Chương 10: Rác rưởi lãng phí tài nguyên

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 10: Rác rưởi lãng phí tài nguyên

- Một ngày nọ, một trận chiến mới nổ ra, quét ngang toàn bộ vũ trụ, phá hủy cả một góc này. Không biết từ đâu, mười mấy chủng tộc mới đột nhiên xuất hiện, thổi bùng chiến tranh. Nhân tộc vốn đang sa đà vào hưởng thụ thành quả bỗng trở thành miếng mồi thơm ngon. Khác hẳn với chế độ độc tài của Trùng tộc và chế độ dân chủ cực đoan của Thần tộc, Nhân tộc vĩnh viễn chỉ coi trọng lợi ích. Đứng trước cuộc xâm lược, Hội nghị Liên bang liên tục diễn ra, nhưng các phe phái không đạt thành nhận thức chung. Bọn họ ba mè bảy mảng lục đục với nhau, đến khi tiền tuyến tan tác, mọi chuyện đều đã muộn. Binh bại như núi đổ, Nhân tộc có liên hợp cũng đã không còn kịp.

- Terran… thảm bại, các hành tinh của Liên bang dần bị đánh gục, Nhân tộc rơi vào vực sâu diệt vong.

- Căn cứ trước mắt ngài là căn cứ chính của hành tinh Moria. Trước khi hành tinh cuối cùng của Nhân tộc bị diệt tộc, tôi được mệnh lệnh mang theo lượng lớn năng lượng bay vào vũ trụ, dưới sự bảo hộ của… binh lực cả hành tinh, duy trì niềm hi vọng cuối cùng của Nhân tộc.

- Đáng tiếc, mọi việc tàn khốc hơn sự tưởng tượng của nhân loại, tất cả mọi người trong căn cứ đều đã hi sinh, tôi cũng không còn cách nào khác là mang theo những thứ quan trọng nhất của căn cứ đào vong.

- Khi đã hết năng lượng, tôi lưu lạc giữa không gian. Mãi cho đến lúc này mới thức tỉnh.

Nói đến đây, âm thanh điện tử im bặt đi.

Nguyễn Thế Bình cẩn thận lắng nghe, suy tư. Vài phút sau, hắn thở dài, cảm thấy đau lòng thay cho một đế chế nhân loại hùng mạnh.

Nhân loại là thế, đứng lên từ bùn đen, gầy dựng mọi thứ trong đau khổ, đạt được huy hoàng lại bắt đầu suy bại, đến cuối cùng tự chôn vùi chính mình. Nguyễn Thế Bình không có bất ngờ khi nghe câu chuyện. Dù sao nhân loại vốn ích kỷ, phe phái và đấu tranh nội bộ vì lợi ích cũng là chuyện cơm bữa. Đừng nói đoàn kết gì ở đây, nhân loại chỉ đoàn kết khi họ bị dồn vào bước đường cùng! Đứng trước sự uy hiếp của cái chết, họ mới có thể buông lòng tham ra, một lòng đối địch.

Ngay cả ở trong một thế giới tận thế như bây giờ, nếu không phải sắp chết, ai sẽ đoàn kết? Ha hả, khi lương thực khan hiếm, giết nhau tranh giành từng túi gạo, cái bánh là chuyện thường. Đối đầu zombies, ai sẽ xông lên trước tiên? Trừ khi ngu bẩm sinh, còn lại ai cũng cho mình thông minh, chỉ thích hưởng thành quả của kẻ khác.

Nhân tộc chê bai dòng máu Trùng tộc là dơ bẩn, lại khinh thường Thần tộc vì cho rằng Thần tộc giả vờ cao thượng. Song, thực tế Nhân tộc chỉ đang ghen tị, ước ao. Mà khi đã ăn không được, họ lại đạp đổ bằng âm mưu, quỷ kế. Nhân loại mới là sinh vật có dòng máu đen tối nhất, mới đáng chê cười nhất.

Đáng ghê tởm nhất là họ luôn đưa ra lý do để hợp lý hóa những chuyện bẩn thỉu của mình.

Vì lẽ ấy, khi thời gian dần trôi qua, nhân loại không bao giờ dắt tay nhau cùng phát triển, mà chỉ kéo chân nhau đi xuống vực sâu.

Nguyễn Thế Bình lắc đầu, vứt mớ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Hắn hỏi tiếp:

- Vậy ngươi… định thế nào?

Số 1 không có trả lời ngay, làm cho cả không gian trở nên yên lặng đến đáng sợ.

Qua một lúc lâu, nó đáp:

- Sứ mệnh của tôi là cung cấp hỗ trợ cho nhân loại, không phản kháng ý chí của Nhân tộc. Tuy không biết rõ vì sao, nhưng ngài và tôi có quan hệ cộng sinh. Vì vậy… hiện tại ngài xem như là chủ nhân của căn cứ này. Trước mắt tôi sẽ giúp ngài bằng tất cả khả năng của mình. Nếu có một ngày ngài tiến vào vũ trụ, bay về Moria, gặp được người Terran còn sống sót – dù khả năng vô cùng nhỏ - tôi hi vọng được tự do, được quay về giúp đỡ họ.

Gân xanh trên đầu nhảy nhảy, bờ môi giật giật, nhưng Nguyễn Thế Bình không nói gì. Hắn đánh giá cao sự trung thực của Số 1, và dù không thích vế sau, hắn không có lựa chọn nào khác không phải sao?

Trong lòng cân nhắc lợi và hại, hắn mở miệng đồng ý:

- Được, ta đồng ý.

- Xin hỏi… ngài cần giới thiệu gì thêm sao?

Nhận được câu trả lời từ Nguyễn Thế Bình, Số 1 im lặng vài giây rồi hỏi lại.

Nguyễn Thế Bình nghĩ nghĩ, mở lời:

- Căn cứ còn hoạt động được không?

Số 1 hiểu hắn muốn hỏi gì, nó đáp:

- Căn cứ hiện tại chỉ có bốn khu vực: phòng sinh hóa, phòng chế tạo, phòng điều khiển và phòng nghỉ ngơi. Phòng sinh hóa dùng để chế tạo công nhân nhân bản. Phòng chế tạo dùng để chế tạo SCV. Phòng điểu khiển hư hỏng phần lớn, hiện chưa sử dụng được. Phòng nghỉ ngơi chỉ còn hai căn phòng.

- Công nhân nhân bản?

Hắn cau mày, hỏi ra điều khó hiểu. Trong StarCraft không có công nhân nhân bản, ngay cả lính đều là tử tù.

Số 1 trả lời:

- Căn cứ được xây dựng để thu thập tài nguyên, tạo đà cho phát triển. Cho nên căn cứ chỉ thích hợp tạo ra SCV, loại động cơ chuyên thu thập khoáng sản, thủy tinh năng lượng, đồng thời có thể đảm đương vai trò vận chuyển và xây dựng. Bởi vì công nghệ chế tạo trí tuệ nhân tạo rất phức tạp, không chỉ đòi hỏi kĩ thuật cao, mà còn đòi hỏi nhiều kim loại quý hiếm, cho nên trí tuệ nhân tạo chỉ xuất hiện trong những bộ máy quan trọng, và SCV không nằm trong số đó. SCV là một động cơ được con người điều khiển, công nhân nhân bản chính là người điều khiển nó.

Số 1 càng nói, Nguyễn Thế Bình càng có nhiều điều muốn hỏi. Tuy nhiên, khi Số 1 đã nói năng lượng không dư dả, hắn đành gác lại, đi vào vấn đề chính:

- Sản xuất công nhân nhân bản và SCV cần tài nguyên gì?

Số 1 đưa ra đáp án cụ thể:

- Phòng sinh hóa hiện tại chỉ còn 3 bồn chứa, mỗi bồn chỉ sản xuất được một công nhân nhân bản trong một lần. Thời gian hoàn thành khoảng 6 tiếng. Sản xuất công nhân nhân bản cần có ba thứ: mẫu gen nhân loại, 5 lít dịch dinh dưỡng bất kỳ, 1 mét khối nước, 50 năng lượng. Mẫu gen càng tốt, người nhân bản càng khỏe mạnh, thông minh. Dịch dinh dưỡng càng tốt, tư chất và độ biến dị của người nhân bản càng cao. Muốn biết một gen tốt hay xấu, ngài có thể tới phòng sinh hóa, bỏ mẫu vào cái phễu lớn bên trái, tiêu hao 5 năng lượng, căn cứ sẽ đưa ra kết quả trên màn hình nơi đó cho ngài sau 5 phút. Căn cứ còn có 3 mét khối nước bên trong, với lượng tài nguyên hiện tại, ngài chỉ có thể sản xuất một tên công nhân nhân bản.

- Phòng chế tạo chỉ có thể chế tạo một động cơ SCV trong một lần, thời gian hoàn thành là 12 tiếng. Muốn sản xuất SCV cần có: 100 kg sắt, 200 kg thép, 90 kg nhôm, 10 kg chì, 2 kg bạc hoặc vàng, 100 năng lượng.

SCV là động cơ có sức chiến đấu, tuy trong trò chơi, sức chiến đấu của nó chẳng khác gì cặn bã, nhưng đó là khi nó đối mặt với Trùng tộc và Thần tộc. Nếu đối đầu với một người thường, một cỗ máy to hơn nhà cấp 4 dễ dàng hạ gục đối phương trong vài giây.

Nhưng mà hiện tại hắn đào đâu ra một đống kim loại có đủ khối lượng như yêu cầu? 100 năng lượng hắn còn không đủ nữa là.

Phải nói hắn đang rất thất vọng. Nếu như trong các cuốn tiểu thuyết, bỏ năng lượng thì có thể chế tạo thẳng Marine có luôn cơ giáp trên người, có luôn súng cầm tay. Vậy chẳng mấy chốc hắn có thể tạo ra một đội quân, quét ngang thiên hạ không địch thủ. Đáng thương thay, ở trước mặt hắn bây giờ, SCV còn cần kim loại. Hắn tự hỏi… cơ giáp của Marine không cần kim loại sao? Súng của Marine không cần sao? Chỉ nghĩ đến viễn cảnh hắn như một con chó chết vừa khiêng vài thanh sắt nặng trên lưng, vừa vất vả chạy trốn khỏi đám zombies, vừa thở như trâu, cuối cùng mang về vài kg sắt… Mặt hắn liền trở nên tái nhợt.

Đó là chưa kể mỗi sắt đã cần 100 kg, đằng sau còn mấy nhóm kim loại khác.

100 kg sắt, may mắn cũng cả tuần, cả tháng mới góp nhặt đủ, xui xẻo chắc cả năm mới xong. Vậy muốn đủ nguyên vật liệu chế tạo một con SCV, hắn phải chờ tới mùa đông năm nào? Khi đó xương cốt hắn chắc mục nát cả.

- Không có cách nào khác sao?

Hắn ôm hi vọng.

- Đó đã là số lượng tài nguyên thấp nhất cần dùng.

Được rồi, hắn đã bó tay, đã hết mong đợi gì.

Đứng suy tư một hồi lâu, hắn quyết định chế tạo một tên công nhân nhân bản. Có thể về sau cái công nhân nhân bản này sẽ lái SCV. Nhưng trước hết, nó cho hắn làm cu li đi thôi. Hai người hiệu suất cao hơn một người, an toàn cũng được bảo đảm hơn.

- Phòng sinh hóa đi thế nào? Ta cần chế tạo một người công nhân nhân bản.

Khi đã quyết định, hắn hỏi.

Số 1 nói:

- Đi thẳng theo lối đi phía trước khoảng 80 mét, căn phòng số 3, trước cửa có treo biển TX350.

Đi theo hướng dẫn của Số 1, hắn rất nhanh đến được nơi đây. Nhìn cái bảng TX350 trên đầu cửa treo lủng lẳng vì mất một bên lề, hắn đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng kết cấu rất đơn giản. Ba hình trụ pha lê cao hơn 2 mét đứng thành hàng, mỗi hình trụ đều kín hai đầu. Có 7 cái đường ống cắm vào ở phía dưới, hai ống dây cắm vào phía trên chúng. Gần cửa, ở bên trái là một cái phễu thủy tinh to bằng bàn tay chứa thứ chất lỏng màu lam, kế nó là một màn hình trong suốt hình chữ nhật.

Hắn còn 61 năng lượng, 5.73 lít dịch dinh dưỡng loại 5. Một mét khối nước đã có căn cứ cung cấp. Giờ chỉ còn thiếu mẫu gen.

Có ý định từ trước, hắn nhổ một cọng tóc trên đầu, chà sạch rồi bỏ vào trong cái phễu nọ.

Nguyễn Thế Bình khá hồi hộp chờ đợi kết quả. Hắn muốn biết công nghệ của người Terran đánh giá về hắn thế nào. Hẳn sẽ không tồi chứ?

Hắn xoắn xuýt trong lòng, đi qua đi lại đợi kết quả.

5 phút sau, màn hình sáng lên, Nguyễn Thế Bình nhìn kết quả trong màn hình với kiểu chữ quen thuộc, hắn suy sụp.

"Tên: Mẫu số 10232.

Loại: Không rõ.

Kết quả:

- Sức mạnh: 0.73

- Thể lực: 0.783

- Trí tuệ: 0.791

Đánh giá: Rác rưởi.

Kiến nghị: Không nên sử dụng loại gen này sản xuất công nhân nhân bản. Nó chỉ lãng phí tài nguyên."