Chương 8: Dịch dinh dưỡng

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 8: Dịch dinh dưỡng

Thế công của lửa còn hơn cả một trận bão táp, một đám lửa ngùn ngụt như lửa Hỏa Diệm Sơn, cao hàng mét, điên cuồng cắn nuốt mọi thứ xung quanh. Ở trước mặt nó, chưa có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được vài phút.

Chúng lao vào đám cỏ tươi, cỏ tươi bị sấy thành cỏ khô, sau đó đám cỏ cũng góp phần gia nhập vào trận bão lửa.

Lửa bốc lên cao, lửa lan tràn khắp nơi, lửa đốt trụi mọi thứ nó đi qua.

Từng đợt lửa đỏ tươi, vàng sậm đã không còn mang đến sự ấm áp, mà bắt đầu lộ ra bộ mặt dữ tợn.

Thế lửa dần dần trở nên mãnh liệt, như một vị thần hung hăng muốn tiêu diệt mọi thứ. Vị thần không chút ngại ngần chống cự với cả thế giới, một đường lao nhanh, biến mọi thứ trước mặt ngài thành biển lửa.

Nguyễn Thế Bình nhìn thế lửa mỗi lúc một khủng bố, hắn không khỏi nuốt ngụm nước bọt. Nếu đây là thế giới trước kia, hắn không dám nghĩ tới, chứ đừng nói là làm ra chuyện tày trời này. Ai biết một trận hỏa hoạn như bây giờ sẽ mang đến bao nhiêu tai họa, sẽ đốt trụi bao nhiêu cánh rừng, sẽ thiêu chết… bao nhiêu người!!

Nhưng, đây là tận thế, nếu suy nghĩ không linh hoạt hơn, liệu rằng hắn sẽ đi được bao xa? Thế giới đã thay đổi, con người không thể giậm chân tại chỗ, nếu không kẻ đứng yên sẽ là kẻ bị thế giới đào thải.

Hắn muốn sống, do đó hắn thay đổi không chút do dự.

Bao nhiêu tai họa sẽ xuất hiện, bao nhiêu cánh rừng bị đốt trụi, bao nhiêu người sẽ chết… vì việc hắn đốt rừng? Hắn đã không còn quan tâm! Điều hắn quan tâm nhất lúc này là lợi ích trước mắt hắn sẽ nhận được: bao nhiêu năng lượng sẽ vào túi hắn. Người không vì mình, trời tru đất diệt!

Đừng bảo hắn suy nghĩ cho ngày mai, bởi vì ngay cả hôm nay hắn còn chưa biết mình có sống qua hay không!

Chỉ vài phút sau, vị thần lửa tàn bạo đối đầu với khu rừng dây leo. Cứ ngỡ mọi thứ sẽ theo dự định của hắn, nhưng thực tế tàn khốc lại tát thêm một cái vào mặt hắn.

Khi lửa lan tới bìa rừng dây leo, vô số dây leo gần đó quật ầm ầm về đám lửa. Chẳng mấy chốc lửa không hề tiến thêm được mấy bước. Những nhánh dây leo chỉ run run, phát ra âm thành xèo xèo khi bị lửa chạm tới, đôi khi xuất hiện những vệt đen như bị cháy. Nhánh bị đốt đen liền quay đầu vào nghỉ, một nhánh tươi tốt khác sẽ nhận thầu công việc cho nó.

Theo bụi mù bay tán loạn, theo sự thay phiên khoa học, đám lửa lớn bị đánh tan, chia cắt thành các đám nhỏ. Chẳng mấy chốc những đám lửa nhỏ bị dập tắt. Kết quả là vị thần lửa kiêu ngạo bị chặn đứng, đành đánh trống lui quân tìm con mồi khác.

Nhìn một hồi lâu, hắn cũng không khỏi run lên vì thất vọng. Thanh đao vốn luôn được hắn nắm chặt trong tay – kể cả khi té lộn nhào – rơi từ bàn tay vô lực xuống đất.

Ánh mặt trời dần hướng về tây, buổi trưa nắng chuyển sang chiều tà, từng đợt ánh nắng bắt đầu tắt lịm. Nguyễn Thế Bình thở dài một tiếng, quyết định tạm buông tay. Bây giờ không phải là lúc nghĩ cách tiêu diệt khu rừng dây leo nữa, mà là lúc hắn phải suy nghĩ tìm nơi dừng chân cho đêm nay.

Sáng sớm hôm sau.

Nguyễn Thế Bình nhìn phía rừng dây leo đối diện, trầm tư thật lâu, rồi lắc đầu. Hắn phải từ bỏ việc chinh phục rừng dây leo, bởi vì hắn cần nước, cần thức ăn.

Vì thấy xung quanh không có thú biến dị xuất hiện, đêm qua hắn lựa chọn ngủ ở rìa khu rừng dây leo. Cũng không có gì bất ngờ với quyết định này của hắn, có bao nhiêu con thú biến dị lạc đường hoặc tới đây tự nạp mạng? Xác khô ở dưới gốc các bụi dây leo là minh chứng cho việc không ngu thì đừng lội vào vết xe đổ. Và hiển nhiên, dây leo có thông minh, thú biến dị chắc chắn sẽ không ngu.

Nguyễn Thế Bình đã quyết định rời khỏi khu rừng này, tìm một nơi có thể cung cấp nước và thức ăn. Song trước hết, hắn không ngại kiếm chác một ít.

Hôm qua lửa đã đốt trụi một phần rìa khu rừng dây leo, vì thế hắn để mắt đến khu vực xung quanh những bụi dây leo đã bị thiêu cháy.

Từ bên ngoài, Nguyễn Thế Bình cầm một cái cây dài khoảng một mét, hắn đặt nó ngang người, hướng chỉ thẳng vào phía khu rừng. Rồi hắn mới tiến chậm từng bước vào. Mỗi khi mũi cây dài trên tay hắn bị các nhánh dây leo tấn công, hắn liền quay ngược trở ra.

Vào lần thứ năm, hắn tới dưới gốc một bụi dây leo đã chết cháy. Nơi đây giống như cái ụ đất toàn tro bụi. Khi phủi lớp tro bụi, một phần gỗ cháy đen tới tận mặt đất hiện ra.

Nguyễn Thế Bình cần mẫn phủi lớp bụi xung quanh, tìm từng viên tinh thể.

Không lâu sau, hắn thu được thêm 12 năng lượng. Con số tuy không lớn, nhưng khi không mất nhiều công sức đạt được, nó là lựa chọn tốt.

Xong việc, hắn định rời đi. Vừa mới bước hai bước, hắn bỗng nghĩ đến việc thú biến dị có tinh thể, vậy thực vật biến dị có hay không? Cái suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu hắn, thôi thúc hắn đi tìm đáp án. Hắn biết nếu hắn làm rõ điều này, sau này nó có thể giúp ích cho hắn.

Nguyễn Thế Bình cũng tự hỏi rằng trong mấy viên tinh thể hắn đã nhặt được xung quanh đây, có viên nào là của bụi dây leo này không?

Suy nghĩ một lúc, hắn quay lại gốc bụi dây leo nọ, bắt đầu dùng thanh đao đào quanh nó. Thực vật mất lá, mất cành, mất thân chưa hẳn sẽ chết. Song nếu không có gốc, thực vật sẽ chết. Bởi vậy nếu thực vật có tinh thể, khả năng tinh thể xuất hiện ở gốc sẽ rất cao.

Dùng đao có chút chậm, hắn đi tìm thêm một cây gỗ tươi vừa tay. Hắn cột thanh đao vào vuông góc với đầu cây gỗ, làm thành một cái cuốc tạm bợ. Sau đó hắn như bác nông dân, hai tay cuốc liên tục. Mặc dù có mùi hôi khó ngửi bốc lên, hắn vẫn cắn răng tiếp tục đào.

Đào xong, hắn chặt bớt các nhánh rễ ở xung quanh. Sau đó hắn đi ra ngoài tìm một nhánh cây, hắn dùng nó như cái chổi, quét nhiều lần, làm lộ ra gốc rễ của bụi dây leo.

Bụi dây leo này cắm rễ trên một khối đất thịt, hơn nữa hắn lại dùng thanh đao như cái cuốc, thế nên công việc không thuận lợi. Hắn phí nhiều công sức mới đào ra cả gốc và bộ rễ chùm của bụi dây leo.

Dừng lại thở hổn hển, Nguyễn Thế Bình cảm thấy hôm nay hắn như một bác nông dân nhanh nhẹn đang cuốc đất trồng rau.

Hẳn là do không hấp thụ chất dinh dưỡng từ lòng đất, bộ rễ bụi dây leo này cũng không to lớn như hắn nghĩ. Nếu không phải vậy, sợ rằng hắn mệt chết cũng chưa đào xong.

Đào ra gốc rễ bụi dây leo, nhìn như một đống lớn, trên đó là lớp bùn và đất, khó nhìn ra được gì khác biệt.

Hằn mở cái cuốc, lấy thanh đao, bắt đầu moi móc lớp bùn đất bám trên từng sợ rễ ra.

Xong xuôi, hắn cởi áo, dùng áo lau qua.

Lau xong, rất nhanh hắn phát hiện sự bất thường. Hắn nhìn thấy ở trong đám rễ, có một cái rễ gần gốc khác với những cái khác, nó có màu xanh lá chuối, bóng như ngọc bích.

"Dĩ nhiên giấu thật kĩ." – Hắn không khỏi cảm thán.

Dùng đao chặt bỏ những cái rễ xung quanh, cái rễ đặc biệt kia lộ ra càng nhiều. Hóa ra đoạn rễ này to bằng nửa cái chén, chỉ dài khoảng 20 centimet.

Vì quyết tâm tìm tinh thể, hắn bóp bóp tìm chỗ cứng ở đoạn rễ, song hắn không có phát hiện. Vì vậy hắn không nghĩ ngợi nhiều, hắn dùng đao cắt dài theo chiều dài đoạn rễ.

Vừa cắt được một đoạn, một thứ chất lỏng màu đỏ phun ào ào và chảy lên bàn tay hắn, một vị ngọt thanh mang theo tí tanh tanh xộc vào mũi hắn. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì chúng đã mất hút dưới lớp da tay.

"Đã hấp thu dịch dinh dưỡng loại 5 (đậm đặc): 10 ml. Tổng thể tích dịch dinh dưỡng hiện tại: 200 ml loại 7, 100 ml loại 5."

"Đã hấp thu dịch dinh dưỡng loại 5 (đậm đặc): 12 ml. Tổng thể tích dịch dinh dưỡng hiện tại: 200 ml loại 7, 220 ml loại 5."

"Đã hấp thu dịch dinh dưỡng loại 5 (đậm đặc): 12 ml. Tổng thể tích dịch dinh dưỡng hiện tại: 200 ml loại 7, 340 ml loại 5."

"Đã hấp thu dịch dinh dưỡng loại 5 (đậm đặc): 10 ml. Tổng thể tích dịch dinh dưỡng hiện tại: 200 ml loại 7, 440 ml loại 5."



"Đã hấp thu dịch dinh dưỡng loại 5 (đậm đặc): 2 ml. Tổng thể tích dịch dinh dưỡng hiện tại: 200 ml loại 7, 1.28 lít loại 5."

- Dịch dinh dưỡng.

Thấy một hàng lại một hàng chữ nhảy trong đầu, đầu óc Nguyễn Thế Bình như đứng máy, hắn thì thào.

Đầu óc của hắn rất nhanh hoạt động lại. Đây là lần thứ hai hắn gặp trường hợp này. Lần thứ nhất là mật ong, được xem như dịch dinh dưỡng loại 7. Lần này là thứ chất lỏng từ bụi dây leo, nó lại được xem như loại 5.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Thế Bình chỉ có hai thắc mắc. Một là giữa loại 5 và loại 7, loại nào tốt hơn? Điều này hắn không biết, ắt hẳn ít nhất hắn phải đợi Trung tâm chỉ huy Terran xuất hiện ở đời thực mới biết được. Hai là nếu đã được gọi là dịch dinh dưỡng, liệu hắn có uống nó được không? Vì dẫu gì hắn cũng đang đói và khát.

Có thực mới vực được đạo. Đói và khát thì lấy đâu ra sức lực mà sống?

Nguyễn Thế Bình nghĩ hẳn là cái Trung tâm chỉ huy Terran trong đầu hắn sẽ không hố hắn chứ? Mật ong là dịch dinh dưỡng, cái loại chất lỏng từ bụi dây leo cũng là dịch dinh dưỡng. Uống vào tuy không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng dù sao cũng đáng thử một lần.

Đến lúc hắn nhìn đoạn rễ trên tay, chất lỏng trong nó đã bị hút sạch, nó trở nên khô quắt. Vì thế, muốn thử thì hắn phải đi tìm đoạn rễ khác.

Hai tiếng sau.

Nhìn đoạn rễ mới trong tay, hắn nuốt ngụm nước bọt – hắn cho rằng như vậy dù hắn đang khô cổ.

Gần như một ngày chưa ăn uống, bụng đói kêu vang, hắn quyết định đánh liều.

Hắn giơ đoạn rễ lên trên đầu, nghiêng xuống, đưa miệng hứng ở phía dưới.

Dòng chất lỏng màu đỏ từ lỗ cắt chảy vào miệng mang theo một cảm giác tươi mát, Nguyễn Thế Bình nuốt ừng ực, ừng ực. Lâu quá chưa uống nước, cho nên hắn cảm thấy lúc này như thiên đường, toàn thân thoải mái không nói nên lời.