Chương 18: Khinh nhờn

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 18: Khinh nhờn

Số 1 dường như không cần suy nghĩ, nó nói:

- Ngài cần có hộ vệ. Chỉ khi nào ngài có hộ vệ, những công nhân nhân bản mới có thể buông tay buông chân làm việc. Nếu ngài không có đủ an toàn, không ai trong chúng tôi dám tiến hành những bước lớn hơn.

Nguyễn Thế Bình không tỏ rõ ý kiến. Hắn đang suy nghĩ.

Không có bất cứ hành động nào không để lại dấu vết. Một khi tập trung xóa dấu vết, sơ hở sẽ càng lớn. Điều hắn cần làm là nghiêm túc tìm ra những sơ hở này. Có tìm được, hắn mới có thể suy đoán ra mục đích thật sự đằng sau.

Đáng tiếc, hắn hầu như không tìm được cái gì.

Bất lực. Trong cuộc đời mình, lại lần nữa Nguyễn Thế Bình cảm thấy bất lực, cảm thấy mình quá vụng về, cảm thấy suy nghĩ của mình không liền mạch.

Cảm giác này làm hắn khó chịu, cực kỳ khó chịu. Hắn muốn phá vỡ, nhưng hắn không thể, hắn chính là đang trơ mắt nhìn nó trói hắn lại.

Nguyễn Thế Bình thở dài:

- Được rồi, cứ làm theo đề nghị của ngươi đi. Chỉ cần thông báo kết quả cho ta là được, không cần thông báo mức tiêu hao.

Khẽ dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Chế tạo thuốc tiến hóa cần những gì?

Hiển nhiên Nguyễn Thế Bình đang đánh chủ ý mạnh lên nhờ cái này. Đã không tìm được con đường mới, hắn không ngại đi thử con đường cũ… Dẫu đó có là bẫy rập!

Với hắn hiện nay, có là bẫy cũng được, hắn chỉ quan tâm tăng lên thực lực. Có thực lực hắn mới có thể làm nhiều chuyện khác. Hắn không muốn cứ phải bó tay bó chân ở quanh căn cứ như thế này.

Số 1 đưa ra đáp án:

- Thời điểm này, chúng ta muốn chế tạo thuốc tiến hóa là không có khả năng. Ít nhất phải xây dựng thêm Doanh trại (Barracks), sau đó cần thu thập rất nhiều nguyên liệu cần có như dịch dinh dưỡng, thủy tinh năng lượng, thủy tinh đỏ… Mà muốn xây dựng Doanh trại, căn cứ cần phải lên cấp 3. Mặt khác, thân thể ngài quá yếu, ngài không thể dùng thuốc tiến hóa, dù là loại thấp nhất.

Nguyễn Thế Bình lắc đầu:

- Hừm. Vậy là hiện tại không có cách nào rồi.

Nguyễn Thế Bình thất vọng rời đi. Hắn ra ngoài căn cứ, hít thở không khí nóng cháy bên ngoài, trong lòng càng trở nên nặng nề.

Đường dài mới biết ngựa hay. Nhưng con ngựa bị dị tật rồi, cho dù cố gắng bù lại cỡ nào, đường có dài nó cũng chẳng có hay.

Một bước đi sau, ngàn bước đều thua, cả bàn sẽ nát!

Đã không thay đổi được gì, hắn đành phải nghĩ cách lợi dụng căn cứ để lớn mạnh mình. Lợi dụng thế nào thì cần phải có kế hoạch rõ ràng và chi tiết. Thậm chí cần tính toán thật cẩn thận.

Tâm tình không vui, hắn đi ra đi vào, đi tới đi lui.

Nguyễn CN1 thấy hắn như vậy, y tiến lại, mở lời:

- Chỉ huy, ngài quá căng thẳng. Nếu như có việc gì phiền lòng, ngài có thể chia sẻ với tôi và Số 1.

Nguyễn Thế Bình ngẩng mặt nhìn Nguyễn CN1, khuôn mặt đầy vẻ không vui, lắc đầu:

- Đã hỏi Số 1 rồi, không có cách. Muốn tạo ra thuốc tiến hóa là chặng đường quá xa. Cho dù tạo ra được, ta không dùng được thì có thay đổi được gì? Ngươi không hiểu cảm giác một người ao ước thực lực mạnh lên, nhưng lại cứ mãi giậm chân là thế nào đâu.

Có chút buồn cười, Nguyễn CN1 nói:

- Chỉ huy, trước kia cả đời tôi không thể tăng lên quân hàm. Cả đời mắc kẹt ở Binh Nhì vì thực lực không tăng lên. Cuối cùng, tôi chấp nhận nó như một phần cuộc đời mình. Cầm được thì cũng buông được, buông được mới thấy nhẹ nhõm hơn. Chúng ta trông chờ vào vận may, thì còn không bằng vứt nó sau đầu mà hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi trước mắt.

"Buông ra sao? Từ bỏ sao?" – Nguyễn Thế Bình lắc đầu. Từ bỏ liệu hắn có chút hi vọng sống nào không? Không ai muốn mình đi trên một con đường chông gai, nhưng không muốn không có nghĩa là còn lựa chọn nào khác.

Thực lực mạnh không chỉ bảo đảm an toàn của bản thân. Thực lực mạnh mới có quyền lựa chọn đi con đường nào. Kẻ yếu chỉ có thể đi con đường do kẻ mạnh sắp đặt. Mà những con đường được sắp đặt này chỉ dẫn đến một kết quả: kẻ yếu tan xương nát thịt, kẻ mạnh hưởng lợi từ đó.

Nguyễn Thế Bình cười trừ:

- Ta không từ bỏ được.

Hắn không phải đang trút bầu tâm sự với một người hắn không tin được, mong chờ ai đó ban ơn cho mình, hắn chỉ nói sự thật.

Nguyễn CN1 nhìn hắn, chân thành nói:

- Thế thì ngài cần phải giải tỏa căng thẳng.

- Bằng cách nào?

Nguyễn Thế Bình tự giễu.

Nguyễn CN1 mặt không đổi sắc:

- Giải tỏa bằng các cô gái ở bên ngoài.

Nguyễn Thế Bình há to mồm, tư duy có chút chạm mạch. Một lúc lâu, sau khi lấy lại tinh thần, hắn gật đầu:

- Họ đều do ngươi mang về, ngươi có… đề nghị gì tốt không?

Nguyễn CN1 cười cợt:

- Cô gái thấp hơn là lựa chọn tốt hơn.

-----

Nguyễn Thế Bình nằm trên giường, đầu óc vẫn suy tư.

Là thăm dò? Là muốn hắn sa ngã trong dục vọng? Hay chỉ đơn thuần chỉ muốn hắn giảm bớt căng thẳng?

Không có căn cứ nào, mọi việc cũng chỉ là suy đoán. Không có cách nào xác nhận, hắn không quy chụp điều gì.

Phụ nữ gắn liền với phiền phức. Đó không chỉ do bản tính tỉ mỉ và chú ý từng chi tiết, đó còn là do lối suy nghĩ thất thường mang tính chủ quan của họ. Không ai hiểu nổi vì sao phụ nữ sáng nắng chiều mưa, không có bất cứ căn cứ khoa học nào giải thích được con người họ. Nhưng chỉ mỗi tính cách cũng quyết định rằng dây vào phụ nữ đồng nghĩa với chấp nhận phiền phức.

Mà hắn, hắn không thích phiền phức. Không, hắn ghét phiền phức!

Trong mắt của hắn, phụ nữ còn hơn cả chó điên. Sự so sánh này không phải vì hắn khinh thường phụ nữ. Sự so sánh này thể hiện sự e ngại của hắn, thể hiện hắn cảm thấy phụ nữ rất điên cuồng.

Từ trước hắn không muốn dây vào phụ nữ, hắn đã nghĩ sau này hắn cũng sẽ không dây vào. Nhưng lần này hắn lại tự mua dây buộc mình.

Chờ khoảng 20 phút, cửa phòng mở ra, một cô gái quấn chiếc khăn tắm bước vào.

Khuôn mặt hình trái xoan, hai đôi mắt tràn đầy ái ngại. Đôi môi dày khá đầy đặn, chiếc mũi cao thon. Tóc được chải vuốt, đen nhánh, được vén ra sau đầu. Bộ ngực trắng mịn ẩn hiện sau lớp khăn.

"Không to lắm, hẳn vừa bàn tay." – Một suy nghĩ trần trụi xuất hiện trong đầu Nguyễn Thế Bình.

Đôi chân không thon lắm, nếu cô gái giảm cân một chút có lẽ ổn. Nhìn thoáng qua, cô gái trước mắt hắn có thân thể không quá tốt, nhưng cũng không tệ.

Dường như cô gái này đang rất hồi hộp, cả thân thể cô ta cứ run rẩy. Dù không phải run lẩy bẩy, nhưng cũng đủ để Nguyễn Thế Bình nhận ra.

"Có lẽ cô ta còn sợ hãi." – Nguyễn Thế Bình cho ra đánh giá.

"Sợ hãi điều gì? Vận mệnh sao? Số phận sao? Cuộc đời sau này sao?" – Hắn lại nghĩ miên man.

Thấy Nguyễn Thế Bình nhìn mình, cô gái cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Cô ta cúi đầu, đóng cửa, rồi đi rất chậm vào chiếc giường Nguyễn Thế Bình đang nằm. Điều này khiến hắn cảm thấy cô ta đang hoang mang và hẳn là vẫn còn đấu tranh tư tưởng.

Gần một phút sau, cô gái cuối cùng cũng đến mép giường. Chạm góc giường, cô gái này có chút giật mình, thân thể càng run lợi hại hơn. Cô ta ngồi đó, như pho tượng, đầu óc dường như bay về phương nào.

Cả căn phòng trở nên trầm mặc dị thường.

Nguyễn Thế Bình không có kinh nghiệm gì ở phương diện này. Nhưng hắn cảm thấy bây giờ hắn nên làm gì đó để phá vỡ sự yên lặng này. Vì thế, hắn quyết định mở miệng trêu chọc.

- Cô quên đóng cửa rồi.

Đột nhiên một câu nói vang lên, cô gái giật mình, hồn về thể xác, lòng loạn tùng phèo.

- A!

Cô gái thét lên, luống cuống nắm chặt chiếc khăn tắm trên thân, cố gắng dùng chiếc khăn tắm ngắn cũn che giấu những nơi trọng yếu. Nhưng càng cố gắng, cô càng cảm thấy nơi thừa nơi thiếu.

Chừng một phút sau, như thể tinh thần đã lấy lại được, cô gái nỗ lực hít sâu một hơi. Sau đó cô đứng dậy, định bước ra đóng cửa lại.

Thế nhưng một cánh tay lại nhanh hơn cô. Chỉ thấy tay phải của Nguyễn Thế Bình chộp lấy tay trái cô gái.

Hắn giữ cô lại, trầm giọng:

- Được rồi, cửa đã đóng. Cho dù có mở cũng không sao, đã không còn ai trong tòa nhà này nữa rồi, không cần lo lắng.

Bị kéo lại, cô gái lại một lần nữa giật mình, nhưng lần này cô dùng tay phải bụm miệng, tránh thêm một lần thét lên.

Cảm nhận được độ ấm nơi bàn tay trái, cảm nhận được một cảm giác khác thường, dù còn sợ hãi, cô gái vẫn ngồi xuống. Tuy nhiên, cô vẫn không quay mặt lại. Có lẽ cô cho rằng phía sau lưng mình là một con quái vật đầy răng nhọn, một con quái vật ghê tởm sẽ ăn thịt cô nếu cô quay mặt lại.

Tránh cái gì thì cái đó lại đến.

Nguyễn Thế Bình hình như không có quan tâm tới cảm giác của cô gái, hắn dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô:

- Quay mặt lại, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào tôi.

Cô gái chần chừ một lúc. Đến cuối cùng cô thu đôi chân đang chạm sàn lại, dùng tay trái quay người, rồi ngồi xếp bằng. Cô không có ngẩng mặt ngay, mà do dự một lúc lâu mới làm theo.

Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cảm thấy ánh mắt nóng rực đang dò xét cơ thể mình, cô muốn khóc.

Đôi mắt cô đỏ lên, thế nhưng cô không khóc, cô chỉ nấc từng tiếng nghẹn ngào. Hai tay cô càng giữ chặt chiếc khăn tắm hơn.

Nếu như trước kia, cô đã không làm thế này. Nếu là trước kia, cô thà chết còn hơn. Nhưng đó chỉ là trước kia. Hiện tại khắc nghiệt mài đi ý chí của cô, hiện tại tàn nhẫn phá hủy đi nguyên tắc của cô. Từ lúc nào không hay, từ một cô gái ngây thơ, từ một con người coi trọng trong sạch đã trở thành một loại người trước kia cô từng khinh bỉ: điếm.

Cho dù cô không có trao thân cho nhiều người, nhưng trong lòng cô, trao thân cho một kẻ xa lạ có khác gì đâu? Điếm dùng thân đổi lấy tiền, còn cô? Cô dùng thân thể đổi lấy cái gì đây?

Cô gái nhắm mắt lại, suy nghĩ không ngừng, yên lặng như thể đã chấp nhận số phận. Giống như đang chờ đợi người đàn ông kia mặc sức xâu xé, chà đạp, khinh nhờn cơ thể cô.

Nguyễn Thế Bình vẫn im lặng chờ đợi, hắn không lên tiếng thúc dục cô, cũng không hành động gì.