Chương 2: Giá trị

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 2: Giá trị

Hắn không xa lạ gì với Terran, ít nhất hắn đã từng chơi cả StarCraft 1 và 2. Dẫu vậy, 400 năng lượng là con số lớn, hắn còn một chặng đường dài mới có thể góp đủ. Ở nguy cơ tứ phía, hắn không có thời gian rảnh rỗi nghiên cứu gì thêm, thế nên hắn mở mắt ra, đứng dậy và tiếp tục cuộc hành trình.

Đã hiểu rõ một phần tình huống cơ bản của thế giới tận thế, hắn thật sự khó nghĩ.

Đầu tiên, trường học hầu như đã bị đám người Nguyễn Văn Hạo chiếm lĩnh, hắn gần như không có khả năng phát triển. Đi tiếp về phía đông thành phố đã trở thành một lựa chọn tồi, đi vào đó với thực lực bây giờ của hắn chẳng khác nào đi chịu chết. Một đám bốn mươi con đã tiêu hao gần hết thể lực của hắn, vậy thì nếu hắn tiếp tục đi vào cái nơi đâu đâu cũng là zombies, ngay cả xương hắn cũng sẽ trở thành mồi ngon cho lũ zombies.

Mà ngoại thành e rằng cũng trở thành thiên đường của thú biến dị, chắc hẳn còn nguy hiểm hơn thành phố!

Bởi vậy, dù hắn vẫn đi trên đại lộ, nhưng con đường phía trước đã trở thành xa vời.

Vừa nghĩ như thế, đầu óc hắn càng thêm rối loạn. Cái thế giới này phảng phất đã không còn chỗ cho hắn nương thân.

"Được rồi, đi một bước tính một bước, trước cố gắng kiếm lấy năng lượng, sau đó lại nghĩ biện pháp." – Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Song, cứ như vậy khẳng định là không được, vì theo thời gian trôi qua, không ai biết quái vật có tiến hóa lên tầm cao mới như các tiểu thuyết hay không. Nếu không thì quá tốt rồi, nhưng nếu có, hắn càng lúc càng khó sống sót. Đây là tận thế, thà rằng cẩn thận và cảnh giác 200%, còn hơn phơi xương chốn hoang dã.

Cứ tự hỏi như vậy, lòng hắn càng bồn chồn, lo lắng.

Hắn cẩn thận bước đi, gặp bầy zombies thì né, gặp vài con zombies thì giết lấy năng lượng. Một đường vắng vẻ, không gặp một người nào nữa. Người sống quanh khu vực này có lẽ đã nằm trong bụng zombies với thú biến dị cả rồi.

Đi chừng hơn 1 tiếng, trải qua cường độ cao vận động, hắn nhận ra hi vọng của hắn trở nên mong manh, tâm hắn trở nên nặng nề. Thể lực giảm sút, không nước, không thức ăn khiến hắn càng thêm mệt lả.

"Không được, mãi thế này chỉ có con đường chết. Đến lúc thể lực không còn, khi đó gặp zombies thì chỉ có để nó ăn chứ chẳng phản kháng được."

Trong lòng báo động, hắn dừng chân lại, đầu óc cố hết sức vận chuyển để suy nghĩ biện pháp.

"Hiện tại thế giới đều rối loạn, đa phần mọi người đều biến thành zombies, thú biến dị cũng không phải số ít. Không thể lui lại, chưa đủ khả năng tiến tới khu quân sự, không thể vào rừng. Nên đi địa phương nào đây? Nơi nào gần nhất lại có thể an toàn một chút, có thể cung cấp nước uống và thức ăn? Nơi nào có thể tạm thời sống yên ổn?"

"Gần đây, gần đây…" – Hắn như bị trúng tà, lẩm bẩm trong vô thức, đầu óc không ngừng suy tính rồi loại trừ.

Một lát sau, hắn rốt cuộc nghĩ đến một nơi.

"Dựa theo tình huống trước mắt, hẳn nên đi thôn Bàn Thạch cách đây chừng sáu cây số. Đúng, nơi đấy hẳn là nơi an toàn cách đây gần nhất."

Vốn là sinh viên, hắn từng có nhiều thời gian rảnh rỗi, bởi vậy hắn cũng đã đi tới cái thôn này, lúc đó, cuộc hành trình ấy có tên là đi… cho biết.

"Thôn Bàn Thạch không lớn, có khoảng mười hộ gia đình. Dù thế giới thay đổi, số lượng zombies sẽ không nhiều, bởi vậy sẽ tương đối an toàn."

"Trọng yếu nhất ở chỗ mọi người trong thôn xẻ đá (cắt đá lớn trên núi thành những viên vừa tầm xây dựng, đá này đa phần dùng để xây móng nhà, mộ) mà sống. Vùng núi xung quanh toàn đá là đá, động vật hoang dã gần như tuyệt tích, do đó thú biến dị sẽ ít. Vì vậy, cái thôn Bàn Thạch này hẳn là hợp lý nhất rồi."

Nghĩ xong đến đây, lòng hắn thả lỏng, hắn thở dài một hơi.

Có mục tiêu sẽ có động lực. Hắn bắt đầu bước nhanh.

Đi được chừng ba cây số, giết thêm chục con zombies, không gặp thú biến dị, hắn không còn quá căng thẳng nữa.

Trước kia trên đại lộ này, lúc nào cũng có xe cộ nối đuôi qua lại, phần lớn động vật hai bên đều bị dọa chạy, có chăng chỉ là một ít côn trùng nhỏ mà thôi. Vì thế một con thú biến dị đột ngột từ hai bên đường nhảy ra là không có khả năng lắm. Thế giới này thay đổi chưa tới một ngày, côn trùng nhỏ hẳn không tiến hóa nhanh như thế chứ?

Lại đi khoảng hai cây số nữa, hắn đột nhiên nhíu mày.

Hạ thấp người, hắn dõi mắt nhìn về phía trước. Ở nơi đó có một đám zombies, chúng vây quanh mấy người mặc đồng phục cảnh sát. Những người kia đang gian nan chiến đấu, dường như không còn chống đỡ được bao lâu.

Tâm tư hắn khẽ động, hắn càng hạ thấp thân mình, cố gắng giấu thân mình khỏi tầm mắt đám người kia. Hiển nhiên hắn không muốn giúp đỡ những người kia.

Hắn đọc nhiều, thấy nhiều, gặp nhiều. Bởi vậy khi thế giới thay đổi, hắn liền dễ dàng hòa nhập vào. Bất kể nói như thế nào, hắn đã nhìn thấu. Thế giới đã thay đổi, không còn trật tự, không còn đạo đức, không còn nguyên tắc, cũng chẳng còn điểm mấu chốt. Ở thế giới tàn khốc này, sống sót là ưu tiên thứ nhất. Bản thân mình còn không lo nổi, sức lực đâu mà đi lo cho người khác? Muốn giúp người, trước tiên mình phải có khả năng giúp.

Nhìn những thân ảnh đang cố gắng chống trả trong tuyệt vọng, nội tâm có chút không đành lòng, nhưng không có nghĩa hắn sẽ bất chấp tính mạng cứu họ.

Giống như khi gặp nữ cảnh sát, đó đơn thuần là vì muốn cầu sinh. Dẫu gì một người xa lạ chết, còn hơn bản thân cũng chôn cùng.

Sống sót là mục tiêu duy nhất.

Hắn nhìn bọn họ giãy giụa, hắn thấy họ hoàn toàn không thoát ra được, hắn không định giúp, cũng không đi vòng né qua, mà hắn đang chờ. Chờ zombies ăn tiệc, còn hắn làm thịt zombies kiếm năng lượng. Coi như vài người trước mắt đưa giá trị cuối cùng của họ cho hắn đi.

Không bao lâu sau, đám người này ngã xuống. Khi zombies lại kêu "ngao ngao" ăn tiệc, hắn quen việc xông tới.

Từng đao, từng đao vẽ những đường cong bất quy tắc, gọn gàng cắt bỏ đầu zombies. Chỉ một chốc, hắn lại có thêm 43 điểm năng lượng, mục tiêu 400 điểm ngày càng gần.

Giết xong đám zombies, nghỉ ngơi khoảng bốn mươi giây, hắn lại cầm thanh đao dính đầy máu đen lên đường, hướng về thôn Bàn Thạch. Lần này vì thể lực, hắn đi chậm hơn rất nhiều.

Hiện giờ hắn rất khát, cảm giác như có cái gì đang xé cổ họng. Mỗi lúc hít thở, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

Đồng thời hắn cũng đói bụng, dẫu gì hắn chưa bao giờ bỏ bữa, nhưng giờ bất thình lình hắn đã nhịn hai bữa sáng, trưa rồi.

Hoạt động mạnh, thiếu nước, thiếu dinh dưỡng bổ sung, một con voi còn ngã gục huống chi con người. Bởi thế, hắn có thể cảm nhận được cơ thể đang điên cuồng phản đối, rằng nếu một, hai giờ nữa mà không có nước, hắn sẽ chết chắc – khi không còn sức, ngồi chờ zombies tới ăn thịt.

Đi thêm được chừng ba mươi phút, hắn thấy một ngã ba.Thế là hắn thấy phấn khởi hơn.

"Đi theo bên trái ngã ba chừng hai trăm mét, sẽ có một con đường nhỏ dẫn vào thôn Bàn Thạch." – Hắn nhớ lại.

Song, khi hắn đi đến nơi mà hắn nhớ sẽ có con đường nhỏ dẫn vào thôn Bàn Thạch, trước mắt hắn chỉ có một khu rừng. Thế giới đã thay đổi, thực vật sinh trưởng vượt bậc, nơi vốn là con đường nhỏ đã biến mất, thay vào đó là khu rừng trước mặt hắn.

Hắn có chút ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đứng trước khu rừng có không biết bao nhiêu nguy cơ tiềm ẩn, hắn đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng mà nghĩ tới việc ngoại trừ đi vào thôn Bàn Thạch, hắn thật không có chỗ khác để đi. Thế là hắn cắn răng, quyết định xông vào khu rừng.

Trước hết phải có một nơi ổn định để sống, sau đó mới có thể thực hiện ý định khác.

Thật ra hắn còn có một cái phương án khác, đó là lưu lạc khắp nơi. Không nói đến việc thế giới này đã không còn địa phương an toàn, trong nội tâm hắn cũng mâu thuẫn với việc lang thang khắp nơi. Mỗi người đều mơ tưởng đến một cái ổ nhỏ yên ổn, mỗi người đều mong muốn ít nhất được chút an toàn, được ăn, được uống. Chứ không phải phiêu bạt, cẩn thận từng chút một, và không ngừng tìm cái ăn, cái uống để thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất.

Đi vào khu rừng, nhìn không thấy chỗ đặt chân. Khắp nơi là những bụi cỏ cao hơn người, là bụi gai, là dây leo, là cây khổng lồ che trời. Thậm chí vì ánh mặt trời gần như bị che mất, khu rừng vốn ẩn chứa nguy hiểm lại càng trở nên âm u và khủng bố.

Khoảng mười phút sau, hắn đột nhiên đứng lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

"Ồ? Không đúng!" – Hắn đánh giá.

Ông!

Một tiếng cực kỳ nhỏ vang lên giữa khu rừng tĩnh mịch.

Nghe được cái thanh âm này, hắn nhíu mày, cảm thấy hắn gặp phải phiền phức. Nhưng hắn tựa hồ không nhớ được loài động vật nào phát ra âm thanh này.

Vài giây đồng hồ trôi qua, âm thanh "ông ông ông" bắt đầu lan tràn, giống như một đám châu chấu đầy trời đang vọt về phía hắn.

"Không tốt, là muỗi!" – Hắn bỗng nhiên nhớ tới âm thanh "ông ông ông" là do muỗi phát ra, lập tức hắn biến sắc. Con muỗi không đáng sợ, con muỗi biến dị cũng không quá đáng sợ, đáng sợ chính là bầy muỗi biến dị!

Chợt nhìn thấy một con muỗi biến dị bay tới. Thấy con muỗi này dài hơn một mét, cái đầu chích của nó to hơn mười centimet, nhìn như một cái ống tiêm voi. Thế là hắn mất đi ý chí chiến đấu, không nghĩ ngợi gì nữa, bắt đầu chạy như điên.

Âm thanh "ông ông" xuất hiện càng nhiều, nghe như ở sau lưng đâu đâu cũng có.

May mắn là sau khi biến dị, những con muỗi này có cơ thể quá lớn, đôi cánh không giúp chúng bay nhanh được, cho nên hắn mới thấy được hi vọng chạy thoát.

Chạy được chừng ba trăm mét, hắn phát hiện phía trước có một con sông chắn ngang đường, hắn cảm thấy mình càng có hi vọng hơn.

Bởi vì ở trên thượng lưu con sông này là thôn Bàn Thạch.