Chương 3: Giết muỗi

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 3: Giết muỗi

Nơi này là bờ sông, tầm mắt rộng rãi, hắn vừa chạy vừa nhìn lại phía sau. Chỉ thấy sau lưng hắn là một mảng lớn muỗi và muỗi, cả bầy dường như che khuất bầu trời. Khung cảnh này kết hợp với âm thanh "ông ông ông" cũng đủ khiến kẻ gan dạ nhất xuất hiện tâm lý tuyệt vọng.

Không dám dừng lại một giây, hắn chạy về phía thượng lưu, hi vọng nhanh đến thôn Bàn Thạch.

Chạy một đường như điên, đã khá lâu mà không thấy nhà cửa gì, hắn nhận ra cái thôn hắn cần đến vẫn còn xa lắm. Bởi thế, hắn sầu lo vô cùng. Hắn đột nhiên cảm thấy nếu có bốn cái chân thì tốt.

Đoạn đường này hắn không gặp loài vật biến dị nào khác. Bất quá ngẫm lại cũng dễ hiểu, một bầy muỗi lớn như thế, sinh vật nào dám xuất hiện, khi bị vây thì chỉ có nước biến thành thây khô.

Hắn chạy thục mạng một lúc lâu, ở thời điểm hắn cảm thấy mình sắp không chạy nổi nữa, khi vượt qua một ngã rẽ, tầm mắt hắn trống trải hơn. Dần dần, một thôn làng xuất hiện trước mặt hắn, xung quanh đó là núi trụi lủi, đá tảng ngang dọc, nhìn không thấy bao nhiêu thực vật tồn tại.

Không kịp nghĩ nhiều, hắn dùng tốc độ chạy nước rút chạy vào thôn làng. Sau đó hắn xông vào một căn phòng gần nhất. Không chút để ý trong nhà có người không, hắn lắc mạnh cái tay cầm cửa. Khi không được, hắn dùng đao chém gãy rồi vặn vặn vài cái. May mắn thay hắn cũng mở được cửa.

Hắn vọt thẳng vào bên trong. Không kịp nhìn kĩ, hắn định đóng cửa lại, nhanh chóng đẩy cái tủ lạnh, bàn ghế chắn cửa lại. Nhưng bọn muỗi chỉ còn cách hắn hơn mười mét.

Mắt thấy không kịp, hắn không ngu ngốc dùng thân chắn cửa để muỗi dùng mũi chích chích chết, mà quay mặt về phía cửa, đứng sau bên trái cửa, cách cửa chừng 25 centimet, cầm đao với một tư thế chiến đấu, chờ muỗi thò đầu vào là chém.

Dễ thấy hắn khá bình tĩnh và đã nghĩ đến chuyện này. Hiện tại hắn có vẻ an toàn, những con muỗi này không khó đối phó, chỉ cần hắn giữ vững nơi cửa vào, hắn có thể ngăn cản bầy muỗi vào nhà.

Hắn vừa mới làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, có một con muỗi đã vọt về phía hắn. Cái mũi chích của nó như thể muốn đâm xuyên qua thân hắn, hút hết máu hắn rồi đâm hắn thành cái sàng cho bỏ ghét.

Hắn đứng ở bên trong cửa, con muỗi vừa vọt vào cửa thì hắn chém một đao. Con muỗi xấu số lập tức bị chém thành hai nửa, rơi xuống mặt đất. Máu tươi tóe ra, mang theo mùi tanh hôi như nước thải lềnh bềnh lâu ngày trên sông.

Loại muỗi này có thân thể khá yếu ớt, chỉ là số lượng nhiều nên hắn mới chạy trối chết khi gặp phải. Giờ này chúng đã không có ưu thế số lượng, đây là thời điểm hắn triển khai giết chóc.

Thân hình con muỗi hơn một mét, mà cửa chỉ nhỏ như vậy, cho nên có thể công kích hắn cũng chỉ có một, hai con mà thôi. Hắn chỉ cần vung đao lên chém chết chúng, không có gì nguy hiểm.

Mỗi khi muỗi phía trước chết xong, muỗi đằng sau lại vọt lên bổ sung. Hắn chỉ cần vung đao một cách máy móc là ổn.

Rất nhanh sau đó cửa ra vào đã chất đầy thi thể muỗi.

Hắn bỗng nghĩ đến zombies có năng lượng thì mấy con muỗi này có không? Nếu có thì hắn không thể lãng phí, dù gì việc giết chóc này quá dễ dàng. Thế nhưng ở cửa đã có đầy thi thể muỗi, nếu như đến lúc thi thể đám muỗi dâng bằng độ cao cửa, hắn không có biện pháp giết muỗi nữa.

Song nghĩ đến việc nếu hắn đi ra ngoài, hắn sẽ bị đám muỗi vây công, bị hút không còn giọt máu. Vả lại hắn chưa nghĩ ra được cách gì tốt, nên hắn cứ để mặc như vậy.

Không lâu sau, hắn phát hiện cửa ra vào đã chồng đầy thi thể muỗi, đã cao hơn nửa cái cửa, muỗi bên ngoài đã không vào được, thế nên hắn không thể không bỏ qua cách giết muỗi đang dùng. Thế là hắn cẩn thận nâng tủ lạnh lấp kín luôn cái cửa.

Sau khi chặn cửa, hắn không để ý bầy muỗi bay loạn "ông ông" bên ngoài, mà tìm một cái ghế ngồi xuống, bắt đầu vừa nghỉ ngơi vừa xem xét căn phòng này.

Căn nhà này cũng không lớn, là căn nhà cấp bốn thường thấy ở thôn quê. Ở sau cửa lớn là phòng khách, tiếp theo là phòng ngủ và cuối cùng là phòng bếp, nhà vệ sinh.

Khi hắn đang xem xét ngôi nhà này, hắn đột nhiên nghe được một tiếng động rất nhỏ ở bên cạnh. Hắn cầm đao đi về phía cánh cửa phòng kế.

Phanh!

Hắn đạp một cái, nhưng cửa không sứt mẻ gì.

Xoạt! Xoạt! Rắc!

Chân không được, hắn dùng đao chém vào.

Nhìn thấy trong phòng không có ai, hắn lại đi tới phòng kế tiếp.

Xoạt! Xoạt!

Khi hắn tiếp tục bạo lực phá cửa, hắn nghe thấy một tiếng hét từ bên trong phòng, thanh âm của một nam nhân, trong giọng mang theo chút run rẩy, có lẽ nội tâm người này đang cực kỳ sợ hãi.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?

Xoạt! Xoạt!

Hắn chém hai đao vào bản lề cái cửa, khiến nó bị lỏng ra một chút.

Bịch!

Dừng tay lại, hơi chút thích ứng, hắn đạp thật mạnh vào cái cửa, khiến nó bị bung ra, rồi hắn nhìn xem tình huống trong phòng.

Ba người rúc mình vào nơi hẻo lánh trong phòng, một người nam nhân có tướng mạo chất phác, hơn ba mươi tuổi, hẳn là người vừa hét lên kia. Một người có sắc mặt xanh xao, cùng với một cô bé khoảng mười sáu tuổi có khuôn mặt ngọt ngào.

Người nam nhân ôm chân mình, hai người phụ nữ ôm nhau, thân thể run lên mà nhìn xem hắn vọt vào.

Sau khi nhìn rõ, hắn phát hiện bên trong cũng không có zombies, mà là mấy người bình thường. Lúc này hắn mới buông lỏng tay cầm đao, nói:

- Các ngươi không cần sợ hãi, ta không có ý xấu, chỉ là cho rằng bên trong có zombies.

Nhìn thấy hắn khá dễ nói chuyện, người nam kia mới có can đảm hỏi:

- Ngươi nói zombies là những người ăn thịt người sao? Tại sao bọn họ lại biến thành dạng kia?

Hắn cười cười, đáp:

- Những người ăn thịt người gọi là zombies, còn tại sao họ trở thành như vậy, ta cũng không biết. Tốt rồi, các ngươi cũng không cần sợ, đi ra đi.

Nói xong, hắn quay người đi ra khỏi căn phòng này.

Sau khi hắn đi ra được một lúc lâu, ba người này mới cẩn thận từng chút một đi ra. Nhìn thấy thi thể muỗi khổng lồ nơi cửa vào, còn xuyên qua khe hở nhìn thấy đám muỗi bay dày đặc ở bên ngoài, sắc mặt họ trở nên tái nhợt.

Qua một hồi nói chuyện với nhau, hắn nói khái quát cho họ nghe về tình hình bên ngoài của thế giới này, tuy nhiên hắn không nói rõ về chuyện của bản thân. Đồng thời từ miệng họ, hắn biết được tình huống cơ bản của thôn Bàn Thạch.

Mọi người trong thôn thành đều xẻ đá mà sống. Toàn bộ thôn chỉ có hơn mười gia đình. Mờ sáng hôm qua tận thế đến, có người biến thành zombies bắt đầu ăn người. Những người còn lại đều sợ hãi trốn ở trong nhà, hầu hết đều không dám ra ngoài. Sáng ra có người to gan ra ngoài xem xét, đến khi phát hiện rừng rậm đã bao quanh thôn thì sợ hãi la to rồi trốn ở trong nhà không dám đi ra.

Ở thôn Bàn Thạch đa phần là những người có tay nghề xẻ đá, đến từ khắp nơi.

Người nam nhân trong nhà này gọi là Trần Hải, là chủ nhà này. Trần Hải cũng như tất cả mọi người trong thôn, khi tận thế tiến đến thì dẫn cả nhà trốn vào trong phòng, khóa trái cửa và không dám đi ra.

Người nữ có sắc mặt xanh xao là vợ của Trần Hải, tên Lê Thị Lựu. Cô gái mười lăm tuổi còn lại là con của Trần Hải, tên Trần Thị Hân.

Sau khi làm quen, cả nhà Trần Hải không còn quá câu nệ.

Trần Hải nói:

- Chú em, nếu đúng như ngươi nói là thế giới đã là tận thế, zombies và thú biến dị ở đâu cũng có, vậy thì chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cả thôn Bàn Thạch chúng ta đều khai thác đá mà sống, hầu như không gieo trồng lương thực. Sau này không còn cơm ăn, chúng ta có thể sống thế nào được?

Hắn cũng không có cách nào, trầm ngâm một chút mới nói:

- Anh à, nói thật ra em đây cũng không biết nên làm sao bây giờ. Bên ngoài đều là zombies và thú biến dị. Trước mắt mà nói, chúng ta cần phải nhanh chóng giết chết những con ở xung quanh, như thế ít ra còn có thể an toàn một chút.

Sau khi hắn nói xong, Trần Hải chần chừ hồi lâu mới nói:

- Chú em, chúng ta sinh sống ở đây cũng quá lâu rồi, chẳng hiểu được đạo lý lớn gì. Anh không biết chú nghĩ sao, nhưng những người ở đây, kể cả anh, chúng ta vốn trốn ở trong nhà, không lo không an toàn. Chỉ cần không cần động chạm gì tới đám quái vật ở ngoài là ổn rồi. Chờ quốc gia đến cứu đi chú ạ. Nếu như hết cơm mà quốc gia chưa tới, chúng ta mạo hiểm ra ngoài cũng không muộn.

Gân xanh trên đầu hắn nhảy nhảy, hắn còn định nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của ba người họ thì hắn đành nuốt vào, sau đó tỏ vẻ đồng ý như chưa từng có gì xảy ra:

- Đúng vậy, chúng ta vẫn cố gắng chờ quân đội tới đi thôi. Bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, vẫn là núp trong nhà vậy.

Cuộc nói chuyện đến đây khiến hắn cảm thấy tẻ ngắt, không đợi gia đình Trần Hải nói gì, hắn nói tiếp:

- Em cũng mệt rồi, cửa cũng đã bị chặn, em đi nghỉ tí đây. Nếu có biến gì thì anh chị qua gọi em với nhé.

Nói xong, hắn đứng dậy đi về căn phòng gần nhất.

Cả ngày bôn ba hắn đã rất mệt. Đã được ăn chùa, uống chùa, vậy nên giờ cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Không biết nguy hiểm sẽ ập đến lúc nào, thà rằng ngủ nghỉ lấy lại thể lực để có sức ứng phó, còn hơn phí miệng lưỡi khuyên bảo những con người sợ chết lại cố chấp kia.

Nhìn hắn cầm đao đi vào căn phòng nọ, Trần Hải và vợ anh ta liếc mắt nhìn nhau. Lê Thị Lựu nhìn có vẻ thấp thỏm, căng thẳng, cô ta định mở miệng nói gì thì đã bị Trần Hải nhỏ giọng chặn lại:

- Không cần… Chúng ta cảnh giác một chút là được rồi.