Chương 1: Tàn nhẫn

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 1: Tàn nhẫn

Quyển 1: Marine Marine

Chương 1: Tàn nhẫn

Bị ép rời khỏi, hắn cũng không có rung động quá lớn.

Thế giới này đã thay đổi, trở thành một nơi mạnh được yếu thua, không có thực lực thì phải cụp đuôi làm người. Đám Nguyễn Văn Hạo không có giết hắn cũng là đã nhân từ rồi.

Theo con đường, hắn rời khỏi căn tin, từng bước tiến về trung tâm khu rừng nhiệt đới.

Chỉ qua một đêm, dưới tai họa không biết rõ nguồn gốc, cả thế giới này đã hoàn toàn biến dạng.

Sân trường vốn sạch sẽ, giờ lại khắp nơi đầy cỏ dại, hơn nữa loại cỏ này cao hơn một người trưởng thành. Xa hơn một chút là những cây khổng lồ che trời – thứ chỉ xuất hiện sau một đêm, khiến sân trường tươi đẹp trở nên không khác gì một khu rừng nguyên thủy.

Hắn cẩn thận tiến tới từng chút một, e sợ những nỗi nguy hiểm không biết tên đang giấu mình ở đâu đó quanh đây.

Có lẽ bọn Nguyễn Văn Hạo vừa đi qua nơi này, vì thế hắn có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vết chiến đấu để lại: thi thể zombies (xác sống), thi thể con người, thi thể của các loại thú biến dị.

Hắn một đường tiến lên, cũng chưa gặp được gì quá nguy hiểm. Chỉ là thỉnh thoảng có một, hai con zombies bình thường từ khu rừng xông ra, thứ vốn căn bản không có bao nhiêu uy hiếp với hắn. Mỗi lúc như thế, hắn giơ cây gậy gỗ đang cầm lên, vừa cố gắng né tránh đòn đánh của zombies, vừa dùng sức đập mạnh cho đến khi đầu nó nát hoàn toàn. Sau đó, như thường lệ, khéo léo dùng gậy gỗ moi ra một viên tinh thể nhỏ màu trắng. Khi tay hắn tiếp xúc với những viên tinh thể này, chúng đột ngột biến mất, chỉ để lại một dòng chữ hiện lên trong đầu hắn: "Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 41".

Những dòng chữ này như ma chú theo hắn kể từ lần đầu hắn cầm tinh thể trong óc zombies sau khi đào ra. Hắn chưa hiểu chúng có tác dụng gì, chưa biết rõ do đâu mà có. Nhưng dù sao, khi nó đã xuất hiện có nghĩa là có chỗ sẽ cần dùng nó, vì vậy hắn không thể không bắt đầu công cuộc tích lũy năng lượng.

Mục đích của hắn không phải yên phận sống ở nơi sân trường này, mà mục đích của hắn là ở bên ngoài sân trường. Cho dù vì trong sân trường chỉ xuất hiện một ít zombies và cỡ nhỏ thú biến dị, do đó tương đối an toàn. Nhưng sân trường không quá lớn, hắn lại không muốn gặp lại bọn người Nguyễn Văn Hạo, hắn quyết định ra đi.

Đại học Thế Thành nằm ở vùng ngoại thành thành phố Thế Thành, muốn vào nội thành cũng mất ít nhất 30 phút đi xe. Nếu như đi bộ, sợ rằng một, hai giờ cũng khó mà nói, chưa kể nơi này đã không còn là thời gian tươi đẹp trước kia.

Thế giới thay đổi, nhiều nhất ở vùng ngoại thành là sinh vật biến dị, chứ không phải zombies. Bởi vậy việc hắn lựa chọn ra ngoài trường học phát triển đồng nghĩa với việc hắn phải chấp nhận nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Song nếu muốn trở nên mạnh mẽ, muốn phát triển giữa vô vàn hiểm nguy, hắn đã không còn sự lựa chọn nào.

Mục đích của hắn là phía đông thành phố Thế Thành. Thứ nhất vì nơi đây có một vùng quân sự của quân đội. Dù thế giới đã thay đổi, dù có thể quân đội bây giờ khó có thể là một tập thể hoàn chỉnh, nhưng hắn vẫn có tí ti niềm tin rằng quân đội sẽ không bỏ mặt người dân. Thứ hai, người ở nơi đó vốn nhiều. Cho dù đa số đã biến thành zombies, số lượng người sống sót chắc hẳn không ít. Nhiều người nghĩa là nhiều sức mạnh, nhiều sức mạnh chính là nhiều an toàn.

Một đường tiến lên đầy cẩn thận, cố gắng tránh xa các nhóm zombies lớn, rốt cuộc hắn cũng ra khỏi cổng trường, đi tới vùng bên ngoài trường học.

Giống như dự đoán trước đó của hắn, bên ngoài trường học cũng đã biến thành khu rừng rậm rạp, cỏ dại khắp nơi, cây lớn che trời, cùng nguy cơ tứ phía ẩn nấp trong đó.

Đại lộ thông thoáng đi thông phía đông thành phố đã trở nên phức tạp. Xe cộ ngang dọc ở phía không xa, zombies đi lang thang không mục đích khắp nơi.

Hắn vừa xuất hiện đã khiến cho những con zombies - vốn cực kỳ nhạy bén với thịt người - phát hiện sự tồn tại của hắn. Chúng tru lên "ngao, ngao" rồi xông về phía hắn.

May thay cho hắn, vài con zombies này chỉ là loại zombies bình thường, cho nên cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp, ngược lại, cung cấp cho hắn thêm một ít năng lượng.

Một đường chém giết zombies bình thường, hắn cứ đi dọc theo đại lộ, tiến thẳng về phía đông thành phố. Hiển nhiên hắn không dám tiến vào bên trong khu rừng ở hai bên đại lộ, bởi vì đánh nhau với chuột biến dị mà hắn cũng phải cố hết sức, vào rừng gặp rắn biến dị hay sói biến dị thì hắn chỉ có đưa thịt cho chúng nó xơi, chứ đừng nói chạy trốn.

Ai biết cái đám dã thú sau khi biến dị đã thành một dạng mạnh mẽ cỡ nào!

- Cứu mạng…

Đi theo đại lộ một lúc lâu, hắn đã rời trường học rất xa, đang lúc hắn cẩn thận từng chút tiến lên, hắn đã nghe được tiếng kêu cứu văng vẳng ở phía xa.

Dựa theo thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cũng không muốn quan tâm gì tới cái người kêu cứu kia.

Thế nhưng có nhiều việc khi ta càng trốn tránh thì chúng sẽ tới tìm ta.

Nhìn xuyên thẳng về phía xa, hắn thấy có một bóng dáng đơn bạc đang chạy thục mạng. Phía sau cái thân ảnh này là một đám zombies, hẳn là có khoảng bốn mươi, năm mươi con. Người kia vừa chạy vừa la to kêu cứu mạng, nên dẫn đến việc càng lúc càng có nhiều zombies gia nhập vào cuộc truy đuổi.

Người kia dường như phát hiện thân ảnh của hắn, cho nên càng chạy thục mạng về phía hắn. Đại lộ này dẫn thẳng tới phía đông thành phố Thế Thành, hơn nữa hiện tại là con đường khá an toàn duy nhất mà hắn gặp được. Do đó nếu không nghĩ cách giải quyết đám zombies trước mặt, hắn cũng chỉ có thể lui về sau, hoặc là tiến vào khu rừng rậm ở hai bên.

Lui về sau là chuyện không thể nào, tiến vào khu rừng rậm chỉ càng thêm nguy hiểm. Biện pháp duy nhất là tiêu diệt đám zombies này, để có thể tiếp tục tiến lên.

Khoảng cách ngày càng rút ngắn, hắn cũng dần nhìn thấy bộ dạng của người kia.

Một người con gái, khoảng mười mấy, hai mươi tuổi. Nàng rất đẹp, dáng người đầy đặn, mặc một thân quần áo cảnh sát, trong tay còn cầm một thanh đao khá dài. Bị đám zombies ở đằng sau truy đuổi, không biết đã chạy bao nhiêu lâu, hiện tại nàng đổ mồ hôi đầm đìa, trên khuôn mặt đẹp vẽ đầy sự sợ hãi.

Từ lúc nhìn thấy hắn cầm chặt gậy gỗ, đứng yên nhìn thằng về phía này với một mặt không chút sợ hãi, trên mặt nàng dâng lên một loại mừng rỡ, tiếng kêu cứu mạng càng trở nên vang dội.

- Anh trai, mau tới giúp đỡ một chút, những con quái vật này quá kinh khủng, mau cứu cứu ta…

Bị sợ đến mức mặt tái nhợt, nữ cảnh sát xinh đẹp chạy đến bên người hắn, nhanh nhảu nói.

Hắn liếc nhìn nữ cảnh sát, sau đó khuôn mặt đột nhiên thất thố, ngón tay chỉ về phía bên trái, nơi có một chiếc ô-tô.

- Mau nhìn, quái vật, quái vật.

- Cái gì?

Nữ cảnh sát quay đầu nhìn sang, hỏi theo quán tính.

Khi nàng còn chưa nhận ra cái gì, một tiếng bốp vang lên, vài vệt máu bắn tung tóe.

Nhìn thân thể mềm oặt ngã xuống đất, hắn nhanh chóng vứt cây gậy gỗ, gỡ thanh đao trong tay nữ cảnh sát, rồi nhanh chân chạy ra sau chiếc ô-tô. Giấu thân mình ở phía sau, hẳn nâng nâng đầu, cẩn thận nhìn về phía đám zombies đang tới.

Đám zombies nghe mùi máu tươi giống như bò động đực, điên cuồng lao về phía nữ cảnh sát, và bắt đầu tranh giành một bữa tiệc linh đình. Chúng xô đẩy, chen chúc nhau, gọi bậy "ngao ngao" không dứt.

Nhận ra đám zombies hoàn toàn tập trung về bữa ăn, đã không còn để ý đến mình, hắn cầm đao xông tới không chút do dự. Hắn cố gắng giơ đao cắt đầu từng con zombies vòng ngoài, cẩn thận để không bị vây quanh.

Một mình hắn đối mặt đám zombies, khi tiến khi lùi, mỗi khi thanh đao giơ lên là lại có một cái đầu zombies rơi xuống.

Đám zombies còn sống vẫn cứ gọi "ngao ngao", tranh giành từng miếng thịt vụn dính đầy máu tươi, không chút quan tâm vấn đề gì khác. Vì thế, đây chẳng phải một cuộc chiến, mà giống như một trận đồ sát!

Thời gian chiến đấu không bao lâu thì chấm dứt, vài chục con zombies bị hắn giết chết. Trải qua lần chém giết này, tổng năng lượng của hắn đã lên 93.

Chém giết hết đám zombies, hắn thở hồng hộc, nâng bước chân nặng nề và đôi tay mỏi mệt đi về phía chiếc ô-tô. Hắn tựa lưng vào nó, ngồi nghỉ ngơi trong trạng thái chăm chú đề phòng xung quanh. Thể lực xuống dốc, lại lo lắng có zombies hoặc thú biến dị nghe mùi máu tươi mà đến, hắn đã quyết định nghỉ ngơi phút chốc rồi lập tức lên đường.

Ở giữa loạn thế, khắp nơi biết bao nhiêu người cần giúp, hắn không phải chúa cứu thế, hắn không cần phải để ý đến sự sống chết của người khác. Dẫu gì hắn cũng như họ, cũng chỉ là một người đau khổ giãy giụa mong sống sót.

Thế giới đã triệt để thay đổi, nếu có thể lợi dụng được thì cứ lợi dụng, kể cả đó là mạng người. Có lẽ bởi vì hắn từng xem nhiều phim máu me, từng giết vô số động vật, cho nên khi dùng người làm mồi hắn cũng không có bao nhiêu dao động. Cảm xúc cũng có, lương tâm cũng nổi dậy. Song ở tận thế này, lương tâm không thể ăn mà sống, cho nên hắn cũng nhanh ổn định và vứt ra khỏi đầu.

Lẳng lặng quan sát xung quanh một vòng, lau đi mồ hôi trên trán. Một lúc hắn bất cẩn, vành áo vạch ngang mắt trái, khiến mắt trái hắn cảm thấy nhói. Theo bản năng hắn nhắm đôi mắt lại.

Bỗng hắn như nhìn thấy một hình lục giác màu tím trước trán. Hắn sực nhớ mình đang nhắm mắt, làm sao thấy được?

Đột nhiên một hàng chữ đỏ từ đó bắn ra, làm hắn cảm thấy một khu vực tăm tối trong đầu sáng lên.

"Trung tâm chỉ huy Terran (Bậc 1): Cần 400 năng lượng."