Chương 202: Quyết không về nhà khi phương Bắc chưa yên
Khi Triệu Quốc Đạt bình tĩnh lại cũng là lúc tên quân báo cung kính đứng bên cạnh chắp tay mà thưa….
- Ta đã hiểu rõ lời Lời của bệ hạ, ta cũng có một bản tấu muốn gửi về Hợp Phố, nếu ngươi không phiền mệt mỏi thì có thể giúp ta đưa về… còn nếu như ngươi quá mệt mỏi thì có thể nghỉ lại nơi đây vài ngày… quân báo của ta sẽ mang thơ trở về Hợp Phố…
- Bẩm tướng quân, há ngại chi chút khổ cực… tôi chỉ cần nghỉ ngơi 2 canh giờ mà thôi… quân báo của tướng quân nên dành cho việc quan trọng… bởi lẽ thế nào tôi cũng tiện đường về Hợp phố phụng mệnh…
Triệu Quốc Đạt nhìn người thanh niên quân báo trẻ tuổi mà xúc động, thời chiến là vậy đấy tất cả đều hi sinh cho một mục tiêu chung, một lý tưởng chung, gian khó không ngại sống chết không sờn. Nhưng thày hắn đã nói qua, đó chỉ là hiện tượng của thời chiến mà thôi, nhưng khi dành được độc lập thì những người này sẽ có một bộ phận lớn quay qua tự tự tự lợi, vì công lao mà hách dịch, vì những gian khổ đã trải qua mà thành kiêu binh… Thày hắn cũng nói, đánh một mảng giang san không khó, giữ nó đời đời mới là muôn ngàn khó khăn… Vậy nên ngoài chuyện binh thư sách lược chiến tranh, Triệu Quốc Đạt hắn không lúc nao không quên lời thày dạy về dân chính, về ngoại giao, về chính trị….
- Ngươi làm rất tốt… người đâu chuẩn bị lều trướng cho vị chiến sĩ này… đối đãi thượng khanh mức độ…
Triệu Quốc Đạt vỗ vai vị quân báo mà ra lệnh cho thân quân bên cạnh…
- Thưa Triệu tướng quân không vội. Hoàng thượng có dụ.. nếu như tướng quân đọc xong mật chiếu … thì tôi sẽ công bố Chiếu thư tiếp theo của Hoàng thượng… kính ngài mời tất cả sĩ quan cao cấp của đội quân ngài đang lãnh đạo tới đây nghe chiếu….
Không khí trang nghiêm diễn ra ngay trong đêm… bất kể binh sĩ đang được khao binh hay binh sĩ đang làm nhiệm vụ đều tập trung tại điểm tướng đài… Chỉ trừ những binh sĩ đang canh phòng trên các vọng gác đầu thành là không tham dự mà thôi…
Hàng trăm ánh đuốc bập bùng cháy trong đêm, chiếu rõ từng khuôn mặt các chiến sĩ non trẻ người Việt, họ rất hãnh diện, nghiêm túc, xắp xếp đội ngũ chỉnh tè để nghe chiếu chỉ từ Lý Nguyên Quốc hoàng đế. Đây là lần đầu tiên một mệnh lệnh trực tiếp từ Hoàng đế truyền đến một nhánh đội ngũ đan quân. Vì trước đó dân quân chỉ có nhận được lệnh từ quân bộ mà thôi. Họ vẫn chưa đủ tầm để nhận điều lệnh chính thức từ cấp cao nhất.
"…. Giặc Bắc thế đến hung hung, vận nước khó khăn nam nhi phải đứng ra gánh vác. Nay Trẫm phong cho Triệu Quốc Đạt quân hàn chuẩn tướng tước hiệu Chinh Bắc tướng quân thống lãnh quân đội tiến Cao Hưng, Cao Dương không chậm trễ. Lấy Cao Hưnng, Cao Dương làm căn cứ Phía nam uy hiếp Uất Lâm Thành.. Phía Bắc dòm ngó Nam Hải. Nay Trẫm biên chế dân quân tại Chân Ngung thành Chinh Bắc Lữ đoàng, Triệu Quốc Đạt có quyền bổ nhiệm lâm thời chức từ Trung Tá trở xuống, sau này xét công lao sẽ quyết định thăng cấp chính thức hay không…… Trẫm hi vọng các chiến sĩ Đại Việt sẽ không làm cho đồng bào, không làm cho phụ mẫu, không làm cho quê hương phải thất vọng….."
Đây là một đoạn chính trong chiếu chỉ chính thức của Nguyên Quốc gửi cho toàn bộ dân quân đang có mặt tại Chân Ngung… Tất cả các binh sĩ như vỡ oà trong hạnh phúc, mặc dù đội quân này được trang bị không kém gì ai nhưng họ vẫn mang danh dân quân không chính quy, nhìn thấy các đội chính quy quân khác họ chỉ biết thấp một đầu mà ao ước không thôi. Tối hôm nay hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cho hơn 1 ngàn thanh niên Việt tộc hạnh phúc đến vỡ òa, họ ôm nhau mà kẻ cười người khóc vì xúc động không thôi…
Trên đài Triệu Quốc Đạt tiếp lấy chiếu chỉ mà quỳ hướng phương Tây gào lớn..
- Ta tạ Hoàng thượng tín nhiệm… Triệu Quốc Đạt xin thề cùng chiến sĩ ba quân Chinh phạt toàn bộ phương bắc.. quyết không về nhà khi phương Bắc chưa yên..
- QUYẾT KHÔNG VỀ NHÀ KHI PHƯƠNG BẮC CHƯA YÊN…
- CHINH BẮC QUÂN MUÔN NĂM….
- QUYẾT KHÔNG VỀ NHÀ KHI PHƯƠNG BẮC CHƯA YÊN…
- CHINH BẮC QUÂN MUÔN NĂM….
Tiếp theo câu hô của Triệu Quốc Đạt là một tiếng "Rào" đều tăm tắp, các binh sĩ buông nhau ra mà quỳ về phương tây như chủ tướng hét vang câu thề…. Không khí hào hùng lan tỏa bốn phương, chỉ thấy ánh lửa bập bùng hằn lên gương mặt từng người chiến binh trẻ tuổi, in rõ sự tự tinh, và ánh mắt sáng kiên cường… Tuy số quân chỉ ít ỏi 1500 người, thế nhưng với một khí thế rời non lấp biển này họ sẽ trở thành nỗi khiếp sợ cho mọi kẻ địch ngoại bang muốn dòm ngó quê hương Đại Việt.
- Nhan huynh, tình thế đã như vậy ngươi định tính toán ra sao về tương lai…
Trong một căn lều tại doanh trại quân Đại Việt không hề có lính canh gác, nhìn như một chiếc lều quân sĩ bình thường nhưng lại không hề bình thường chút nào, vì nơi này chứa trọng phạm của Lữ Đoàn Chinh Nam… Nhan Hồi. Giờ đây Triệu Quốc Đạt đanh đi thăm Nhan Hồi sau khi nghe tin gã này đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê… Chỉ thấy Nhan Hồi mặt mũi tái nhợt đang nằm trên giường mà hai mắt vô thần nhìn lên đỉnh lều trướng…
- Ta còn có thể làm gì… Nhà không còn… phụ mẫu không còn… Sĩ Huy ơi Sĩ Huy… Hắn đã từng là thần tượng trong lòng ta… khiêm tốn, lễ nghĩa, văn võ song toàn… họ Sĩ từng là người ma ta tôn kính, Sĩ Nhiếp mở lớp dạy học, sưu thuế chẳng cao… hắn làm cho cả Giao Châu một mảng yên vui tươi đẹp… tại sao, tại sao lại ra nông nỗi này…
Nghe thấy Nhan Hồi nói vậy Triệu Quốc Đạt mặt xám lại cau mày một hồi, thế nhưng hắn cũng ngay lập tức mà lắc đầu cười khổ… Nhan Hồi bị nhiễm hán hóa rất sâu nên không thể có cái nhìn khách quan cho được…
- Nhan huynh có cái nhìn mà tại hạ không thể tán thành cho được…. Quả thật nếu so sánh với các Hán quan đô hộ Việt tộc tại Giao Châu tiền nhiệm thì Sĩ Nhiếp chính sách nhẹ nhàng hơn… Nhưng lại nguy hiểm hơn rất nhiều… Người trước chỉ quan tâm tới bôi xóa lịch sử người việt, cấm chữ cấm sách việt, đàn áp sưu cao thuế nặng… Nhưng Sĩ Nhiếp thì lại xây dụng Giao Châu thành một đế chế văn hóa Hán của riêng hắn… nói là mở lớp dạy học nhằm khai hóa nhưng đó là Hán hóa, lấy ví dụ như Nhan Huynh đây học toàn thứ méo mó kiến thức… tiếp đó là không sưu cao thuế nặng dân, nhưng đó là so sánh với các đời Bóc lột thậm tệ khác của giặc Bắc trước đó mà thôi, làm sao có thể so sanh với Đại Việt lúc này khi mà nhân dân no ấm nhạnh phúc, tự do sanh hoạt, có của ăn của để… Đó là Đại Việt còn đang trong chiến tranh toàn bộ nam giời có sức khỏe đều phải ra chiến trường… Huynh có thử nghĩ qua chiến tranh qua rồi, hòa bình lập lại khi ấy Đại Việt sẽ thịnh vượng đến bao nhiêu… Nói cho huynh hay, Đại Việt ai ai cũng biết đọc, ai ai cũng có thể được đi học… Sĩ Nhiếp mở được mấy ngôi trường? lấy gì mà so sánh cùng Đại Việt lúc này? … Huynh theo ta đi… ta sắp phải Bắc Chinh… có một người văn hay chữ tốt về Hán ngữ cũng tốt cho ta…
- Người người đi học… toàn dân biết chữ… của ăn của để…. làm sao có thể vậy được… làm sao có thể được….
Chỉ thấy Nhân Hồi vẫn vô thần ánh mắt mà lẩm bẩm như ma nhập…. Nhưng bỗng nhiên hắn bật dậy…
- Triệu huynh, ta có một lời phế phủ muốn căn dặn huynh… những lời ngươi nói hôm qua về Nho gia là đại nghị bất đạo đối với quân vương… ta nghĩ kĩ rồi… là sư phụ ngươi và ngươi có lý… nhưng Đại Việt cũng có quân vương đấy thôi… Người đó khác gì quân vương Hán tộc… nếu để hoàng đế Đại Việt biết suy nghĩ của ngươi và sư phụ ngươi thì tru di tam tộc là điều khó tránh….
Triệu Quốc Đạt hai mắt mở tỏ, há mồm đến sái quai hàm hồi lâu không nói được gì, chỉ biết trân trân mà nhìn Nhan Hồi…
- Thày ta chính là Lý Nguyên Quốc hoàng đế Đại Việt, ngươi nghĩ thày ta có tự chép đầu mình hay không???