Chương 9: Căn cứ

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 9: Căn cứ

Rất thoải mái. Một cảm giác khó tả, như cây cỏ trong mùa khô hạn nhảy nhót hoan hô khi nhận được một cơn mưa rào.

Thế nhưng vui quá hóa buồn. Chưa được vài giây sau, ngón tay, ngón chân Nguyễn Thế Bình tê và ngứa ran. Cơ bắp của hắn bị chuột rút, run giật. Hắn ngã nhào xuống mặt đất, bắt đầu chóng mặt, choáng váng. Mồ hôi vã ra như tắm, hắn cảm thấy buồn nôn, muốn ói ra cả mật. Sau đó, đồng tử co lại, mặt và cổ chuyển sang đỏ bừng, nhịp tim chợt giảm. Vài cái hô hấp sau, hắn giãy đành đạch như chó chết, miệng sùi bọt mép, hai tay vơ loạn.

Được một lúc, tay chân hắn liền cứng ngắc, cả thân thể hắn nằm ngay đơ. Chỉ có một lớp lại một lớp bọt trắng từ khóe miệng của hắn không ngừng trào ra. Nguyễn Thế Bình giống như một người dùng ma túy quá liều.

Đầu óc của hắn hỗn loạn không thể tả, cho dù còn giữ chút ít tỉnh táo, nhưng nó chỉ là hạt cát trong sa mạc, chỉ làm hắn sống không bằng chết. Bão tố, phong ba đập tới hạt cát không ngớt, khiến hắn cảm thấy mình bay tới bay lui, bay loạn xạ, lúc nhanh lúc chậm, lúc biến mất, lúc xuất hiện. Hắn thật sự muốn ngất đi cho xong, không muốn tỉnh táo làm gì nữa.

Cuộc tra tấn kéo dài hơn một giờ. Nguyễn Thế Bình cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn vật vã, song đầu óc của hắn dường như chưa thể sử dụng được, nó vẫn còn mơ mơ hồ hồ như ở trên chín tầng mây. Cái đầu như của người say rượu chí tử không phân biệt được phương hướng. Hắn dùng tay cố gắng bấu víu vào mặt đất, để cảm nhận được cơ thể mình đang đứng yên, chứ không phải đang quay vòng vòng như chong chóng. Mỗi lúc hắn cảm thấy khá hơn, hắn cố gắng đứng lên, nhưng lại lảo đảo rồi té xuống.

Lại một tiếng nữa trôi qua, mặt trời đã qua đỉnh đầu, cơn ác mộng của hắn cũng đi qua. Lòng còn mang sự kính sợ, hắn tự nhủ sau này sẽ không uống cái thứ gọi là dịch dinh dưỡng lần nào nữa. Hắn không muốn trải qua cảm giác sống một ngày như mấy chục năm.

Đứng lên, mặc lại chiếc áo dính đầy bùn đất, hắn than nhẹ. Cảm nhận cơ thể đã không còn đói khát, tâm lý hắn bình thường trở lại.

Qua chuyện này, Nguyễn Thế Bình tự rút ra kinh nghiệm. Chỉ thứ gì chắc chắn ăn được thì hãy bỏ vào mồm. Ăn loạn những thứ không rõ, có ngày hắn sẽ quy tiên. Thà chết đói cũng được, hơn là bị hành hạ thê thảm đến chết.

"Đi tổ sư nó dịch dinh dưỡng, thứ này không phải cho người ăn." – Hắn rủa thầm, oán giận.

Phát tiết xong, hắn tiếp tục cuộc thu hoạch.

Bận rộn cho đến khi trời tối, cộng thêm chút may mắn, hắn cũng được đền đáp. Tổng năng lượng lên tới 467, tổng thể tích dịch dinh dưỡng loại 5 đã lên gần 6 lít. Đây là hắn chỉ tập trung nhặt tinh thể là chính, chứ hắn chưa có nhiều thời gian đào gốc các bụi dây leo.

Ngồi bên đống lửa, hắn đang miên man suy nghĩ xem có nên xây Trung tâm chỉ huy Terran (Command Center) ở đây không. Hắn không biết rõ nơi này là nơi nào, không biết rõ vị trí này có thuận lợi cho phát triển sau này không, nên hắn cũng không định mạo hiểm. Dẫu Command Center trong trò chơi có thể bay, nhưng muốn bay ở thực tế phải cần năng lượng, nên hắn không dám chắc là xây xong nó có thể bay. Nếu nó bay được thì quá tốt, xây xong chuyển đi đâu chẳng được.

Đắn đo một lúc lâu, cuối cùng hắn quyết định xây dựng. Sống nay chết mai, hiện giờ hắn may mắn mới còn sống, mai này chưa biết ra sao. Ai biết hắn có chết trên đường đi tìm chỗ lý tưởng xây dựng Command Center không? Thế nên có thêm sự giúp đỡ nào thì hắn cũng phải nắm bắt, chứ không thể kén cá chọn canh.

Nguyễn Thế Bình nhắm mắt lại, tập trung tinh thần vào hình lục giác trong đầu.

"Trung tâm chỉ huy Terran (Bậc 1): Cần 400 năng lượng."

Vẫn là hàng chữ ban đầu, nhưng ở phía dưới còn thêm một hàng chữ nữa.

"Tổng năng lượng hiện tại: 467. Phải chăng đồng ý bỏ ra 400 năng lượng đưa Trung tâm chỉ huy Terran (Bậc 1) ra hiện thực?"

"Đồng ý." – Hắn mặc niệm.

Khi hắn vừa đồng ý, chỉ trong chớp mắt, hắn còn chưa kịp mở mắt ra thì đã nghe tiếng ầm ầm bên ngoài. Âm thanh ấy giống như có thứ gì rất nặng rơi trên mặt đất.

Tiếp theo đó là những âm thanh "chát, bịch" không dứt bên tai.

Hắn bừng tỉnh mở mắt ra. Xui xẻo thay, chưa kịp nhìn rõ, hắn bị đám tro bụi đang bay mù mịt tàn nhẫn đánh thẳng vào đôi mắt. Miệng ho sặc sụa, hắn dùng tay phải dụi dụi đôi mắt đang rát của mình, nước mắt trào ra.

Một lúc sau, khi tro bụi lắng xuống, hắn đánh giá điều khác thường sau khi quay đầu lại. Chỉ thấy sau lưng hắn là một tòa nhà sắt thép dài khoảng 200 mét. Nó có góc cạnh vuông vắn như một đường thẳng, không, nó có lẽ như một cái hình hộp chữ nhật. Chắc hẳn đám người xây dựng nên nó đã làm ẩu, cho nên nó chẳng có tí bắt mắt nào, khác hẳn tưởng tượng của hắn. Thật sự mà nói, nó còn chẳng có tí nào giống những cái Command Center trong StarCraft 1 và 2.

Nó như ở đâu rơi xuống, đè bẹp một vùng dây leo. Xung quanh nó, những nhánh dây leo không ngừng quất vào, tạo ra những tiếng "chát, bịch" liên hồi.

Lúc hắn mang theo tâm lý nghiên cứu đi về cạnh cái vách sắt trước mặt. Đột nhiên một cánh cửa tự động mở ra, tiếp theo là một âm thanh điện tử khá cứng ngắt:

- Chào mừng chỉ huy tiến vào căn cứ Terran.

Một cảm giác sợ hãi xuất hiện trong lòng Nguyễn Thế Bình. Cho dù cái gọi là căn cứ Terran là do hắn "gọi ra" từ trong đầu mình, nhưng hắn không chắc nó sẽ không làm hại hắn. Tận thế đã xuất hiện, một cái căn cứ trong trò chơi nằm trong đầu hắn, và giờ nó nằm trước mặt hắn. Vậy thì còn có chuyện gì không thể xảy ra?

Nguyễn Thế Bình tiến thoái lưỡng nan, hắn lưỡng lự đứng đó, trong đầu nhanh chóng suy tư. Hắn có thể mạo hiểm, nhưng đó là khi hắn nhìn thấy ít nhất một tia hi vọng, chứ không phải đâm đầu vào chỗ chết.

Đứng trước những thứ không thể giải thích được, người ta có thể tò mò, có lòng đi nghiên cứu, nhưng đồng thời cũng cần phải cảnh giác cao độ. Dĩ nhiên là trừ khi ai đó chán sống, cho rằng mình mà mẹ thiên hạ: cần gì có nấy, thiếu gì thì có liền. Đời không phải một bộ phim, càng không là tiểu thuyết. Trên đời không có bữa cơm trưa miễn phí, muốn đạt được cái gì, ai cũng phải bỏ ra một cái giá tương đương hoặc lớn hơn. Và tình huống thường gặp nhất, là dùng giá lớn đổi lấy cái mình cần.

Muốn sống sót, đừng bao giờ đánh mất hoài nghi, song cũng không cần phải đa nghi.

Trong lúc hắn do dự, cái căn cứ Terran nọ hoàn toàn không có một tiếng động.

Đã được gọi là trí tuệ nhân tạo, chúng chỉ có thể thông minh hơn con người. Trí tuệ nhân tạo của Terran chắc chắn rất xuất sắc, nếu không, Nhân tộc đã không thể đối kháng với Trùng tộc và Thần tộc lâu như vậy. Bởi vì Nhân tộc sản xuất chiến binh không nhanh bằng Trùng tộc, khoa học kĩ thuật không mạnh mẽ bằng Thần tộc.

Ngay lúc này, trí tuệ nhân tạo trong cái căn cứ trước mắt Nguyễn Thế Bình không lên tiếng, vậy nên nó hắn rất thông minh. Bất kỳ mối quan hệ nào cũng bắt đầu bằng sự tin tưởng. Không có tin tưởng, cả hai chỉ là người qua đường, có quen nhau thì cũng tan đàn xẻ nghé. Nếu một người không tin tưởng người còn lại, đó chỉ là mối quan hệ lợi dụng, chứ không phải hợp tác, càng không thể cùng tiến cùng lùi. Trí tuệ nhân tạo nó để cho Nguyễn Thế Bình suy nghĩ, để cho hắn quyết định xem là bạn, là xa lạ, hay là kẻ thù. Con người thay đổi khi gặp phải một cú sốc lớn, nó không tin đối mặt với tận thế, một người thận trọng như Nguyễn Thế Bình sẽ còn tin những lời trót lưỡi đầu môi.

Vả lại nó cũng không lo lắng. Cho dù nó chưa làm cho hắn tin tưởng, nó đoán hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nó đoán không sai, sau khi suy nghĩ, hắn vẫn bước vào. Giữa chết trước và chết sau, hắn lựa chọn một con đường có hi vọng hơn. Giữa từ bỏ căn cứ với trí tuệ nhân tạo trước mắt, tìm đường sống lay lắt qua ngày, phơi thân chốn hoang dã và mạo hiểm tính mạng một lần với hi vọng thay đổi cuộc đời, hắn lựa chọn liều mạng. Có thể lựa chọn của hắn sẽ là lựa chọn sai, lúc đó hắn được giải thoát sớm khỏi thế giới u ám này cũng tốt.

Cả người hắn vừa vào trong, cánh cửa sau lưng hắn tự động đóng lại, bên trong bỗng sáng hơn. Nguyễn Thế Bình rất hồi hộp, mồ hôi thấm ướt cả lưng. Hắn mở to mắt nhìn, hai tay nắm chặt, đôi chân run run. Rất nhanh hắn phát hiện trước mặt hắn là những vách tường kim loại. Có những vách ngăn ở trước, và có lối đi rõ ràng đằng xa.

Không chờ đợi lâu, âm thanh điện tử lúc trước lại vang lên:

- Chào mừng ngài, chỉ huy của căn cứ.

Đợi Nguyễn Thế Bình thích ứng với hoàn cảnh, nó lại nói tiếp:

- Chỉ huy, việc trò chuyện giữa chúng ta như bây giờ tiêu tốn 1 năng lượng mỗi nửa giờ, mỗi khi căn cứ vận hành cần thêm 5 năng lượng. Năng lượng hiện tại không dư dả, mong ngài mau chóng trao đổi những vấn đề chính ngài quan tâm, tôi sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng nhất.

Rất trực tiếp, đi vòng khỏi vấn đề nhạy cảm – nó và căn cứ có hoàn toàn trung thành với hắn không – là đánh giá đầu tiên của hắn dành cho nó.

Nguyễn Thế Bình hắn không suy nghĩ nhiều. Nếu trí tuệ nhân tạo nó đã nói vậy, hắn cũng thuận nước làm theo.

- Ngươi… xưng hô thế nào?

- Ngài có thể gọi tôi là Số 1.

- Số 1, căn cứ Terran này là…

Nguyễn Thế Bình có chút ngập ngừng khi hỏi vấn đề mà hắn cho rằng có lẽ Số 1 sẽ bảo là hắn không đủ quyền hạn, giống như trong các quyển tiểu thuyết.

Thế nhưng câu trả lời của nó làm hắn khá bất ngờ.

- Trong một góc vũ trụ rộng lớn, có ba chủng tộc gồm Protoss (Thần tộc), Zerg (Trùng tộc) và Terran (Nhân tộc) hình thành thế chân vạc. Ba tộc không ngừng khuếch trương lãnh thổ và giành giật tài nguyên, dẫn đến chiến tranh không khi nào dừng lại. Tuy tranh đấu, mỗi phương có thắng có bại, khói lửa khắp nơi, song lại tạo ra một cân bằng vi diệu.