Chương 192: Không sợ chiến nhưng không mong chiến

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 192: Không sợ chiến nhưng không mong chiến

Việc công thành chiến của Triệu Quốc Đạt khoan hãy nói đến… chiều tối ngày thứ hai sau khi người thần bí từ phương bắc báo tin cho Nguyên Quốc thì cũng là lúc các tướng lãnh tập trung tất cả tại Trướng bồng trung quân Hợp Phố cảng…
Liếc mắt nhìn tất cả các sĩ quan Nguyên Quốc trầm ngâm, Lê Loi chuẩn tướng hải quân chỉ huy Lữ đoàn hạm đội thủy binh Lục Hải binh lực 3000, nay chuyển tên thành Lữ đoàn thủy binh Bắc Hải cho phù hợp điều kiện thực tế, Lý Nguyên Bảo chuẩn tướng Đại Việt gốc Hán đô đốc hạm đội Hợp Phố binh lực 3000, Hà Thương chuẩn tướng chỉ huy Lữ Đoàn Legion binh lực 2800 bộ binh… Lý Tam Đại Tá chỉ huy Trung đoàn Kỵ binh bao gồm 80 tượng binh, 1000 Kỵ Ngưu binh, 300 Kỵ Mã binh. Antonius Commodus Trung tá chỉ huy một trung đội Legion trong Lữ đoàn Legion. Gaius Antony Trung Tá chỉ huy một trung đoàn phụ trợ binh phóng lao và bắn tên, Huneric thiếu tá phụ trách 1000 du kích chiến gồm người German, Sơn Việt và một số Âu Lạc việt có thân thể lý tưởng cho du kích chiến… Lý Tứ chuẩn Tướng chỉ huy chung các lữ đoàn dân quân trên địa bàn hợp phố…Lý Ngũ Đại tá cục trưởng cục quân khí Đại Việt. Lý Đại Hổ (tiểu cẩu) cấp cao nhất tại đây sau Nguyên Quốc về quân sự hắn là Bắc Bình tướng quân chức Thiếu Tướng chỉ huy chung toàn bộ Sư Đoàn Bắc Bình bao gồm 2 vạn quân chính quy cũng như dân quân tại Hợp Phố kéo đến Khúc Dương khu vực. Và còn khá nhiều các tên tuổi mới của các sĩ quan mới nổi trong hệ thống quân sụ Đại Việt nhưng họ chưa có chức vụ thực sự cao cấp trong Đại Việt mà thôi.
- Chào các vị tướng quân, sĩ quan Đại Việt … Như các vị cũng đã biết ta triệu tập các vị về đây vì một diễn biến khá phức tạp và nguy hiểm tại bên giới phía bắc Đại Việt lúc này… Chính vì thời gian không có nên ta sẽ nêu tình hình… và nêu phương án để để các vị bổ xung, hoặc đưa ra giải pháp mới…
Nguyên Quốc nghiêm túc nhìn xuống tất cả các sĩ quan phía dưới mà tuyên bố, thế nhưng đáp lại ánh mắt của vị Hoàn đế Đại Việt là một mảnh sang bừng các cặp mắt long lánh háo hức… Nguyên Quốc à một cái trong lòng mà lắc đầu cười khổ., lũ này là quân nhân chuyên nghiệp chính thức rồi. Tình hình có biến tức là có đánh trận, mà có đánh trận là tụi này vui vẻ, háo hức… đây là một điểm tốt về tinh thần chiến đấu… nhưng là một điểm xấu nếu quá xa đà vào sát phạt, chém giết…
Cầm cái thước trong tay Nguyên Quốc gõ mạnh xuống mặt bàn làm tất cả các tướng sĩ cũng như sĩ quan giật bắn mình…
- Các ngươi không sợ đánh trận, không sợ hi sinh để bảo vệ cuộc sống bình an cho nhân dân, bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ thì đáng trân trọng… đáng được vinh danh… ta tại đây thay mặt toàn dân Đại Việt cảm tạ các ngươi… Nhưng không sợ đánh trận.. không ngại hi sinh hòn toàn khác với ham muốn chiến tranh…ham muốn chém giết, các ngươi phải hiểu rõ hai điều này là khác nhau… Một thứ là đáng ca ngợi, còn một thứ là đáng lên án… mặc dù bề ngoài hai thứ này có biểu hiện khá giống nhau… Chính các ngươi đang hưng phấn vì sắp có chiến trận như lúc này đã nói ra… các ngươi tự hỏi mình thuộc dạng nào… Hãy tỉnh lại cho ta…
- Có ai muốn phải chiến tranh đâu, mỗi một trận chiến không nhiều thì ít máu người Việt sẽ đổ xuống… các ngươi nhớ các chiến sĩ tại Đồng muối sao, các ngươi nhớ những tử sĩ vô danh tại Khúc Dương sao… các ngươi nhớ được những chiến sĩ đã chết khi thủ vững Đồng Khe sao… bao nhiêu người đã chết khi phải di dân từ Khúc Dương về Hữu Lũng các ngươi nhớ sao… là tướng quân phải nhớ quân công của các ngươi được xây lên bởi máu của chiến sĩ, đồng chí, anh em … ruột thịt của các ngươi… phải nhớ lấy.. không ngại chiến, không ngại hi sinh… nhưng chúng ta yêu hòa bình, chúng ta không phải súc sinh thích đi tàn sát chủng tộc khác… chỉ có lãnh tỉnh, một cái đầu lạnh thì mới có thể làm chủ chiến trường…
-Ngẩng hết mặt lên, không phải xấu hổ… sai thì sửa… đó là nam nhi… nam nhi Đại Việt không sọ chết, không sợ chiến, nhưng đó là để bảo vệ dân tộc, đòi lại lãnh thổ… chỉ vậy mà thôi…
Tất cả tướng sĩ như thông hiểu ra vấn đề mà cùng ngồi thẳng lưng ưỡn ngực, ánh mắt họ sáng lên của khao khát nhưng không phải khao khát công trạng, chiến tranh, mà là khao khát mình trở thành một tấm lá chắn tốt nhất bảo vệ cho lãnh thổ, cho đan tộc Đại Việt. Đến ngay cả các ngoại binh như Antonius Commodus sau khi nghe được lời của Nguyên Quốc cũng thán phục không thôi, hắn cảm thấy lý tưởng trước kia của mình có gì đó không đúng, không phải cứ trinh phục nhiều lãnh thổ mới là một vị hoàng đế vĩ đại, Antonius Commodus đang đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác tại quốc gia phương đông này… Một vị quân chủ quá đặc biệt…
Một tấm bảng rất lớn được mang ra, trên đó vẽ chi chít các hình thù kì lạ cùng những chú thích kĩ càng:
- Tôi rất tiếc phải công bố một tin rất xấu với các vị lãnh đạo quân đội Đại Việt ngồi đây, kẻ thù đã được trang bị một loại vũ khí uy lực lớn, sức công phá mạnh mẽ và quan trọng là nếu như chúng ta chưa từng đối diện với nó lần nào thì sẽ mất ngay tinh thần chiến đấu dù là dũng sĩ can đảm nhất…. Xin giới thiệu với các vị đây là Súng Thần công…
Ngoài bản vẽ ra Nguyên Quốc còn lấy ra một mô hình pháo thần công mà hắn đã yêu cầu công tượng đúc vội sáng ngày hôm nay… bên cạnh mô hình ống pháo còn có các viên đạn đồng hình tròn để mô tả trực quan hơn…
Thì ra người kì bí phương bắc là một thám tử Đại Việt là thương nhân người Hán. Chuyện nói đến kể về Tống Kham sau khi đóng vở kịch cướp ngục chạy thoát thì hắng cùng 120 binh sĩ Hán lái thuyền về Hải Nam thành… tại đây hắn gặp được Lục Khang dẫn theo 10 ngàn binh Đông Ngô đang tập kết tại nơi này… Gặp được Tống Kham thì Lục Kham vui mừng mà hỏi thăm tình hình tình báo của Hợp Phố, hắn đang cực thiếu thốn thông tin nơi đây…
Tống Kham lo ngại mạng sống của mình khi linh hồn bị bắt giữ cộng thêm lo ngại em trai hắn đang trong tay quân Đại Việt thế nên nói bố láo về tình hình binh lực Đại Việt mong dọa cho Lục Khang quay về. Tống Kham vậy mà báo quân Đại Việt có ba vạn bộ binh tại Khúc Dương, cộng thêm 1 vạn5 thủy binh tại vùng biển. Những tưởng nói như vậy thì Lục Khang thấy khó mà lui thế nhưng hắn lại vỗ vỗ vai Tống Kham mà cười…
- Tống tướng quân chỉ với 1000 quân già yếu mà có thể thoát được về đây trong tay 4 vạn quân Đại Việt thì xem ra chúng không đáng kể…. Lần này ta mang đến lột loại vũ khí mới do tiên nhân tạo ra… đảm bảo 4 vạn chứ 40 vạn Man dân ta cũng đồ sát bằng hết…
Vì khoe khoang cùng Tống Kham mà Lục Khang đã cho bắn thử một phát pháo. Chỉ thấy Tống Kham sợ hãi mà té ngửa người xuống đất sau đó đến cả phút không bình tĩnh được… Chính vì sợ quân Đại Việt bị thiệt hại sẽ trút giận lên đầu mình và đệ đệ nên Tống Kham ngay lập tức liên hệ cơ sở của mấy tên Hán gian thương nhân đem một bức lụa về cho Nguyên Quốc.
Chính vì đọc những thông tin trong bức lụa này mà đêm hôm đó mới có cảnh Nguyên Quốc nổi trận lôi đình như vậy… Nguyên Quốc quả thật rất hận Hữu Hải vì hắn biết Pháo Thần công là tác phẩm của tên này… Đừng nói chế thuốc nổ đen dễ mà nhầm, nếu không có kinh nghiệm thì đảm bảo chế xong châm lên thì cháy nhưng nổ thì không nổi rồi, hoặc có nổ thì uy lực cực bé…
Nhưng điều này không là vấn đề với cả Nguyên Quốc và Hữu Hải… ngày trước khi còn là sinh viên cả hai có đi du lịch tại Lào Cai, tại đây cả hai thấy được các vị dân tộc thiểu số công khai bán thuốc súng đen dùng cho súng kíp… hỏi ra mới biết mấy vị này tự chế thuốc súng từ đất cặn trong hang rơi… Vì tò mò mà cả hai cùng tìm hiểu những bí quyết trong cách làm này… vậy nên cả hai đều có ấn tượng rất sâu sắc về cách chế tạo thủ công thuốc phóng đen…. Cỡ như Lan và họ Vương thì Nguyên Quốc gạt ra ngoài… mấy phương pháo tỉ lệ gì gì đó nói nhan nhản trên mạng nhưng dùng không được, người hiện đại lại cả mấy ai để ý thứ này… nếu không tình cờ thì Hải và Quốc cũng khó biết, thế nên việc Lan và họ Vương rành chế thuốc nổ đen thủ công là tỉ lệ rất thấp…
Nguyên Quốc hận đó là Hải quên hắn là người Việt sao… hắn muốn đồ sát hết người Việt mới cam lòng ư. Chính vì vậy một ý nghĩ muốn băm thây vạn đoạn Hữu Hải đã dâng lên trong lòng Nguyên Quốc, hắn còn nghĩ đến việc dùng thương nhân Hán thuê sát thủ hạ gục tên này càng sớm càng tốt…