Chương 4: Kế hoạch

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 4: Kế hoạch

Đây là đêm đầu tiên của hắn kể từ lúc tận thế buông xuống, cũng là thời gian hắn cảm thấy yên ổn nhất, là thời gian hắn thả lỏng nhất từ tận thế tới giờ - dù hắn vẫn phải rất cảnh giác với ba người trong gia đình Trần Hải.

Ai cũng không biết ở trong một thế giới thế này họ còn có thể sống được mấy đêm. Nói không chừng một giây sau hắn đã là mớ thịt nằm trong bụng zombies và thú biến dị.

Không phải là một sinh viên khá giả, mỗi ngày hắn đều phải đi làm thêm, nên hắn dần có thói quen dậy sớm. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, khoảng 5 giờ hắn đã dậy rồi.

Hắn ra khỏi căn phòng, hít sâu một hơi, đầu óc nghĩ đến việc làm cách nào sống sót sau này.

Nếu như hắn là một người thỏa mãn hôm nay, không nghĩ gì đến ngày mai, có lẽ hắn sẽ không kiêng dè gì, mà sẽ tùy ý làm bậy thỏa mãn cá nhân. Dẫu sao thế giới này đã hoàn toàn là như vậy, hắn không cần phải giữ lấy một chút đạo đức nào. Tuy nhiên, lúc này hắn vẫn là một người nguyên tắc, dù tư lợi cá nhân, nhưng chỉ cần họ không mang phiền phức tới cho hắn, không uy hiếp đến tính mạng hắn, hắn cũng sẽ không làm hại ai. Còn về tương lai thì khó nói, ai biết ở thế giới không có gì ràng buộc, hắn phải chăng cũng sẽ thay đổi chóng mặt?

"Từ tin tức Trần Hải cung cấp, thôn Bàn Thạch có mười hộ, một hộ khoảng 4 người, tính ra cả thôn có khoảng 40 người. Tận thế buông xuống, người bị zombies hóa hẳn khoảng 20 đến 25 người. Trừ bỏ đi những người bị zombies tấn công, cả thôn hẳn còn 7 người chứ? Bỏ đi 3 người gia đình này, vẫn còn 4 người? Có nên đi cứu những người kia, sau đó tổ chức thành một nhóm, giúp đỡ nhau sống sót?"

Nghĩ tới là vậy, nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng hắn vẫn loại trừ phương án này.

"Kể cả mình nữa thì nhóm chỉ có 8 người. 8 người chẳng thể nào đảm bảo sẽ an toàn hơn 1 người đơn độc. Thà là nhóm lớn cả trăm người, hoặc nhóm hai, ba người còn dễ nói. Với mấy cái nhóm nửa nạc nửa mỡ này, xung đột, mâu thuẫn rất khó điều hòa. Khi đã có vết nứt, trước mặt thì ngon, còn thực tế sau lưng chỉ toàn mang phiền phức cho nhau."

Hắn ngồi ở phòng khách gần một giờ, đầu óc không ngừng suy nghĩ, cuối cùng đã tạm định ra một kế hoạch hành động.

Trời dần sáng, qua khe hở, hắn thấy bầy muỗi biến dị đã rời đi, thế là hắn yên tâm một chút. Ăn chút đồ ăn nơi phòng bếp, hắn khiêng tủ lạnh vứt ra bên trái cửa. Hắn định bắt tay tiêu diệt hết đám zombies trong thôn Bàn Thạch, sau đó cứu những người còn lại trong thôn.

Leo ra ngoài, đi tới con đường, hắn đứng lại quan sát xung quanh. Sau một hồi cẩn thận quan sát, hắn nhận ra những căn nhà trong cái thôn này cách nhau khá xa, mà nhà của Trần Hải thì coi như ở bên rìa của thôn. Nhìn tỉ mỉ thì nhà Trần Hải gần khu rừng rậm nhất, lại cách những nhà khác một đoạn dài.

Hắn đi hơn mười mét, nhận ra giờ hắn mới chính thức đi vào thôn Bàn Thạch. Nhìn một, hai con zombies đi lang thang, hắn lặng lẽ cầm chặt thanh đao, tiến tới tiếp cận hai con zombies gần nhất đang đi chung một hướng.

Vài giây sau, hắn phóng về phía chúng, quyết định nhanh chóng giải quyết hai con zombies này, tránh gây âm thanh gì khiến những con zombies khác chú ý. Hai con zombies không có uy hiếp gì quá lớn với hắn, nhưng hắn không muốn những con zombies khác chạy về phía này, khi đó hắn chỉ có thể chạy trối chết.

Ngao! Ngao!

Có lẽ do hắn tới gần nên hai con zombies nghe được mùi thịt, chúng tru lên, vọt về phía hắn.

Ngay khi con zombies thứ nhất còn cách hắn khoảng hai mét, hắn hạ thấp người một chút, xông thẳng tới, dùng sức chém một phát.

Phốc!

Chân trái của con zombies thứ nhất bị một đao chém dứt, rơi xuống đất, máu đen vẩy ra. Nó đứng không vững, thoáng chốc ngã nhào xuống mặt đất.

Càng dùng thanh đao nhiều, hắn càng cảm thấy nó sắc bén. Thật không biết nữ cảnh sát hôm qua có vận may thế nào mới tìm được. Và cũng thật không rõ hắn vận cứt chó thế nào lại có được thanh đao này. Nữ cảnh sát cầm thanh đao sắc bén lại chỉ vừa la oai oái kêu cứu vừa bỏ chạy, nghĩ mãi không rõ mấy năm sinh viên cô ta học được cái quái gì.

Con zombies thứ nhất ngã trên mặt đất, dù chưa chết, nhưng đã không có cách nào đứng dậy. Vậy là nó không có cách công kích hắn, đã không còn uy hiếp hắn nữa, cho nên hắn bỏ mặc nó ở đó, chạy về phía con còn lại.

Con zombies thứ nhất vừa bị chém, con thứ hai đã vọt tới gần. Hắn nhảy lên một cái, rồi lập tức lướt về bên phải tránh đòn đánh của con zombies này. Sau đó không chờ nó làm ra động tác tấn công tiếp theo, hắn đã chém đầu nó bằng một đao.

Zombies không hổ là zombies, dù chân bị đứt, con zombies thứ nhất cũng liều lĩnh bò về phía hắn. Nó dường như không có cảm giác gì, khác hẳn với con người ở trường hợp này – đã lăn qua lăn lại trên mặt đất mà rên la thảm thiết.

Nhìn con zombies bò tới, hắn dùng đao tiễn nó lên đường. Rồi bắt đầu đào lấy tinh thể từ đám óc trắng hếu, nhão nhẹt như tương cà, lại lấm tấm máu đen.

"Đã hấp thu năng lượng: 1. Tổng số năng lượng hiện tại: 272."

Số năng lượng của hắn có sự tăng vọt, nguồn thu nhiều nhất là từ việc đêm khuya hôm qua hắn lén lút đào tinh thể của đám muỗi bị chém chết, mỗi con 3 điểm năng lượng mang đến niềm vui bất ngờ. Việc nhẹ lương cao là có thật, chỉ có điều để có được thành quả ấy, trước đó hắn suýt chết.

Xong việc hắn lại nghỉ ngơi một lát, rồi tiến vào bên trong thôn.

Thôn Bàn Thạch có chỗ lợi thế, đó là từng căn nhà cách xa nhau, dẫn đến zombies tồn tại theo nhóm lớn là việc không có khả năng. Vì vậy, công việc tiêu diệt zombies của hắn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Mặt khác, thôn làng này chủ yếu khai thác đá để sống, khắp nơi sỏi đá, vậy nên đa phần các gia đình không nuôi dưỡng gia cầm. Một đường bôn ba, hắn chưa gặp được một con thú biến dị nào.

Mỗi khi đến các căn nhà, hắn đều giết hết zombies xung quanh, sau đó đi gõ cửa, rồi nhìn xem bên trong có ai sống sót không. Thế nhưng liên tục ba nhà đều không có người mở cửa. Không biết người trong nhà đã chết hết, hay vẫn là họ không dám mở cửa. Chính vì không xác định được điểm này, hắn không có phá cửa mà vào.

Đang lúc hắn chuẩn bị tiếp tục lên đường, hắn bỗng nhiên cảm thấy cái gì, vì vậy hắn dừng lại.

Hắn cay mày, tập trung lắng nghe, loáng thoáng nghe được phía trước có âm thanh. Nghe như âm thanh chiến đấu, vì thế hắn rất kinh ngạc. Phải biết từ lúc hắn vào thôn, chỉ thấy zombies lang thang, người sống sót trong thôn đều ẩn nấp ở đâu đó cả. Thế nên giờ nghe được có người chiến đấu, khiến hắn cảm thấy ngoài dự liệu.

Hắn cẩn thận đánh giá xung quanh, rồi lặng lẽ đi về phương hướng có âm thanh nọ.

Khi mỗi lúc một gần, âm thanh chiến đấu càng rõ ràng hơn. Phán đoán dựa vào âm thanh đó, hắn cảm thấy hẳn chỉ có một người đang đấu zombies.

Chém giết ba con zombies ngăn cản ở trước mặt, đi qua một cái nhà, hắn mới nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Song hình ảnh trước mắt làm cho hắn không biết phải nói gì.

Trong cái sân trống trải bên đó, bảy con zombies đang vây công một người. Người này cao chừng một mét tám, đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn như trâu rừng. Nhìn có vẻ khủng bố, nhưng cái thân hình săn chắc, to khỏe như thế này cũng là một trong những mơ ước của nhiều gã đàn ông.

Giờ phút này, người kia vung vẩy cái cây gỗ to tròn như cái chén, dài hơn một mét trong tay. Gã ta đập xuống một gậy, zombies tới gần không ngã xuống thì cũng bị đánh bay ra ngoài. Hiển nhiên phong cách chiến đấu này rất dã man.

- Cái này cũng quá kinh khủng chứ?

Nhìn thấy biểu hiện của người này, hắn há hốc mồm, lẩm bẩm lầm bầm, đứng đó và không biết mình muốn làm cái gì.

Thấy gã này trâu chó như vậy, hẳn là gã ta sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì từ bầy zombies, hắn cũng quên đi giúp đỡ.

- A! Cứu em!

Ngay lúc hắn ngây người nhìn sự trâu chó của gã ta, một tiếng thét kinh hãi từ sau lưng gã ta truyền đến. Cái âm thanh này truyền đến lỗ tai của hắn, không kịp cảm nhận âm thanh này êm tai cỡ nào, hắn thầm hô một tiếng không tốt, cả người phóng về trung tâm cuộc chiến.

Vừa rồi hắn mãi nhìn xem sự mạnh mẽ của người kia, hoàn toàn không nhớ tới việc zombies nhiều như vậy là nguy hiểm cỡ nào.

Trịnh Bơ đang bảo vệ em gái sau lưng, ra sức chém giết zombies. Nhưng em gái sau lưng y không cùng nhịp chân với y, thế là hai người họ bị một con zombies xông lên chen ngang, tách hai người ra.

Cô gái kia nhìn nhu nhược, bị zombies vây quanh lại không biết làm gì ngoài thét lên. Trịnh Bơ nghe tiếng thét liền nổi giận, quét cây gậy về phía zombies đang tấn công y, đồng thời quay đầu nhìn về em gái y ở phía sau.

- Không!!

Nhìn thấy em gái kia bị hai con zombies xông tới, nguy hiểm trong nháy mắt, mà y đã không kịp cứu giúp rồi, nên y chợt thấy tuyệt vọng!

Trịnh Bơ đã từng nhìn thấy một người bị đám quái vật này cào trúng, không bao lâu sau người nọ liền biến thành loại quái vật này. Mà em gái y sắp bị đánh trúng, chỉ cần một giây nữa, một cái móng vuốt cắm vào em gái y, như vậy em gái y sẽ không còn thuốc chữa.

Y và em gái cách ít nhất hai mét, ở giữa còn có hai con zombies cản đường, y muốn cứu em gái là không thể nào.

"Đều do mình không cẩn thận, đều do mình không cẩn thận…" – Trịnh Bơ chứng kiến tình cảnh như vậy, con mắt y đỏ lên, y cảm thấy tuyệt vọng vì chính y là người bất cẩn khiến em gái y lâm vào nguy hiểm.

Mắt thấy móng vuốt zombies chộp vào người em gái mình, Trịnh Bơ trở nên tuyệt vọng, đôi mắt muốn nứt ra, trong đầu toàn là đau thương.