Chương 80: Đi sứ Thanh Triều 3

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 80: Đi sứ Thanh Triều 3

Chương 80: Đi sứ Thanh Triều 3

Sáng sớm, có gió mát thổi phớt qua bờ sông, hàng liễu rũ bóng bên bờ khẽ đong đưa cành lá, dây liễu uốn éo múa theo điệu nhảy của cơn gió, phấp phới không ngừng.

Phía trên sông, thuyền bè tấp nập đi lại, có tiếng ca văng vẳng của người lái đò truyền khắp khúc sông, hình ảnh dân cư chân chất mà mộc mạc, trong cái khổ cùng cực của cuộc sống, bọn họ vẫn tìm cách giữ lấy một chút hy vọng trong tim về một ngày mai tươi sáng.

Thanh Quốc cuối đời Càn Long, sự phân hóa giàu nghèo đạt đến đỉnh điểm, tầng lớp quan lại, địa chủ, phú thương có cuộc sống xa xỉ, dân nghèo thì nghèo đến cùng cực, chịu nhiều bất công, bọn họ không những chịu sự bóc lột từ các tầng lớp thống trị của triều đình phong kiến mà còn chịu sự hà hiếp của những kẻ côn đồ ác bá.

Dân chúng như cỏ.

Đó là câu cửa miệng của những kẻ bóc lột, nghĩa là mạng dân không quý, sinh sôi mạnh như cỏ, chết người này lại có người khác sinh ra, lan tràn như đám cỏ dại.

Sự tàn nhẫn của xã hội Thanh Quốc hiện lên rất rõ, Bạch Liên Giáo ra đời trong sự tuyệt vọng của dân chúng, nó tồn tại vì là chỗ để cho những người ở dưới đáy xã hội ký thác niềm hy vọng cuối cùng về một sự thay đổi tốt đẹp hơn.

Sau khi nhập giáo, người trong giáo sẽ thu lấy gia tài, chia đều cho mọi người, giáo đồ đã quen thì "mặc áo ăn cơm, không phân ngươi - ta", ngoài ra còn có những giáo điều như "có vạ cùng cứu, có nạn cùng chết", "không giữ một đồng tiền vẫn có thể đi khắp thiên hạ",...

Đây là những khẩu hiệu tuyên truyền phù hợp với yêu cầu bình quân, bình đẳng và được giúp đỡ của những người nghèo, còn thỏa mãn nguyện vọng phản kháng cầu sanh của bọn họ. Nhờ vậy, Bạch Liên giáo đã phát triển một thế lực lớn mạnh, rồi tiến đến ý đồ khởi nghĩa vũ trang.

Lúc này, Phan Huy Ích lại tiếp tục đi dạo Cảnh Đức Trấn lần thứ hai, lần này hắn cũng trước tiên nhàn nhã dạo chơi khắp nơi, mãi đến buổi trưa mới dừng chân ghé lại một quán rượu nổi tiếng trong vùng.

Quán rượu này xây dựng bên cạnh bờ sông, có ba tầng lầu, quy mô khá lớn, chuyên phục vụ những người có tiền và có địa vị ở địa phương. Phan Huy Ích cùng mấy người cận vệ bước vào trong quán, muốn một căn phòng riêng, hắn được người phục vụ dẫn lên lầu hai vào phòng chữ địa, chỉ có một mình Phan Huy Ích bước vào trong phòng, mấy người cận vệ thì đứng bên ngoài cửa phòng canh gác.

Căn phòng này được bố trí khá là sang trọng, câu thơ chữ đẹp của nhiều người nổi danh được treo trên vách tường, vài chậu cây cảnh nhỏ đặt trong các góc phòng, một chiếc bàn lớn được bố trí bên cạnh cửa sổ lớn để cho khách nhân có thể vừa uống rượu vừa thưởng thức cảnh sông nước hữu tình. Phan Huy Ích đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, cảnh vật thu hết vào mắt, nước sông phản chiếu bầu trời xanh, mây trắng bồng bềnh, dòng sông quanh co hệt như một dải lụa mềm mại ôm lấy Cảnh Đức Trấn.

Không phải đợi chờ quá lâu, ba người phục vụ của quán đã bưng món ăn lên bàn, tất cả đều là những món ăn ngon nhất của quán, sau khi bày món ăn xuống bàn, chỉ có hai người phục vụ lui ra, một người vẫn ở lại đứng thẳng nhìn chăm chú vào bóng lưng của Phan Huy Ích.

Phan Huy Ích xoay người lại, nhìn thấy người phục vụ đang đứng trong phòng quan sát mình, trong lòng hắn đã đoán được thân phận người đến là ai, nhưng vẫn dò hỏi:

-Ngươi là...?

Gã phục vụ chắp tay:

-Tại hạ, Niếp Nhân Kiệt, giáo thủ Giang Tây của Bạch Liên Giáo!

Phan Huy Ích cũng chắp tay đáp lễ, mỉm cười nói:

-Niếp huynh! Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ, Phan Huy Ích, Thượng thư Bộ Lại của Đại VIệt!

Trước kia, Phan Huy Ích đã từng nhiều lần thay Quang Trung Hoàng Đế liên hệ với Bạch Liên Giáo cho nên rất rành đám người này, nếu muốn lấy được lòng tin của bọn họ thì tốt nhất cứ thẳng thẳng cho bọn họ thấy rõ thành ý và thân phận đủ nặng của người liên hệ. Niếp Nhân Kiệt nhìn thấy người thay mặt Đại Việt liên hệ với Bạch Liên Giáo lần này là quan thượng thư một nước thì trong lòng thoáng yên tâm hơn hẳn, thân phận của Phan Huy Ích đủ để nói lên hết thảy mà cũng khiến cho hai bên đỡ mất thời gian.

Niếp Nhân Kiệt mỉm cường:

-Hóa ra là Phan thượng thư, Niếp tôi nếu có điều thất lễ xin ngài chớ trách, mời ngồi!

Phan Huy Ích cũng không câu nệ, thoải mái ngồi vào bàn tiệc, tự tay cầm lấy bình rượu đặt ở trên bàn lên, rót đầy hai ly, mời Niếp Nhân Kiệt cụng ly xã giao. Rượu qua ba ly, Phan Huy Ích không chơi bài quanh co mà đi thẳng vào vấn đề:

-Đại Việt chúng tôi đang có một số lượng lớn vũ khí tồn kho bao gồm gươm đao, súng hỏa mai và thuốc nổ đen muốn bán ra, thậm chí là súng thần công cũng có, giá cả dễ thương lượng, vốn dĩ Đại Việt định bán cho Thiên Địa Hội nhưng nghĩ đến mối thâm giao giữa Đại Việt và Bạch Liên Giáo từ trước đến nay, Đại Việt liền ưu tiên tìm đến quý giáo trước, nếu như quý giáo không có nhu cầu thì Đại Việt sẽ bán món vũ khí này cho Thiên Địa Hội.

Niếp Nhân Kiệt nghe Phan Huy Ích nói xong thì trong lòng giật mình kinh sợ, gã không dám tin vào tai mình. Bạch Liên Giáo chuẩn bị phất cờ nổi dậy là chuyện bí mật rất ít người biết được, Đại Việt không sớm không muộn vào lúc này lại muốn bán ra một số lượng lớn vũ khí cho Bạch Liên Giáo, điều này chẳng phải nói rõ Đại Việt đã sớm biết được tin tức Bạch Liên Giáo muốn nổi dậy cho nên mới tính toán bán ra vũ khí kiếm một số tiền lớn đồng thời muốn lợi dụng Bạch Liên Giáo làm suy yếu Thanh Quốc, khởi nghĩa cảu Bạch Liên Giáo càng lớn thì Đại Việt càng có lợi.

Chỉ trong thoáng chốc, từ lời nói của Phan Huy Ích, Niếp Nhân Kiệt đã suy ra đúng đến tám chín phần mục đích của Đại Việt, có điều việc khiến cho Niếp Nhân Kiệt sợ hãi hơn cả là chuyện âm mưu nổi dậy của Bạch Liên Giáo đã lộ ra, nếu là ngay cả một nước ở xa như Đại Việt cũng biết được Bạch Liên Giáo đang muốn làm gì, vậy thì Thanh Triều chắc chắn cũng đã biết, nếu vậy thì tên đã lên dây, Bạch Liên Giáo đã ở vào thế không thể không nổi dậy, không những vậy mà việc khởi nghĩa cần phải tiến hành thật nhanh, trước khi Thanh Triều kịp có hành động.

Phan Huy Ích khẽ nhấp một ngụm rượu, hắn liếc nhìn sắc mặt khó coi của Niếp Nhân Kiệt trông giống như là gã vừa mới nuốt phải một con ruồi. Phan Huy Ích hoàn toàn không thúc dục Niếp Nhân Kiệt trả lời, bởi vì Đại Việt bày ra đây là dương mưu, Bạch Liên Giáo hiện thời đã ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, bọn họ đã không có đường quay đầu lại, chỉ có tiếp tục khởi nghĩa đánh nhau với Thanh Triều thì mới có thể có đường sống, cho dù Bạch Liên Giáo có hiểu rõ là Đại Việt đang lợi dụng bọn họ thì bọn họ cũng phải nhắm mắt đưa chân mà nhận điều này.

Thanh Triều quản lý vũ khí ở trong dân chúng rất nghiêm ngặt, Bạch Liên Giáo cũng không thể khiến cho giáo đồ khởi nghĩa bằng vũ khí thô sơ đi, mà xung quanh thì làm gì có thế lực nào có thể cung cấp đủ số lượng vũ khí cần thiết để thỏa mãn cho bọn họ. Lúc này, Đại Việt tình nguyện cung cấp một số lượng lớn vũ khí cho Bạch Liên Giáo thì đã giống như là trời cao an bài giúp cho bọn họ nhiều thêm ra một phần hy vọng.

Những người lãnh đạo của Bạch Liên Giáo hiểu rõ những điều mà bọn họ định làm, chỉ là không biết bọn họ quyết tâm như thế nào mà thôi.

Niếp Nhân Kiệt mất một khoảng thời gian mới có thể bình ổn lại vô số cơn cảm xúc đan xen trào dâng như sóng lớn ở trong lòng, gã không khỏi cười khổ nói:

-Được! Thay mặt Bạch Liên Giá, tại hạ xin nhận thành ý này của Đại Việt và ngõ lời tạ ơn nhưng tại hạ còn phải báo cho giáo chủ và các lãnh tụ khác trong giáo cùng nhau bàn bạc rồi mới quyết định đặt mua số lượng vũ khí này của Đại Việt, mong Phan Thượng Thư tạm thời thư thả cho ít hôm, Bạch Liên Giáo sẽ nhanh chóng cho ra câu trả lời chắc chắn.

Phan Huy Ích mỉm cười, một bộ như ăn chắc Bạch Liên Giáo, hắn thong dong gật đầu đồng ý:

-Niếp huynh xin yên tâm! Tại hạ còn phải tiếp tục đi sứ vào kinh thành gặp Càn Long, thời gian ở Thanh Quốc cũng còn khá nhiều, thiết nghĩ cũng đủ thời gian để chờ câu trả lời từ quý giáo.

Niếp Nhân Kiệt liên tục nói lời đa tạ, trong lòng đắng chát như ngậm khổ qua.