Chương 35: Vũ Tâm Can

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 35: Vũ Tâm Can

Chương 35: Vũ Tâm Can

Thiên lao trọng địa, bên trong bốn bề u tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ ngọn lửa bập bùng của những cây đuốc gắn trên tường. Ánh sáng và bóng tối như nhảy múa theo ánh lửa, soi bóng lên bức tường đá lạnh lẽo, khiến cho khung cảnh nơi đây trông không khác gì chốn âm phủ âm u.

Lúc này, Vũ Tâm Can đang ngồi chết lặng trong góc của một căn phòng giam, trên người y bị đeo lên gông xiềng nặng nề, đôi mắt thẫn thờ nhìn sâu vào bóng tối, không một ai biết là y đang suy nghĩ điều gì. Vũ Tâm Can không sợ chết, không những không sợ chết mà gã còn rất muốn chết và đồng thời rất muốn kéo theo nhà Tây Sơn chôn cùng để báo thù rửa hận cho gia đình, bây giờ đây cho dù bản thân đã rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này nhưng trong lòng gã cũng không sợ hãi, gã chỉ hận ông trời sao quá bất công, để cho lũ ác tặc Tây Sơn được mãi nhởn nhơ.

Nghĩ đến người cha đã chết một cách tức tưởi của mình, gã lại thấy đau lòng, gã nhớ đến người mẹ gầy gò của gã vì hận mà ôm bệnh triền miên. Cha của gã chết vì bị nhà Tây Sơn giết hại, Vũ Tâm Can từ một đứa trẻ con nhà giàu có nhất vùng chợt rơi xuống cảnh nghèo hèn, tuổi thơ của gã sống trong khổ sở bị người đời khinh nhục, bị những giọt nước mắt đau đớn và nỗi căm thù to lớn của mẹ gã nhấn chìm.

Vũ Tâm Can hận, rất hận nhà Tây Sơn, gã hận Nguyễn Huệ, mối hận được dồn nén theo thời gian trở nên to lớn đến nỗi mà khi trưởng thành vì báo thù gã có thể tự xuống tay tàn độc với chính mình.

Vũ Tâm Can nhớ rất rõ về cái ngày đau đớn đến tận cùng ấy, lúc ấy bởi vì không chịu được sự khinh thường và sỉ nhục của người đời nên hai mẹ con gã đã phải bỏ xứ đi xa, sống tha hương trong một căn nhà rách nát bỏ hoang ở nơi đất khách quê người, mẹ gã vì hận thù kéo dài mà sức khỏe suy sụp dẫn đến đau ốm triền miên, tài sản của gia đình đã bị quân Tây Sơn tịch thu hết, Vũ Tâm Can cùng mẹ sống nương tựa vào nhau bữa đói bữa no.

Có một ngày trời đổ mưa tầm tả, mẹ của gã đột nhiên bị bệnh, Vũ Tâm Can lại không có tiền đưa mẹ đi khám bệnh mua thuốc nên căn bệnh càng trở nặng, tưởng chừng như chỉ còn chờ cái chết kéo đến đem mẹ gã đi xa, lúc đó gã chỉ biết ngồi thừ người nhìn mẹ mình đau đớn, nước mắt tuôn như mưa mà bất lực, gã không cam lòng nhưng cũng không biết phải làm sao. Đúng vào lúc Vũ Tâm Can tuyệt vọng nhất thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước cửa nhà của hai mẹ con, người đàn ông này gã nhận ra, y đã từng một thời là bạn tốt của cha, người đàn ông trung niên đó sau khi thấy thảm trạng của Vũ Tâm Can, y không những mời vị thầy thuốc giỏi nhất trong vùng đến chữa bệnh cho mẹ của Vũ Tâm Can mà còn chỉ cho gã cách báo thù. Người đàn ông trung niên tự lộ thân phận là đang phò trợ cho nhà Nguyễn, chỉ cần Vũ Tâm Can muốn báo thù, y sẽ vận dụng lực lượng đang nắm giữ giúp một tay.

Cha của Vũ Tâm Can từng dạy cho gã, người ở trên đời này ngoại trừ thánh nhân và người thân ra thì sẽ không có một ai sẽ tự dưng đi đối tốt với mình nếu không có mục đích gì đó, mục đích có thể là tốt cũng có thể là xấu, nhưng nói chung lúc nào cũng phải có tâm đề phòng những người đột nhiên đối tốt với mình.

Vũ Tâm Can rất là do dự trước lời đề nghị của người đàn ông trung niên kia, gã không vội nhận lời ngay nhưng mà mẹ của gã khi nghe người đàn ông trung niên đó nói đến sẽ tạo cơ hội cho hai mẹ con báo thù cho cha của gã thì bỗng trở nên hết sức mừng rỡ, bà liên tục khuyên bảo con trai mau chóng nghe theo lời đề nghị của người đàn ông trung niên kia để có thể báo được đại thù, thậm chí bà còn không tiếc quỳ xuống trước mặt con trai mình để cầu xin Vũ Tâm Can, thôi thúc gã, ép gã lựa chọn.

Vũ Tâm Can cuối cùng cũng nghe theo mẹ của gã, lựa chọn tin tưởng người đàn ông trung niên đó để báo thù cho cha, sở dĩ gã quyết định như vậy vì một phần cũng là do nỗi căm thù nhà Tây Sơn của gã cũng rất lớn và sâu nặng không kém gì người mẹ của gã, huống hồ gã còn bị mẹ của mình liên tục thúc ép. Kế sách của người trung niên đó thật sự là thâm độc, Vũ Tâm Can một khi làm ra lựa chọn cũng là đủ hung ác, trong một đêm đen tối mịt, gã đã vung dao tự cung, quyết tâm bước lên con đường báo thù không có lối về.

Vũ Tâm Can hồi tưởng đến đây đột nhiên cười thảm, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ông trời vẫn chưa muốn diệt nhà Tây Sơn, gã hận trời già vô tình.

Đúng lúc này, cửa phòng giam đột nhiên mở ra, hai gã Hoàng Vệ hùng hổ đi vào, mỗi người xốc một nách, xách lấy Vũ Tâm Can kéo đến phòng lấy cung, ở nơi đó có một người đang đợi sẵn, người đó mặc quan phục màu vàng, trước ngực thêu đồ án là một con Nghêu thần tuấn đang nhe nanh múa vuốt, đây là quan phục chính thức của Hoàng Vệ mà người này không ai khác chính là Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất.

Vũ Tâm Can bị treo lên cao bằng hai sợi xích, gã bình tĩnh nhìn đống dụng cụ tra khảo bày la liệt khắp nơi, trong ánh mắt không hề có sự sợ hãi, báo thù thất bại cũng đồng nghĩa với việc lòng gã đã chết mà sinh mạng của gã cũng đã chú định là sẽ bị dập tắt, nếu đã là một người chắc chắn phải chết, gã cũng phải khiến cho kẻ thù của mình có một chút khó chịu.

Lê Chất cứ thế ngồi yên lặng ở trên ghế, ánh mắt sáng quắc quan sát chăm chú Vũ Tâm Can. Vũ Tâm Can cũng không yếu thế trừng mắt nhìn đáp lại.

Qua một lát, Lê Chất bỗng cười gằn nói:

-Vũ Tâm Can, con trai của Vũ Tất Thận, hiệu Huyền Khê, năm xưa từng có công đóng góp của cải cho tiên hoàng khởi nghĩa mà được thăng chức Đề đốc, về sau xem thường quân lệnh trong một trận đánh đã thả cho quân sĩ tùy ý cướp bóc, đồ sát một thôn trên trăm người để che dấu tội lỗi, bị Binh Bộ phán tử tội. Ta nói đúng chứ?

Vũ Tâm Can nghe Lê Chất nói xong thì khẽ giật mình nhưng cũng không tỏ ra bất ngờ, chỉ hỏi một câu:

-Mẹ của ta thế nào?

Lê Chất không trả lời gã mà hỏi ngược lại:

-Ngươi đoán? Mẹ của ngươi sống hay chết là đều tùy thuộc vào một ý nghĩ của ngươi!

Vũ Tâm Can khinh thường hừ lạnh:

-Không cần đoán! Mẹ của ta chắc chắn là đã tự vẫn tuẫn tiết.

Vũ Tâm Can hiểu rất rõ người mẹ của gã, tính tình của bà vô cùng cương liệt, nếu nhìn thấy quân Tây Sơn tìm tới lùng bắt thì chắc chắn bà sẽ không ngồi yên chịu trói mà sẽ treo cổ đi trước.

Lê Chất trợn to mắt nhìn Vũ Tâm Can, y không thể không phục độ cứng rắn của gã thái giám này, cũng còn may là y vẫn còn có những đầu mối khác để lần theo, không đến nỗi bó tay với vụ án này.

Từ lời khai của Bùi Đắc Tuyên và những người trong phủ Thái sư, Lê Chất biết được hóa ra là Vũ Tâm Can chính là được con của Bùi Đắc Tuyên là Bùi Đắc Trụ tiến cử cho Bùi Đắc Tuyên để Bùi Đắc Tuyên cài Vũ Tâm Can vào trong cung làm tai mắt và trợ thủ đắc lực. Theo lời khai của Bùi Đắc Trụ, Vũ Tâm Can được một người thương nhân bỏ ra một số tiền lớn để lo lót cho vào kinh làm thái giám, người thương nhân này tên là Lê Uy là người quen thường xuyên cung cấp đồ dùng gia đình của Bùi Đắc Trụ, lúc người thương nhân này dẫn theo Vũ Tâm Can tìm đến Bùi Đắc Trụ thì y đã nói dối với Bùi Đắc Trụ rằng Vũ Tâm Can chính là một người cháu khác họ xa của vợ y, đồng thời dâng lên một món tiền lớn hối lộ Bùi Đắc Trụ.

Bùi Đắc Trụ nhìn thấy món tiền lớn đó của Lê Uy thì tâm trí lập tức bị tê liệt, mà lúc trước y từng nghe cha mình là Bùi Đắc Tuyên than thở rằng vẫn chưa tìm được người vừa ý để cài cắm vào trong cung làm nội gián, thế là Bùi Đắc Trụ nhân cơ hội tiến cử Vũ Tâm Can cho Bùi Đắc Tuyên vừa được cha mình khen, vừa có món tiền lớn, lại khiến cho Lê Uy mang ơn, một đá bắn ba chim, Bùi Đắc Trụ vô cùng đắc ý.

Lê Chất từ lúc có được lời khai của Bùi Đắc Trụ đã nhận định Lê Uy là nhân vật mấu chốt của việc này, lập tức sai một đội Hoàng Vệ thân tín ngày đêm lao nhanh đến Quy Nhơn tập nã Lê Uy, quyết không để cho người này nghe ngóng được tiếng gió mà đào thoát, nhưng mà Lê Chất ra tay đã muộn, cả gia đình Lê Uy đột nhiên tao ngộ bị một băng trộm cướp giết chết vào đêm khuya, băng cướp ra tay rất tàn độc, chó gà không tha, cả một gia đình ba chục sinh mạng không một ai trốn thoát. Băng cướp sau khi gây án liền như đá chìm đáy biển, lặn không thấy sủi tăm, mà lạ một điều là những băng cướp trong vùng Quy Nhơn toàn là những băng nhỏ lẻ toàn những kẻ côn đồ ô hợp, những kẻ này hoàn toàn không có khả năng đánh hạ Lê phủ vốn có ba mươi người trong đó có không ít hộ vệ biết võ được Lê Uy thuê mướn bảo vệ gia viên.

Nhận được tin tức của Hoàng Vệ truyền đến, Lê Chất toát hết cả mồ hôi lạnh, chuyện này quả nhiên không hề đơn giản như bề mặt, rõ ràng là đã có người núp ở trong bóng tối thao tác bố cục từ rất sớm, dùng thời gian tính bằng năm để cài cắm cho được Vũ Tâm Can vào Hoàng Cung. Lê Chất cẩn thận suy diễn, từ những hành động của Vũ Tâm Can khi y xúi dục Bùi Đắc Tuyên làm bậy đã cho thấy rõ mục đích chính của kẻ này là muốn phá hoại nội bộ của nhà Tây Sơn từ bên trong.

Lê Chất không buông tha bất cứ manh mối và khả năng nào, y tiếp tục tra xét các mối quan hệ của Lê Uy từ những người hàng xóm xung quanh và các mối quan hệ làm ăn, từ đó phát hiện một cái tên khá thú vị Vũ Tất Thận.

Đến lúc này, trong đầu Lê Chất đã hình dung hoàn toàn sáng tỏ được bức tranh âm mưu có thể nói là kinh động này, có người đã khéo lợi dụng mối thù hận của gia đình Vũ Tâm Can đối với nhà Tây Sơn để bố cục, cố ý đưa Vũ Tâm Can đến bên cạnh Bùi Đắc Tuyên, cài cắm vào triều đình, để chờ cơ hội phá hoại nội bộ, mà những người có mục đích và có tài lực như vậy thì ngoại trừ các thế lực còn sót lại của nhà Lê đã tàn lụi đến mức không thể tàn hơn kia thì chỉ còn lại có nhà Nguyễn.

Không!

Lê Chất dám khẳng định chắc chắn kẻ đứng sau là nhà Nguyễn và nếu là nhà Nguyễn thì kẻ mà có trí tuệ và khả năng bố cục như thế này chỉ có hai người, một là Đặng Đắc Siêu, người còn lại là Đặng Trần Thường, mà cho dù có là ai chủ mưu thì đối với Lê Chất kết quả đã là như nhau.

Lê Chất tiến thiên lao gặp Vũ Tâm Can lần này thật ra là do xuất phát từ tính cẩn thận của bản thân, muốn từ trên thái độ của Vũ Tâm Can khẳng định thêm lần nữa cho chắc chắn nhưng nhìn biểu hiện của Vũ Tâm Can khi nhắc đến Vũ Tất Thận thì Lê Chất đã hoàn toàn có được kết quả mình muốn.