Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 15: Thử

Nhìn chiếc xe ô-tô cùng 4 người ở phía xa tới gần, Nguyễn Thế Bình nhíu mày. Hắn là người cẩn thận, vì vậy hắn cực ghét gặp phải phiền phức. Nếu không phải vậy, hắn đã vươn tay cứu nữ cảnh sát, chứ không biến cô ta thành mồi. Nếu không phải vậy, hắn đã tham gia vào nhóm mấy người thôn Bàn Thạch, đã phí miệng lưỡi khuyên bảo họ, chứ không phải quyết định một mình vào rừng.

Hắn không muốn gặp phải phiền phức, vì chúng nó như giòi bọ vậy. Chúng nó chẳng khác gì những kẻ ăn hôi, lợi dụng lúc ngươi nhẹ dạ, sau đó bám chặt theo như keo dính chuột. Đợi đến khi vắt kiệt sức ngươi, ép ngươi vào đường cùng, ăn hết xương cốt ngươi, chúng nó mới rời đi. Liên tưởng dễ thấy nhất là như lúc ngươi hết tiền, một chuyện lại một chuyện xui xẻo ập đến, và rồi tai họa bất ngờ cứ rơi vào đầu.

Xử lý hết đám phiền phức rất tốn thời gian và công sức. Thế nên nếu đủ khả năng, hắn luôn bóp chết phiền phức từ trong trứng nước.

Trời sinh tính cẩn thận, đời dạy Nguyễn Thế Bình cảnh giác. Một cái trí tuệ nhân tạo làm hắn không phân biệt được thật giả, thêm một tên Binh Nhì kéo phiền phức về. Không phải hắn đa nghi, chỉ là khi xâu chuỗi lại, hắn càng nghi ngờ hơn.

Có thể 4 người được Binh Nhì đưa về sẽ mang lại lợi ích như sức lao động miễn phí, hoặc như một đám dò đường. Song nghĩ lại hắn vẫn thấy phiền phức. Không chỉ quản lý, còn phải đề phòng bị đâm sau lưng, còn nuôi họ. Quan trọng là hắn không tin căn cứ Terran, hắn không tin Binh Nhì, do đó từ đề phòng 1 người thành phải đề phòng 5 người. Thậm chí tình huống bế bát nhất, 4 người họ phục tùng một kẻ có sức mạnh trâu chó là Binh Nhì, hắn chỉ có chức danh chỉ huy chứ chẳng có miếng, lúc ấy quyền sống chết của hắn nằm trong tay đối phương. Nghĩ thôi cũng đau hết cả đầu.

21 tuổi đời, cái tuổi nhiều thanh niên nam nữ còn ăn chơi đú đỡn, chịch xoạc như gà, hắn đã có một cái đầu trưởng thành hơn. Hắn biết nếu ngày sau không cố gắng hơn ngày trước, tương lai của hắn chẳng khác gì đám thanh niên cùng tuổi.

Sinh viên nhưng hắn đã bươn chải đủ nghề, không chỉ vì tiền, mà còn trải nghiệm cuộc đời, dùng đường đời nghiệt ngã mài giũa hắn lớn lên. Lao động chân chính cũng có, lừa đảo cũng tham gia, lưu manh cũng thử, trí thức cũng làm qua. Trải nghiệm nhiều làm tầm mắt hắn cao hơn, trải nghiệm nhiều làm hắn thêm bản lĩnh.

Cuộc đời sóng gió khiến hắn không còn đặt hết niềm tin vào ai. Hắn luôn cảnh giác, không nhiều thì ít. Cuộc sống của hắn càng trở nên mệt mỏi, càng phải suy nghĩ nhiều. Hắn không thích cách sống hiện tại, song hắn sẵn sàng sống như vậy cả đời.

Đời cũng không ít lần đánh gục hắn, đưa hắn xuống vực thẳm tuyệt vọng. Một trong số chúng giúp hắn nhận ra không có gì miễn phí, luôn phải trả giá để đạt được thứ mình cần. Cái gì trước mắt không có giá cao, tương lai hắn sẽ phải trả lại càng nhiều mà thôi.

Căn cứ Terran là do hắn gọi ra. Hắn không biết được vì sao, nhưng hắn chưa thấy cái giá mình phải trả. Bởi vậy hắn càng thêm lo lắng, hắn biết mình phải cảnh giác và cẩn thận hơn nữa.

Nguyễn Thế Bình không cho rằng hắn là một nhân vật chính với quang hoàn trâu bò, là một kẻ được trời xanh ưu ái, hay là người may mắn ngập trời. Hắn không tin, bây giờ không tin nổi, sau này càng không tin. Trong mắt một kẻ mồ côi từ bé, thế giới này chỉ xoay quanh lợi ích.

Nguyễn Thế Bình suy đoán rất nhiều, song hắn không rõ hắn có lợi ích gì với cái căn cứ Terran kia. Không trả giá chút nào, không nhìn thấy gông xiềng lợi ích, hắn trở nên sợ hãi.

Giá như Nguyễn Thế Bình biết được dù chỉ một chút gì, có lẽ hắn còn có tin tưởng, bớt cảnh giác và không sợ hãi. Đáng tiếc, vì cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không biết, hắn cảm thấy đau tim.

Với hắn lúc này, tận thế còn không đáng sợ hơn cái căn cứ Terran kia. Nếu hắn cảnh giác và cẩn thận với tận thế chỉ có 1, thì hắn cảnh giác và cẩn thận với căn cứ này 10. Dù sao không ai muốn chết, càng không ai muốn chết không rõ lý do.

Nhìn chiếc ô-tô còn hơn 200 mét, hắn bỏ vào trong căn cứ. Hắn đang chờ xem Binh Nhì xử lý ra sao với phiền phức y mang lại, đang đợi xem y đưa ra lý do gì.

Trước mắt Binh Nhì có thể coi là cấp dưới của hắn, nhưng hắn không cho rằng một người có não – trừ ngu bẩm sinh – sẽ không có suy nghĩ của riêng mình, không cho rằng một kẻ có chỉ số gần gấp 2 lần hắn lại không thông minh hơn hắn. Hắn đợi để nghe, để đánh giá thêm chính xác về những gì mình sẽ đối mặt sau này. Dẫu sao, chế tạo Binh Nhì chỉ là lần thăm dò căn cứ Terran đầu tiên của hắn.

6h10, chiếc ô-tô dẫn theo bốn người đã tới căn cứ. Bốn người này đều bị cột chặt hai tay về phía trước, lưng mang vật nặng. Có người bị cột hai bình 5 lít đầy xăng vào lưng, có người bị cột một bao gạo. Bốn người bị cột tay còn được nối với nhau bằng một sợi dây thừng. Đầu sợi dây này được cột vào đuôi xe.

Binh Nhì dừng xe lại, mở cửa rồi bước xuống xe. Y nhìn nhìn bốn người đầy đầu mồ hôi, toàn thân thể là một lớp bùn đất dơ bẩn không chịu nổi. Đánh giá một lúc, y bắt đầu tiến về phía họ, cởi những thứ trên lưng họ xuống, dời về gần cửa căn cứ.

Bốn người kia không dám nói tiếng nào, trong đôi mắt có cả sợ hãi và e ngại. Bốn người họ không có lá gan khiêu chiến kẻ tàn nhẫn trước mặt. Khuôn mặt sưng vù như đầu heo của hai người đàn ông đi sau cùng là một trong những minh chứng tuyệt vời nhất cho sự tàn nhẫn của y.

Dời xong hàng hóa, Binh Nhì cho một phần tinh thể vào trong túi vải. Cầm túi vải trên tay, y quay lại nhìn đám người kia, nói:

- Tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ.

Jsep Mai Nguyễn đang ngồi trên mặt đất bẩn – thứ mà trước kia cô ta tránh xa hằng ngày - thở hồng hộc, cô ta dùng cổ họng khô khốc nói:

- Cho… xin… ít… nước…

Binh Nhì mỉm cười chân thành nhìn bốn người họ, ánh mắt nguy hiểm đảo qua:

- Các ngươi đều muốn nước?

Đón nhận ánh mắt bất thiện của y, bốn người kia lần lượt cúi đầu, không dám đối mặt. Bọn họ dùng sự im lặng để trả lời.

Jsep Mai Nguyễn cũng vậy. Không phải là nàng không biết tình huống trước mắt, mà là vì nàng chưa bao giờ ăn khổ như thế này. Ngay cả khi tận thế, nàng cũng được ăn no uống đủ, không phải làm việc nặng. Đột nhiên mọi thứ biến đổi hoàn toàn, vừa mệt vừa khát, nàng không nhịn được mới lên tiếng cầu xin.

Trong lòng nàng oán giận người nam nhân tàn nhẫn trước mắt. Không, là tên bê đê trước mắt. Từ trước đến bây giờ, có người đàn ông nào không quỳ gối dưới váy nàng? Đáng chết, chỉ có đám bê đê thèm ăn chuối mới không để ý đến vẻ đẹp của nàng mà thôi. Nàng nguyền rủa không ngừng, nhưng nàng không dám nói gì.

Nhìn đám cừu non trước mặt, khá hài lòng với cách dạy dỗ của mình, Binh Nhì bước vào căn cứ.

Vừa vào, thấy một người trẻ tuổi đang đứng cách một mét quan sát mình, Binh Nhì tiến lên chào theo nghi thức quân đội:

- Chỉ huy, Binh Nhì đã trinh sát trở về.

Phong cách làm việc của quân đội Liên bang là gọn gàng và nhanh chóng. Trong các nghi thức, việc chào lễ phải báo lên đầy đủ tên, quân chức, quân hàm, quân đoàn. Tuy nhiên, trong chiến tranh, khi đã có hiểu biết cơ bản về nhau, họ không dài dòng như vậy. Bởi vì họ biết trong một cuộc chiến, một giây có thể đã quyết định thắng bại.

Nguyễn Thế Bình nhìn tên Binh Nhì có khuôn mặt bảy phần giống mình, hỏi:

- Ta nên xưng hô ngươi thế nào?

Binh Nhì nhìn hắn, chân thành nói:

- Xin ngài ban tên.

Dù cho có kí ức, nhưng đã là một cuộc đời mới, đồng thời muốn thay đổi khỏi vòng tròn lẩn quẩn trước kia, Binh Nhì rất tự nguyện được thay tên. Y không tự tiện lấy tên, y chờ được chỉ huy ban tên, bởi đó là một vinh dự.

Nguyễn Thế Bình ngẫm ngẫm, một lát sau hắn mới nói:

- Vậy từ giờ tên của ngươi là Nguyễn CN1.

Nguyễn CN1 là Nguyễn Công Nhân 1. Nguyễn là họ của Nguyễn Thế Bình, Công Nhân 1 là chỉ người công nhân nhân bản thứ nhất. Người trước mặt y chủ động đi trinh sát, lái ô-tô về căn cứ, dẫn thêm người về, Nguyễn Thế Bình không tin một người như thế sẽ không hiểu cái tên này nghĩa là gì. Hắn chính là đang thử y. Có bị từ chối, hắn vẫn có thể lấy lý do lấp liếm cho qua, nên hắn không sợ.

Thế nhưng câu trả lời tiếp theo lại ngoài dự liệu của hắn.

- Vâng, Binh Nhì Nguyễn CN1 chào chỉ huy.

Binh Nhì Nguyễn CN1 vui vẻ hành lễ.

Có chút ngoài ý muốn, song Nguyễn Thế Bình không thể hiện gì. Hắn im lặng gật đầu. Trầm ngâm vài giây, nhớ lại cảnh tượng trong các bộ phim, hắn nói:

- Báo cáo tình huống đi.

Nguyễn CN1 rất tự nhiên bắt đầu trình bày:

- Thưa chỉ huy, tình hình của chúng ta không lạc quan.

Nhìn thấy Nguyễn Thế Bình chăm chú nghe, Nguyễn CN1 nói tiếp:

- Đầu tiên về vị trí. Căn cứ chúng ta nằm gần trên một đại lộ, cách đại lộ khoảng 100 mét về phía tây. Theo quan sát, khoảng 2 km về phía bắc đại lộ có một con sông chảy qua, cây cầu đã bị đứt gãy nhiều chỗ, chỉ có đi bộ mới qua được. Số lượng thú biến dị dưới sông quá nhiều, thuộc hạ chưa đi qua trinh sát phía bên kia cầu. Thời gian có hạn, thuộc hạ cũng chưa thăm dò được phần cuối đầu nam đại lộ dẫn đến đâu. Song song với đại lộ là hai khu rừng rậm ở hai bên. Tình huống rừng rậm khá phức tạp, thuộc hạ chưa thâm nhập sâu. Tuy nhiên theo quan sát, khu rừng phía đông là địa bàn của các loài thú bay theo đàn như muỗi, ong, dơi… Nơi chúng ta đang đặt chân là khu rừng phía tây. Trong đó khu rừng dây leo kéo dài khoảng 1 km, còn lại là các bụi cây thấp và cỏ dại.

- Về tài nguyên, zombies số lượng không nhiều, thú biến dị chỉ tương đối. Dự tính tổng năng lượng có thể thu về là từ 3000 đến 7000, chênh lệch nhiều là vì đã tính các yếu tố khách quan vào. Trước mắt chỉ gặp được 4 người sống sót, thuộc hạ đã đưa về căn cứ. Tìm thấy một trạm xăng, một siêu thị nhỏ kế bên trạm xăng. Kim loại rất khó tìm, tạm thời có thể kéo những chiếc xe hỏng trên đại lộ về thay thế một phần.

- Về thức ăn. Thuộc hạ không tìm thấy nguồn cung cấp lương thực và thịt lâu dài. Đồ ăn trong siêu thị kia sợ rằng chỉ đủ cho 10 người trong 15 ngày.