Chương 200: Nhan Hồi thân thế

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 200: Nhan Hồi thân thế

Nhìn Nhan Hồi lung túng như gà mắc tóc thì Triệu Quốc Đạt trong lòng đại định. Hắn còn nhớ rõ những lời sư phụ mình đã nói qua. Những tên hủ nho này rất giỏi biện luận nếu nói với họ về đạo nghĩa này nọ sẽ bị họ nói cho ngu người, nhưng nếu cầm quyền chủ động mà hướng về những vấn đề mang tính xã hội thực tiễn thì lũ này cũng không có gì đặc biệt…
- Thôi để ta nói luôn cho ngươi hiểu… sở dĩ sau này các bậc quân vương lại tôn Khổng gia lên thành thánh và hết sức truyền bá Nho gia theo học thuyết của Khổng Tử vì chúng nhì thấy có thể lợi dụng những điều trong đó mà bẻ cong thành có lợi cho quyền cai trị của bản thân… khoan hãy vội phản biện mà nghe ta nói hết..
- Nho giáo các ngươi thường được kể tới là Tứ thư bao gồm Trung Dung, Đại học, Luận Ngữ, Mạnh tử. Ngũ kinh bao gồm Thi, Thư, Lễ Dịch, Xuân Thu. Tuy các ngươi có rất nhiều trường phái khác nhau nhưng tựu chung lại chỉ có hai điểm chính đó là Mạnh tử đề thuyết "tính thiện" tức là bản chất con người là thiện, và cho rằng "thiên mệnh" quyết định nhân sự, con người có thể thông qua nỗ lực bản thân mà hoàn thiện tâm tánh từ đó nhận thức thế giới khách quan. Còn một trường phái khác là Tuân tử cho rằng bản chất con người là ác, và thế giới khách quan là có quy luật riêng, con người bằng nỗ lực có thể thắng thiên mệnh với câu "nhân định thắng thiên".
Nghe đến đây thì Nhan Hồi toát mồ hôi rồi, hắn cũng đọc qua tứ thư ngũ kinh, cũng tham tường cả Mạnh gia và Tuân gia thế nhưng người thời này vẫn là mông lung mà đi tìm con đường lý giải giữa tự nhiên sự vật và bản chất con người… họ làm sao có cái nhìn tổng hợp như người hiện đại… mà những lời Triệu Quốc Đạt nói ra mang tính quy nạp cực cao mà người hiện đại thông qua nhiều quá trình nghiên cứu mới đúc kết ra. Chỉ thấy lúc này Nhan Hồi như thề hồ quán đỉnh mà yên lặng khiêm tốn lắng nghe Triệu Quốc Đạt nói về Nho học…
- Nói thật tuy khác nhau và có nhiều quan điểm nhưng tựu chung Nho giáo của các ngươi quay đi quẩn lại là để giải thích tự nhiên hiện tượng bản chất và lý giải quan hệ xã hội của con người… Mà nội dung cơ bản nói về đạo đức của Nho gia là Luân thường trong đó có năm điều gọi là ngũ luân… Trong đó lại có ba điều về Vua tôi quan hệ, cha con quan hệ, vợ chồng quan hệ để tạo nên cái gọi mà tam cương… những điều này ta cực kì ủng hộ vì Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín trong nho giáo khiến người hướng thiện mà sống. Nhưng ngươi biết không… các ngươi sống dưới cai trị của quân vương chuyên quyền, tất cả những điều trên đều bị cường quyền bóp méo tất cả, ví như chữ trung đứng đầu… thầy ta giảng trung là trung với đất nước với dân tộc, với bách tính chứ không phải trung với vua với hoàng… vì nếu Vua, Hoàng không phải là kẻ có đức có tài trung với hắn là hại đất nước hại, dân tộc, hại bách tính… Vậy nên Trung vua tôi của các ngươi là ngu trung, là thiển trung… là bó méo ý ban đầu của Khổng Tử… các ngươi là đệ tử mà không hiểu ý thầy… các ngươi là tội đồ.. hùa theo những kẻ tư lợi cầm quyền mà làm hại dân tộc…
- Đấy chỉ là một điểm nhỏ giai cấp cầm quyền lợi dụng Nho giáo để mưu lợi cho bản thân… ngu dốt các ngươi noi theo mà ủng hộ… quả là sỉ nhục… Về chính trị xã hội các Khổng tử đưa ra thuyết chính danh cùng với bao quanh chữ "Lễ", đây chính là điểm mà những kẻ vua chúa kia thích nhất và hay dựa vào nhất để trà đạp người dân… Hai thứ này ta cũng ủng hộ tuyệt đối nhưng không phải như các ngươi làm, chính danh ở đây là làm việc nghĩa là chính danh chứ không phải kiểu con vua sẽ làm vua, con quan sẽ làm quan, con của nông hộ thì cả đời cày cấy… Chính lũ học trò ngu dốt các ngươi tiếp tay những kẻ có quyền lực bóp méo đi suy nghĩ nhan đạo ban đầu của Khổng Tử… Lại nói về chữ lễ, kính trên nhường dưới, nghiêm túc lễ độ, lễ nghi quan trường,lễ nghi quân sự… tất cả đều không có gì sai… thế nhưng các ngươi lại dùng Lễ như một thứ để kiềm tỏa người dân địa vị thấp với cả ngàn thứ lễ nghi rườm rà mang tính trói buộc phân biệt các tầng lớp xã hội, phân biệt nam, nữ… khiến cho kẻ có lợi chỉ là một nhóm nhỏ người có quyền lực mà thôi. Rất nhiều điều Nho giáo các ngươi làm bây giờ là xuyên tạc ý nghĩ nhân đạo ban đầu, dùng chúng để phục vụ cho mục đích thống thị và trói buộc dân thường…
- Ta nói vậy chắc ngươi vẫn chưa phục… ta sẽ cho ngươi một vài ví dụ: Khổng Tử nói "Mù quáng tuân lời mà đẩy cha mẹ vào chỗ bất nghĩa, thì sao có thể là hiểu tử chân chính đây?"… Ngươi phải hiểu rằng lúc này Khổng tử mà nói " Mù Quáng tuân lời vua mà đẩy nhân dân vào cảnh lầm than, thì sao có thể là trung nghĩa đây" vì chỉ cần nói câu này ra thì các bậc quân vương sẽ chém hắn ngay dưới kiếm. Nhưng Khổng tử đã viết về sự mù quàng trong chữ hiếu nhưng không dám viết sự mù quáng trong chữ Trung là vì tình thế ép buộc, các ngươi là học trò không những không hiểu lại còn bẻ cong tất cả, coi như vua muốn thần tử thần tất tử… một lũ ngu si..
- Còn về nam và nữ Khổng tử có nói: "Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán". Chữ "dữ" này được hiểu là "và", nó còn có nghĩa là "gả" được dùng trong hôn nhân. Vì vậy, trong câu này ngụ ý là khi một người con gái bị gả cho kẻ tiểu nhân, thì họ cũng cùng một hạng với kẻ tiểu nhân đó. Vậy mà các ngươi cố xuyên tạc thành phụ nữ và tiểu nhân là những kẻ khó giáo dưỡng. Khổng tử còn dạy các ngươi "Người quân tử không giống như công cụ " nhưng ta thấy giờ đây các ngươi chỉ là công cụ cho kẻ khác lợi dụng mà thôi… đáng hổ thẹn…
- Ta nói đến đây cũng mệt, vả lại hiểu biết của ta không bằng được 1 phần ngàn sư phụ cũng chỉ có thể nói với ngươi vài điều như vậy mà thôi…
Chỉ thấy lúc này Nhan Hồi đứng lên vái dài một vái như lễ thày trò:
- Nghe quân một ngày bằng đọc sách mười năm, ta giờ đây hoang mang bất tận… những điều tướng quân nói qua hữu đạo lý nhưng ta vẫn thấy khó chấp nhận… ta cần có thời gian tham tường lại bản thân mình…
- Ngươi đi đi, ta cũng không làm khó ngươi…
Triệu Quốc Đạt khô môi cháy cổ mà với chén nước uống một hơi sau đó phảy tay cho tên quan viên Hán tộc này rời đi….
- Nếu đã thả xin tướng quân cho ta một tờ thông lệnh ta muốn về quê nhà…
- Ngươi đi về phương bắc thì cần thông lệnh của ta làm chi. Không ngại triều đình Đông Ngô chém đầu ngươi sao.?
Triệu Quốc Đạt nghiêng đầu nghi hoặc mà hỏi, hắn thầm nghĩ " Không phải tên này bị mình nói một hồi biến thành ngu ngốc luôn rồi".
- Thưa tướng quân ta là người Việt gia tộc họ Nham tại Cư Phát huyện, Cửu Chân quận….
Nghe đến đây Triệu Quốc Đạt ầm ầm nổi giận, hắn lập tức bạt đao chỉ Nhan Hồi quát lớn….
- Con chó kia, tao tưởng mày là Hán tộc thì mới nói được những câu Hán - Việt một nhà muốn Hán hóa người Việt ta, nếu ngươi là người Hán thì thội có thể tha.. Nhưng ngươi là người Việt mà bán nước cầu vinh, bôi nhọ dân tộc, trà đạp văn hóa cha ông… ngươi phải chết…
Nói rồi Triệu Quốc Đạt vung kiếm lao về phía Nhan Hồi đằng đằng sát khí, Nhan hồi thì ngơ ngác mà chết trân, hắn không hiểu tại sao vị tướng quân này lại trở mặt nhanh đến vậy…