Chương 5: Vào rừng

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 5: Vào rừng

Phốc! Phốc!

Ngay lúc này, một thân ảnh màu xám đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô gái. Hai lần vung đao lên, con zombies sắp chạm vào cô gái đứt tay và rơi đầu.

"Em gái được cứu rồi!" – Trịnh Bơ tức khắc mừng rỡ như điên, chỉ thấy toàn thân tràn đầy lực lượng. Y kêu gào vài tiếng, sau đó dùng gậy quét bay con zombies ngăn giữa hai bên, rồi vọt tới bảo hộ em gái ở sau lưng y.

- Cảm ơn vì đã cứu em gái tôi. Trịnh Bơ tôi nhận ân tình của anh, về sau nhất định trả lại.

Bảo vệ em gái ở sau lưng, Trịnh Bơ cười khẽ, mở miệng nói với hắn.

- Trước giải quyết hết mấy con zombies này lại nói sau.

Hắn đáp, tay lại bắt đầu vung đao.

- Được rồi.

Trịnh Bơ nhếch miệng, đầy vui vẻ. Cây gậy gỗ trong tay y được vung vẩy tới lui, giống như từng đầu rắn độc. Zombies chỉ cần tới gần y, hoặc bị đánh ngã, hoặc bị đánh bay ra ngoài.

Một mình Trịnh Bơ có thể dễ dàng xử lý hết đám zombies, nhưng vì phải bảo vệ em gái y ở phía sau lưng, vì thế y mới không thoát vây, càng không giải quyết đám zombies được.

Tuy nhiên hiện tại có thêm một người tham gia, chuyện tình trở nên đơn giản hơn nhiều. Chỉ là vài con zombies, hai người rất nhanh tiêu diệt hết.

- Xin chào anh, tôi là Nguyễn Thế Bình.

Nguyễn Thế Bình đè xuống nội tâm có chút xao động, đưa tay ra, nói.

Trịnh Bơ không có thói quen lễ nghĩa như vậy, y gãi gãi đầu, cười cười, rồi cũng duỗi tay ra, nắm chặt tay Nguyễn Thế Bình.

- Ha ha, chào em, anh là Trịnh Bơ, mọi người hay gọi là Bơ Tròn. Vừa rồi vô cùng cảm ơn em.

Cầm chặt tay Trịnh Bơ, Nguyễn Thế Bình hắn mới biết cái gì gọi là lực lượng và nhiệt tình. Trịnh Bơ vì cái ơn cứu em gái của Nguyễn Thế Bình, cái nắm tay rất mạnh, tay của Nguyễn Thế Bình như muốn bị bóp vỡ.

Sau khi hai người buông tay ra, Nguyễn Thế Bình bắt đầu đánh giá em gái của Trịnh Bơ.

Em gái Trịnh Bơ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, là tuổi trăng tròn. Cô gái này có chiều cao khoảng một mét sáu lăm, cũng khá xinh đẹp: mặt trái xoan, mắt to. Vì đây đang là mùa hè, khí trời nóng nực, cô em gái này ăn mặc khá mỏng manh. Nguyễn Thế Bình phát hiện dáng người của cô nàng rất tốt: bộ ngực căng phồng nhô lên ở phía sau chiếc áo mềm, vòng eo nhỏ nhắn, cái mông vểnh lên, hai chân thon dài. Nhìn qua cánh tay lộ ở ngoài, hắn nhận ra cô gái này có làn da vô cùng tốt, không phải trắng đẹp như các tiểu thư, mà mang vẻ mặn mà của hương đồng gió nội.

Trong những cô gái Nguyễn Thế Bình từng gặp, dẫu khuôn mặt cô nàng trước mắt không phải là nổi bật, nhưng thân hình của nàng có thể lọt vào tốp năm.

Điểm đặc biệt ở cô gái này là một loại ngượng ngùng, không phải vì xấu hổ, chỉ giống như có chút không quen đối mặt với người lạ. Điểm này càng làm tăng thêm nét đáng yêu cho cô nàng.

Nguyễn Thế Bình đánh giá một thoáng rồi dời đi ánh mắt của mình. Hắn đi đến trước mặt cô gái, đưa tay ra, mỉm cười:

- Xin chào, mình là Nguyễn Thế Bình.

Em gái Trịnh Bơ chớp chớp đôi mắt to, mang theo tí ngượng ngùng, đưa bàn tay rám nắng nắm tay Nguyễn Thế Bình, nhẹ giọng nói:

- Xin chào, em là Trịnh Kiều, rất vui được biết anh.

Vừa nói xong, Trịnh Kiều nhanh chóng rút tay mình về, cũng không nhìn nhiều Nguyễn Thế Bình.

Nguyễn Thế Bình hắn không để ý gì, quay về nhìn Trịnh Bơ, cười nói:

- Bây giờ chúng ta không có việc gì rồi. Trịnh Bơ, anh có muốn cùng tôi đi tiêu diệt hết đám zombies trong thôn, cứu hết những người còn bị mắc kẹt trong nhà không?

Trịnh Bơ nghe vậy, y khá phân vân. Do dự một lát, cảm thấy khi y và Nguyễn Thế Bình đi với nhau, em gái y chắc hẳn sẽ an toàn hơn. Nếu gặp vài con zombies, hai người bọn họ cũng có thể giải quyết nhẹ nhàng, hẳn sẽ không có việc gì nên cũng đồng ý:

- Được rồi. Để anh dẫn đường.

Trịnh Bơ gật đầu, liếc nhìn em gái, rồi đi trước dẫn đầu.

Trịnh Bơ đi đầu, Trịnh Kiều đi giữa, Nguyễn Thế Bình đi cuối.

Khẽ quay nhẹ đầu, liếc về phía sau, Trịnh Kiều vểnh vểnh đôi môi.

Khi Trịnh Kiều bị tấn công, nàng đã tuyệt vọng. Bất quá Nguyễn Thế Bình hắn đột nhiên xuất hiện cứu nàng, trong tuyệt vọng lại được cứu vớt khiến nàng có chút xúc động.

Trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Nguyễn Thế Bình nhìn nàng không chớp mắt. Thế nhưng trong mắt hắn không có biểu hiện ra dục vọng, vì vậy nàng cho rằng hắn là một người không tệ.

Sau đó, Nguyễn Thế Bình lại muốn đi cứu những người khác. Điều này làm cho nàng cảm thấy hắn là một người tốt. Ở cái thế giới hiện đang hỗn loạn này, tâm tốt là đáng quý.

Là con gái, suy nghĩ của nàng tất nhiên tinh tế và tỉ mỉ.

Dưới sự giúp đỡ của một người mạnh như trâu, cuộc tiêu diệt zombies ở thôn Bàn Thạch trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều. Thường thường Trịnh Bơ xông lên phía trước, một gậy lại một gậy đánh bay zombies, sau đó Nguyễn Thế Bình chỉ cần bồi thêm mấy đao, con zombies nào cũng chỉ có một kết quả.

Trải nghiệm này làm cho Nguyễn Thế Bình nghĩ đến việc chơi trò chơi, chợt hiểu vì sao người chơi thường thích tổ đội. Âu cũng vì hiệu suất rất tốt, an toàn cũng cao, hoàn toàn không cần lo lắng trước sau như khi có một người.

Nhóm người đi vài vòng quanh thôn Bàn Thạch, gặp được zombies đều giết, vì thế gần như zombies ở thôn này đã bị diệt sạch. Nếu như còn sót, đó chẳng qua chỉ là một, hai con núp ở đâu trong nhà mà nhóm người chưa phát hiện.

Zombies bị tiêu diệt, vài người may mắn sống sót trong thôn dần đi ra khỏi nhà mình. Khi thấy khắp nơi là thi thể zombies, họ mới cảm thấy an toàn.

Nguyễn Thế Bình không để ý đến những người này, trưa đã qua, bụng hắn đã đói, thế là hắn bắt đầu nghĩ cách nhét đầy bụng. Ở thôn này, hắn là người lạ, vì thế hắn định tới những căn nhà không người kiếm cái ăn, nhưng Trịnh Bơ mời hắn về nhà ăn cơm để cảm ơn, hắn cũng thuận nước dong thuyền.

Đến khoảng hai giờ, bảy người sống sót của thôn Bàn Thạch tập trung vào một cái sân nhà. Họ đều là những người trẻ tuổi và trung niên, không có trẻ con, cũng không có người già.

Bọn họ được Trịnh Bơ tập hợp lại đây. Họ định tạm thời tạo thành một nhóm, giúp đỡ lẫn nhau trong lúc chờ đợi quốc gia đến cứu.

Nghe đám người này xì xào bàn tán, Nguyễn Thế Bình hắn lắc đầu ngán ngẩm, cũng không thèm liếc mắt. Hắn đã có dự định khác.

-----

Lần này hắn quyết định xông vào khu rừng rậm xung quanh. Hắn không phải không sợ chết, song hắn không thể không đi. Thứ nhất là cần tìm con đường an toàn, để khi thôn Bàn Thạch hết lương thực, hắn vẫn có thể rời đi. Thứ hai, hắn cần năng lượng. Một con muỗi biến dị cung cấp cho hắn 3 điểm năng lượng, với tình cảnh bây giờ của hắn thì đó là một con số hấp dẫn, khó cưỡng lại. Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, hắn không thể mãi trốn tránh. Tuy hắn không muốn đối mặt, nhưng trước sau gì cũng phải đối mặt. Bây giờ hắn còn khỏe, còn có tinh thần, đầu óc còn bình tĩnh và tỉnh táo mà phân tích, nên hắn có thể mạo hiểm kiếm đường sống. Chứ đợi đến lúc hắn hết ăn lại nằm, chẳng còn chút đầu óc nào, một khi đã quen như vậy, hắn đi vào rừng không phải tìm đường sống, mà là đưa thịt.

Hắn không định đi cùng ai. Trong cả thôn chỉ có mỗi Trịnh Bơ còn có can đảm, có thể giúp hắn bảo vệ một phía, những người còn lại đều không ra gì. Khuyên bảo nhóm người nhát gan thôn Bàn Thạch đã phí thời gian, cho dù khuyên được, hắn và Trịnh Bơ cứ đi bước nào lại phải lo cho cái đám vô dụng theo sau, mất nhiều hơn được.

Từ cổng thôn đi ra ngoài, hắn đi về hạ lưu, xuyên qua một bãi đá, tiến vào rìa rừng rậm.

Phóng mắt nhìn, tất cả đều là những thân cây cao mười mấy mét. Đây vẫn chỉ là ở rìa, một khi đi vào trong đó, chỗ nào cũng có cây cao ba, bốn chục mét, đường kính cả sáu, bảy mét.

Sau khi tiến vào bên trong rừng rậm, sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, bốn phía đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Chỉ tình cờ có tiếng côn trùng kêu vang truyền đến, nhưng nó lại càng làm nổi bật vẻ yên tĩnh của khu rừng.

Tiếp tục tiến lên được một quãng thời gian, hắn cảm thấy cây cối bốn phía đã trở nên cao to bất thường.

Đi sâu vào trong rừng rậm, tia sáng ngày càng ít, cây cối càng thêm dày đặc, khu rừng lộ rõ vẻ âm u.

Ào ào ào.

Sau những tiếng vang to, một con thỏ biến dị to như nghé nhảy ra từ bụi cỏ, nhanh chóng vượt qua trước mặt Nguyễn Thế Bình, trong nháy mắt biến mất sau những bụi cỏ dại, dọa tim hắn nhảy dựng.

"Hô, giật cả mình. May mà nó không ăn thịt."

Ngay lúc hắn buông lỏng, hắn bỗng cảm thấy rùng mình, nội tâm bay lên điềm báo xấu. Hắn không dám chủ quan, lập tức trốn vào phía sau một cây tùng.

Trong chớp mắt sau, một trận gió đột nhiên thổi qua đỉnh đầu hắn, ngọn cây ngã nát, cỏ dại cùng thân cây rung động kịch liệt. Nguyễn Thế Bình ngẩng đầu, từ khe hở giữa bụi cỏ và cây tùng, kinh sợ khi nhìn thấy một con chim ưng có đôi cánh dài hơn hai mươi mét từ bầu trời trên đỉnh đầu hắn bay nhanh qua.

Con ưng kia có một đôi móng vuốt sắc lẹm. Ở dưới ánh mặt trời, bóng loáng như gương, hiện ra hết vẻ sắc bén. Trên thân nó là một bộ lông xám nhẵn.

Con ưng mang theo một luồng hơi thở chết chóc làm toàn thân hắn run nhẹ không ngớt.

Chỉ có rời khỏi chỗ trốn của bản thân, chân chính tiến vào bên trong thế giới hoang dã, mới có thể cảm nhận sâu sắc được biến hóa cực lớn của thế giới. Giống như con ưng to lớn không gì sánh được trước mắt, nếu ở thế giới trước đây, quả thực không ai tin tưởng là nó tồn tại trên cõi đời.

Nhìn con ưng lớn như một chiếc máy bay chiến đấu, Nguyễn Thế Bình nín thở, một hành động nhỏ cũng không dám, chỉ lo nó phát hiện mình.