Chương 19: Gật đầu

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 19: Gật đầu

Ai đó đã nói đời như một giấc mộng. Từ khi sinh ra, có người ở sẵn trong mộng đẹp, có người chật vật trong ác mộng.

Giấc mộng của Triệu Mộng Uyên không hoàn hảo, cũng không quá bết bát. Giấc mộng của nàng có tươi đẹp, nhẹ nhàng và hạnh phúc như nắng ban mai. Và trong mộng của nàng cũng có sóng gió bất chợt, lướt qua để lại nỗi đau trong lòng.

Thật khó để nói nàng mong muốn và chờ đợi gì trong giấc mộng của mình. Có lẽ nàng muốn một giấc mộng đẹp với cái kết viên mãn bên chàng hoàng tử mình hằng mong đợi. Có lẽ nàng muốn một cuộc đời vui vầy bên gia đình, ấm áp bên người thân. Có lẽ nàng còn muốn mỗi sáng thức giấc lại thêm một niềm vui.

Nàng, một cô gái vui vẻ cũng đa sầu đa cảm.

Nàng hi vọng rất nhiều về người đàn ông đời mình.

Năm cấp 3, Triệu Mộng Uyên quen một bạn nam cùng lớp. Quen nhau 3 tháng, giống như những người bạn cùng lớp, nàng cũng nắm tay, cũng hôn. Nhưng không hiểu sao mỗi lúc như thế, nàng chỉ thấy có cái gì đè nặng trong lòng, chứ không phải cảm giác hạnh phúc ướt át như bạn bè nàng hay nói. Thậm chí có lúc nàng còn cảm thấy buồn nôn.

Sau đó không lâu, bạn trai nàng gợi ý cả hai cùng vào khách sạn tâm sự. Nàng do dự, và từ chối. Không chỉ vì lời mẹ khuyên: "Đừng để sau này thằng chồng nó khinh con", mà còn bởi vì nàng sợ hãi – cái nỗi sợ nàng chưa bao giờ nói cho người bạn trai này biết.

Bị nàng từ chối nhiều lần, người bạn trai này đâm ra giận dữ vô cớ. Người này bắt đầu giận hờn, sỉ vả nàng: "Thời nay ai cũng như ai, mày thấy có đứa nào giữ không? Trinh tiết quan trọng thì mày giữ lấy mà ăn đi!". Một câu nói, chỉ một câu lại khiến lòng nàng như dao cắt. Nàng không hiểu tại sao người nàng có cảm tình lại trở thành như vậy. Chẳng lẽ yêu là cứ phải vào khách sạn hay sao? Nàng không muốn mà! Nàng bất lực khóc thút thít, còn người nam kia lại quay người rời đi.

Hai tuần sau, mối tình đầu của nàng có người yêu mới, là cô bạn cùng lớp. Hai người đó âu yếm nhau, mơn trớn nhau trước mắt nàng. Họ càng làm vậy, nàng càng tủi thân và buồn bã. Có lẽ đây là niềm vui của họ đi, có lẽ họ thích xát muối vào trái tim nàng.

Tệ hơn khi một trong những con bạn thân của nàng, rồi những bạn bè xung quanh nàng cũng không thoát khỏi vòng xoáy tình dục. Con bạn thân nàng nó vào khách sạn vui vẻ với người yêu. Nó hăm hở kể cho nàng nghe chuyện hai chúng nó, không phải nó muốn xát muối vào nỗi đau của nàng, nó đơn thuần tâm sự giết thời gian. Mỗi lúc như thế, khuôn mặt nó rất vui, nó cứ bảo: "Sướng lắm mày ạ, mày cũng nên thử đi. Không thử phí hết thanh xuân."

Nhìn mọi người xung quanh ai ai cũng thế, riêng bản thân mình khác biệt, Triệu Mộng Uyên bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Triệu Mộng Uyên bắt đầu cảm thấy hối hận, nàng cảm thấy dường như quyết định từ chối của nàng đã sai. Ngay sau đó, nghĩ tới người con trai bạc tình kia, nàng lại cho rằng mình làm đúng.

Hết cấp 3, nàng khăn gối vào thành phố Thế Thành. Nàng nghĩ nàng sẽ nhanh chóng thích nghi, sớm bắt đầu cuộc sống mới, quên đi cái chuyện đã khiến nàng phiền lòng.

Nhưng… nàng quá ngây thơ rồi.

Tuần đầu chào đón nàng vào kí túc xá, các chị cùng phòng mở sex bắt nàng xem. Một cô gái thôn quê như nàng không phải không biết sex, chỉ là biết vụng về qua vài lời, đôi chữ khi đám con trai trêu ghẹo, khi các mẹ, các chị nói thoáng qua. Như một sự tất nhiên, qua cuộc tình đầu, nàng không còn hứng thú gì về chuyện này. Song, dẫu nàng không có hứng thú, nể mặt các chị cùng phòng, nàng vẫn xem.

Có đôi khi nàng hỏi các chị tại sao, các chị tỉnh bơ đáp lại: "Xem cho biết mà đề phòng lũ con trai".

Các chị nói là thế, nhưng hầu như tuần nào các chị cũng mở phim sex xem. Không dừng ở thể loại hai nhân vật chính, các chị còn mở cả thể loại nhiều nhân vật: nhiều nam một nữ, nhiều nữ một nam. Nàng thật sự không hiểu vì sao. Xem cho biết thì… có cần quá mức như thế không? Nàng nghĩ vậy, nhưng nàng không có nhiều lời. Nàng chỉ muốn sống yên bình, không muốn làm phật lòng ai.

Các chị hí hửng vừa xem vừa bàn tán, khi thì cười lên ha hả, lát lại đỏ mặt thì thầm. Chỉ có con bé mới vào ở chung không cảm thấy có gì vui.

Một ngày đẹp trời, từ cổng kí túc xá đi vào, nàng thấy một cô gái trang điểm lòe loẹt bước xuống chiếc ô-tô. Cô ta cười chào người đàn ông lớn tuổi lái xe, lắc lắc chiếc túi xách sang chảnh mà nàng cũng muốn có đi vào kí túc xá. Mùi nước hoa từ người cô xộc vào mũi nàng, khiến nàng có chút khó chịu.

"Quá nặng mùi!" – Ý nghĩ duy nhất của nàng lúc đó.

Về phòng kí túc xá, nàng buôn chuyện với các chị cùng phòng, tình cờ nhắc lại việc này. Các chị cười cười, thản nhiên nói: "Nó nát từ năm nhất rồi. Loại con gái như nó đầy ra."

Rồi các chị còn bảo con gái thời nay đứa nào chả quan hệ, còn bảo nàng phải thoáng hơn đi. Cuối cùng, các chị chốt: "Là con gái thời 2k, chỉ có chơi chán rồi bỏ trai, chứ không có bị bỏ khi trai chán."

Đêm tới, nàng trằn trọc, nàng cảm thấy mình lạc hậu quá. Nhưng mà khi nhớ tới lời mẹ nói, khi nghĩ đến bố mẹ hạnh phúc bên nhau, nàng không cho rằng mình sai, cũng không có ý định thay đổi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, năm hai cũng bắt đầu. Nhìn bạn bè cùng lớp có cặp có đôi, nhìn tối tối các đôi tình nhân dắt tay nhau, nàng thấy cô đơn quá đỗi. Đêm về, nàng mở chiếc điện thoại của mình, lên mạng, quyết định thử quen một ai đó.

Cuộc trò chuyện ban đầu khá hợp nhau, thế là cuộc gặp mặt lần đầu diễn ra. Ở một quán sinh viên ven trường, nàng và người bạn nam trên mạng gặp nhau. Buổi nói chuyện tương đối vui vẻ, tuy nàng còn rụt rè, nhưng anh chàng nọ rất vui tính.

Thế nhưng, mộng đẹp của nàng nhanh chóng vỡ tan tành. Một người con trai đi làm lại để nàng trả tiền cho bữa trà sữa. 150 đồng không phải số tiền lớn với một người đi làm như anh ta, nó chỉ lớn với một sinh viên xa nhà và được cha mẹ cung cấp ít ỏi mỗi tháng. Mọi cảm giác tốt đẹp về chàng trai bay đâu mất, nàng chỉ thấy thất vọng. Nàng rút tiền ra trả, lầm lũi đi về. Nàng thề sẽ không bao giờ gặp anh ta thêm lần nào nữa.

Không bao lâu sau, nàng quen một anh học kiến trúc. Qua bao buổi gặp gỡ nói chuyện, nàng thấy người này cũng khá thú vị. Rồi nàng và anh bắt đầu quen nhau.

Những tưởng đó là một cuộc tình đẹp, những tưởng đó sẽ là người đi với nàng đến cuối đời, nhưng hóa ra đó cũng chỉ mà một mối tình sớm nở tối tàn. Quen nhau một tháng, anh ta hỏi nàng quen nhau bao lâu thì quan hệ với nhau được. Anh ta nghiêm túc với cuộc tình này nên thẳng thắn sao? Không! Trong mắt của nàng, đó cũng chỉ là một tên sở khanh. Có lẽ nàng không biết nhiều, nhưng từ được vun đắp từ những người bạn và các chị cùng phòng, nàng đã không còn ngây ngô như ngày nào.

Nàng từ chối, sau đó dẹp luôn cuộc tình này sang một bên. Nàng cảm thấy cả đời nàng khó mà có được người hoàng tử nàng mong muốn. Đám đàn ông con trai bây giờ chỉ biết tình dục, vẻ ngoài lịch thiệp, trong miệng không ngừng nhắc đến: "Tình yêu không có tình dục thì là tình đồng chí à?". Nàng thật sự cảm thấy chói tai, cảm thấy đám đàn ông chẳng khác gì một đàn trâu đực.

Với nàng, nàng không cần một con trâu đực, nàng chỉ cần một người tôn trọng suy nghĩ và nguyên tắc của nàng.

Cứ tưởng cuộc đời sẽ trôi qua bình thường như vậy, nhưng tận thế đến rồi. Nó đến đột nhiên và không báo trước.

Người người biến thành zombies, cả siêu thị chỉ có bốn người sống sót. Siêu thị không thiếu đồ ăn, bốn người họ cố thủ nơi này, chờ đợi chính phủ tới cứu.

Cả ngày cả đêm họ chìm trong lo lắng, lo sợ có con zombies nào đó xông vào tầng 1 nơi họ ở.

Một ngày rồi một ngày, chính phủ không cứu viện, nàng và họ bắt đầu tuyệt vọng. Lúc này, hai người đàn ông trong ba người còn lại bắt đầu nổi lên dục vọng. Họ để mắt đến cô ca sĩ nổi tiếng, xinh đẹp trong 4 người. Rất nhanh, nàng nghe thấy tiếng la hét, chống cự, khóc lóc của cô ta. Càng nghe, nàng càng sợ hãi co mình lại, ôm thành một đoàn, nép mình trong một góc, lo lắng bất an.

Suốt một ngày, hai người đàn ông vùi đầu vào thân xác cô ca sĩ xinh đẹp, không để ý đến nàng. Nhưng hôm sau, người đàn ông có vẻ thư sinh lại nhắm vào nàng.

Nàng… suýt bị hãm hiếp.

Từ hôm ấy, nàng trở nên lặng lẽ hơn, trở nên suy nghĩ nhiều hơn.

Thế giới đã không còn là thế giới ban đầu, nàng có thể sẽ trở thành đồ chơi cho bất cứ ai. Nàng không có sức chống cự và phản kháng, trừ khi chết, nàng chỉ có thể mặc người xâu xé, chà đạp.

Nàng không ngốc, nhưng nàng bất lực trước thực tế trớ trêu.

Nàng lo sợ cái ngày kia rồi cũng đến. Lo sợ không biết khi đó nàng nên làm thế nào. Lo sợ không biết cuộc đời sau này của mình ra sao.

Nàng… thật sự không muốn trở thành món đồ chơi.

Nàng… không muốn bị nhiều người chà đạp.

Nỗi lo sợ của nàng cứ mỗi ngày một lớn. Mỗi khi đêm về, cứ chợp mắt, trong đầu này lại hiện lên cảnh nàng bị cưỡng hiếp, bị một đám đàn ông thay nhau chà đạp.

Cái gì đến cũng đã đến, nàng không trốn tránh được. Con người cứu nàng thoát khỏi bị cưỡng hiếp, con người tàn nhẫn bắt nàng làm việc quá sức mỗi ngày gọi riêng nàng đi về một góc.

Nàng tưởng rằng mình sẽ run sợ và khóc thét lên, nhưng nàng lại bình tĩnh lạ thường khi đứng đối diện người đàn ông kia. Dường như sâu trong lòng, nàng đã chuẩn bị tiếp nhận chuyện trớ trêu này.

Nghe người đàn ông trước mặt nói hết, nàng khá ngạc nhiên.

Sau một hồi suy nghĩ, tuy còn do dự, nhưng nàng lại gật đầu.