Chương 20: Đòi lại

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 20: Đòi lại

Triệu Mộng Uyên lẳng lặng chờ đợi vận mệnh đau thương đến. Nàng biết mình sắp phải chịu đựng điều gì, cũng biết rằng… một người vứt bỏ đi nguyên tắc của mình, cả đời chỉ càng sa đà, vĩnh viễn không thể thoát ra. Và suốt cả đời, nàng mãi mãi cũng không thể xóa được vết nhơ này.

Nguyễn Thế Bình nhìn gương mặt trước mắt, nội tâm bay lên niềm đau không tên.

Lúc Nguyễn CN1 mang 4 người họ về, Nguyễn Thế Bình chỉ cảm thấy phiền phức, không có để ý mặt mũi họ ra sao làm gì. Khuôn mặt họ lấm tấm bùn đất, mồ hôi giăng đầy, hắn chỉ liếc ngang qua, chứ không có nghĩ ngợi nhiều. Từ hôm ấy, hắn đi sáng về khuya, bận rộn tới lui, vứt họ cho Nguyễn CN1 xử lý.

Lúc này, nhìn gương mặt sạch sẽ, góc cạnh rõ ràng trước mắt, kí ức ẩn sâu trong lòng hắn ùa về.

Kí ức như dòng nước lũ, một đợt lại một đợt đánh sâu vào người hắn.

Nguyễn Thế Bình đột nhiên thẩn thờ, cả người dại ra.

-----

"Nhà tôi trên bến sông, có chiều cầu nhỏ cong cong.

Hàng cau dưới nắng trong, lá trầu không.

Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu đông, ới… a…"

Khung cảnh ngày xưa, dãi nắng dầm sương, bốn bề khốn khổ. Thằng bé nhỏ tuổi mặc bộ đồ bạc màu, rách rưới giương đôi mắt ngây thơ nhìn chị nó.

Nắng sớm êm ả, xua đi màn đêm tăm tối, chiếu những tia nắng nhè nhẹ lên mặt người chị. Chị nó mặc một bộ đồ tàn tạ hơn của nó, miếng rách khắp nơi. Dưới ánh ban mai, người con gái này xoa xoa mồ hôi trên vầng trán, xong rồi lại bắt đầu cuốc những lát cuốc nặng nề. Từng cuốc từng cuốc vượt quá sức một cô gái nhỏ như mang đi sức sống của người chị. Chị nó gầy gò vừa cuốc vừa thở dốc. Chốc chốc chị dừng lại, quay mặt sang nhìn nó, nở nụ cười tươi đầy gượng gạo.

Nó ngồi trên mặt đất, ngây ngô nhìn chị, nhếch miệng nở nụ cười tươi đáp lại.

Ánh nắng tươi đẹp rọi sáng khung cảnh mơ hồ, tô thêm vẻ tươi sáng cho một kỉ niệm đẹp, mang chút ấm áp len lỏi vào lòng Nguyễn Thế Bình.

-----

"Người con gái lưng ong, có bao chàng thầm mong theo.

Mẹ giục con gái yêu lấy chồng đi.

Chị thương hai đứa em, với mẹ già còn đau ới… a…

Chị chưa muốn lấy chồng…"

Một buổi sáng, trong mắt đứa bé khờ dại, thế giới có riêng nó và chị lại xuất hiện thêm một bóng hình khác: một gã đàn ông lạ lẫm.

Gã ăn mặc bóng bẩy, quần áo đẹp đẽ, gương mặt tươi cười. Gã lân la bắt chuyện với chị nó, thỉnh thoảng lúc chị dừng tay nghỉ ngơi, gã cầm cuốc làm tiếp công việc cho chị nó.

Nhìn hình ảnh hai con người trái ngược trước mắt, dù lòng có hâm mộ người đàn ông kia, nó vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng mà vốn nhỏ tuổi, bản tính ham chơi, mê cái đẹp, nó không nghĩ gì nhiều, nhanh chóng quên điều đó đi, tiếp tục ngây ngô cười.

-----

Ngày tháng trôi qua, từ một đứa nhóc 8 tuổi, nó đã là một chàng trai 14. Nó đứng trên chiếc phà, nhìn gương mặt bị sương gió tàn phá, nhìn thân hình mảnh mai, xanh xao của chị, lòng nó thêm trĩu nặng.

Con đường phía trước dẫu gập ghềnh, nó tự hứa sẽ mạnh mẽ bước qua.

Nó cố tỏ ra mạnh mẽ, phất tay chào chị mình, quay đầu lại mà khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Nó phải đi, không chỉ vì mình, mà còn vì chị.

"Rồi mẹ tôi khuất xa, chúng tôi không còn thơ ngây.

Chị lại lo các em chuyện chồng con.

Ngày chia tay bến sông, thấy chị buồn mà thương í… a…"

Từng giọng hát trong trẻo vang vọng trong lòng, nó đưa ra gạt nước mắt, hai mắt trở nên sáng sủa hơn.

Nó nhất định không phụ lòng chị!

-----

Ngày trở về, ăn mặc bảnh bao, hắn vui sướng dẫn theo một món quà, tung tăng bước nhanh về ngôi nhà tranh. Hắn muốn kể chị nghe những gì hắn đạt được, hắn muốn khoe với chị rằng hắn đã trưởng thành hơn. Hắn muốn chững chạc nói với chị rằng bây giờ hắn đã có thể chăm lo cho chị, chị không cần vất vả nữa.

Nhưng…

Đời không như là mơ.

Mặc kệ những ánh mắt tò mò của nhiều người dân trên đường, mặc kệ những ánh mắt lấp lóe từng tia khác thường, hắn bước đều, không quan tâm. Trong lòng hắn chỉ hiện lên khuôn mặt vui vẻ của chị. Hắn còn chờ mong chị ngạc nhiên khi nghe hắn nói. Nghĩ đến đây, lòng hắn càng thêm phấn khởi, càng thêm vui mừng.

Gần đến nhà, nhìn hàng rào cây lôi thôi, nhếch nhác, lòng hắn chững lại.

Rướn người nhìn vào bên trong, vườn cây tiêu điều do không ai chăm sóc xuất hiện trước mặt Nguyễn Thế Bình. Không còn vườn rau xanh, không còn ngôi nhà lụp xụp.

Chỉ còn lại một mảnh đất hoang, chỉ còn lại một ngôi nhà đổ nát.

"Chị đâu? Chị đâu?" – Cả người hắn trầm xuống, khuôn mặt vui mừng biết mất không thấy tăm hơi.

Món quà hắn nâng niu mang về bỗng tuột tay rơi xuống đất. Hắn như một thằng điên chạy xộc vào nhà, đầu không ngừng đảo qua đảo lại tìm hình bóng quen thuộc kia. Hắn cố tìm cái hình bóng in sâu vào trái tim hắn, hình bóng mà hắn luôn nhớ tới, luôn hướng về.

Không thấy chị, nỗi sợ hãi bao trùm lấy toàn thân, cả người hắn run mạnh.

Cố đè nén nội tâm bất an mãnh liệt, hắn chạy ào ra bên ngoài, tiến thẳng về nhà hàng xóm.

-----

"Nhiều năm xa cách xa, tôi trở về làng quê thăm.

Nhìn hàng cây xác xơ, lá trầu khô.

Mộ chị tôi bé xinh, đứng bên cầu lẻ loi ới… a…

Mộ người chưa có chồng."

Nhìn ngôi mộ đắp tạm, phủ đầy cỏ bên bờ sông, từng lời hát lặng lẽ vang lên trong lòng hắn. Chúng cắt chém tâm hồn ngây ngô, chúng tiêu diệt sự non nớt trên khuôn mặt trẻ măng. Chúng như lấy dần đi sinh mệnh của hắn, chúng như giễu cợt một tâm hồn khốn khổ.

Nguyễn Thế Bình quỳ trước mộ, nước mắt rơi như mưa.

Hắn lặng thinh quỳ nơi đó, từng hình ảnh xưa cũ lướt qua, khuôn mặt quen thuộc ẩn sâu trong tim như hiện về trước mắt.

Chị cười xòa nhìn hắn, khuôn mặt hốc hác lại rực sáng như thiên thần. Chị cưng chiều vuốt ve đầu tóc rối của hắn, mỉm cười đáp lại nụ cười ngây ngô của hắn: "Nhóc, lớn nhanh cho chị nhờ."

Đau, đau quá!

Trái tim như bị bóp nghẹt, vỡ thành từng mảnh đỏ tươi, máu tươi vung vãi khắp nơi, toàn thân run rẩy mãnh liệt. Cả người hắn gục xuống, hắn nghẹn ngào, khóc rống:

- Chị!!!!!

-----

Nhận được những cái lắc đầu lạnh lùng, từng lời từ chối cay nghiệt, chói tai. Nguyễn Thế Bình cúi đầu bước ra khỏi Ủy ban thị, rời đi khỏi phòng Công an.

Nguyễn Thế Bình ngẩng đầu nhìn nơi này, ánh mắt trở nên rét lạnh. Đôi bàn tay nắm chặt, từng ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

Máu tươi từng chút thấm đẫm lòng bàn tay và các ngón tay hắn, ánh mắt hắn càng lạnh hơn. Cái lạnh thấu xương.

Song, nỗi đau thể xác cũng giúp hắn tỉnh táo lại!

Họ cho hắn chỉ là một thằng nhóc không rành sự đời, họ cho hắn chỉ là một thằng ngu không hơn không kém sao? Họ nghĩ rằng hắn còn không biết người kia mang qua cáp đến nhà họ sao? Họ cho rằng hắn chưa nhìn thấy cái xã hội này vận hành thế nào sao?

Công bằng? Công lý?

Chê cười!

Nhìn xong cái nơi hắn từng tưởng nó sẽ đòi lại công bằng cho chị mình, để nó khắc sâu vào lòng, hắn quay lưng bước đi.

Từ lúc sinh ra đã không có công bằng đáng nói. Cuộc đời càng không có hai từ "công bằng" hoa mỹ kia. Tin tưởng vào những lời người khác nói chỉ khiến bản thân thêm u mê. Tin tưởng vào cái gọi là công bằng, công lý chỉ khiến bản thân thêm đau, chỉ tự chuốc lấy thất vọng.

Đời đã không công bằng, vậy chỉ có người tự đòi lại công bằng!

-----

Đêm tối âm u, ánh trăng chập chờn.

Một thân thể nhỏ bé dùng dao cắt từng đường, từng đường. Mỗi lúc như thế, từng dòng máu tươi lại trào ra.

Đôi tay dính đầy máu, thân thể nhỏ bé cũng run lẩy bẩy.

Tiếng hô hấp ồ ồ vang lên trong khu rừng chỉ có tiếng côn trùng, báo rằng thân thể kia không hề bình tĩnh.

Dẫu vậy, thân thể nhỏ bé không chút dừng lại, vẫn từng dao cắt miếng.

Trên đất, chỉ có một cái xác người không còn hình thù gì. Có chăng thứ nguyên vẹn nhất còn lại là một cái đầu không mắt nằm lăn lốc dưới gốc cây.

-----

Kí ức đến nhanh, đi cũng nhanh.

Lấy tay ra khỏi thanh sắt nhọn dưới gối, Nguyễn Thế Bình cười tự giễu.

Không biết từ lúc nào hắn đã máu lạnh và tàn nhẫn như vậy.

Không biết từ bao giờ hắn trở nên âm u, ác độc như thế.

Phải, từ đầu hắn định giết cô gái trước mặt. Hắn ghét phiền phức, hắn chấp nhận thỏa hiệp, nhưng đó không có nghĩa là hắn sẽ làm theo những gì được sắp đặt.

Hắn cần một kẻ hở nằm ngoài kế hoạch, hắn cần một sự ngoài ý muốn. Hắn cần phá vỡ nó để nhìn xem phản ứng của Nguyễn CN1. Một sự bất ngờ có thể sẽ mang lại một thu hoạch nào đó cho hắn.

Còn chết sống của người khác? Ha ha, hắn sẽ quan tâm sao? Quá ngây thơ rồi, ai chết cứ chết, một người không từ thủ đoạn có lý nào sẽ quan tâm.

Cuộc đời có vẻ bề ngoài tươi đẹp lại thối nát đến tận gốc rễ bên trong đã dạy hắn như thế. Những con người có bề ngoài hiền lành và lương thiện, bên trong tham lam và máu lạnh đã chỉ bảo hắn trưởng thành như vậy. Ở một thế giới có bề ngoài rực rỡ, bên trong chỉ có người ăn người cay nghiệt, ngay cả cặn bã họ cũng không chừa, đã khiến hắn phải thay đổi để sống.

Xuất hiện chuyện không ngờ tới, hắn cúi đầu trầm tư. Đôi mắt bình thản bỗng lóe lên một tia khổ sở. Nhưng rất nhanh, tia đau thương này bị sự lạnh lẽo đánh tan, mắt hắn chỉ còn sự lạnh lẽo đến từ địa ngục.

Nguyễn Thế Bình ngẩng mặt lên, mỉm cười:

- Cô không cần phải giống như chờ chết thế đâu. Nếu như tâm lý chưa sẵn sàng, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút.

Khuôn mặt giữ nguyên nụ cười ấm áp, hắn chờ đợi cô gái đối diện đáp lại.

Thấy Nguyễn Thế Bình có vẻ dễ nói chuyện, không phải nhào lên ngấu nghiến, không phải đáng sợ như trong tưởng tượng, Triệu Mộng Uyên khẽ thở một hơi. Nàng mở mắt, đánh bạo quan sát người đàn ông trước mặt.

Nguyễn Thế Bình như thể không nhận ra được gì, nhìn chăm chú vào cô gái, hắn nói:

- Nếu cô đã không chuẩn bị sẵn sàng, vì cái gì cô lại chấp nhận làm chuyện này?

Đi thẳng vào vấn đề có thể khơi gợi nổi đau, nhưng đó là cách nhanh nhất để có thể hiểu nhau.