Chương 23: Binh Vương

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 23: Binh Vương

Phân khu 5 nằm ở phía đông thành phố Thế Thành, thuộc tỉnh Trang Đài. Trước kia, nơi đây chỉ có núi và núi. Khi có quyết định thành lập căn cứ quân sự, bốn ngọn núi đã bị san bằng, hình thành một vùng bằng phẳng rộng hơn hai trăm hécta.

Hành động san bằng núi lớn vĩ đại kia cũng tạo ra một nơi dễ thủ khó công: 3 mặt giáp dốc núi dựng đứng, một mặt rộng rãi thông ra đại lộ Dĩnh Kí.

Phân khu 5 là một trong hai cái nôi của Binh Vương – những chiến binh đặc chủng giỏi và mạnh nhất. Mỗi một năm, nơi đây đào tạo được khoảng 5 đến 10 Binh Vương – một con số rất cao so với những nơi khác.

Khác với những bộ tiểu thuyết ngựa giống, Binh Vương hầu như không có kẻ nào hiền lành, dễ gần, mà chỉ là một đám ác ma. Được đào tạo trong môi trường khắc nghiệt, tàn bạo nhất nhì thế giới, theo lẽ thường tình, có là cừu cũng sẽ biến thành sói.

Binh Vương là nhóm người ít nói, khuôn mặt lạnh băng, hai mắt toát ra vẻ hung ác. Nếu ai đó xui xẻo chọc giận họ, thật không có cách nào, chỉ có xuống địa ngục mà hối hận.

Đám người Binh Vương kiêu căng khó thuần, muốn họ làm việc, quốc gia đều phải thỏa mãn yêu cầu của họ. Kẻ thích tiền, quốc gia đưa tiền. Kẻ háo sắc, quốc gia dâng con gái đến tận miệng hắn. Kẻ khát máu, tử tù được đưa tới cho gã thỏa mãn đam mê.

Tiền không đủ? Yên tâm, quốc gia sẽ in thêm tiền. Gái không đủ? Yên tâm, quốc gia sẽ bắt thêm tới cho anh. Tử tù không đủ? Yên tâm, quốc gia sẽ tăng cường trấn áp tội phạm. Không có tội phạm? Yên tâm, ở cái đất nước 200 triệu dân này, mất tích vài chục người cũng không lật nổi cái bọt sóng gì.

Dưới sự cung phụng hết mức, Binh Vương phải bỏ ra cái giá tương xứng. Quốc gia gai mắt thằng doanh nhân nào đó? Giết! Thằng lãnh đạo nước khác to mồm? Giết! Thằng X muốn tranh giành cái ghế của anh? Giết!

Giết! Giết! Giết!

Từ lúc vào quân ngũ, cho đến hết cuộc đời, mỗi Binh Vương đều gắn liền với những trận chém giết.

Binh Vương họ là một đám dã man mọi rợ có thực lực cao cường, tinh thông nhiều thứ. Họ là một thanh vũ khí sắc bén trong tay chính trị gia.

Họ tàn nhẫn và máu lạnh, giết người như giết gà. Thậm chí, khi có mệnh lệnh, lớn tuổi họ không tha, trẻ con họ không chừa. Đã giết là giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đã giết là hủy thi diệt tích.

So với các sát thủ gây ra những vụ thảm sát rúng động thế giới, họ chỉ có hơn chứ không có kém. Họ làm sạch sẽ hơn!

Họ làm việc sạch sẽ, không lưu lại chứng cứ. Chính trị gia lại nắm truyền thông trong tay. Bởi vậy, người dân ngu muội sẽ vẫn thấy thế gian thật yên bình và hạnh phúc.

Người dân lạc quan tin tưởng vào các chính trị gia, tung hô và nghe theo. Nhưng họ không biết rằng chỉ một cái liếc mắt, khi chính trị gia cảm thấy đó là ánh mắt khiêu khích, ngày mai cả gia đình họ có ngay một vé du lịch không giới hạn thời gian tại địa ngục.

Công bằng? Công bằng chỉ phục vụ kẻ có quyền. Công lý? Công lý cũng phải quỳ gối trước quyền lực. Có trách hãy trách mình không có quyền, không được sinh ra trong gia đình quyền quý, và cũng chẳng có thanh vũ khí sắc bén nào trong tay.

Ở đâu có ánh sáng, ở đó có đêm tối. Thế giới cũng vậy, mà Binh Vương cũng thế. Phần lớn Binh Vương tàn bạo, nhưng vẫn có một phần nhỏ Binh Vương có tính cách khá dễ chịu. Những người này như sen mọc trong bùn, không mang chút hôi tanh. Đáng tiếc là họ lại không phù hợp với yêu cầu của chính trị gia. Vài người họ sẽ trải qua cuộc sống bình thường, được dựng lên thành những tượng đài cho người dân ngưỡng mộ. Còn vài người khác, vì chính trị gia ngứa mắt với họ, họ trở thành điệp viên. Cả cuộc đời họ phục vụ cho quốc gia, rồi chết ở nước ngoài, không ai công nhận, cũng không ai nhặt xác. Phần lớn những điệp viên thế này chết vì cái lý tưởng hão huyền, chết vì cái vinh quang giả tạo. Âu cũng vì họ chỉ là những người bị tẩy nảo triệt để mà thôi.

Thế giới nào cũng như thế, dù là một thế giới hoà bình hay hỗn loạn, thượng lưu ẩn mình và chính trị gia cao tầng mới là tầng lớp nắm quyền sinh sát. Phần còn lại của thế giới không phải quân cờ, thì là kiến hôi. Quân cờ và kiến hôi ra sức giãy giụa, nỗ lực thay đổi cuộc đời. Song, trong mắt những kẻ quyền lực, họ chẳng khác gì những vai hề. Kẻ quyền thế rất vui lòng vừa ăn ngon, vừa uống khỏe, vừa xem họ nhảy nhót.

Tận thế tiến tới, phần lớn người trở thành zombies. Binh Vương với tố chất thân thể mạnh mẽ hơn người thường, cho nên không ai biến thành bộ dáng xấu xí, thối rữa kia.

Binh Vương được chiến đấu gột rửa, họ vốn không e ngại, cũng không xa lạ gì với những cuộc chiến khốc liệt. Vì thế, khi tận thế vừa đến, một cuộc thanh tẩy diễn ra trong Phân khu 5. Không chỉ tiêu diệt zombies, đám bọn họ hình thành phe phái, bắt đầu tiêu diệt cả những kẻ chống đối phe mình.

Phục tùng mệnh lệnh? Nếu không có đầu óc, thì đã không trở thành Binh Vương.

Thời buổi đã rối loạn, nhận ra tình cảnh trước mắt, 99% Binh Vương họ đều biết chiếm đất làm vua mới là vương đạo.

Phục tùng người khác là chuyện không thể nào, không chém giết một trận thì không có tư cách xen mồm vào. Lải nha lải nhai bên lỗ tai họ chỉ trở thành một đống thịt vụn.

Ba ngày sau, cuộc chiến nơi đây chấm dứt, trật tự được lặp lại.

Với tường cao, dàn thép gai, vũ khí đạn dược đầy đủ, nơi đây trở thành căn cứ bất khả xâm phạm. Phần lớn zombies và thú biến dị đều phải né căn cứ ra.

Lúc này, trong phòng chỉ huy Phân khu 5, từng tiếng rên "ư ử" tiêu hồn vang lên theo những nhịp điệu làm người sôi máu.

Mười người đứng hai bên trái, phải. Kẻ nhắm mắt tĩnh dưỡng tìm kiếm chân lý đời mình. Người nhìn gót chân, đi tìm hạnh phúc cho bản thân. Vẻ mặt họ bình thản như thường. Dẫu âm thanh kia có lực hấp dẫn thế nào, họ đều không thở gấp, cũng không tò mò nhìn về nơi đó.

Khuôn mặt mười người này tuy khác nhau, thân hình không giống nhau. Nhưng điểm chung là khuôn mặt họ đều có sẹo, thân hình họ đều lực lưỡng.

Mười người họ đứng thẳng như cây chông, lặng yên chờ đợi.

Ở phía bên trong, ngay trên cái bàn chỉ huy, một cô gái lõa thể nằm đó, thân thể đung đưa, sắc mặt tái nhợt.

Cô ta rất đau, cắn răng nín chịu, lại phải rên lên "ư ử" cho vừa lòng người nam nhân kia.

Trái ngược từng tiếng rên mang đầy sung sướng, thân thể cô gái trắng bệch, vẻ mặt nhăn nhó, nước mắt đảo quanh.

Người đàn ông đang không ngừng dùng dùi cui thịt thúc vào người cô gái cao hơn 1 mét 8, thân thể to như một con voi con. Cơ bắp gắn với nhau thành từng cục lớn, gân xanh giăng đầy trên từng mớ cơ.

Dùi cui của gã vừa nhỏ, vừa ngắn, không đủ tiêu chuẩn của một người bình thường, trái ngược hoàn toàn với đám cơ bắp trên người gã.

Nhỏ, ngắn và… ba mươi giây.

Xong việc, cảm thấy buốt buốt nơi chiếc dùi cui, gã thở dốc, phất tay đuổi cô gái đi.

Cô gái nhanh chóng đứng dậy, thu thập quần áo, lui về phía sau, biến mất sau cửa.

Cảm nhận vùng kín khô khốc, từng đợt đau nhức truyền đến, cô gái lắc đầu, bước chân tập tễnh.

Vào trực tiếp, không dạo đầu… Không nước.

Nhỏ, ngắn… Không điện.

Không nước, không điện… Không vui sướng.

Thỏa mãn thú tính, người đàn ông nọ quay xuống nhìn đám thuộc hạ bên dưới, vẻ mặt vui sướng.

Phải, gã là kẻ to nhất, dài nhất, thời gian lâu nhất trong đám Binh Vương Phân khu 5. So với người thường? Hừ, gã không hứng thú đi so.

Ông trời không cho ai tất cả, ông trởi tặng cho đám Binh Vương đầu óc và sức mạnh, tặng cho họ thể lực dồi dào. Cùng lúc, ông trời cũng lấy đi niềm kiêu hãnh đàn ông của họ.

Xã hội không công bằng, nhưng tự nhiên lại rất công bằng. Không có ai hoàn hảo, chỉ có người đạt thành tựu cao ở lĩnh vực này, nhưng lót đáy ở lĩnh vực khác.

Ít ra thì dẫu gã ta cũng bị ông trời mang đi niềm kiêu hãnh, song gã vẫn là vương trong vương, luôn đứng nhất về mọi mặt trong đám Binh Vương của Phân khu 5.

Vì vậy, gã ta có quyền khoe mẽ sự lợi hại của mình, dằn mặt đám thuộc hạ mỗi ngày.

Nhìn đám thuộc hạ bên dưới, để mặc cơ thể trần truồng, gã nói:

- Báo cáo đi.

Trong tích tắc, mười người bên dưới mất đi vẻ mặt bình thản, xuất hiện một bộ nghiêm túc.

Một người cuối cùng bên trái bước ra chào:

- Thưa đại ca, em đã phái mười người đi trinh sát xung quanh, khoảng vài giờ nữa họ sẽ trở về.

Gã trần truồng khoát tay:

- Chú tự mình đi một chuyến đi, chờ đám vô dụng kia thì biết đến khi nào. Nếu làm tốt, cô gái vừa rồi anh thưởng cho chú.

Nhớ lại thân hình nóng bỏng, trắng trẻo của cô gái vừa rồi, nhớ lại âm thanh rên rỉ đậm chất gợi dục, tên vừa bước ra báo cáo nuốt ngụm nước bọt, gật đầu lia lịa:

- Vâng, vâng. Khi về em nhất định sẽ mang theo tin tức tốt lành trở về.

Hiển nhiên tên này cũng mê nữ sắc như gã đại ca.

- Ừm, chú đi đi.

Gã đại ca không kiên nhẫn khoát tay xua đuổi.

Nhìn thân ảnh tên đàn em báo cáo có khuôn mặt phổ thông đã đi xa, gã đại ca lại hỏi:

- Còn ai báo cáo gì không?

Một người có vết sẹo ngang kéo dài từ má phải sang má trái, bước ra khỏi hàng, cúi người hành lễ:

- Đại ca, Nguyễn Chính Lân tên kia chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Mày gã đại ca nhíu lại, gã hỏi:

- Tại sao? Không phải phương pháp bình thường vẫn được đó sao?

Người sẹo ngang cung kính đáp:

- Em không biết. Có lẽ đám chuột biến dị này khác các loài thú biến dị khác. Có thể chúng không muốn đi xa khỏi hang, cũng có thể chúng xem chúng ta là mồi. Khi không có con mồi nào tốt hơn, chúng sẽ không từ bỏ.

Gã đại ca hừ một tiếng:

- Hừ. Thế thì đốc thúc bọn họ tìm cách đi. Mẹ kiếp, có một chuyện cỏn con chẳng lẽ phải để anh đi xử lý à.