Chương 198: Luyện Binh mà thôi.

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 198: Luyện Binh mà thôi.

Thật ra kị binh của Đại Việt vẫn rất non trẻ, họ chỉ thành thục một số chiến thuật cơ bản nhất của kị binh, cộng thêm chỉ có một số ít chiêu số trên lưng ngựa mà thôi. Những chiêu số và chiến thuật này đều là Nguyên Quốc trước đây có đọc qua những giới thiệu trong các nghiên cứu ve lịch sử, rồi hắn kết hợp cùng suy luận cùng khả năng sử dụng binh khí của bản thân mà xây dựng nên. Nếu để so sánh Kỵ binh Đại Việt và các đội Kỵ Binh lừng danh như Hổ Báo Kỵ của quân Ngụy, Thiết Kỵ Tây Lương của Mã gia - Bạch Mã Nghĩa Tòng của Công Tôn Toản, Bạch Mạo Thân Binh của Lưu Bị. Tất nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng khi mà Kỵ Binh chỉ mới thành lập được 2 năm mà thôi, trong đó thời gian chính thức tập trung huấn lyện chỉ là 7 tháng. Nhưng không thể nói Kỵ Binh Đại Việt quá yếu vì họ có những thế mạnh hết sức riêng biệt như Voi Chiến, đây là khắc tinh của ngựa chiến, Kỵ Ngưu vừa là yếu điểm lại vừa là ưu điểm, Yếu điểm ở chỗ chúng lầm lì hơn Ngựa chiến, khó mà tăng tốc một cách đột ngột, thứ hai tốc độ của ngưu quả thật không thể so với ngựa cho được, vậy nên nếu chiến đấu theo kiểu dã chiến đuổi bắt thì Ngưu Kỵ đảm bảo bị Mã Kỵ vờn đến chết, thế nhưng chúng cũng có ưu điểm đó là hành quân rất bền, Khả năng mang vác nặng tốt, bơi giỏi. Và quan trọng là nếu đối đầu trực tiếp xông vào nhau đảm bảo Mã Kỵ sẽ chịu thiệt vì thiên tính của mã là sợ ngưu, thêm vào đó chiêu húc thẳng vào đối phương rất nguy hiểm… Ưu điểm tiếp theo của Kỵ binh Đại Việt đó là truy trang bị như Trọng Giáp kị binh nhưng họ lại chiến đấu như kinh kị binh được. Điều này có được là do giáp của Đại Việt nhẹ hơn rất nhiều giáp của Hán tộc trọng binh gồm toàn sắt thép… Một Trọng Giáp Kỵ Binh của quân Hán dù là ngựa tốt cũng chỉ có thể xung phong một lượt tầm 200m là hết đất dùng. Thế nhưng vì Đại Việt giáp nhẹ hơn, Trâu có lực tải lớn hơn thế nên sự đáng sợ trong khi xung phong vào bộ binh đội hình của quân Đại Việt là rất lớn.
Bên cạnh đó cũng kể đến các chiêu thức của Đại Việt đơn giản, cái này vừa có yếu điểm, lại cũng có ưu điểm, yếu điểm đó là nếu bị tách khỏi đội hình thì kỵ Binh Đại Việt không thể đấu tay đôi cùng các đội Kỵ Binh khác thế nhưng vì chỉ có vài động tác đơn giản nên binh sĩ Đại Việt tập luyện rất thành thục chúng. Nhìn trong chiến trường có thể thấy được đơn giản nhưng sức sát thương cực cao, nơi nào Ngưu Kị đi qua là máu vương tới đó…
Đúng lúc này thì tiếng kèn réo rắt của bộ binh vang lên… Bộ Binh của Đại Việt đã xuất trận… Thật ra theo chương pháp thì Cung tiễn thủ phai bắn một vài lượt gây náo động những hàng tiền phong của quân địch thì mới cho Kỵ binh lao vào, lúc ấy mới giảm thiểu thương vong cho Kỵ binh. Thế nhưng đó là lý thuyết, chiến trường là nơi thực tiễn để vận dụng lý thuyết một cách linh hoạt, đấy là lý do sách binh thư cả đống, ông nào cũng thuộc nhưng có mấy ai thành chủ tướng ba quân được. Có đôi khi nhạy cảm chiến cơ là yếu tố năng khiếu bắt buộc của chủ tướng ba quân. Ma nói về điểm này thì nói thật Triệu Quốc Đạt có phần nhỉnh hơn Nguyên Quốc, có thể nhận xét là vội vàng và võng đoán thế nhưng trận chiến ngày hôm nay tại ngoại thành Chân Nhung đã nói lên rất nhiều điều.
Mỗi một trận chiến thì chiến trường biết đổi tróng mặt, nếu dập khuôn theo sách binh thư cũng có thể thành một vị tướng quân chỉ huy quy củ. Chậm chắc, cùng với vững vàng, ít gặp sai lầm dẫn đến ba quân bị diệt, nhưng lại dễ bỏ lỡ thời cơ. Nói đến dẫn quân thì hai dạng người linh động cùng bao thủ đều có ưu nhược điểm nhất định. Người lãnh đạo là biết vận dụng họ sao cho hợp lý từng thời điểm, từng chiến trường phù hợp.
Ở trận chiến mà Triệu Quốc Đạt đang chỉ huy thì thời cơ đến đúng lúc khi quân tâm của lính Đông Ngô tan rã, hàng ngũ xáo động một cách kịch liệt khi chủ tướng của họ bị bắn chết tươi trên chiến trường, lúc này toàn quân chưa ai đứng ra tiếp nhận chỉ huy. Lúc này nếu để cho cung thủ từ từ tiến lên xạ kích đôi khi lỡ nhịp trận chiến. Chính vì thế Triệu Quốc Đạt xua ngay Voi chiến mở đường kị binh mở rộng chiến quả. Và quả thật Triệu Quốc Đạt hắn thành công tuyệt đối khi Tượng Binh và Ngưu binh của Đại Việt xỏ xiên một cách dễ dàng qua đội ngũ đối phương. Giờ đây họ đã chạy xuyên hẳn qua hàng ngũ của Đông Ngô quân một đoạn và đang tổ chức binh lực tập kích hâuk phương của địch. Trong khi đó bộ binh Đại Việt đã áp sát đến tầm 50m tiền quân nhốn nháo không có hình thù của Đông Ngô.
Nhưng Triệu Quốc Đạt không ra lệnh cận chiến ngay lập tức, Đại Việt người vẫn còn một vũ khí chưa sử dụng qua. Chỉ thấy hàng lính đi đầu của Đại Việt không phải trường thương binh mà là một nhóm thuẫn binh tay cầm mũi lao. 200 lính ném lao rút ra ngọn lao dài 1.2m sau lưng mà bắt đầu lấy đà. Còn cách 20 m thì các binh sĩ cầm lao này phi thẳng mũi lao về địch thủ sau đó giơ thuẫn mà xếp lại đội hình theo các hàng dọc. Từ hai bên các phương trận trường thương binh phía sau tiến lên vượt qua thuẫn binh, chỉ thấy sau khi vượt qua thuẫn binh thì nhóm phương trận này liền giãn nở khoảng cách lập tức chỗ trống là không hề còn…
Một dàn trường thương như rừng chĩa thẳng về phía trước mà đâm, họ chỉ đâm với 3/4 sức mạnh mà thôi sau đó sẽ đều tăm tắm rút lại. Phương trận trường thương đâm theo nhịp điệu của kèn hiệu, rất quy củ, rất đều đặn…
Trận chiến này quá là may mắn với dân quân mà Triệu Quốc Đạt đã dày công huấn luyện bao lâu, những đội quân chưa thực sự trải qua chiến tranh quá quy mô như thế này cần một đối thủ nhẹ kí nhưng không quá yếu để tẩy lễ. Và hôm nay họ đã may mắn gặp được cơ hội này.
Mỗi lượt đâm là một loạt tiếng rên la cộng thêm máu tươi phun tứ tán, nếu nói là đồ sát một bên thì cũng không đúng vì quân Đông Ngô trong tuyệt vọng bắt đầu tổ chứng những nhóm phản công… Đại Việt trường thương binh bắt đầu xuất hiện thương vong khi bị áp sát. Dù vậy nếu tiếp tục theo xu thế này thì chỉ cần mỗi Trường Thương binh tiếp tục tiến lên cũng có thể đánh tan quân Đông Ngô rồi. Nhưng Triệu Quốc Đạt đã coi đây là một cuộc "tập trận" thực tế mang tính quy mô thế nên hắn không bỏ lỡ cơ hội tận dụng tất cả những quân bài mình có trong tay để thử nghiệm. Không phải Triêu Quốc Đạt khinh địch mà tình hình thực tế chiến trường đến lúc này cho phép hắn làm điều đó… Chỉ thấy tiếng kèn trận lại réo rắt vang lên, các Phương Trận bắt đầu co lại tạo thành các khe trống bên cạnh mình, từ đây những binh sĩ đã ném lao rút ra Gladious kiếm hai lưỡi cùng thuẫn bài che chắn tiến vào trận địa.
Chiếc thuẫn bài chữ nhật cong đặc chưng của lính la mã, cộng thêm kiếm Gladious, mũ sắt, áo giáp kín thân, họ không khác mấy binh lính Legion. Có điều vì trang bị để leo trèo công thành nên giáo của họ nhỏ nhẹ hơn Legion trọng bộ binh nhiều. Thuẫn của họ cũng bé hơn, Kiếm cũng ngắn hơn với tầm 60cm lưỡi mà thôi. Thứ này trang bị để cho chiến đấu không gian hẹp, linh động không vướng víu mà vẫn đảm bảo an toàn nhất định.
Kiếm giáp thuẫn binh hạng trung được tung vào chiến trường đã nhấn chìm đi một chút gì đó hi vọng mong manh của người Hán tại nơi đây. Chỉ thấy từng nhóm 5 người Kiếm thuẫn che chắn cho nhau mà lao vào quân Đông Ngô như hổ lạc bày dê, trong khi hai bên va chạm dồn nén đến giơ tay lên cung khó thì các binh sĩ trẻ khỏe Việt tộc vẫn nhanh nhẹn báo liệp sát con mồi. Bất quá nếu quan sát kĩ thì họ chỉ có hai ba chiêu thức mà thôi.
Lấy thuẫn cản phía trước, trùng trọng tâm đẩy thuẫn, tay phải đâm ra ngoài, góc độ đâm có thể từ dưới xéo lên để xuyên vào nách, đây là vị trí cực khó phòng thủ. Nếu lực đẩy đủ mạnh khiến quân địch mất trọng tâm thì họ sẽ đâm theo chiều từ trên xuống để xuyên họng đối phương. Chỉ thấy các bóng kiếm như lưỡi rắn thò ra thụt vào sau tấm thuẫn lớn che chắn mưa gió không lọt, mỗi lần như vậy là mạng người ra đi hoặc chân tay đứt gãy. Chiêu tiếp theo đó là hếu sức đẩy địch nhân quá mạnh không kéo giãn được khoảng cách thì họ sẽ dùng thuẫn mà chọc thẳng xuống mu bàn chân đối phương, đau đớn Hán tộc nhân sẽ lộ sơ hở để những chàng trai Đại Việt thu gặt tính mạng. Quan trọng nhất là người việt bất kì đẩy hay đâm đều tuân theo theo nhịp điệu, có thể là nhóm nhỏ năm người, hay nhóm lớn do nhiều nhóm nhỏ ghép lại, vừa cường đại, lại vừa linh hoạt…