Chương 7: Rừng dây leo

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 7: Rừng dây leo

Hắn núp sau lùm cây, tựa lưng vào đó, cẩn thận che giấu thân hình. Hắn dùng đao đập vào thân cây, tạo tiếng động "soàn soạt", đồng thời dùng tay còn lại lay mạnh bụi cây rồi chờ đợi.

Tiếng động vang lên, vài con ong mật còn lại đồng loạt nhìn về hướng này. Nhìn một lúc, như cảm nhận không có uy hiếp, chúng nó không để ý nữa, vẫn tiếp tục tuần tra quanh tổ. Có lẽ với chúng, bảo vệ cái tổ ong quan trọng hơn việc đi xem xét một cái lùm cây đang bị con vật nhỏ bé nào làm lung lay.

Tiếng động vang lên lần thứ hai, đám ong tạm thời dừng vỗ cánh. Trong khi hai con lại tiếp tục tuần tra quanh tổ, một con trong số chúng bay từ từ về phía lùm cây trong sự cảnh giác. Nó dường như đang mỏi mệt, nên không bay quá cao, chỉ bay cách mặt đất gần một mét rưỡi.

Nghe tiếng "ong ong" càng lúc càng gần, Nguyễn Thế Bình giảm nhẹ tiếng hít thở, lặng lẽ chờ đợi.

Đợi đến lúc con ong vừa ló nửa cái đầu ở phía bên phải lùm cây, Nguyễn Thế Bình nhanh tay chém một đao. Cả thân hình con ong khựng lại, hai mảnh thân thể rơi hẳn xuống mặt đất, tạo thành hai tiếng "bịch" khá trầm đục.

Nguyễn Thế Bình không chút chần chừ, hắn đâm mũi đao sâu vào trong nửa đầu con ong, rồi ra sức kéo nó vào bụi rậm, đào lấy tinh thể.

Tiếp theo hắn chuyển lùm cây, lại bắt đầu một cuộc dẫn dụ và chém giết như vậy.

Mặc dù hai con ong còn lại đã phát hiện vấn đề, nhưng bản năng đã làm chúng tách ra, để lại một con trông coi tổ ong. Chừng gần năm phút sau, con ong mật thứ hai chết dưới lưỡi đao của hắn.

Nguyễn Thế Bình cũng không lập tức tiến về tổ ong, mà cẩn thận quan sát thật kĩ một lần nữa. Đồng thời, hắn cũng yên lặng nghe xem đàn ong mật truy đuổi con gấu lớn đã trở về chưa.

Sau khi xác nhận an toàn, như một con báo săn mồi, hắn len lủi tiến tới gần tổ ong. Đến còn khoảng một mét, hắn dừng lại, chờ đợi thời cơ.

Đến lúc con ong mật cuối cùng bay sà gần mặt đất trước mặt, hắn lao về phía tổ ong. Ở lúc con ong kia còn chưa kịp phản ứng, chém mạnh hai đao vào thân mình và cổ nó.

Giết xong ba con ong canh giữ cái tổ, hắn bắt đầu để tâm vào những con nhộng dưới đất.

Rất nhanh những con nhộng béo ú, không chút chống cự trở thành nạn nhân dưới thanh đao sắc bén của hắn.

Một con, hai con, ba con…

Vừa đào tinh thể trong đầu con nhộng thứ ba, tay hắn vô tình chạm vào vũng mật ong bị tràn trên mặt đất. Đột nhiên dị biến xảy ra, thể tích vũng mật ong dần dần giảm sút, ngón tay hắn như vòi hút, chỉ mấy giây mà vũng mật ong nhỏ đã biến mất. Ngay sau đó, một dòng chữ lóe sáng trong đầu hắn.

"Đã hấp thu dịch dinh dưỡng loại 7: 200 ml. Tổng thể tích dịch dinh dưỡng hiện tại: 200 ml loại 7."

Nguyễn Thế Bình còn chưa hiểu ra chuyện gì, phía sau hắn xuất hiện vô số tiếng "ong ong ong" vọng lại từ phía rất xa. Nghe âm thanh này, trong lòng Nguyễn Thế Bình căng thẳng, hắn biết đàn ong cả trăm con sắp trở về. Thế là hắn nhanh chóng đào tinh thể khỏi đầu con ong thứ ba, rồi nhanh chân bỏ chạy về phía cây cỏ rậm rạp.

"Đã hấp thu năng lượng: 3. Tổng số năng lượng hiện tại: 302."

Âm thanh "ong ong ong" mỗi lúc một gần, hắn điên cuồng lao nhanh, liều mạng chạy trốn.

Đi ra ngoài được khoảng một trăm mét, Nguyễn Thế Bình đột nhiên vấp phải rễ cây, cả thân hình lảo đảo, ngã sấp về phía trước. Cứ tưởng sẽ không có việc gì, nhưng tiệc vui chóng tàn, vừa ngã sấp xuống mặt đất, cả cơ thể của hắn lộn nhào, lăn lông lốc.

Liền ngay lúc này, đàn ong đuổi giết gấu lớn rốt cuộc trở về bên cái tổ. Chúng bỗng nhiên phát hiện ba con ong trông coi đã không thấy tăm hơi, phía dưới là xác ba con nhộng. Đàn ong nhất thời trở nên hỗn loạn. Lấy tổ ong làm trung tâm, chúng chia nhau ra, một đám bảo vệ cái tổ, một đám tìm kiếm kẻ thù ở phạm vi trăm mét xung quanh.

Tìm khắp nơi lại gặp thêm xác ba con ong có nhiệm vụ canh giữ tổ ong, đàn ong lại dần dần mở rộng phạm vi tìm kiếm kẻ thù. Nhưng cuối cùng chúng vẫn không thu hoạch được gì.

Nguyễn Thế Bình lăn từ trên sườn dốc xuống. Không biết đã lăn bao xa, mãi đến lúc hắn va đầu vào một đám rễ cây, hành trình lăn của hắn mới kết thúc. Va chạm kịch liệt cũng làm cho hắn nhất thời hôn mê.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Thế Bình từ trong hôn mê chậm rãi tỉnh lại. Hắn gian nan mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau điếng, đặc biệt là đầu. Đầu hắn như bị người không ngừng đóng đinh vào, đau đớn như sắp nứt.

Cố gắng thật lâu, Nguyễn Thế Bình từ dưới đất gian nan ngồi dậy. Hắn dựa lưng vào đám rễ cây, thở dốc gấp gáp. Vẻn vẹn ngồi dậy, Nguyễn Thế Bình cảm thấy tất cả sức lực đều bị đào đi hết, các vết thương trên người càng trở nên đau đớn không ngớt.

Quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, Nguyễn Thế Bình phát hiện mình ở một nơi trống trải, hoàn toàn yên ắng, không có một tiếng côn trùng nào.

Ngồi một lúc, sau khi khôi phục chút thể lực, Nguyễn Thế Bình dựa lưng vào đoạn rễ cây, hai tay cố gắng chống đỡ cả cơ thể đứng lên.

Nhìn sườn dốc trước mặt, cảm nhận cơ thể đau đớn của mình, hắn không thể không đi về phía ngược lại. Thế là hắn cách thôn Bàn Thạch càng xa hơn.

Giờ này, một thân bị thương, hắn có hối hận không? Có. Nhưng ngồi hối hận để làm gì, đầu óc xoay quanh nỗi hối hận để được gì? Thà rằng toàn tâm toàn ý dốc sức tìm cách thoát khỏi cảnh khốn khó này, còn hơn phân tâm và bỏ phí thời gian mà chờ chết. Bởi vì không ai biết rằng lúc nào hắn sẽ phải đối mặt với thú biến dị, và thú biến dị cũng sẽ không chờ hắn tỉnh táo lại sau những cảm xúc tiêu cực, nó chắc chắn sẽ rất vui vẻ khi được gặm nhấm một con mồi dễ bắt. Hắn biết thế, và hắn làm điều tốt nhất cho bản thân mình.

Một đường tập tễnh, hắn đi lảo đà lảo đảo. Được hơn hai mươi phút, hắn phát hiện một rừng dây leo. Đúng vậy, là một bụi lại một bụi dây leo san sát nhau, chúng quấn quanh nhau, che kín một vùng. Nhìn thoáng qua, đám dây leo này cũng không có khác những bụi cây khác quá lớn. Chúng có màu nâu nâu vàng vàng, trên thân cũng có ít gai, thậm chí còn có vài chiếc lá xanh sẫm ướt át.

Thế nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn lập tức phát hiện ở chu vi quanh gốc chúng, trong lớp cỏ dại, là xác khô của nhân loại – không phân biệt được là của zombies hay người thường, và thú biến dị.

Một luồng gió nhẹ thổi qua, hắn bỗng thấy rùng mình. Một cảm giác ớn lạnh, tê dại xộc lên óc hắn.

Nguyễn Thế Bình còn phát hiện vài bộ lông còn mới của thú biến dị, loáng thoáng còn có từng viên tinh thể óng oánh nằm bên cạnh.

Hắn tham lam nhìn chằm chằm vào những viên tinh thể, hô hấp trở nên dồn dập. Cả một rừng dây leo, số lượng tinh thể chắc sẽ không nhỏ. Cơ thể hắn như muốn xông thẳng vào, bất chấp tất cả nguy hiểm có thể xảy ra, mà thu lấy những viên tinh thể dễ kiếm nhất từ trước đến giờ. Phải, chỉ cần chạy đến, nắm lấy. Quá dễ dàng, quá đơn giản, thu hoạch quá phong phú.

Tuy nhiên lý trí nhanh chóng lấn át cảm xúc. Ở trong thế giới rối loạn này, hắn biết hành vi không lý trí sẽ mang lại kết cục gì. Nó sẽ chẳng phải là một cái kết có hậu, nó sẽ chỉ là một cái kết thê thảm, thậm chí sẽ rất thê thảm.

Nguyễn Thế Bình không tiến thêm bước nào, đứng nhìn rừng dây leo, đầu óc không ngừng nghĩ cách. Hiển nhiên hắn không muốn bỏ qua bữa tiệc tinh thể, cũng không muốn bỏ mạng.

Khoảng năm phút sau, hắn có chủ ý.

Hắn thu thập cành cây khô, cỏ khô, chất thành một đống nhỏ. Rồi hắn dùng đao chặt một cành cây nhỏ cầm vừa bàn tay, dài chừng năm mươi centimet, còn tươi. Tiếp theo hắn chẻ đầu nó thành bốn, nhét cỏ khô và vỏ cây khô dễ cháy vào trong đó. Sau đó hắn tìm một hòn đá khá sắc, chà thật mạnh vào thanh đao, tạo ra những tia lửa nhỏ.

Khoảng ba mươi phút sau, lửa bắt đầu cháy trên đống cỏ khô và cây khô. Hắn đưa đầu cây tươi có cỏ khô và vỏ cây khô vào đống lửa, chờ nó bắt lửa. Chỉ vài giây sau, hắn đã có một cây đuốc. Tiếp theo hắn tiến về phía rừng dây leo, canh khoảng cách đám dây leo gần nhất không với tới được, rồi vứt cây đuốc đang cháy về phía khu rừng.

Cây đuốc rơi vào đám cỏ ở dưới chân một bụi dây leo, lửa nhanh chóng to dần.

Đang lúc hắn cho rằng thành công, hắn có thể ngồi đợi đám cháy tan dần, rồi thu hoạch thành quả thì chuyện bất ngờ nảy sinh. Chỉ thấy vài nhánh dây leo quật mạnh vào đám lửa nhỏ. Chưa tới mười giây, đám lửa bị tắt nhẹm, chỉ còn vài đợt khói bốc lên.

Nguyễn Thế Bình ngơ ngác nhìn cảnh tà dị này, sau đó mắng thầm.

Mắng thì mắng, hắn vẫn ôm tâm lý may mắn trong người. Cho nên hắn lại vác cái thân đau đớn, chặt thêm sáu cành cây nhỏ, làm thành sáu cây đuốc. Lần này hắn học khôn, ném một cây đuốc đầu, ném thêm một cây đuốc thứ hai ở vị trí cách đó chừng một mét.

Đáng tiếc là kế hoạch của hắn vẫn cứ thất bại.

Hắn vẫn ôm tâm lý may mắn. Lần thứ ba hắn ném lần lượt bốn cây đuốc còn lại vào bốn vị trí cách xa nhau. Tuy nhiên, kết quả cuối cùng chỉ làm hắn hụt hẫng, toàn bộ đều bị dập tắt. Bọn chúng – đám dây leo – thông minh hơn hắn nghĩ rất nhiều.

Nguyễn Thế Bình nghiến răng nghiến lợi nhìn khu rừng dây leo, âm thầm suy nghĩ. Vài phút sau, hắn định làm một vố lớn.

Lần này, hắn đứng ở ngoài, cầm cây đuốc mới, bắt đầu vừa đi vừa đốt đám cỏ ở đây. Đốt xong một đoạn dài hơn hai mét, hắn nở nụ cười.

Lửa rất nhanh lan tràn, nó lan vào phía trong rừng dây leo, cũng lan ra xung quanh, lan cả về phía hắn. Vậy nên hắn cố nhịn đau, bước nhanh đi tới một vùng đất trống trải chỉ có sỏi đá, nhựa đường.

Hắn đứng ở đây, chịu cái nóng đốt da đốt thịt, nhìn thế lửa như bão táp, ý đồ quan sát rừng cây sắp bị đốt thành tro, nội tâm cười lạnh. Hắn tin chắc lần này sẽ thành công.