Chương 28: Nguyễn Quang Thùy.

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 28: Nguyễn Quang Thùy.

Chương 28: Nguyễn Quang Thùy.

Không khí thảo luận thế cuộc bắt đầu dần dần nóng lên, một bên muốn chiến nhưng lại không thể chiến, một bên muốn tạm thời ngưng chiến nhưng lại không biết phải bắt tay vào đâu, mọi sự giống như là dần dần đi vào ngõ cụt, ngay cả người đa mưu túc trí như Ngô Thì Nhậm thì lúc này cũng cảm thấy khó khăn, mặc dù y là người dâng lên kế sách cho Cảnh Thịnh nhưng cũng không có cách nào để tạm thời ngưng chiến với quân Nguyễn mà không thể nhượng bộ cả. Người có lúc cũng bị thế cuộc làm cho bất đắc dĩ.

Cảnh Thịnh thấy mọi người tranh cải đỏ mặt tía tai nhưng vẫn không tìm ra cách nào giải quyết, liền biết không thể để cho mọi người tốn thời gian vô ích thêm nữa, thật ra chuyện này hắn cũng đã có phương hướng giải quyết, chỉ là lúc này muốn lắng nghe thêm nhiều ý kiến của các vị trọng thần lão luyện, ý đồ tìm kiếm thêm một cách phá cục khác.

-Các khanh hãy ngừng tranh cãi, thật ra trẫm đã có cách phá cục này!

Cảnh Thịnh lên tiếng.

Các vị trọng thần nghe vậy lập tức yên tĩnh trở lại, ai cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía vị vua trẻ tuổi muốn xem xem người thiếu niên này sẽ dùng cách gì để vẹn toàn cho nhà Tây Sơn mà ngay đến cả các vị trọng thần già dặn lão luyện đang ngồi đây cũng còn chưa giải quyết được.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cảnh Thịnh không kinh không hoảng, bình tĩnh nói:

-Việc tạm thời đình chiến với quân Nguyễn là điều bắt buộc nhưng chúng ta cũng không thể yếu thế đi cầu kẻ địch, trẫm dự định sẽ đánh cho quân Nguyễn một trận thật đau khiến cho Nguyễn Ánh không thể không tự giác ngồi vào bàn đàm phán.

Trần Quang Diệu hết sức tò mò:

-Thần dám hỏi bệ hạ, như thế nào mới có thể đánh đau quân Nguyễn?

Cảnh Thịnh ra hiệu cho Trần Quang Diệu chớ có vội, quay sang gật đầu với Hòa công công. Hòa công công khom người lĩnh mệnh lui ra ngoài đình nói nhỏ với hai thái giám đang túc trực, hai người này vội vàng chạy đi, chỉ chốc lát liền khiêng theo một tấm bản đồ Đại Việt trở lại. Cảnh Thịnh bắt đầu nói tiếp:

-Quân Nguyễn gia cố thành Diên Khánh thành một pháo đài kiên cố rất khó đánh hạ, ngoài việc vây chết nó khiến cho cạn lương thực thì không cách chi công phá, muốn cho quân Nguyễn rơi vào bẫy của ta, mấu chốt là ở một người chính là Võ Tánh nhưng y lại là một danh tướng vô cùng có kiên nhẫn, người này có tiếng làm việc vô cùng cẩn thận, không thấy thỏ không thả chim ưng, hành quân đánh trận thiện phòng thủ lúc nào cũng lấy an toàn làm đầu, từ trước đến nay chưa từng có ai có thể dùng kế mai phục được y, muốn làm cho Võ Tánh đi nước mạo hiểm là vô cùng khó khăn. Là đối thủ lâu năm, các vị Đô đốc chắc chắn hiểu rõ về y hơn ai khác.

Đại đô đốc Trần Quang Diệu, Thái úy Phạm Công Hưng, Đại đô đốc Vũ Văn Dũng đều gật đầu xác nhận. Võ Tánh người này là một trong Gia Định tam hùng của nhà Nguyễn, nổi tiếng là xác rùa khó chơi.

-Muốn Võ Tánh sai lầm đi nước hiểm trừ khi phải đặt trước mặt y một dụ hoặc một miếng mồi thật lớn khiến cho y không thể kháng cự.

Sáu vị trọng thần đều nhíu mày suy nghĩ, dụ hoặc gì, miếng mồi gì mới có thể khiến cho Võ Tánh bất chấp tất cả rơi vào trong bẫy, một người như y là trọng thần của Nguyễn Ánh, tay nắm binh quyền thống lãnh mười vạn quân, quyền lực phú quý đối với y tiện tay là lấy được.

Cảnh Thịnh nở nụ cười bí hiểm.

Trong Ngự Hoa Viên của kinh thành Phú Xuân hoa lệ, một đám đại lão châu đầu ghé tai, bàn mưu tính kế hãm hại một vị danh tướng của nhà Nguyễn, nếu mà Võ Tánh biết được, y được nhà Tây Sơn chiếu cố đến mức trân trọng như thế này thì không biết là trong lòng có thấy cảm động hay không.

Hòa công công lúc này đang đứng gác bên ngoài vườn thượng uyển không cho ai tiến vào nghe lén, chỉ thấy Cảnh Thịnh cùng các vị trọng thần mật mưu bàn bạc đến đêm khuya, sau đó ai cũng ra về đem theo sắc mặt mệt mỏi cùng hoảng hốt.

Nhân gian gió dục mây vần, thân người ở trong hồng trần tựa như hạt cát ở trong biển lớn, mỗi khi sóng đời nổi lên thì cũng thân bất do kỷ mà chìm nổi, hạnh phúc hay khổ đau hoàn toàn bằng vận khí nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng đến khu vực Tông Miếu nằm trong Hoàng Cung, ở nơi đây năm tháng dường như dừng lại, yên tĩnh mà tường hòa.

Cả một khu vực rộng lớn mà lại vô cùng quạnh quẽ, lúc này phía trước khu nhà thờ tự chỉ có một người phụ nữ tuổi trung niên đang lặng im quét lá vàng rơi trên sân, tiếng chổi không ngừng vang lên xào xạc, vang vọng giữa bốn bề không gian vắng lặng, ánh chiều tà phủ lên thân hình gầy gò nhỏ bé của người phụ nữ ấy khiến nàng trông thật cô liêu.

Người phụ nữ rất tập trung vào công việc quét lá của mình, mọi thứ xung quanh dường như không hề ảnh hưởng tới nàng, thỉnh thoảng nàng lại hơi ngừng lại, ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh không biết là đang suy nghĩ điều gì, nàng giống như là đang sống trong một thế giới riêng của bản thân, thế giới của hoài niệm, thế rồi bỗng dưng một thân ảnh cao lớn đột ngột xuất hiện đứng chắn trước mặt nàng, một tiếng gọi thân thương kéo nàng về thực tại:

-Mẹ!

Nghe tiếng gọi quen thuộc vang lên, tay nàng run run, nàng ngước mặt lên, muốn nhìn cho rõ người tới là ai, có phải là người mà nàng ngày đêm nhớ tới.

Xuất hiện trước mắt nàng là khuôn mặt vô cùng anh tuấn của một người thanh niên, nét mặt cương nghị, ánh mắt sâu thẳm đầy vẻ trí tuệ sáng như sao trời, ánh mắt của y thật là giống với người nào đó.

-Quang Thùy! Là con sao?

Nàng vui mừng cất tiếng hỏi.

-Mẹ! Là con, đứa con bất hiếu của mẹ đây!

Khanh công Nguyễn Quang Thùy quỳ xuống dập đầu trước người phụ nữ ấy, con người vốn kiên cường bất khuất trước rất nhiều khó khăn thử thách mà nay khóe mắt cũng đỏ hoe.

-Mau mau đứng dậy cho mẹ nhìn rõ mặt con!

Mẹ của Nguyễn Quang Thùy vội vàng đỡ y dậy, hai người đã nhiều năm xa cách nay mới có thể gặp lại, nhìn con mình đã trở thành một thanh niên anh tuấn thần dũng, nàng không kìm lòng được mà ôm chầm lấy đứa con của mình mà cất tiếng khóc nghẹn ngào tha thiết, ở trên thế gian này nàng chỉ còn lại duy nhất một người thân, đứa con này là ánh bình minh là niềm hy vọng giúp nàng vượt qua những đêm tối bất hạnh của đời nàng.

Xúc động qua đi, nàng đột nhiên nhìn thấy bên cạnh hai mẹ con có một vị thái giám trẻ đang cúi đầu đứng hầu, trông thấy mẹ của Nguyễn Quang Thùy nhìn mình trân trân, gã lúng túng tiến lên bái lễ:

-Nô tài tham kiến phu nhân!

Không có cách, người phụ nữ trước mắt có thân phận đặc thù, nàng tuy không được tiên hoàng sắc phong nhưng lại là mẹ của Khanh công Nguyễn Quang Thùy - người anh cả của hoàng đế, ở trong cung nàng chỉ là một kẻ vô danh nhưng không người nào dám vô lễ.

Có lẽ trong đám con của mình, người mà Quang Trung thương nhất chính là Nguyễn Quang Thùy, chỉ tiếc y không phải do chính cung sinh ra nhưng cũng không phải vì thế mà Quang Trung không trọng dụng y, ngược lại Quang Trung đã rất tin tưởng vào tài năng của Nguyễn Quang Thùy và giao phó cho y nhiều trọng trách.

Nhìn thấy gã thái giám là người trực thuộc của Cảnh Thịnh, nàng như giật mình nhớ ra điều gì đó, sắc mặt run sợ tái mét, vội vàng thúc dục Nguyễn Quang Thùy:

-Con hãy mau mau rời đi, nơi này không phải là nơi con có thể tới!

Nguyễn Quang Thùy nhìn nàng hoảng hốt như chim sợ cành cong, trong lòng y không khỏi cảm thấy chua xót. Những năm qua, Nguyễn Quang Thùy ở bên ngoài vì nhà Tây Sơn bôn ba làm việc, một mình nàng ở trong thâm cung khổ sở có thể nghĩ, cũng còn may là có Phạm Thái Hậu, mẹ của Cảnh Thịnh thiện tâm che chở.

-Bẩm phu nhân! Xin người an tâm, chính bệ hạ đã hạ khẩu dụ cho phép Khanh công được đến Tông Miếu thắp hương.

Gã thái giám sợ nàng hiểu lầm liền vội vã giải thích.

-Mẹ xin yên lòng!

Nguyễn Quang Thùy cầm chặt lấy đôi bàn tay gầy guộc của nàng, gật đầu khẳng định, trong lòng y rất tinh tường đây là Cảnh Thịnh cố ý tạo điều kiện cho y đến thăm mẹ.

-Vậy thì tốt! Vậy thì tốt...!

Nàng thâý con mình đã khẳng định, liền thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ nhất Nguyễn Quang Thùy tự ý đến nơi đây thăm nàng, phạm vào cấm kỵ của nhà vua.

-Tốt rồi! Mẹ hãy đợi con vào thắp hương cho phụ hoàng, sau đó hai mẹ con ta sẽ trò chuyện với nhau thật vui.

Nguyễn Quang Thùy nói xong liền bước vào phía trong nhà thờ tự, gã thái giám theo hầu nhanh tay điểm lửa mấy nén nhang đưa cho Nguyễn Quang Thùy, y trịnh trọng quỳ lạy sau đó cắm nhang vào bát hương.

Hương khói bốc lên nghi ngút, Nguyễn Quang Thùy đứng lặng yên nhìn bức tranh vẽ hình Quang Trung mà trong lòng thổn thức, một đời anh hùng cho đến cuối cùng cũng là một nắm cát vàng, đối với người cha này của mình, trong lòng Quang Thùy thật ra chỉ có kính phục chứ không có hận ý.

Nguyễn Quang Thùy dường như là người thừa hưởng rất nhiều đức tính và tài năng của vua Quang Trung, từ nhỏ y đã rất thông minh hiếu học, tính cách sớm chững chạc hơn những người đồng trang lứa.

Kể từ khi biết mình hoàn toàn không có tư cách kế thừa ngai vua, Nguyễn Quang Thùy triệt để từ bỏ sự tranh giành và giữ gìn bản thân mình tránh xa sự tranh đấu đảng phái trong triều đình, y hiểu rõ, trong mắt vua Quang Trung chỉ có chứng minh giá trị của bản thân với nhà Tây Sơn thì địa vị của y và mẹ y mới có thể càng ngày càng tốt. Sự thật đã chứng minh những gì Nguyễn Quang Thùy đã nghĩ là đúng, thấy được tài năng của đứa con tải cả, Quang Trung rất là vui mừng ngày càng trọng dụng.

Nguyễn Quang Thùy càng tận tâm tận tụy vì nhà Tây Sơn, y muốn lập thật nhiều công lao để sau đó lựa cơ hội cầu Quang Trung cho y được đưa mẹ về phủ chăm sóc, nhưng ý định chưa kịp thực hiện thì Quang Trung đột ngột qua đời khiến cho y rất sốc, mà Cảnh Thịnh sau khi lên ngôi vua thì nhà Tây Sơn càng ngày càng hỏng bét, thân là Tiết chế ở Bắc Hà xa xôi, y cũng bất lực và ngày càng chán nản.