Chương 190: Tâm sự

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 190: Tâm sự

Bầu trời đêm không trăng không sao nhưng Nguyên Quốc vẫn ngồi đó mà nhìn lên, ánh mắt hắn vô định mà không ai hiểu hắn đang nghĩ gì… Trên bàn là một bầu rượu và vài thứ linh tinh có thể ăn được… hắn đối ẩm một mình…
Thời gian gần đây Triệu Quốc Đạt thấy được sư phụ của hắn, vị hoàng đế vĩ đại, người đàn ông bất khả chiến bại trong tim hắn có gì đó khác lạ. Nguyên Quốc luôn trở nên rất tĩnh lặng vào ban đêm, lại hay uống rượu hơn rất nhiều, nhất là uống một mình… Mối lần như vậy Triệu Quốc Đạt thường thấy thần tượng trong lòng mình nhìn về phương bắc ánh mắt đượm buồn sầu chán. Quả thật Nguyên Quốc là một vị hoàng đế phong kiến độc nhất vô nhị cho đến lúc này, tất cả sinh hoạt của hắn đều là tự mình làm tất thảy, không phi tần, không cung nữ… người cận kề nhất đối với Nguyên Quốc lại là Triệu Quốc Đạt trong nửa năm nay. Triệu Quốc Đạt ngoài danh xưng thày trò còn như thể thư đồng mà lo lắng xắp xếp mọi thẻ tre công văn cho Nguyên Quốc chính điều này gần như cả ngày hai người bám lấy nhau. Nói là thày trò nhưng Nguyên Quốc đã dặn Triệu Quốc Đạt rằng coi như đại ca dạy đệ đệ là được nhưng Quốc Đạt nhất quyết không nghe, hắn dùng lễ thày trò, phụ tử mà đối với Nguyên Quốc. Không có người hai người xung thày trò, có người ngoài sẽ thành danh phận vua tôi.
Nếu nói đến người bên cạnh nhất, biết những thay đổi của Nguyên Quốc thì đó là Triệu Quốc Đạt hắn gần như canh từng giấc ngủ cho Nguyên Quốc vậy, mặc dù Nguyên Quốc đã nhiều lần yêu cầu hắn bỏ ngay cái kiểu vác đao ngủ gà ngủ ngật trước cửa phòng hay trướng bồng của mình đi. Nhưng nói hoài tên học trò này cũng chứng nào tật đấy, đuổi hắn khỏi cửa phòng thì hắn ra gốc cây, đuổi gốc cây thì hắn ra cổng… Thành ra Nguyên Quốc quyết cho hắn nằm phòng ngoài coi như canh gác còn mình nằm phòng trong. Nhưng chính điều này đã làm cho Triệu Quốc Đạt biết được một bí mật… Trong một đêm say rượu mà ngủ Nguyên Quốc đã gọi mãi tên Hương Lan, rồi lảm nhảm mình vô dụng không bảo vệ được nàng… Kết hợp với việc từ những tên Thương nhân Hán tộc nói về Tô Hương Lan quý nhân thiếp hoàng đế Đông Ngô thì Nguyên Quốc bắt đầu thay đổi như vậy. Triệu Quốc Đạt thông minh thế nào mà không hiểu được…. hắn xót xa lắm mà quyết tâm làm gì đó cho Thày mình, mà đúng hơn hắn coi đó là phụ thân thứ hai mặc dù Nguyên Quốc và tên này chỉ chênh nhau 5 tuổi mà thôi….
Đang mải nhìn về trời bắc Nguyên Quốc bỗng giật mình vì tiếng nói sau lưng mình vọng lại..
- Thưa thày ngày mai trò xuất trinh nơi tiền tuyến, mặc dù đây là một thành nhỏ nhưng như thày dạy sử tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức mình… Trò đi rồi không biết ai chăm nom cho thày đây… mà trò chỉ có một thỉnh cầu mong thày thành toàn a…
Nguyên Quốc hồi tỉnh lại sau khi thần hồn du đãng đâu đâu… Hắn nhìn tên học trò cưng này mà hài lòng lắm.. khiêm tốn, lễ độ, hiểu lòng người, làm việc cẩn mật chăm chỉ mà cũng quyết đoán… nhưng còn hơi thiếu sự vô cảm mà một người quân vương cần đến… nhưng Nguyên Quốc hắn cười khổ, bản thân hắn dù cố gắng thành kiêu hùng, bất chấp để đạt mục tiêu thế nhưng khi nghe tin lan thì hắn mới biết, mình vẫn quá trọng tình cảm a… cố là một chuyện, thành hay không là chuyện khác. Hắn đã là người tình cảm thì sao có thể yêu cầu được trò mình là người vô cảm của thuật đế vương…
- Ngươi nói đi… mà ngươi tập khí công hiệu quả ra sao…. lần này đi lấy rèn luyện là chính, tuổi còn trẻ còn nhiều cơ hội… còn mạng sống là còn tất cả… không nên vì một chút bốc đồng, một chút chiến công mà mạo hiểm nghe chưa…
- Trò xin cẩn tuân lời thày dạy… xin thày cho trò cầm theo tấm ảnh trong tay thày để ra trận được không… có thứ này trò như thấy được thày bên cạnh… càng thêm tự tin.. tự tin….
Lần đầu nói dối trước mặt Nguyên Quốc thì Triệu Quốc Đạt trở nên lung búng vô cùng…. hắn biết thứ này gọi là tấm ảnh chụp Nguyên Quốc và những người bạn mà thày hắn không nói tên những người bạn trong tấm ảnh… nhưng trong lúc Nguyên Quốc bần thần mà cầm tấm ảnh trong những ngày qua thì Triệu Quốc Đạt đã nhìn trộm rồi… bức hình có hai người đàn ông, một trong đó chính là sư phụ hắn, ở giữa là một người con gái rất xinh đẹp, còn mé bên trái cũng là một người đàn ông thấp bé đang cười… nhưng không hiểu sao khi Quốc Đạt nhìn người đàn ông này thì thấy thật đáng ghét… nhưng hắn không dám ý kiến gì.. Hôm nay hắn là muốn mượn bức ảnh này từ tay Nguyên Quốc.
Hơi chần chờ một chút Nguyên Quốc thở dài mà đưa bức ảnh cho Triệu Quốc Đạt, hắn liếc nhìn bàn rượu rồi sờ lên chiếc cằm đầy râu lởm chởm thì suy nghĩ trợ động. Hắn phải chấn chỉnh lại bản thân, rượu không phải là cách, nó chỉ có tàn phá bản thân mà thôi. Tìm đến rượu mà quên thực tại thì đó là kẻ thất bại rồi, trên vai hắn còn cả trách nhiệm dân tộc. Không thể vì tình cảm bản thân mà ảnh hưởng mọi người được…
- Cầm lấy đi… nhớ cẩn thận… không phải lo cho ta… ta sẽ không uống nữa… con tìm hai thị nữ người Âu Việt lớn tuổi một chút lo chuyện quần áo giặt dũ và dọn cơm nước cho ta… tiếp đó để gọi Lý Hi Vọng từ Hợp Phố cảng về đay giúp ta lo công văn khi con vắng nhà… đi sớm về sớm..
Triệu Quốc Đạt quỳ ở đó mà run run nước mắt, lần đầu tiên Nguyên Quốc thừa nhận lễ thày trò mà xưng hắn là con… hắn ôm lấy chân người thày này mà khóc rống lên… Suốt bao thời gian qua hắn cuối cùng cũng được thừa nhận, sự kiên trì của hắn đã được đền đáp…
- Khóc cái gì mà khóc… ngày mai con là chủ tướng một cánh quân rồi… chuyện này đồn ra quân sĩ chê cười con còn nói được ai… đứng lên chuẩn bị tất cả đi rồi nhanh đi vè quân doanh….
Nguyên Quốc cũng hai hàng lệ bi thương mà quay đi, dáng người cô độc khuất dần sau cánh cửa… Triệu Quốc Đạt hai hàm răng cắn cho môi bật máu… hắn nắm chặt chuôi đao trong tay mà hầm hừ lau nước mắt đi ra ngoài…
- Quốc Đạt đại nhan khỏe.
Ngay khi Triệu Quốc Đạt bước ra khởi khuôn viên khu vườn thì gặp ngay hai cung nữ khá trẻ người Đại Việt …
- Ồ Thúy Hoa, Thúy Hạnh hay quá gặp được hai ngươi ở đây đỡ tốn công ta đi tìm…. ngày mai ta xuất chinh… Bệ hạ có dụ để ta tìm hai người cung nữ thay ta chuyện quần áo, cơm nước cho người… Hai người các ngươi thay ta quan tâm tốt cho bệ hạ biết chưa…
Hai cô cung nữ reo lên sung sướng… nói là cung nữ cho vui thôi… cả Bắc Đái đô thành có hoàng cung mới xây dựng tổng cộng lại có được 20 cô cung nữ.. mà trong đó co đến 8 cô có chồng, chỉ làm việc ban ngày ban đêm về nhà theo lịch làm việc giờ công sở thời hiện đại… Mà khi Nguyên Quốc xuất chinh khỏi Bắc đái thì cũng chỉ có 6 người khỏe mạnh tháo vát được đi cùng. Nhưng nhưng cung nữ này cực được ít khi gặp Nguyên Quốc hoàng đế… cũng không biết nói thế nào với vị Hoàng Đế Đại Việt này, người ta tranh nhau làm hoàng đế thể hưởng thụ quyền lực xa hoa dâm dật, hắn làm hoàng đế thì tối đơn giản mọi thứ, nếu không phải các quan viên yêu cầu phải có một vài cung nữ để cho bộ mặt Đại Việt khi gặp khách chắc cả hoàng cung chỉ có 3 cung nữ, một nấu cơm, một giặt quần áo, thêm một cái quét nhà gọn phòng…
Bước nhanh về quân doanh lòng nóng như lửa đốt, Triệu Quốc Đạt sờ tay vào ngực áo nơi có tấm hình của Nguyên Quốc … đây là vật bắt buộc trong kế hoạch của hắn….
- Chủ tướng đến… mau tập hợp…
Nửa đêm nhưng quân doanh lính dân binh đóng tại phía đông ngoại thành Hợp Phố rất cảnh giác… Chủ tướng đến họ vẫn tập hợp như thường… Nói là dân binh nhưng nhóm này không phải dân binh bình thường mà là dân binh Khúc Dương, nhóm này chuyên cọ sát một thời gian dài cùng lính Đông Ngô tại phòng tuyến KaLong… Nhóm này phải tính vào lão binh rồi… nhưng họ vẫn bán thời gian phục vụ quân ngũ bán thời gian cày cuốc nên tính vào là quân binh… Ước mơ duy nhất của họ là trở thành quân chính quy uy vũ như Lữ Đoàn Bắc Bình… Lữ Đoàn Định Nam, Lữ Đoàn Legion. Lữ Đoàn Kỵ Binh, Lữ Đòan thủy binh Lục Hải, Lữ Đoàn thủy binh Giao Long, Cự Kình…. tất cả những cái tên được xưng hào kia đều làm cho nam nhân Đại Việt them khát vô cùng…
- Các vị tướng sĩ dân quân Khúc Dương… cơ hội của chúng ta đến rồi… ta đã thỉnh cùng Hoàng thượng… trận này đánh đẹp, đánh tốt chúng ta sẽ thành Trung đoàn Lang Chiến- chuyên nghiêp quân với tiêu chí độc lập và có thể phát triển thành Lữ Đoàn với các thành viên nòng cốt hôm nay. Trung đoàn chúng ta được xây dựng với mục tiêu là lực lượng chính dành cho công thành chiến… ngày mai thành Chân Nhung phải quỳ rạp dưới chân chúng ta… các chiến sĩ của ta nghe rõ…
- QUYẾT CHIẾN … QUYẾT CHIẾN… QUYẾT CHIẾN…
Tiếng hô náo động cả một vùng, kinh động cả vào đến nội thành Hợp phố… Một đám lão binh hướng ra phía đông mà cười từ ái: " tuổi trẻ thật tốt a". Đội quân 1500 người này là những người thuộc hàng trẻ tuổi nhất của Đại Việt quân. Nguyên Quốc muốn Triệu Quốc Đạt xây dựng lực lượng cho mình bắt đầu từ hôm nay…