Chương 199: Khao quân
Chiến quả Đại Việt quân tổn thất 33 mạng người bị thương 38, thương nặng 13… về phía Đông Ngô chết 423 người, không người bị thương tù binh 114 người. Triệu Quốc Đạt dù đau lòng với tổn thất của quân Đại Việt nhưng biết làm sao, chiến tranh là phải có người chết, ngay cả khi quân Đại Việt chiếm ưu thế hoàn toàn thì cũng không thể nào không có thương vong mà đem về chiến thắng, đây là luật thép của thời kì vũ khí lạnh. Nguyên nhân chính gây nên tổn thất của quân Đại Việt đó chính là những dân quân này xét cho cùng là Tân Binh, những cuộc chiến trước kia họ đã tham gia hoàn toàn là công phòng chiến, dã chiến là lần đầu tiên, và đây cũng là lần đầu tiên họ chiến đấu mà không có sự bảo hộ của Lão Binh bên cạnh. Những tổn thất họ gánh chịu thường xuất phát từ những sai lầm cơ bản của tân binh. Ví như trương thương binh bị quân địch lăn dưới đất áp sát rồi tiến hành cận chiến,kẻ bị áp sát quá sợ hãi và bất ngờ nên không kịp phản ứng mà bị chém giết, đến khi hắn gần qua đời mới nhìn thấy đồng đội bên cạnh bỏ thương rút kiếm Gladious phiên bản 40cm đâm xuyên cổ họng tên Hán binh kia. Khi này ý nghĩ trước khi qua đời của người lính trẻ Đại Việt đó là: " Tại sao ta không rút kiếm ra?"… còn có vô vàn những ví dụ sai lầm kiểu đó, thế nhưng chỉ có sai thì mới học ra cái đúng, nói cho đến cuối cùng thì họ đã rất thành công trong trận chiến ngày hôm nay… Những tân binh đã lột xác hoàn toàn, giờ đây họ đang đi trên con đường Lão Binh hóa, tinh binh hóa, một đội ngũ hứa hẹn là nòng cốt Đại Việt trong tương lai..
- Chúng binh sĩ làm rất khá… tiến vào Chân Nhung, chúng ta khao quân hai ngày...
Khau quân hai ngày vì phải phân công canh phòng, một nửa vui vẻ thì một nửa phải công tác, và ngược lại ở ngày hôm sau. Quân sĩ sung sướng mà hô vang… không phải vì khao quân hay không hao quân, chế độ ăn uống quân Đại Việt rất tốt, Nguyên Quốc hầu như không tiếc một chút nào mà bồi bổ cho quân sĩ, hắn chả them giữ lại một chút nào cho bản thân này nọ, vậy nên cái gọi là khao quân đó là được uống một chút rượu nhạt. Thật ra quân Đại Việt chả mấy ai biết uống rượu, thế nhưng rượu mang ý nghĩa của phàn thưởng, của chiến thắng, của vinh quang thế nên cho dù cay xè chả thú vị bằng hớp một chén canh thịt thế nhưng ai cũng hào hứng mà cụng chén một cái, khà một hơi… như đúng rồi. Các tân binh trẻ tuổi này đã từng thấy lão binh dược uống mà thèm thuồng, hôm nay được thử rồi nên ai cũng hào hứng…
- Phiii cay chết ta nước nước…
- Ọc Ọc… Khà… ối ối… khụ khụ khụ…..
Tràng cảnh diễn tra khắp cả doanh trại quân Đại Việt tối hôm đó, lần đầu tiên uống rượu không phải sung sướng mà là chịu khổ đấy, nhưng các binh sĩ sau khi uống một chút thì thấy được tâm tình trở nên hào hung rất nhiều… nói chuyện to hơn, lưu loát hơn… cả những kẻ kiệm lời hàng ngày cũng trở nên mồm mép tép nhảy (ta không hiểu lắm nghĩa từ này).
Nhưng đó là chuyện của quân sĩ ăn mừng, giờ đây trong trung doanh trướng của quân Đại Việt là cản một gã thư sinh chật vật bị trói gô mà áp giải đến. Ngồi trên tướng tọa Triệu Quốc Đạt hơi nhíu mày mà phất tay:
- Thả hắn ra đi… ai cần các ngươi trói như gói bánh một gã thư sinh như vậy… hắn có nguy hiểm sao?
- Dạ bẩm tướng quân, khi tìm được tên này trong là lao thì vốn dĩ hắn bị trói sẵn như vậy rồi..
Một tên binh sĩ nhanh nhảu vội vàng giải thích….
- A…. Triệu Quốc Đạt hơi ngạc nhiên mà a lên một tiếng, không ngờ tên quân Nhan Hồi bị đối sử thậm tệ đến vậy.
- Nhan Hồi tiên sinh chúng ta lại tái kiến a… người đâu lấy ghế cho Nhan tiên sinh…
Triệu Quốc Đạt âm dương quái khí mà mở miệng.
- Đa tạ tướng quân ban ngồi …. - Nhan Hồi cũng không để ý sự châm chọc của Triệu Quốc Đạt mà ngồi xuống chiếc ghế nhỏ được mang ra vẻ mặt không kiêu không nịnh.
- Nhan tiên sinh vì sao lại rơi vào cảnh chật vật như vậy a? Ngươi ít gì cũng là huyện quan đứng đầu cái thành trì này đó…
- Thưa tướng quân, Nhan tôi vì không muốn cảnh lầm than đổ máu mà quyết định quy hàng rút quân về Nam Hải hoặc Uất lâm theo lời tướng quân yêu cầu, thế nhưng Từ Khuê là Tư mã của thành Châu Nhung, hắn trong tay là binh mã không chịu đầu hàng mà bắt trói ta lại…
- Ồ vậy sao… giờ đây tiên sinh dự định thế nào?
- Đã rơi vào tay tướng quân thì Nhan tôi nhận mệnh, mặc cho tướng quân xử trí….
Nhan Hồi sầu khổ mà đáp lời, giờ đây hắn cảnh thịt cá người ta là dao thớt biết làm sao đây….
- Nhưng ta phóng thích Nhan tiên sinh đâu? giữ ngươi phỏng ích gì, thư sinh một bụng nho học Khổng gia chả có gì thực tiễn giúp đời…
Bỗng nhiên chỉ thấy Nhan Hồi đùng đùng nổi giận mà quát lên cùng Triệu Quốc Đạt, cũng không biết hắn lấy đâu ra cái dũng khí này…
- Triệu tướng quân, ta kính ngươi cũng là người đọc sách, ngươi có thể sỉ nhục ta nhưng không thể bôi nhọ Khổng Thánh…
- Ta không có bôi nhọ hắn mà chính các ngươi bôi nhọ hắn, sau đó tự hại bản thân biến thành những kẻ ngụy quân tử, đạo đức giả và mu muội, vô dụng với đời không giúp gì được cho xã hội…
Triệu Quốc Đạt không vui không giận mà vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nhan Hồi trả lời….
- Xin lắng nghe cao kiến của Triệu tướng quân, nhưng nếu ngươi nói không ra được những điều phải đạo lý thì dù Nhan ta thịt nát xương ta cũng dùng ba tấc lưỡi mà mạt sát họ Triệu ngươi một hồi…
Phải nói tố dưỡng của Nhan Hồi Khá tốt dù cho hắn có tức giận đến dỏ mặt tía tai cũng cố nhẫn nhịn mà lắng nghe lý giải của Triệu Quốc Đạt:
- Có lẽ ta sẽ không nói rành mạch được như thày của ta, nhưng ta cũng cố gắng mà giảng cho ngươi một hồi… họ Nhan hủ nho kia ngươi nghe cho kĩ nhé… Ta không hề phủ nhận Khổng gia Nho học nhưng có nhiều điểm nên học từ đó cũng có nhiều điểm không thể nghe cho hết. Đầu tiên ngươi biết tại sao ban đầu không một quốc gia nào trong Thất quốc Xuân thu thu nhận hay trọng dụng Khổng gia?
- Vì họ mu muội chưa nhìn ra được cái tốt cái hay trong lý luận nho gia của Khổng Thánh… không một chút chần chờ Nhan Hồi liền đáp…
- Ngươi ngu muội họ Nham kia… họ không trọng dụng họ Khổng vì tư tưởng của họ Khổng không phù hợp lý niệm của các chế độ quân vương kia, lý niệm của Khổng gia xét cho cùng là phát huy tính thiện của con người, khiến người dân biết bỏ ác theo thiện, giúp mọi người đạt đến trình độ đạo đức cao nhất. Để làm được điều này mỗi người phải không ngừng rèn luyện nhân cách và đạo đức của bản thân. Theo như kì vọng của Khổng gia thì khi toàn dân giáo hóa thành những người đạo đức thì họ không còn phân tranh do đó Thất quốc chiến tranh loạn lạc từ đó cũng không còn… Nhưng lý niệm của các quân chủ thời bấy giờ là pháp trị, lấy pháp luật, hình phạt nặng mà trị dân, lấy đao binh mà nói chuyện cùng lân quốc… thế nên không ai trọng dụng y… Thế ngươi có biết vì sao sau này các vị quân chủ này lại trọng vọng họ Khổng sao? đừng nói nọ nhìn ra được cái tốt cái hay trong lý luận nho gia của Khổng Thánh… nhàm chán…
- Ta ta…. ta… Nhan hồi ấp úng mà không thốt ra lời….