Chương 21: Lựa chọn

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 21: Lựa chọn

Triệu Mộng Uyên chần chừ một lúc, trả lời:

- Bởi vì hi vọng cuộc sống của bản thân không trở nên tồi tệ hơn.

- Tồi tệ hơn?

- Sợ bị nhiều người chà đạp, nên cần một chỗ dựa.

Triệu Mộng Uyên ỉu xìu đáp lại.

Nguyễn Thế Bình cười cười:

- Cô không có mong muốn nào khác sao?

Triệu Mộng Uyên do dự, tuy biết yêu cầu của mình vô lý, nàng vẫn cắn răng nói:

- Nếu được, hi vọng anh có thể cứu gia đình tôi.

Nguyễn Thế Bình hơi sững người lại. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn đã lấy lại tinh thần. Hắn đưa tay phải ra cầm lấy bàn tay trái của Triệu Mộng Uyên, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Hắn mỉm cười:

- Yên tâm, nếu gia đình cô vẫn còn sống, không bao lâu sau tôi sẽ tới đưa họ về đây.

Ánh mắt ảm đạm của Triệu Mộng Uyên sáng lên, nàng hỏi gấp:

- Thật không?

Nguyễn Thế Bình đưa tay trái nâng cằm Triệu Mộng Uyên lên, để đôi mắt của nàng nhìn trực diện vào đôi mắt hắn. Xong rồi, hắn nở nụ cười ấm áp:

- Thật chứ, tôi lừa cô làm gì.

Triệu Mộng Uyên ngẫm nghĩ, cảm thấy dù Nguyễn Thế Bình không có đáp ứng yêu cầu khá vô lý của cô, cô cũng không thể thoát khỏi bàn tay người này. Cho nên cô bỗng nhiên tin tưởng, cảm thấy trao thân cho người như vậy cũng không tồi.

Giọng cô run run:

- Tôi tin anh. Chỉ cần anh không thất hứa, anh muốn tôi làm gì cũng được.

Nguyễn Thế Bình vờn tay trái lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt trái xoan kia, cười nói:

- Không cần quá lo như thế. Tôi sẽ không ép cô làm những gì cô không muốn.

Rồi hắn dùng giọng chắc nịch khẳng định:

- Yên tâm, tôi đã nói là làm. Tôi chưa bao giờ thất hứa với ai.

Hai mắt Triệu Mộng Uyên rưng rưng, như muốn rơi nước mắt.

Nhìn thấy mắt cô nàng đỏ lên như muốn khóc tới nơi, Nguyễn Thế Bình dừng vuốt ve lại, cười khổ:

- Này, đừng khóc chứ. Cô không cần phải như thế. Để nhẹ lòng thì hãy xem như đây là một cuộc trao đổi đi. Cô trao thân thể cho tôi, tôi nhất định sẽ mang gia đình cô về đây.

Hai mắt Triệu Mộng Uyên đột nhiên ảm đạm, cô quay đầu về bên trái, không nhìn Nguyễn Thế Bình nữa, mỉa mai:

- Phải, chỉ là một cuộc trao đổi.

Bất đắc dĩ, Nguyễn Thế Bình dùng tay phải kéo cả cơ thể Triệu Mộng Uyên về phía mình.

Giật mình, cảm nhận hơi nóng từ người đàn ông kia, Triệu Mộng Uyên đỏ mặt, gắt:

- Anh làm gì vậy, nhanh buông tôi ra.

Nàng dùng hai tay đấm nhè nhẹ vào lồng ngực Nguyễn Thế Bình. Thẹn thùng được một lúc, cảm thấy không thoát ra khỏi đôi bàn tay rắn chắc kia, Triệu Mộng Uyên đành nhận mệnh, mặc kệ Nguyễn Thế Bình ôm cô vào lòng.

Nguyễn Thế Bình hà hơi vào tai Triệu Mộng Uyên, đổi giọng, nhỏ nhẹ nói:

- Nếu không muốn trao đổi, vậy em muốn thế nào?

Một cảm giác nóng rực lọt vào tai, một cảm giác khác lạ làm Triệu Mộng Uyên tê người. Thân thể cô run lên, cô dùng hết sức đẩy hắn ra, hờn dỗi:

- Tôi không muốn gì cả!

Nguyễn Thế Bình không có dùng sức, vì vậy lần đẩy của Triệu Mộng Uyên thành công.

Hắn mỉm cười, làm như không nghe thấy gì. Rồi hắn lại dùng tay phải kéo Triệu Mộng Uyên vào lòng.

Cảm nhận độ ấm và làn da mềm mại kia, Nguyễn Thế Bình lại đưa môi lên tai trái Triệu Mộng Uyên, hơi thở trở nên dồn dập:

- Đừng như vậy. Nếu em muốn gì thì cứ nói ra. Anh sẽ đáp ứng hết.

Đồng thời lúc này, tay trái hắn luồn ra sau lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhận thấy từng dòng điện gây tê nơi sống lưng, Triệu Mộng Uyên như nhũn ra. Thế nhưng cô để mặc đôi tay xấu xa kia làm bậy, bởi vì bấy giờ tất cả sự chú ý của cô đều dành cho lời nói mà Nguyễn Thế Bình vừa thốt ra.

Giọng cô lạc nhịp, sự vui vẻ đã mất từ lâu bỗng xuất hiện:

- Thật?

- Thật!

Nghe câu trả lời chắc chắn của Nguyễn Thế Bình, Triệu Mộng Uyên quên mất hờn giận, giống như có chuẩn bị từ trước, cô nhanh nhảu nói:

- Vậy tôi muốn chỉ là người đàn bà của một mình anh. Cả đời này anh bảo vệ tôi có được không?

Tay trái vuốt ve sống lưng Triệu Mộng Uyên, tay phải vuốt ve bàn tay trái cô nàng, hai tay hắn không chút dừng lại. Vừa nghe cô hỏi điều này, hắn cười nhẹ một tiếng. Sau đó hắn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lướt qua môi cô.

Cảm nhận sự tươi đẹp và ướt át, có tí tiếc nuối khi dừng lại. Nhưng Nguyễn Thế Bình biết mình nên làm gì. Khi hắn rời môi cô, nhìn vẻ giật mình trợn to hai mắt của cô, nhìn cô thẹn thùng, nhìn cô cúi đầu trốn tránh ánh mắt mình, hắn dùng tay phải nâng đầu cô lên. Và rồi hắn nhìn cô với ánh mắt chân thành, nói ra lời yêu thương:

- Khi em đã là người đàn bà của tôi, trừ khi tôi chết, tôi sẽ không để thằng đàn ông nào đụng đến em. Nếu ai dám đụng, tôi sẽ giết họ.

Nghe lời nói bá đạo của Nguyễn Thế Bình, phòng tuyến cuối cùng nơi nội tâm của Triệu Mộng Uyên vỡ ra. Giống như cô đã buông ra điều lo lắng cuối cùng.

Cô nhìn người đàn ông có khuôn mặt tròn tròn trước mắt, đôi mắt cô xuất hiện một tia tình cảm nhàn nhạt. Càng nhìn người đàn ông này lâu, cô như càng cảm thấy sự chân thành của anh ta.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt đậm đà chân thành từ một người khác phái.

Đôi môi Triệu Mộng Uyên không tự chủ nhếch lên.

Phải rồi, gần mười năm qua, từ khi biết yêu, cô đi tìm cái gì? Không phải tìm một người đàn ông chân thành với mình sao? Không phải tìm một người đàn ông đáng giá cô gắn bó cả đời sao? Không phải tìm một người đàn ông làm cô cảm thấy ấm áp sao?

Cô đa sầu đa cảm, cô nghĩ ngợi nhiều, nhưng cô không yêu cầu cao xa. Nội tâm cô đơn giản như gia đình ấm êm của mình.

Thất bại mấy lần trong tình cảm, vốn nản lòng thoái chí, Triệu Mộng Uyên không cho rằng cả đời mình còn có khả năng tìm được người trong mộng. Tận thế tiến tới, tim cô càng chết lặng. Cô nhận ra cuộc đời mình đã không còn khả năng được hạnh phúc, nhận ra tương lai phía trước chờ cô chỉ là một mảnh u tối như vực sâu.

Triệu Mộng Uyên tưởng rằng đời này mình đã vô vọng.

Nhưng nhìn ánh mắt chân thành kia, lòng cô lại dấy lên hi vọng. Cô không choáng ngợp vì những lời nói của Nguyễn Thế Bình, bởi cô biết vị trí hiện tại của mình. Một cô gái nhan sắc bình thường, một cô gái yếu ớt có thể mong gì được ở tận thế tàn khốc này? Cô không mong chờ gì nhiều, ít nhất, cô chỉ hi vọng cuộc sống của cô không quá tồi tệ.

Ban đầu cô không ôm nhiều hi vọng, nhưng không ngờ ở giữa bước đường cùng, cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình sống lại, đột nhiên rung động vì một người đàn ông.

Thế giới trước kia tìm ra một người đàn ông như thế đã khó khăn, tận thế đến lại trở nên khó khăn nghìn trùng. Triệu Mộng Uyên nhìn Nguyễn Thế Bình, cảm thấy mình như đang mơ.

Đôi mắt cô dần trở nên mê ly. Nhìn người đàn ông trước mắt, theo giác quan thứ sáu của mình, cô cảm thấy người này là người mình đang hằng mong đợi, cảm thấy cô có thể trao thân cho người này, cảm thấy đó là người cô muốn gắn bó cả đời.

Theo bản năng, Triệu Mộng Uyên đưa tay chạm vào khuôn mặt kia, ngón cái cô vuốt nhẹ lên nó.

Cảm nhận hơi ấm truyền về, cô trở nên say đắm. Đôi mắt cô dần mộng mị, nóng cháy.

Chỉ thấy sau đó cô nhoẻn miệng cười, nở nụ cười tươi chân thật nhất lòng mình:

- Yêu em đi!

Nguyễn Thế Bình lẳng lặng lắng nghe lời nói ngọt ngào của Triệu Mộng Uyên. Cảm nhận nhịp tim cô đang tăng lên, cảm nhận đôi mắt nóng bỏng kia, cảm nhận hô hấp cô trở nên gấp gáp, hắn cúi đầu, hôn cô.

Một nụ hôn nồng cháy, một nụ hôn đắm say. Cho quên đời bỡ ngỡ, cho quên ưu phiền sâu lắng.

-----

Nguyễn Thế Bình lặng lẽ nhìn thân thể mềm oặt trước mặt, không nói một lời.

Đó là một cô gái dễ tin người. Đó là một cô gái dễ bị lừa dối. Đối mặt hắn, cô chỉ có thể bị gạt.

Nguyễn Thế Bình ngồi đó, nhìn thân thể trần truồng kia, nội tâm yên tĩnh như mặt hồ.

Đó là một cô gái ngây thơ, một cô gái chưa rành sự đời. Đó là một cô gái tin vào những lời hứa viển vông. Đối mặt với một kẻ coi lời hứa như rác rưởi, ai cần hắn hứa thì hắn đều cho họ, cô chỉ có thể câm nín chấp nhận sự thật phũ phàng.

Nguyễn Thế Bình nhắm hai mắt lại, trong đầu chiếu lại màn ân ái vừa rồi, trong lòng nhấm nháp thứ dục vọng thấp hèn.

Đó là một cô gái non nớt, một cô gái trinh nguyên. Đó là một cô gái cuồng nhiệt, khi tình cảm nở rộ, cô vâng theo trái tim, cháy bỏng hết mình. Đối mặt với một kẻ không cảm thấy phụ nữ có gì hấp dẫn, mới trải qua nhưng vẫn cảm thấy phát tiết trên cơ thể họ cũng không tồi, cô chỉ có thể bị chà đạp, dày vò.

Mở mắt ra, cười cười, Nguyễn Thế Bình liếc nhìn thân thể lạnh ngắt, không còn hô hấp kia. Nhìn máu tươi bên ngực trái thân xác kia vẩy ra xung quanh, trong lòng có chút khó chịu.

Vì cô trông giống chị hắn, hắn sẽ bỏ qua cho cô sao?

Không!

Chính vì cô trông giống chị hắn, hắn càng không thể bỏ qua cho cô!

Nguyễn Thế Bình không có biến thái, không có điên cuồng. Bằng cách này, hắn chỉ đang giết đi chút tình cảm, chút lương tri còn sót lại trong trái tim.

Người cần phải trưởng thành, cần phải không ngừng trở nên hoàn hảo.

Cho dù tự chôn mình xuống vực sâu hắc ám, trở thành ác ma thì có làm sao?

Vận mệnh sao? Số phận sao?

Không! Vận mệnh và số phận chỉ cho hắn sự lựa chọn mà thôi. Là chính hắn quyết định đi trên con đường này!

Đứng dậy bước ra khỏi giường, Nguyễn Thế Bình cúi đầu, che đi nụ cười dữ tợn.

Chốc sau, hắn ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ lạnh lùng:

- Số 1, thông báo Nguyễn CN1 giết hai người bên ngoài đi.

Ánh sáng trong căn phòng bỗng nhiên nhấp nháy 2 lần. Số 1 dường như nhìn thấy được tình cảnh trong căn phòng, nó dùng âm thanh cứng ngắc nói:

- Vâng, chỉ huy.

Sau đó âm thanh điện tử như thể không còn sức lực:

- Xin lỗi chỉ huy. Lần này là sai lầm của tôi và Nguyễn CN1, chúng thuộc hạ cam lòng chịu phạt. Lần sau sẽ không xuất hiện tình huống này nữa.

Hai hàng lông mày Nguyễn Thế Bình như dãn ra, hắn giống như hơi nguôi giận:

- Được rồi, không phải lỗi của các ngươi.