Chương 25: Quần hùng tụ hội (1)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 25: Quần hùng tụ hội (1)

Trong một căn hầm tối âm u, ẩm ướt, một con chuột biến dị có thân hình to gấp ba lần những con chuột biến dị bình thường đang thảnh thơi nằm ngửa, phơi bụng lên trên. Nó có một đôi mắt đen nhánh to như bóng đèn, bốn bộ móng vuốt sắc nhọn gắn liền vào bốn chân, một bộ lông nâu xám bóng loáng đặc thù.

Trước kia cuộc sống của nó rất tệ. Không chỉ mệt nhọc đi tìm thức ăn, nó còn phải cẩn thận bị các loài ăn thịt săn bắt.

Từ lúc sinh ra, Chuột Vương không giống những con chuột khác, đầu óc nó không chỉ có bản năng, đầu óc nó còn có một đoàn mơ mơ hồ hồ, cái thứ khiến nó có nhiều hành động khác với những con chuột khác.

Sinh ra ở dưới căn cứ quân sự của nhân loại, nơi chẳng khác gì địa ngục của loài chuột, những con cùng lứa của nó không bị thuốc chết thì cũng dính bẫy. Âu cũng là do bọn nó quá tham lam, không cưỡng nổi sự mê hoặc của thức ăn ngon. Chuột Vương lại là một khía cạnh trái ngược, vừa bước chân tự kiếm ăn được 2 ngày, không hiểu sao nó rời khỏi căn cứ quân sự, khổ cực băng qua đại lộ đông đúc, tiến về rừng cây phía đối diện.

Ở rừng cây này, cuộc sống của nó không vui sướng gì hơn. Rễ cây là món ăn chính của nó, thỉnh thoảng là những bữa tiệc trái cây và hạt thông. Khốn khổ hơn, tuy cảm thấy nguy hiểm có phần giảm bớt, nó không còn cảm thấy áp lực như khi còn ở trong căn cứ quân sự, nhưng nó trải qua vật lộn chân chính.

Một lần nọ, nó bị một con rắn dí theo, bị dồn vào đường cùng. Đối mặt với loài thiên địch của mình, nhìn lưỡi con rắn đong đưa, nó run rẩy, đuôi chuột cứng ngắt, con mắt trợn tròn, râu như muốn rụng xuống. Con rắn táp tới, nó phát hiện mình nhẹ nhàng tránh thoát. Và thế là nó bỏ chạy mất dạng, chạy thẳng một mạch về hang ổ.

Đêm ấy nó nằm co ro trong hang, hàm răng nhọn gặm thứ rễ cây đắng chát, cảm thấy mê man.

Ba tháng sau, mùa giao phối đến. Như những con đực khác, nó trở nên cực kỳ thèm khát được giao phối, thân hình đôi lúc giật giật. Tuy nhiên, không hiểu sao nó không có dễ nổi điên như những con khác, mà nó bình tĩnh lạ thường.

Nó cũng đi tìm chuột cái. Ba mươi phút sau, nó phát hiện cái hang có mùi vị hấp dẫn khiến cơ thể nó càng hưng phấn. Nó không nhào tới, mà nghe theo cảm giác mơ hồ trong nội tâm, đứng chờ đợi. Nó quan sát toàn bộ quá trình một con chuột đực nhào lên mình chuột cái nhấp như điên dại. Khi con chuột đực kia mệt lả rời đi, nó lặng lẽ theo sau. Một ngày sau, thấy con chuột đực kia không ra khỏi hang, nó đi vào theo cảm tính. Trong hang, nó phát hiện con chuột đực nọ đã bất động, ngoẹo đầu một bên. Nó dùng móng vuốt đập vào mình, dùng miệng cắn xé thân hình con chuột này. Một lúc sau, nó nhận ra con chuột nọ này đã chết. Nhìn tình cảnh đó, nó lại khó hiểu, trong đầu rối loạn.

Đêm thứ hai nó lại mê man. Nhưng mà lần này nó trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Thế nhưng, nó vẫn chỉ là một con chuột. Như cái lần thứ nhất kia, sau một đêm mê man, nó chẳng còn quan tâm gì đến vấn đề này nữa, nó lại trở về cuộc sống thường ngày.

Những tưởng cuộc đời nó sẽ trôi qua một cách buồn tẻ, pha chút hương vị mê man, thì mọi thứ bỗng thay đổi.

Một buổi sáng tỉnh lại, nó cảm thấy đầu mình thông thoáng hơn nhiều, cái đoàn mơ hồ trong đầu kia cũng đã trở nên rõ ràng.

Chuột Vương nó mất một ngày suy nghĩ xem sau này nó nên làm gì.

Và rồi nó nhận ra nó cần làm gì đó!

Một ngày sau, nó bắt đầu chinh phục tất cả bầy chuột xung quanh, hợp nhất bọn chúng thành bề tôi dưới trường.

Thêm một ngày trôi qua, lấy ưu thế số lượng khổng lồ, nó phát động cuộc chiến xung quanh nơi ẩn náu của mình. Đó là một cuộc chiến trên toàn bộ mặt trận, ngoại trừ cái căn cứ quân sự nơi nó sinh ra.

Khi còn nhỏ yếu và chưa suy nghĩ mạch lạc, nó sợ hãi đám người ở trong căn cứ. Khi suy nghĩ thông suốt hơn, cảm giác nhạy bén hơn, nó càng sợ đám người đó. Bởi thế, nó chưa dám có ý định gì với nơi ấy.

Chuột Vương không hiểu được đạo lý gì, nó chỉ biết tạm tránh kẻ mạnh. Nó biết đợi đến lúc nó mạnh hơn, nó sẽ không còn sợ hãi và e ngại nữa.

Suy tính của nó là như vậy, nhưng cuộc đời này lại lần nữa làm thay đổi số phận nó.

Đang nằm nghỉ thoải mái trong cái hang to, nó nghe thấy tiếng động lạ.

Các bề tôi của nó kêu réo rắt, rồi trở nên thảm thiết, sau đó im bặt đi. Nó ngẩng đầu, đôi mắt to tròn hiện lên vẻ nghi hoặc. Nội tâm có chút bất an, nó quay người đứng dậy, cẩn thận bước ra khỏi chỗ nằm.

Đi chưa được ba bước, nó thấy một thân ảnh hai chân dưới lớp áo bào đen. Chuột Vương nhận ra đây là giống loài mà nó sợ hãi.

- Gừ...

Theo bản năng của một loài thú đầu đàn, nó gầm nhẹ, thị uy với giống hai chân trước mặt. Nó không phải nhỏ yếu như lúc xưa, không phải dễ bắt nạt, đùa bỡn như lúc trước. Qua nhiều trận chiến lớn nhỏ, nó đã có uy nghiêm của bản thân, không cho phép bất cứ loài nào coi khinh.

- Không tồi, không tồi. Hắc hắc hắc, hi vọng tên Vương Bình kia sẽ thích món quà ta chuẩn bị cho hắn.

Loài hai chân kia vừa mở miệng nói ra thứ tiếng nó không hiểu, thì bỗng một đoàn ánh sáng trắng từ trong thân ảnh ấy bay về phía Chuột Vương.

Cảm thấy được luồng ánh sáng kia mang theo sự uy hiếp mãnh liệt, Chuột Vương co cẳng chạy trốn. Nó có uy nghiêm, nhưng nó càng thông tuệ, không có ngốc, vì thế nó lựa chọn từ bỏ uy nghiêm, bảo toàn mạng sống.

Nhưng mà luồng ánh sáng kia nhanh hơn nó nhiều. Chỉ trong một giây, nó đã bị đoàn ánh sáng này bao phủ.

- Gào, gào...

Chuột Vương điên cuồng giãy giụa, gào thét.

-----

Nhìn 9 người phía trước bước vào tòa nhà sắt, Phùng Công Cả nhíu mày.

Trong đám 9 người này, chỉ có người đi đầu và người đi cuối làm y cả thấy áp lực. Y có thể cảm nhận được một thứ áp lực không tên toát ra trên người họ.

Nhận được lệnh của Đoàn Kim Tuấn, y chỉ mất một buổi để tổ chức xong Bộ Ngoại Các. Sau khi đã phân công rõ ràng, chính bản thân y dẫn theo một nhóm bốn người có năng lực mạnh nhất trong Bộ Ngoại Các ra ngoài.

Đi theo Đoàn Kim Tuấn 7 năm, có thể chưa hoàn toàn hiểu hết con người Đoàn Kim Tuấn, nhưng y cũng đã hiểu những cái gì cần hiểu.

Từ khi phát hiện đám người này, e sợ đánh rắn động cỏ, Phùng Công Cả để bốn người còn lại tạm thời tránh ở phía xa, còn y dùng năng lực đặc thù của mình lặng lẽ theo sau.

Tận thế tới không chỉ mang theo thảm khốc, nó còn mang lại cơ hội mới có mỗi người. Phùng Công Cả y đi theo một người có tài năng vượt bậc, một ngày sau khi tận thế đến, đại nhân của y đã nắm giữ được năng lực mới, dưới sự chỉ bảo của đại nhân, y cũng đạt được thứ lực lượng đặc thù cho riêng bản thân. Dù có chút ghen tị với năng lực trâu bò của nhiều người khác, của Trần Hùng, và của cả Đoàn Kim Tuấn, Phùng Công Cả vẫn biết mình nên làm gì.

Đắm chìm trong lo nghĩ sẽ chẳng giúp y mạnh lên, đắm chìm trong ghen tị sẽ chẳng giúp y đứng vững bước chân. Y biết y cần phải tìm hiểu thêm về năng lực của mình, y biết y cần phải học cách vận dụng năng lực trôi chảy nhất.

Mỗi đêm tới, khi bao người nghỉ ngơi, y vẫn tập luyện đều đặn. Mệt nhọc và đau đớn thể xác, y cắn răng chịu đựng. Từng cơn đau đầu cuốn tới, mồ hơi y rơi như mưa, y nghiến răng nghiến lợi vượt qua.

Mồ hôi không phụ lòng người, đến hôm nay, năng lực mới đã mang cho y ưu thế to lớn.

2 người mang cho y áp lực lớn rất cảnh giác, nhưng họ vẫn không nhận ra sự tồn tại của y, họ hoàn toàn không phát hiện y theo sau.

Một lần thực chiến hoàn hảo, một phát hiện tốt đẹp, Phùng Công Cả thở phào nhẹ nhõm.

Hòa mình vào mọi thứ xung quanh, Phùng Công Cả yên lặng rút lui.

Ba mươi phút sau, nhìn người thanh niên có khuôn mặt chữ điền trước mặt, không thấy bóng dáng ba người còn lại, Phùng Công Cả cau mày:

- Lê Huy, ba người còn lại đâu? Bọn họ cả gan trái lệnh?

Lê Huy nhìn y, cười mỉa:

- Bọn họ? Bọn họ chờ mày ở dưới địa ngục.

- Đây không phải lúc để đùa, bọn họ đâu?

Đã quen tính cách của Lê Huy, nhưng thấy hắn ta xưng hô không có thứ bậc, không coi y ra gì, Phùng Công Cả gầm thét.

Lê Huy thu lại nụ cười, rất nghiêm túc trả lời:

- Tao nói sự thật mà thôi.

Lê Huy vừa dứt lời, một vệt sáng đâm xuyên ngực trái Phùng Công Cả.

Đau nhức kéo tới, Phùng Công Cả nhìn nhìn lồng ngực, dùng hai tay bịt chặt miệng vết thương, một mặt không dám tin tưởng.

Một con người hay đùa, bị mọi người trong lớp chửi lớn thì câm họng gục đầu. Một con người luôn đỏ mặt khi đối mặt con gái, luôn e thẹn như xử nử, bị gái trêu chọc thì hay khóc thút thít.

Thế mà... giờ này lại đột nhiên trở nên ác độc, trở nên lạ lẫm.

Cảm thấy sinh mệnh bản thân đang trôi qua nhanh chóng, biết rõ mình không còn sống được mấy phút, Phùng Công Cả nhìn Lê Huy đầy hận thù:

- Đại nhân sẽ...

Y còn chưa nói xong, một đế giày thể thao in trên mặt y. Y bị Lê Huy đạp ngã xuống đất.

Lê Huy dùng ánh mắt hài hước nói với Phùng Công Cả:

- Mày nghĩ tao sẽ ngu như mày, khi xử lý cái đội này xong, sẽ trở về thông báo cho Đoàn Kim Tuấn sao?

Lê Huy cười gằn:

- Đoàn Kim Tuấn sẽ báo thù cho mày. Hắn sẽ dẫn người tới đây, phát hiện đám người kia. Với trí thông minh và sự tàn nhẫn của hắn, dù không biết cả cái đội này chết trong tay ai, đám người kia sẽ trở thành mục tiêu hắn rửa hận và lập uy.

- Hẳn mày cũng đã nhận ra đám người kia không đơn giản. Tao rất mong chờ Đoàn Kim Tuấn bước vào vũng bùn này.

- Còn giờ, mày có thể đi chết!