Chương 26: Quần hùng tụ hội (2)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 26: Quần hùng tụ hội (2)

Nguyễn Thế Bình rất cẩn thận. Hắn cẩn thận tới mức như kẻ nhát gan, sợ chết. Thậm chí, sự cẩn thận của hắn khiến người phát điên. Nhiều lúc ngươi thấy hắn quyết đoán, làm ra hành động nhanh như chớp, nhưng mà thật sự chúng đều được Nguyễn Thế Bình đưa ra sau khi hắn suy nghĩ cẩn thận.

Các công nhân nhân bản đều mang quân hàm Binh Nhì. Dù đó chỉ là quân hàm thấp nhất, nhưng ở thời đại chiến tranh bùng nổ mỗi ngày, năm ngày một trận lớn, một tháng một trận liên hành tinh, việc huấn luyện quân lính của Liên bang Terran đã tiệm cận hoàn hảo. Do đó, binh lính Terran đều là những con người kinh nghiệm sa trường đầy mình.

35 chuẩn tắc của quân nhân càng làm cho quân nhân Liên bang như cá gặp nước. Đối mặt với đội quân Trùng tộc đông như châu chấu, họ không hề thảm bại vì bất cẩn. Đối mặt với một đội quân thoắt ẩn thoắt hiện, chiến thuật biến hóa khôn lường như Thần tộc, họ chưa bao giờ thảm bại vì đánh mất cảnh giác.

Song, Nguyễn Thế Bình và các công nhân Binh Nhì đều là con người. Mà đã là con người thì đều có giới hạn. Đối mặt với những thứ không biết, không có chút kiến thức về nó, cho dù có cẩn thận và cảnh giác cỡ nào, đám người họ chỉ có thể ăn quả đắng.

Ngày Nguyễn CN1 và CN5 dẫn đám người Trịnh Bơ về căn cứ, tất cả hành động của họ không thoát khỏi ánh mắt của Phùng Cao Cả.

Ngày thứ hai khi CNB 2 và CN2 đi tháo dỡ ô-tô như thường lệ, tất cả hành động của họ đều bị tên Binh Vương háo sắc quan sát tường tận.

5h sáng ngày thứ ba kể từ khi 6 người công nhân mới gia nhập, Nguyễn Thế Bình thức dậy như mọi ngày.

Khi hắn đi tới cánh cửa căn cứ, hắn đã thấy CNB 1 đứng chờ sẵn.

Đã quen với tình huống này, Nguyễn Thế Bình bình tĩnh bước ra căn cứ.

CNB 1 máy móc như mọi khi:

- Chỉ huy, sáng nay ngài định làm gì?

Nguyễn Thế Bình cười nói:

- Hôm nay chúng ta lại đi vào khu rừng phía đông. Hi vọng ngày hôm nay sẽ có thu hoạch.

Các đàn thú biến dị trong khu rừng phía đông gần như đã bị Nguyễn CN1 dụ giết, cho nên ba ngày vừa qua, Nguyễn Thế Bình không thu hoạch được gì. Hôm nay hắn muốn đi sâu hơn, thử một chút vận may.

Nguyễn Thế Bình tin vào khoa học hơn vận may. Nhưng thời gian không chờ đợi hắn, không cho phép hắn thử từng bước nhỏ một. Nếu như đủ nhân công, có đủ thuộc hạ, hắn không ngại tiến từng bước.

Tuy Nguyễn Thế Bình rất cẩn thận, nhưng đó không có nghĩa là hắn sẽ không đánh liều. Hắn biết việc gì hắn nên cẩn thận và việc nào hắn có thể liều.

Mỗi ngày trôi qua, thực lực lại không tăng thêm chút nào, Nguyễn Thế Bình càng thêm bất an. Nhất là ở ngày hôm qua, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi mãnh liệt.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Thế Bình không tin vào những việc phi khoa học, cho rằng bất cứ việc nào cũng đi theo một hệ thống: có bắt đầu, có diễn biến và có kết thúc. Thế nên để nhìn rõ một việc, hắn gom góp thông tin, cố gắng tìm ra cái hệ thống ẩn đằng sau.

Tận thế đến, nhiều thứ phi khoa học xảy ra. Dù hắn không tin, hắn cũng khôn ngoan tiếp nhận một phần. Trong đó, có hai lần nội tâm bay lên cảnh giác làm cho hắn thoát chết. Từ lúc ấy, hắn càng tin tưởng cảm giác của mình. Nguyễn Thế Bình hắn cũng có lúc cho rằng cái cảm giác được sự nguy hiểm này là khả năng đặc biệt của hắn. Hay nói theo cách khác, sau khi tận thế đến, hắn đang tiến hóa theo con đường cảm giác này.

Bản tính cẩn thận, dù được cứu hai lần nhờ cảm giác, Nguyễn Thế Bình vẫn mang theo sự đề phòng, không tin 100%.

Bước chân vừa ra khỏi cửa, bỗng nhiên sự bất an như lũ lụt dâng cao, ầm ầm đánh vào bờ đê là lồng ngực hắn. Nguyễn Thế Bình dừng bước, đôi mày nhíu chặt.

Chỉ chốc sau, Nguyễn Thế Bình quay người đi vào căn cứ.

Khi cửa khép lại, hắn nói:

- Số 1, thông báo cho tất cả mọi người tăng cảnh giác lên gấp đôi.

- Vâng, chỉ huy.

Số 1 đáp lại mệnh lệnh từ Nguyễn Thế Bình. Sau đó âm thanh điện tử hỏi lại với giọng chần chừ:

- Chỉ huy, ngài đây là?

Nguyễn Thế Bình biết đây không phải lúc thăm dò, hắn trả lời thật tình:

- Không biết. Không hiểu sao trong lòng ta càng lúc càng bất an mãnh liệt. Có thể đó chỉ là do ta lo sợ không đâu. Nhưng mà... cái thứ cảm giác khác lạ này đã từng cứu mạng ta hai lần.

Dừng lại một lát, Nguyễn Thế Bình thở dài:

- Vì thế, dù có là lo sợ không đâu, ta cũng không dám lơ là.

Hắn vừa nói xong, Số 1 hỏi lại ngay tức khắc:

- Chỉ huy, ngài có cảm giác được nguy cơ đến từ đâu không?

Nguyễn Thế Bình có chút khó hiểu, hắn hỏi:

- Vì sao ngươi lại để ý chuyện này đến thế? Chỉ bởi vì mệnh lệnh của chỉ huy là phải phục tùng? Chỉ cần là lời nói của chỉ huy, ngươi đều sẽ xem là quan trọng? Nếu là như vậy, ta nghĩ ngươi không cần thần hồn nát thần tính. Bởi vì chính ta cũng cảm thấy loại cảm giác này quá mơ hồ, khá vớ vẩn khi không có một căn cứ chắc chắn nào.

Số 1 giải thích:

- Chỉ huy, sự việc này là có căn cứ. Đã từng có trường hợp tương tự xảy ra.

Nguyễn Thế Bình giật mình:

- Trường hợp tương tự? Có phải ý ngươi là ngay cả Liên bang Terran cũng đã từng xuất hiện một người có cảm giác chính xác?

Số 1 bắt đầu chầm chậm kể ra:

- Như ngài đã biết, Liên bang có máy móc tiên tiến kiểm tra chỉ số của con người. Hiện tại vì căn cứ không hoàn chỉnh, Doanh trại chưa có, ngài chỉ có thể nhìn thấy 3 chỉ số cơ bản. Nhưng thực tế, khi Căn cứ nâng lên cấp 5, Doanh trại lên cấp 3, lúc này máy móc kiểm tra chỉ số đã hoàn hảo, mỗi chỉ số cơ bản sẽ được chia nhỏ ra thành nhiều chỉ số khác. Trong chỉ số Trí tuệ, có một chỉ số là Độ nhạy bén. Độ nhạy bén thể hiện một người có cảm giác với nguy cơ, có nhận ra sự thay đổi, có chớp lấy thời cơ, có nhạy cảm với những thứ mới mẻ hay không. Những binh sĩ có Độ nhạy bén cao thường đảm nhiệm vai trò tham mưu cho quân đội.

- Đám người họ có ảnh hưởng rất lớn đến chiến cuộc. Vì vậy, nói không ngoa, quân đội Liên bang rất coi trọng những con người này.

- Tất nhiên họ đều phải từ cấp Tá trở lên, mà cấp Tá thì đồng nghĩa với chỉ số rất cao, ít nhất gấp 6 lần của Binh Nhì.

Dừng lại một chút, Số 1 âm thanh trở nên nhỏ dần:

- Chỉ số Trí tuệ của ngài không cao. Theo quy luật thông thường, Độ nhạy bén của ngài cũng không cao bao nhiêu. Vậy nên, cảm giác của ngài rất không đáng tin cậy.

Thấy Nguyễn Thế Bình không thẹn quá hóa giận, âm thanh của Số 1 trở lại bình thường:

- Nhưng mà bởi vì thế giới hiện tại chúng ta đang đặt chân tràn đầy những điều không biết, trái với quy luật tự nhiên. Vì lẽ ấy, thuộc hạ mới cho rằng cảm giác của ngài là đáng quan tâm, đáng phải nghiêm túc đối đãi. Đây không phải vì thuộc hạ lấy lòng ngài, mà đây là sự thật.

Nguyễn Thế Bình đồng ý với đánh giá của Số 1, hắn gật gật đầu:

- Vậy ngươi cho rằng bây giờ chúng ta nên làm gì?

Số 1 trầm mặc một lát, rồi nói:

- Trước tiên ngài không nên rời khỏi căn cứ. Chúng ta cần tạm dừng công việc của công nhân lại, lập một tổ 5 đến 6 thành viên, để họ đi trinh sát toàn bộ xung quanh một lần.

- Chúng ta nhất định phải làm như thế ư?

- Chỉ huy, ngài có thể xem như lần này là một lần trinh sát toàn diện cho các chiến dịch sau này. Trước sau gì chúng ta đều phải làm, chúng ta kết hợp hai trong một, hôm nay nhân tiện kiểm tra xem cảm giác của ngài có chính xác không.

Nguyễn Thế Bình suy tư đánh giá khoảng một phút. Cuối cùng hắn cũng đồng ý:

- Được, cứ làm như vậy.

-----

6h.

Đại học Thế Thành.

Mất đi một phụ tá đắc lực, Đoàn Kim Tuấn không chút nao núng, sầu lo. Hắn đơn giản chỉ cất nhắc một người có năng lực khác lên thay vị trí còn trống của Phùng Công Cả, đồng thời ra sức chuẩn bị đầy đủ cho ngày hôm nay. Tuy trong nội tâm đã âm thầm đề phòng, nhưng sự tự tin thấm vào xương hắn qua bao lần chiến thắng, cộng với thực lực có một không hai, Đoàn Kim Tuấn chính là không e dè bất kỳ đối thủ nào phía trước. Đó là chưa nói đến việc đích thân hắn cũng đã tìm hiểu về địch nhân.

Đoàn Kim Tuấn nhìn hơn ba trăm tinh nhuệ bên dưới, lớn tiếng nói:

- Tận thế đến, không ai cứu chúng ta, ngay cả quốc gia hùng mạnh cũng bỏ rơi chúng ta. Đoàn Kim Tuấn ta cùng mọi người đồng lòng kề vai sát cánh mới có yên bình ngày hôm nay. Vậy nhưng có kẻ đã phá huỷ sự yên bình đó, muốn ăn tươi nuốt sống chúng ta. Hai hôm trước Phùng Công Cả cùng đội của hắn bị giết, ngày nào đó sẽ tới lượt chúng ta. Như vậy, chúng ta cần phải làm gì?

- Giết chết bọn họ!

- Giết chết bọn họ!

- Giết chết bọn họ!

Từ những tiếng gầm vang lẻ tẻ, toàn bộ hơn 300 người đồng thanh hét lên.

Đoàn Kim Tuấn vung tay về phía trước, dẫn đầu bước đi, hô to:

- Xuất phát!

-----

Ở cổng căn cứ quân sự, đại ca đám Binh Vương không diễn thuyết gì. Nhìn đám đàn em phía dưới, gã nói:

- Đi thôi.

Rồi gã bước nhanh về phía trước.

-----

Khi đám quân nhân trong căn cứ mang theo súng ống, trùng trùng điệp điệp rời đi căn cứ quân sự sau mười lăm phút, trong sâu bên trong căn rừng phía đối diện, Chuột Vương ngẩng đầu nhìn bầy chuột, gào thét:

- Rống!!

Lập tức đàn chuột không biết bao nhiêu con lao ra khỏi hang, theo phía sau đám Binh Vương.

-----

Nắng sớm chiếu lên cành lá, xua tan cái lạnh giá ban đêm. Vài tia sáng yếu ớt chiếu vào mặt Lê Huy, làm hắn có chút khó chịu. Hắn nhẹ nhàng vặn vặn mình, tránh bị ánh sáng chiếu trực tiếp vào mắt, lặng yên che giấu thân mình sau cành lá dày đặc, cẩn trọng nhìn về toà nhà bên thung lũng dưới ngọn núi.

Hắn chờ đợi thời cơ này cũng lâu rồi.