Chương 38: Người gác miếu

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 38: Người gác miếu

Chương 38: Người gác miếu

Sau khi Bùi Đắc Tuyên cùng đồng đảng bị chém đầu, Ngô Văn Sở uống rượu độc chết trong thiên lao, Khanh công Nguyễn Quang Thùy nhận được chiếu chỉ của Cảnh Thịnh, phong làm Đại đô đốc kiêm chức Đại thống lĩnh, được thống lĩnh toàn bộ quân đội trấn thủ Bắc Hà, ngay trong ngày phải lập tức lên đường trở về thành Thăng Long không được chậm trễ. Cùng thời gian đó, mẹ của Nguyễn Quang Thùy được Cảnh Thịnh ban cho một ngôi biệt viện bên ngoài hoàng cung cùng với một trăm người hầu để an dưỡng tuổi già, từ nay nàng không phải sống thầm lặng trong Tông Miếu nữa.

Bùi Đắc Tuyên cùng đồng đảng tuy đã đền tội nhưng cũng có rất nhiều kẻ râu ria đã kịp thời bỏ trốn. Không bỏ lọt kẻ phạm tội, triều đình lập tức phát lệnh truy nã xuống các Phủ, Trấn, Làng, Xã nghiêm lệnh cho các quan lại cẩn thận điều tra, nếu phát hiện ra kẻ nào thì lập tức bắt lấy, người nào dám che dấu những kẻ trọng phạm cũng bị xử đồng tội, trong số những kẻ bị truy nã có một cái tên rất nổi bật làm cho người ta chú ý nhất đó là Bùi Xuân Hoa, con gái của Bùi Đắc Tuyên, nghe nói trong lúc nguy cấp nàng đã được bộ khúc của Ngô Văn Sở cứu đi.

Trong hoàng cung, khu vực được coi là quan trọng nhất thật ra cũng không phải là nơi ở của hoàng đế hay là nơi ở của thái hậu mà là Tông Miếu, khu vực thờ tự các đời hào kiệt gây dựng lên nhà Tây Sơn, nơi này được Cấm vệ quân và Hoàng vệ ngày đêm bảo vệ rất nghiêm ngặt. Bốn bức tường cao, hoàn toàn tách biệt nơi đây với thế giới bên ngoài, chỉ có Cảnh Thịnh và Bùi Thị Nhạn mới có tư cách bước vào nơi đây.

Giữa khu đất lớn, sừng sững một tòa điện thờ, mái ngói cong vút, đỉnh ngói có tượng rồng bay lên trời, trụ gỗ sơn son thiếp vàng, chính sảnh bày hương án, trên bàn thờ treo mấy bức tranh. Hương khói nghi ngút, giữa không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng chuông gió reo vang "đinh đang", phảng phất có thể nghe thấy những chuyện hào hùng xưa cũ. Vốn dĩ trước đây, điện thờ này từng có một người phụ nữ thường xuyên trông coi quét dọn nhưng từ mấy hôm trước nàng đã được đem ra ngoài cung an trí, sau đó nơi này liền xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ bí ẩn thay thế, người này thân hình to béo, không nói không rằng, cả ngày đeo lên một tấm mặt nạ không bao giờ tháo xuống, hằng ngày y đều lau chùi thắp nhang một cách chăm chú cẩn thận.

Đêm qua, một cơn mưa lớn đột nhiên ào ạt đổ xuống khiến cho sáng nay đất trời dâng lên một làn sương mù dày đặc, làn sương cuốn theo chiều gió nhẹ bồng bềnh mờ ảo.

Sáng sớm tinh mơ, trên con đường nhỏ dẫn vào Tông Miếu đột nhiên xuất hiện bóng hình một người phụ nữ, đó là Bùi Thị Nhạn, con đường đến điện thờ của Tông Miếu này nàng đã đi rất nhiều lần, nhưng không hiểu vì sao hôm nay bước chân của nàng lại cảm thấy rất nặng nề. Bùi Thị Nhạn tiến lên một cách rất gian nan, mỗi bước chân nàng đặt xuống, sương mù như tự động vén ra hai bên nhường lối đi, quả thật hiếm có khi nào mà trong lòng nàng lại cảm thấy bứt rứt như vậy nhưng rồi nàng vẫn kiên trì đi đến cuối cùng.

Đến nơi, Bùi Thị Nhạn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước vào trong điện thờ.

Người đàn ông mang mặt nạ đã dậy từ sớm, lúc này y đang cẩn thận dọn dẹp lau chùi các nơi, bỗng dưng cửa lớn đột nhiên mở ra, có tiếng bước chân từ từ đến gần. Cơn gió nhẹ mang theo làn hơi sương lạnh giá ùa vào mở đường. Người đàn ông dừng lại công việc mà y đang làm, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, sau đó chầm chậm xoay người, khi trông thấy rõ người đến là ai, y liền vội vàng tiến lên quỳ lạy, mỗi động tác rất nhẹ nhàng đồng thời không có lời nói nào phát ra, dường như y sợ âm thanh có thể kinh động đến những người đã khuất đang ngủ say. Sau khi quỳ lạy xong, người đàn ông đó đứng lên, đi đến trước hương án, đốt lên mấy nén nhang, hai tay dâng lên cho Bùi Thị Nhạn.

Bùi Thị Nhạn nhìn ba nén nhang được đưa đến trước mặt mình mà trầm mặc không nói, khuôn ngực phập phồng lên xuống, nàng cố gắng kìm nén những cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng như sóng lớn ở trong lòng, lát sau nàng cố giữ nét bình tĩnh, cầm lấy ba nén nhang bước đến trước bàn thờ, cung kính bái lạy rồi cắm nhang vào trong lư hương.

Làn khói nhẹ lờ mờ từ trên lư hương mềm mại xoáy nhẹ, tản ra trên không trung, khiến cho mấy bức tranh treo trên cao cũng lờ mờ không rõ, ẩn ước có những đôi mắt lạnh lùng nhìn xuống hai người và cả thế gian này.

Thắp nhang xong, Bùi Thị Nhạn cũng không rời đi ngay, nàng cứ đứng như vậy nhìn thẳng vào người đàn ông đeo mặt nạ phía trước mặt, lát sau nàng lấy hết can đảm nói ra:

-Anh cả! Anh không nói với em lời nào là đang trách em vô tình hay sao?

Người đàn ông đeo mặt nạ nghe nàng hỏi, y ngẩng đầu lên đối mặt với nàng, sau đó khẽ lắc đầu.

-Anh cả, anh nên biết, vì để cho anh được sống, em đã phải mạo hiểm giấu diếm Bùi ông, giấu diếm gia tộc, từ trước đến nay trong gia tộc, không một ai được phép qua mặt tộc trưởng, nếu việc này để cho Bùi ông biết được thì kết quả của em cũng sẽ rất thê thảm, nhưng em không còn cách nào khác, một bên là người thân ruột thịt một bên là mệnh lệnh của gia tộc, em chỉ còn cách này để chu toàn, mong anh hiểu cho đứa em gái này!

Bùi Thị Nhạn nói xong, hơi thở hỗn hển, hai mắt đỏ hoe.

-Anh cả! Anh hãy nói với em một lời thôi, cho em yên lòng!

Bùi Thị Nhạn khẩn cầu tha thiết.

-A! A...a..!

Người đàn ông đeo mặt nạ chỉ chỉ tay lên miệng, y dùng hết sức chỉ có thể phát ra mấy tiếng a a, hóa ra đầu lưỡi của y đã bị người cắt mất, y không nói lời nào với Bùi Thị Nhạn là do y vốn đã là một người câm.

Bùi Thị Nhạn nhận ra người đàn ông đeo mặt nạ đã bị người ta cắt mất lưỡi, trở thành một người tàn tật thì vội lấy hai tay che miệng, nước mắt rơi xuống xuống như mưa, giọt giọt nước mắt như châu ngọc lăn xuống trên đôi gò má. Nàng đau lòng quá đỗi, cố nén cảm xúc, đang muốn đưa tay ra gỡ chiếc mặt nạ kia xuống để được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhưng đôi tay đưa ra đến một nửa thì chợt khựng lại, nàng nhớ tới lời của Cảnh Thịnh đã từng dặn, ngày mà chiếc mặt nạ kia rơi xuống thì cũng là ngày mà người đàn ông này kết thúc cuộc đời, hắn sẽ không giữ lời hứa với nàng nữa.

Bùi Thị Nhạn thu hai tay lại, nàng khẽ nhún người thi lễ:

-Anh cả, bảo trọng!

Sau đó xoay lưng rời đi, nàng đến rất chậm nhưng lại đi rất nhanh, giống như là muốn chạy trốn, nàng không muốn nhìn thấy chuyện đau lòng nữa.

Người đàn ông đứng thừ người ra một lát, dưới lớp mặt nạ, mắt y cũng đã đỏ hoe, sau đó nhanh chóng quay trở lại công việc của mình. Qua nửa ngày, lại có người tìm đến, hôm nay, khách đến Tông Miếu này dường như đặc biệt nhiều. Lần này có tận đến hai người xuất hiện trước cửa, một người là Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất, người còn lại là một cô gái bận một bộ trang phục dành cho cung nữ, cô gái này mặc dù chỉ mặc một bộ đồ tầm thường của người hầu nhưng vẫn khó giấu được khí chất như tiên thiên của nàng, nàng chính là Bùi Xuân Hoa.

Cánh cửa của điện thờ lại được mở ra lần nữa, lần này người đàn ông đeo mặt nạ không còn làm việc lau chùi dọn dẹp nữa, chỉ thấy y đang đứng bên cạnh cửa sổ, ngây người nhìn bầu trời xanh. Nghe có tiếng bước chân người đến gần, y nhanh chóng xoay người lại.

-Cha!

Bùi Xuân Hoa kêu lên một tiếng nghẹn ngào, bóng hình của người đàn ông đó, ánh mắt đó nàng không thể nào lầm được, y chính là người cha thân yêu của nàng Bùi Đắc Tuyên.

Bùi Đắc Tuyên nghe tiếng gọi của Bùi Xuân Hoa liền cảm thấy kinh ngạc không kém, nhiều lần y nhớ đến đứa con này nhưng có nằm mơ y vẫn không thể ngờ rằng nàng vẫn còn sống, hơn nữa một sợi tóc cũng không có tổn hao, không có người làm khó nàng. Con cái của y đã bị phán tử tội, chết gần hết, chỉ còn sót lại Bùi Xuân Hoa là người thân duy nhất trên đời, y không muốn nghĩ đến lý do vì sao nàng có thể còn sống nhưng miễn là còn sống là tốt rồi.

Bùi Xuân Hoa nhào vào lòng Bùi Đắc Tuyên khóc lớn, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu lo lắng hãi hùng giờ phút này như tuôn trào ra hết như thác đổ. Lê Chất chỉ biết im lặng, đứng bên cạnh chờ đợi, không nói một lời.

Bùi Đắc Tuyên nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của Bùi Xuân Hoa, y nhẹ nhàng vuốt tóc nàng đầy thương yêu như cái cách mà y đã từng làm với nàng từ lúc nhỏ. Bùi Xuân Hoa khóc rống một trận đã đời sau đó ngẩng đầu lên nói:

-Cha! Sao cha không nói câu gì? Tại sao cha lại không gỡ chiếc mặt nạ này xuống để cho con gái được nhìn thấy mặt cha.

Lê Chất vội tiến lên cướp nói:

-Xuân Hoa, cô đừng làm khó hắn, bệ hạ đã hạ chỉ cấm ngôn, trước mặt người khác hắn tuyệt đối không được nói một câu gì cũng không được tháo chiếc mặt nạ kia xuống, nếu như hắn dám làm trái thì cũng đồng nghĩa với cách cái chết không xa, vì để có thể giữ được mạng sống của hắn, bệ hạ buộc phải làm như vậy.

Bùi Đắc Tuyên phối hợp với Lê Chất hướng về Bùi Xuân Hoa gật đầu, y dùng ánh mắt và nụ cười ra hiệu cho nàng an tâm. Bùi Xuân Hoa nghe Lê Chất nói như vậy thì cũng không dám hỏi thêm điều gì nữa, nàng sợ cha nàng không kiềm chế được mà lên tiếng nói chuyện thì sẽ bị giết chết.

Lê Chất để cho hai cha con Bùi Đắc Tuyên và Bùi Xuân Hoa đoàn tụ đúng một canh giờ mới thúc giục Bùi Xuân Hoa trở về, lúc bước ra cửa y cố tình nán lại sau Bùi Xuân Hoa một chút, nhỏ giọng với Bùi Đắc Tuyên:

-Chỉ cần ngươi sống tốt và làm đúng bổn phận của mình, đừng gây ra chuyện phiền phức thì ta đảm bảo Xuân Hoa cũng sẽ sống rất tốt, nếu như ngươi dám làm ngược lại thì cũng biết hậu quả rồi đó, liệu mà giữ lấy thân!

Nói xong, Lê Chất không nhanh không chậm đuổi theo Bùi Xuân Hoa.