

- Theo mình, nói không chừng đây là do người ngoài hành tinh tập kích. Vừa rồi mình cũng nhìn bầu trời một lát, nhưng mà vì ánh sáng quá chói mắt, không nhìn thấy cái gì hết trơn.

- Đúng vậy, vừa rồi mình còn định chụp ảnh đăng faxebok, đáng tiếc thời gian quá ngắn, không có chụp được.

- Ừm? Làm sao cảm thấy nóng nực quá nhỉ?

Mấy người nữ sinh tụm lại một chỗ, mồm năm miệng mười bàn tán với khí thế ngất trời. Họ không nhận ra lúc nãy mình đã bị ánh sáng tím chiếu trúng.

Bởi vì đã tan học, học sinh trong phòng cũng không còn nhiều, chỉ còn khoảng tám người. Ngoài đám nữ sinh bên cửa sổ, có hai người nam sinh khác đứng ở cuối phòng. Nguyễn Thế Bình không cần nhìn tới cũng biết hai người nam sinh cũng bị ánh sáng tím chiếu trúng.

Nguyễn Thế Bình âm thầm thở dài: "Tám người này đã không cứu được."

Nguyễn Thế Bình ngồi ở xa cửa sổ, ở gần cửa ra vào. Dựa theo thế giới do trí tuệ nhân tạo tạo ra trong bài thi đại học, trong lớp học hắn gần như vô hình, không có cảm giác tồn tại trong lòng mọi người. Bản thân hắn cũng quái gỡ, không thích tham gia náo nhiệt, cũng không tham gia hoạt động đoàn thể. Thế nên chẳng ai ngó ngàng gì đến hắn.

- A! Người mình sao lại ngứa thế này? Ngứa quá, ngứa quá đi!

- A! Mình cũng thế! Ngứa quá!

- Ngứa quá!

- Ngứa chết rồi!

Đám học sinh cơ hồ đồng thời hô lên.

Thứ năng lượng trong ánh sáng tím cực kỳ bá đạo, thể chất của nhân loại bình thường không có cách nào thừa nhận.

Bấy giờ, dưới những cái gãi, làn da của tám người học sinh bắt đầu xuất huyết, từng bọc mủ chậm rãi phồng lên.

Đã có người không chịu nổi đau đớn, bắt đầu khóc.

- Mình bị sao vậy, nóng quá, đau quá. A! Phòng y tế, chúng ta đi tới phòng y tế.

Lại là người nữ sinh có dáng cao kia.

Ở bên cạnh nàng, một nữ sinh đáng yêu há miệng muốn nói gì, nhưng chỉ phát ra một tiếng gào rống trầm thấp. Trên người nàng, bọc mủ như có sinh mệnh, chậm chạp di chuyển về trán nàng.

Những người khác cũng giống như vậy, trong miệng phát ra tiếng gào rống thống khổ, hai mắt sung huyết, từng tia máu to che kín hai mắt. Chớp mắt sau, đồng tử của họ bị những tia máu bao trùm, chuyển thành một đôi mắt đỏ như máu.

Đồng thời, cái bọc mủ mạnh mẽ di chuyển lên trán, chui vào. Đầu họ đột nhiên sáng lên như đèn pha, trong não lấp lánh một viên kết tinh nho nhỏ, màu trắng.

Nguyễn Thế Bình nhìn bốn phía xung quanh. Toàn bộ phòng học hầu như trống rỗng, ánh hoàng hôn chiếu vào, hẳn còn chút ấm áp, nhưng hiện tại lại làm cả người Nguyễn Thế Bình rét run.

Trong lớp còn có 2 người ngồi ở giữa phòng, không có bị ánh sáng tím chiếu trúng. Hiện tại bọn họ đều giật mình ngồi nhìn những bạn học biến dị.

Thời điểm này, thân thể nhân loại bình thường không thể nào chịu được ánh sáng tím chiếu trực tiếp vào. Thế nên những người bị chiếu trực tiếp đều bị hỏng não, trở thành zombies điên cuồng, khát máu.

Giờ phút này, làn da toàn thân những người biến dị đều nứt ra, từng lỗ máu xuất hiện, máu chảy ra không còn là màu đỏ tươi, mà là một màu đen. Bọn họ trở thành zombies bình thường nhất, phòng ngự không cao, hành động tương đối chậm, chỉ số trí tuệ bằng không, chỉ có bản năng ăn thịt. Bọn họ cực kỳ điên cuồng với thịt, dù thị lực đã mất, họ vẫn dựa vào tai và mũi để tìm kiếm thức ăn.

Tham gia cuộc thi đại học vừa rồi, ở thời điểm này Nguyễn Thế Bình bị dọa sợ, chạy ra khỏi phòng. Sau đó cùng những người khác trải qua vô số trắc trở, cửu tử nhất sinh thoát khỏi khu phòng học. Đến cuối cùng, gặp phải Nguyễn Văn Hạo, hắn bị đuổi ra khỏi trường.

Bên kia các zombies đều đã biến dị xong, chúng hơi vặn vẹo thân thể… Chúng như đang còn mê mang.

Nhưng rất nhanh sau đó, chúng nó liền phát hiện mục tiêu: những học sinh còn lại trong phòng.

Những thân thể yếu ớt chứa đầy máu tươi đẹp đẽ dụ hoặc chúng nó.

- Ặc ngao!

Chúng nó vừa phát ra một tiếng kêu khó nghe, vừa xông về phía bọn họ.

Nhìn hai người học sinh bị dọa ngu ngơ, Nguyễn Thế Bình lớn tiếng hô:

- Đều chạy nhanh sang đây, đừng đứng đó chờ chết!

Thuận tay nắm lên chiếc ghế, Nguyễn Thế Bình liền vọt về phía hai người kia, chính diện đối mặt hai con zombies nam sinh.

Hai con zombies dường như đồng thời đến trước mặt Nguyễn Thế Bình, mỗi con đều duỗi ra cánh tay máu đen đầy rẫy, định đập Nguyễn Thế Bình ngã gục.

- Hừ.

Nguyễn Thế Bình hừ lạnh một tiếng, ghế sắt trong tay đập ra, chân ghế nhanh như chớp xuyên thủng hốc mắt một con zombies, xuyên thẳng qua gáy nó. Con zombies này chết không thể chết lại, mềm oặt ngã xuống.

Cùng lúc, chân phải Nguyễn Thế Bình nâng lên, hung hăng đá mạnh vào trong bụng con zombies thứ hai.


Ngay lúc đó, hắn nghiêng nhẹ người về trước, hai tay chộp vào cổ nó, dùng sức vặn gãy.

Răng rắc.

Mấy con zombies nữ sinh cũng lảo đảo đi tới. Chúng không biết tránh né là gì, va chạm lung tung với bàn ghế. Thế là có một con zombies nữ sinh bị bàn đè lên, đang ra sức bò, trong miệng gào rống, cực kỳ giống chó điên.

- A!

Nguyễn Thế Bình hét nhỏ một tiếng, dùng sức quăng con zombies bị vặn gãy cổ về phía bầy zombies.

Mấy con zombies nữ sinh bị đẩy ngã trái phải, đứng thẳng không được.

Nguyễn Thế Bình lập tức cầm lên một cái ghế khác, dùng sức bú sữa mẹ xông lên, đập ầm ầm vào đầu bọn chúng.

Không để ý hai người còn sống còn lại, hắn dùng chân ghế, moi ra từng viên tinh thể.

Khi tay hắn vừa chạm vào chúng, những âm thanh điện tử lạnh băng lại vang lên.

"Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 1."

"Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 2."

"Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 3."

"Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 4."

"Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 5."