Chương 24: Thiên tài

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 24: Thiên tài

Trường Đại học Thế Thành được thành lập theo Nghị định số 322-TTg ngày 27 tháng 2 năm 11.598 với tên gọi ban đầu là Trường Kinh tế Thế Thành. Lúc đó, trường được đặt trong hệ thống Đại học Quốc gia Soyama, trực thuộc nước Cộng hòa Soyama.

Hơn 160 năm hình thành và phát triển, trải qua muôn sự thăng trầm của lịch sử, trường từng chứng kiến các cuộc tranh đua khốc liệt của các thiên tài cùng một thời đại.

Một trong số đó, vào năm nay, trường chứng kiến cuộc đua của hai thiên tài là Nguyễn Văn Nam và Đoàn Kim Tuấn.

Hai người họ không chỉ vững kiến thức, hiểu sâu chuyên môn, giỏi thực tế. Mà hai người họ còn giỏi cả thể dục thể thao. Nguyễn Văn Nam là tuyển thủ hạt giống của môn võ cổ truyền Soyama, Đoàn Kim Tuấn là đội trưởng của môn võ Azakada.

Khi chưa xảy ra tận thế, họ là nam thần của Đại học Thế Thành, là thần tượng mà các cô gái trên cả nước mơ mộng rụng trứng, thậm chí chỉ mong tình một đêm. Cuộc đời như đã chú định từ khi họ sinh ra, cho nên họ va chạm nảy lửa, không ai nhường ai, còn ghét nhau từ ánh mắt.

Khi tận thế tiến đến, bọn họ đứng ra tổ chức hai đoàn thể riêng. Kết quả không có gì khó đoán, hai đoàn thể này đánh nhau sống chết.

Cuối cùng, Đoàn Kim Tuấn nhỉnh hơn một bậc. Nguyễn Văn Nam chết, Đoàn Kim Tuấn độc chiếm Đại học Thế Thành.

Đại học Thế Thành nằm ở ngoại ô thành phố Thế Thành. Nơi đây vắng vẻ, ít người lui tới. Khuôn viên của trường rất lớn, kí túc xá rất to, có sức chứa gần 12 nghìn người. Cho dù rất nhiều người bị nhiễm thành zombies, cho dù nhiều người chết trong cuộc đọ sức của hai thiên tài, lúc này Đại học Thế Thành vẫn còn gần 2000 người.

Mặt khác, Đại học Thế Thành thường nhập lương thực vào đầu năm, thực phẩm vào đầu tháng. Do đó, tới bây giờ thức ăn nơi đây vẫn đầy đủ cung cấp cho 2000 người.

Có người, có thức ăn, Đại học Thế Thành chẳng khác nào một mảnh đất màu mỡ để phát triển. Đây có thể chính là một lý do khiến hai người Nguyễn Văn Nam và Đoàn Kim Tuấn mới quyết định dồn đối phương vào chỗ chết.

Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ. Một người có danh tiếng được mọi người công nhận thì không phải là hư danh, mà là kẻ có thực tài. Trải qua hai cuộc khủng hoảng đẫm máu tươi, sinh viên Đại học Thế Thành như chim sợ cành cong, nơm nớp lo sợ. Song ở dưới cái tài của Đoàn Kim Tuấn, đám bọn họ rất nhanh gắn thành một khối, cùng tiến cùng lui, lấy Đoàn Kim Tuấn làm đầu.

Giờ phút này, hơn 30 tên cao tầng trẻ tuổi hiện tại của Đại học Thế Thành tụ tập trong một căn phòng, thảo luận và đưa ra phương án phát triển tương lai.

Họ tranh luận rất gay gắt, nói đỏ mắt cũng không quá đáng. Họ cãi nhau om sòm, giơ tay múa chân, như thể sắp đánh nhau tới nơi, như thể muốn dùng nắm đấm để chứng minh suy nghĩ của mình mới là chính xác.

Rất hiển nhiên, để nắm quyền cao trong đoàn thể này, họ bắt buộc phải trổ hết tài năng để Đoàn Kim Tuấn thưởng thức.

Đoàn Kim Tuấn ngồi tại vị trí chủ đạo, nhẹ nhàng đưa tay cầm ly trà, hớp một ngụm, đặt ly trà về vị trí cũ, mỉm cười nghe những người khác cãi nhau.

Hắn mở cuộc họp để nghe đám người này tư vấn cho hắn sao? Hắn mở cuộc họp để nghe đám người này thảo luận sao? Không. Với trí tuệ của hắn, hắn thừa sức biết mình nên làm gì, phải làm gì. Hắn giống như bậc cha chú của mình, nắm chặt quyền lực trong tay, cho đám thuộc hạ dưới tay một chút hi vọng, để họ tận tâm phục vụ cho mình.

Nhìn những con khỉ mặt đỏ tới mang tai thể hiện bản thân, hắn yên lặng đánh giá họ.

Không phải vì họ là đám quân cờ và kiến hôi mà hắn khinh thường, đơn giản là mọi chuyện đều được hắn sắp đặt kĩ lưỡng, mọi chuyện – kể cả những chi tiết có vẻ ngoài ý muốn kia – đều đang đi đúng theo kế hoạch hắn đã vạch ra. Vì thế, hắn không có hào hứng, không bất ngờ, cũng không thất vọng. Vẻ mặt hắn bình thản như áng mây trôi lờ lững giữa bầu trời.

Đám thuộc hạ tranh cãi mỗi lúc một gay gắt, hắn cũng không tỏ rõ ý kiến.

Lâu lâu, đám thuộc hạ quay mặt nhìn về phía Đoàn Kim Tuấn. Khi thời gian trôi qua hơn một tiếng, đám người cãi nhau khát khô cả cổ, nhưng thấy Đoàn Kim Tuấn không lên tiếng, thấy Đoàn Kim Tuấn chưa muốn kết thúc cuộc tranh luận này, họ vẫn tiếp tục đóng vai khỉ của mình.

Từng nhìn thấy Đoàn Kim Tuấn chém Nguyễn Văn Nam thành hai nửa, từng chứng kiến Đoàn Kim Tuấn ra lệnh chém chết một tên cấp dưới làm hắn mất hứng, đám thuộc hạ Đoàn Kim Tuấn tự nhiên đã khôn ra. Họ luôn tự nhắc mình rằng người đàn ông nhìn bên ngoài sáng sủa, bình thản, tự tin kia không phải người lương thiện.

Trong lòng có chút bất đắc dĩ, thủ lĩnh hai phe – vốn là thân tín của Đoàn Kim Tuấn – liếc nhau trao đổi ánh mắt, tiếp tục an phận quạt gió, thêm lửa cho cuộc tranh luận càng thêm kịch liệt.

20 phút sau, Đoàn Kim Tuấn đánh một cái ngáp dài, gõ gõ bàn:

- Được rồi, dừng lại đi. Ý kiến mọi người ta đều đã tiếp nhận và suy nghĩ. Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, ta đã xây dựng ra được một kế hoạch.

Mặc dù đang gân cổ, to tiếng tranh cãi nảy lửa. Nhưng khi nghe được tiếng nói của Đoàn Kim Tuấn giữa âm thanh ồn ào, đám người bên dưới đều im như ve mùa đông. Họ trở về vị trí đứng của mình, đứng thẳng người chờ lãnh đạo của họ nói tiếp.

Thấy đám thuộc hạ rất thức thời, Đoàn Kim Tuấn gật nhẹ đầu.

Hắn nhìn về một trong hai tên thân tín của mình, mở miệng gọi:

- Trần Hùng.

- Có thuộc hạ.

Một người thư sinh đeo kiếng, thân thể khá gầy, nhìn qua có vẻ yếu đuối, ở đầu bên trái bước ra, cúi người, cung kính đáp.

Đoàn Kim Tuấn nhìn Trần Hùng, giọng trở nên nghiêm túc:

- Nhiệm vụ của ngươi là chọn một nửa người tổ chức Bộ Nội Các, ngươi là Bộ trưởng, chức vụ cấp dưới ngươi cứ phân công tùy ý, ai thích hợp cứ cho người đó đảm nhiệm chức vị, không cần báo cáo cho ta. Một phần ba số người Bộ Nội Các đảm nhiệm giữ gìn trật tự, bảo quản lương thực, nấu và phân phát thức ăn... Hai phần ba còn lại, ngươi lập thành các đội nhỏ, để họ săn giết zombies, thú biến dị trong trường và khu vực 1 km xung quanh trường. Trong vòng một ngày ta muốn thấy một Bộ Nội Các hoàn chỉnh có phân công rõ ràng, không tiếng phản đối. Trong vòng 3 ngày ta muốn trong trường không còn bóng dáng zombies và thú biến dị. Trong vòng 11 ngày, ta hi vọng khu vực 1 km quanh trường hoàn toàn an toàn. Rõ chưa?

Mỗi khi Đoàn Kim Tuấn nói một yêu cầu, Trần Hùng lại đưa tay lau mồ hôi hột trên trán. Trần Hùng biết nếu y không cố gắng hết sức, không thường xuyên đốc thúc đám người dưới trướng, y sẽ không thể nào hoàn thành yêu cầu do Đoàn Kim Tuấn đặt ra. Dẫu là thân tín của Đoàn Kim Tuấn, Trần Hùng cũng không dám làm phật ý người lãnh đạo này. Trong số ba mươi mấy con người ở đây, chỉ có y và đối thủ còn lại kia biết rõ kết cục của việc ngu xuẩn nọ hơn ai hết.

Tự nhủ bản thân phải cố gắng 120% sức lực, Trần Hùng chắp tay trả lời:

- Vâng, thuộc hạ nhất định không phụ kỳ vọng của đại nhân.

Tên Binh Vương cầm đầu căn cứ Phân khu 5 là quân nhân lại thích cấp dưới xưng hô là đại ca, nghe chẳng khác gì xã hội đen. Đoàn Kim Tuấn thân là sinh viên, không chức không quyền lại thích cấp dưới xưng hô là đại nhân, nghe chẳng khác nào một chính trị gia. Hai con người, hai tính cách trái ngược.

Hai người họ khác hẳn với Nguyễn Thế Bình. Nguyễn Thế Bình không quá quan tâm về vấn đề xưng hô, Số 1 và những công nhân nhân bản có gọi hắn là gì, hắn cũng không mấy xét nét.

- Hiểu rõ thì tốt, lui xuống đi.

Đoàn Kim Tuấn khoát tay.

Trần Hùng giữ thế khom người, lui dần về vị trí của mình. Cho đến khi đến vị trí đứng không sai một ly, y mới đứng thẳng lưng.

Nhìn Trần Hùng đã về vị trí, Đoàn Kim Tuấn quay mặt nhìn về phía tên thuộc hạ thân tín thứ hai.

Người này thấy ánh mắt của Đoàn Kim Tuấn, gã ta không chút do dự bước ra, khom người:

- Đại nhân, xin hãy phân phó. Thuộc hạ nhất định sẽ tận tâm, tận sức hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho.

Rất vừa ý với hành vi của người này, giọng Đoàn Kim Tuấn không còn quá nghiêm túc, mà trở nên nhẹ nhàng hơn:

- Phùng Công Cả, ngươi hẳn đã biết nhiệm vụ của mình rồi chứ?

Phùng Công Cả ngẩng đầu, cười khổ:

- Đại nhân, thuộc hạ tài trí thường thường, chỉ nhìn ra một tí, không thể nhìn rõ toàn cục.

Đoàn Kim Tuấn cười khẽ, tán thưởng:

- Ha ha, biết vì sao ta rất thưởng thức ngươi và Trần Hùng không? Trần Hùng không bao giờ nghĩ ngợi gì nhiều. Bất cứ nhiệm vụ nào ta giao cho hắn, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức đi làm. Nếu ta bảo hắn đi chết, hắn nhất định sẽ chết đúng cách mà ta bảo hắn làm. Mà ngươi...

Khẽ dừng lại một chút, Đoàn Kim Tuấn cười cợt:

- Ngươi là người có ý nghĩ độc đáo của mình. Nhận được nhiệm vụ, ngươi không bao giờ thỏa mãn với sự sắp xếp của ta. Ngươi luôn muốn làm theo ý của mình, dù có đôi khi chệch hướng, nhưng chưa bao giờ ảnh hưởng đến mục đích cuối cùng.

Đợi một vài giây để Phùng Công Cả tiếp thu xong, Đoàn Kim Tuấn tiếp tục nói:

- Ở niên đại hòa bình, ta sẽ để mặc ngươi phát huy hết khả năng. Nhưng ở thời đại người ăn thịt người này, ta hi vọng ngươi có thể kiềm chế một chút. Ta không muốn nhìn thấy thuộc hạ của mình mất mạng vô ích đâu.

Phùng Công Cả ngẩn ra. Gần mười giây sau, y cúi người, chắp tay tạ:

- Cảm ơn đại nhân đã nhắc nhở, thuộc hạ đã biết phải làm sao.

Biết rõ Phùng Công Cả thật sự hiểu mình nói gì, Đoàn Kim Tuấn nhìn nhìn đám người bên dưới, khoát khoát tay:

- Tốt rồi, giải tán đi. Các ngươi chỉ cần phối hợp theo sự chỉ huy của Trần Hùng và Phùng Công Cả là được.