Chương 11: 0.791 cặn bã

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 11: 0.791 cặn bã

Bấy giờ, Số 1 lên tiếng an ủi hắn:

- Chỉ huy, ngài không cần phải cảm thấy xấu hổ. Liên bang Terran phát triển hơn ngài nghĩ rất nhiều. Từ lúc sáu tuổi, trẻ em đã được tiêm dịch dinh dưỡng hàng tuần. Lên 7 tuổi, chúng bắt đầu tiếp tục với nền giáo dục tiên tiến, não bộ và cơ thể cũng được khai phá hết tiềm năng. Đến khi trưởng thành, một người bình thường đều có ba chỉ số ấy nhỉnh hơn 1. Vậy nên, ở một hành tinh lạc hậu, văn minh kém quá xa như thế này, các chỉ số đều 0.7 cũng là… không tồi.

- Đặc biệt là ở cách thức giáo dục. Liên bang Terran không nhồi nhét kiến thức vào đầu trẻ em như nhồi vịt. Mà giáo dục của chúng tôi chú trọng đến việc rèn luyện tư duy, để bọn trẻ thỏa thích làm tất cả những gì chúng thấy thích, thấy vui. Đến tận 12 tuổi, trẻ em mới bắt đầu đi học. Việc học ở Liên bang chúng tôi cũng khác hẳn với hành tinh của ngài. Trẻ em được lựa chọn những môn gì chúng cảm thấy hứng thú. Nếu chúng thích tính toán, chúng có thể đi vào phòng dạy Toán. Nếu chúng có ước mơ làm lính, chúng có thể nộp hồ sơ vào quân đội. Và tất nhiên, sau một thời gian nếu chúng không còn thích nữa, chúng có quyền từ bỏ. Đến năm 16 tuổi, sẽ có những bài kiểm tra riêng cho từng em, dựa theo đánh giá của những người giáo viên dạy chúng. Vượt qua cuộc thi, chúng tiếp tục con đường mình đã chọn. Còn nếu không vượt qua, chúng phải làm kiểm tra toàn diện, song cuối cùng những đứa trẻ này chỉ có ba con đường để đi: công nhân, lính và nhân viên nghiên cứu.

- Ngài có thể thấy chúng tôi dạy bọn trẻ tự giác, dạy chúng có trách nhiệm và dạy chúng suy nghĩ tích cực. Dẫu rằng vẫn còn những lỗ hổng, nhưng chúng tôi hoàn toàn tự hào là một trong những nền văn minh nhân loại phát triển nhất vũ trụ.

Nguyễn Thế Bình cười khổ, hắn không rõ Số 1 nó đang an ủi hay đang khinh bỉ nền giáo dục của Trái Đất.

Nhưng hắn cũng không bồi hồi mãi trong sự suy sụp, hắn cười:

- Được rồi, cảm ơn ngươi. Bây giờ ta đã có đủ những thứ cần thiết chế tạo công nhân nhân bản. Ta phải làm gì tiếp theo?

Số 1 có chút sững sờ:

- Chỉ huy, ngài nhất định muốn chế tạo công nhân nhân bản từ mẫu gen của ngài?

Nguyễn Thế Bình lắc lắc đầu:

- Ngươi nghĩ ta còn lựa chọn nào khác sao?

Số 1 đáp:

- Ngài có thể thu thập nhiều mẫu gen khác nhau, sau đó chọn mẫu gen tốt nhất để chế tạo. Việc này chỉ mất khá nhiều thời gian. Trong thời gian chờ đợi, ngài có thể thu hoạch càng nhiều năng lượng và dịch dinh dưỡng dự trữ. Sau khi có mẫu gen tốt, chúng ta có thể chế tạo hàng loạt.

Nguyễn Thế Bình nhếch miệng:

- Tuy rằng trí tuệ của ta chỉ là 0.791 cặn bã, nhưng ngươi cũng không cần thử thách trí thông minh của ta. Hai người hiệu suất cao hơn một người. Giả sử một người thu thập được 40 năng lượng một ngày, hai người là 80. Cho rằng sau 30 ngày ta mới có được mẫu gen tốt, vậy tới tận đây ta chỉ có tổng 1200 năng lượng. Trong khi đó, hai người là con số gấp đôi. 1200 năng lượng tăng thêm, trừ bỏ đi 50 năng lượng dùng để chế tạo công nhân nhân bản ban đầu, ta vẫn còn lời hơn 1150.

Số 1 phản bác ngay tức thì:

- Trước hết phải nói rằng an toàn của ngài không bị uy hiếp quá lớn. Ngài chỉ cần đi vòng khỏi những bầy zombies lớn, cẩn thận tránh đối mặt với những con thú biến dị mạnh mẽ, cơ hội ngài sống sót sẽ rất cao. Chắc là ngài đã có kinh nghiệm trong những chuyện này rồi.

- Lại nói tiếp, chỉ huy, ngài tính toán sai lầm. Thứ nhất, năng lượng không tự có, mà là do ngài săn giết zombies và thú biến dị, rồi thu thập tinh thể trong đầu chúng. Khi ngài giết xong zombies và thú biến dị ở gần đây, những con ở xa sẽ không di chuyển tới bổ sung cho lỗ hổng nơi này. Vậy nên lần sau ngài phải đi xa hơn, và khi không có phương tiện di chuyển, tốc độ thu thập tinh thể của ngài sẽ giảm xuống theo cấp số nhân. Vài ngày đầu có thể ở mức 40, những ngày sau sẽ dần hạ thành 20, 10, 5,... và cho đến khi ngài trắng tay. Nếu ngài cho rằng ngài luôn đi về phía trước, số tinh thể ngài thu thập mỗi ngày hẳn là sẽ không giảm. Nhưng xin ngài chú ý, ngài đi tới mất bao lâu thì ngài cũng bỏ ra ngần ấy thời gian để trở về căn cứ. Khi làm phép tính, tổng số tinh thể ngài thu hoặc được tuy có lớn hơn, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.

- Thứ hai, số lượng tinh thể xung quanh cho ngài thu thập là có giới hạn. Cho đến khi không còn thu thập được gì, một người thu thập cao nhất là 1200, hai người thu thập cao nhất vẫn là 1200. Có chăng hai người thì tốc độ thu thập tăng cao nhất khoảng hai lần mà thôi. Bởi vậy, xin khẳng định là ngài sẽ lãng phí tài nguyên chế tạo lần đầu.

- Thứ ba, ngài không tính toán đến rủi ro. Trường hợp 1, ngài và người công nhân nhân bản đầu tiên tách ra, mỗi người mỗi khu vực riêng, tốc độ thu thập tăng gấp 2. Khi đó an toàn của cả hai không được tăng lên, may rủi chiếm đa số. Vậy ngài có tính tới việc ngay ngày đầu người công nhân nhân bản kia không may mắn, tình cờ gặp phải một bầy thú biến dị chẳng hạn? Khi đó y chết ngay từ đầu, chẳng giúp được tí nào cho ngài, ngài mất trắng. Trường hợp 2, hai người đi chung cùng nhau, an toàn cao hơn. Cho rằng trong một ngày, thể lực mỗi người đủ đi được 30 km và giết hết những gì cần giết, và mỗi 30 km thì thu thập được 40 viên tinh thể. Hai người cùng đi, tiêu diệt zombies và thú biến dị sẽ nhanh hơn, mỗi người mất ít thể lực hơn. Nhưng mà thể lực con người là có giới hạn, ngài không định nói một người 30 km, hai người cùng đi chung sẽ đi được 60 km chứ? Bởi thế, an toàn quy an toàn, tốc độ thu thập sẽ không tăng nhiều.

"Tổ sư nó." - Nghe Số 1 phân tích xong, hắn thấy chính mình quả thực là ánh mắt không được, đúng là rác rưởi.

Như đợi hắn chậm rãi tiếp thu ý kiến, ba mươi giây sau Số 1 mới kết luận:

- Mặc dù lãng phí tài nguyên, tôi không kiến nghị ngài chế tạo. Tuy nhiên, vì đảm bảo an toàn của ngài, vẫn nên chế tạo đi.

Nói đến đây nó cũng trầm mặc.

Nguyễn Thế Bình cũng thở dài. Nghe Số 1 nói, hắn cũng hiểu là lãng phí. Nhưng cuộc đời xô đẩy, không phải lúc nào thấy hại nhiều hơn lợi là không làm. Dòng đời nghiệt ngã, đôi lúc chúng ta muốn phản kháng, nhưng càng phản kháng, chúng ta lại càng bị đẩy đi xa hơn.

Một lúc sau, hắn nói:

- Chế tạo đi. Ta cần phải bỏ mẫu gen vào đâu? Vào một trong ba bồn chứa chăng?

Số 1 đáp lại:

- Ngài yên tâm, mẫu gen của ngài đã nằm trong phễu. Ngài đã xác nhận chế tạo, 50 năng lượng được rút ra tiến hành công việc. Căn cứ còn lại 6 năng lượng.

Tức khắc, chất lỏng từ ba cái ống dưới đáy trào từ từ lên, một trắng một đỏ hòa vào nhau, nhanh chóng làm đầy cái bồn chứa hình trụ đầu tiên.

- Bắt đầu khởi động. Thời gian hoàn thành: 6 tiếng.

Theo sau âm thanh của Số 1, từng tia giống như sét, có màu lam, từ hai cái ống khác dưới đáy đánh xuyên qua chất lỏng trong hình trụ, đến hai ống trên đầu và biến mất. Chúng lúc có lúc không, cứ mãi tuần hoàn.

Nguyễn Thế Bình ngạc nhiên hỏi:

- Đây là dòng điện?

Số 1 trả lời:

- Đây là tia Saxx, ngài có thể xem là một loại hạt năng lượng sinh hóa. Chúng giúp kích thích tế bào phân tách và ổn định tế bào. Nói chi tiết hơn, nó giúp tế bào phát triển nhanh hơn, đồng thời làm cho tế bào tự tụ tập và kết hợp thành các mô khác nhau, nhằm hình thành các cơ quan bất đồng trong cơ thể con người.

- À.

Tò mò thì tò mò, Nguyễn Thế Bình không có ý định nghiên cứu làm gì. Hắn không cần phải hiểu hết, hắn là cặn bã, nên rất biết điều, không có tự làm khó mình.

- Người nhân bản sinh ra sẽ trung thành với ta chứ?

Số 1 nói thẳng:

- Xin ngài yên tâm, căn cứ có quá trình tẩy não và truyền đạt kiến thức bằng tia Apsonje, vì vậy tất cả những người nhân bản sinh ra trong căn cứ sẽ trung thành 100% với ngài.

"Ừ, lại thêm một cái tia mới lạ hoắc, khoa học đúng là vô bờ bến. Trái Đất đã quá lạc hậu." – Nguyễn Thế Bình thầm nghĩ.

Khoa học kĩ thuật dẫu ngày một phát triển, con người trên Trái Đất vẫn chưa khám phá hoàn toàn cái hành tinh mình đang ở. Thế nhưng, con người đã trở nên ảo tưởng. Hành tinh mình đang sống còn chưa nghiên cứu xong, còn chưa sử dụng tối ưu, còn chưa phát triển bền vững, thế mà nhân loại trên Trái Đất đã đưa ánh mắt tham lam về vũ trụ rộng lớn. Họ bắt đầu chế tạo đủ thứ máy móc, động cơ, bắt đầu nghiên cứu những hành tinh gần Trái Đất nhất.

Với công nghệ tự cho là tiên tiến, họ chưa phát hiện sự sống nào xung quanh.

Mãi đến sau khi đặt chân lên Mặt Trăng, đưa người máy lên sao Hỏa, họ bắt đầu tự cao, tự đại mà không dừng lại được. Đó đã không phải nên từ từ thăm dò, tiến từng bước một thật cẩn thận, mà điên cuồng gửi… một thông điệp bằng sóng điện từ vào vũ trụ.

Họ không biết rằng họ gửi thông điệp hòa bình, người ngoài hành tinh sẽ cho đó là thông điệp hòa bình, chứ không phải một lời tuyên chiến? Họ không lường trước những thảm họa có thể xảy ra sao? Họ không nghĩ đến vì cái thông điệp kia, có một ngày người ngoài hành tinh sẽ xâm lược Trái Đất sao? Họ không tính đến một ngày cả Trái Đất sẽ chìm trong biển lửa chiến tranh sao? Họ không tính đến việc Trái Đất có thể bị diệt vong sao?

Không, họ đều tính đến.

Nhưng… tất cả những người lãnh đạo đều đã điên cả rồi, phần lớn nhân loại cũng đặt niềm tin vào sự hoang tưởng rằng người ngoài hành tinh sẽ mang theo hòa bình đến Trái Đất – như những gì họ được truyền thông bơm vào đầu mỗi ngày. Với thứ vũ khí hạt nhân mà họ tự hào có thể xóa sổ sự sống trên Trái Đất, họ cho mình có thể đủ tự bảo vệ mình, thậm chí tiêu diệt bất cứ cuộc xâm lược nào của người ngoài hành tinh.