Chương 195: Tranh biện nơi đầu thành
- Triệu Quốc Đạt tướng quân, ngài biết rằng Đông Ngô thế lớn, ngài dấy binh làm loạn thì hậu quả chỉ là đàn áp máu tanh… Chỉ tội cho bách tính muôn dân mà thôi… có làm được gì… Hán tộc tuy có áp bức bóc lọt đôi chút… nhưng cái lợi Hán tộc mang lại là kiến thức, tri thức để khai vấn cho dân Bách Việt, nên nhìn về mặt tích cực … Ngàn năm qua Bách việt đã tốt lên bao nhiêu… biết làm ruộng, đọc sách, biết lễ nghĩa nhận thức, có được đạo luân thường trong gia đình… lại nói đến thủ công càng phát triển đó là từ người Hán mang lại… Thử hỏi thêm ngàn năm nữa Hán- Việt một nhà há chẳng tốt lên sao.. lúc đó sẽ không còn áp bức, Hán- Việt sẽ bình đẳng như nhau…
Chỉ thấy Nhan Hồi miệng lưỡi nở hoa, những lời hắn nói cực mang tính thuyết phục. Nếu như người hôm nay dưới thành là một tướng quân khác có lẽ sẽ cứng miệng mà không nói nổi chỉ có thể tiến hành cường công mà thôi. Thế nhưng tranh biện thì Triệu Quốc Đạt không ngại, hắn được thừa hưởng từ Nguyên Quốc rất nhiều kiến thức mà thời này không có, cái nhìn của hắn bao quát vượt thời đại rất nhiều:
- Nhan Hồi, ta kính ngươi là người đọc sách nên giảng cho ngươi một hồi mà chưa dùng binh đao… Đông Ngô thế lớn thì chúng ta phải cúi đầu mất nước, cúi đầu làm nô lệ? Nam nhi Việt tộc không đớn hèn như vậy… Không nói đến Đông Ngô có đủ sức đấu cùng Đại Việt ta không, kể cả chúng có mạnh mẽ hơn thì chúng ta thà chế không chịu làm nô lệ, thà chết không để mất chủ quyền… Ngươi tuy có đọc sách hiểu biết hơn người thường, nhưng than thay Nhan Hồi ngươi phí hoài năng lực, chỉ biết một mà không biết hai… chỉ nhìn cái nhỏ mà coi đó là bầu trời rộng lớn, đáng thương thay đáng cười thay…. Cái gì là Hán tộc mang đến kiến thức cho Bách Việt… Ngàn năm qua các ngươi bôi xóa văn hóa, văn minh của Bách Việt chúng ta rồi tự cho mình là siêu nhiên… Ai nói chúng ta cần các ngươi khai hóa, văn minh của chúng ta rực rỡ hơn bao giờ hết… Các ngươi xuất thân từ dân du mục phương Bắc, khi mà Hán tộc các ngươi là mọi rợ chỉ sống dựa săn bắn hái lượm thì tộc ta đã biết chồng lúa nước, dệt vải đay mà che thân… Lúc các ngươi đang còn dùng hình vẽ trao đổi thì chúng ta đã có văn tự ban đầu… Khi các ngươi ăn lông ở lỗ nơi thảo nguyên phương bắc thì chúng ta đã dùng vỏ sò làm tiền tệ… Thử hỏi các ngươi Hán tộc văn minh nơi nào… Nhưng than ôi các ngươi hùng mạnh cơ bắp mà bạo tàn suy nghĩ… Các ngươi bành trướng mà tiến đánh chúng ta, cướp đất, giết người buộc chúng ta lui về Nam… Điều này Triệu Quốc Đạt ta không ý kiến " thắng làm vua thua làm khấu" …. Nhưng các ngươi sử dụng những tiến bộ văn hóa của chúng ta để thành lập nên văn minh của mình… sau đó lại dùng bạo hành mà xóa đi văn minh của chúng ta… rồi nói chúng ta là Man Di… Nhan Hồi ngươi là người đọc sách ta cho phép ngươi tiến về Đại Việt lúc này… ta bảo hộ ngươi an toàn tuyệt đối để ngươi có thể nhìn, có thể học xem Văn hóa của chúng là tốt hay văn hóa của các ngươi hay? Nói đến ngàn năm sau Hán- Việt một nhà không còn áp bức, ngươi nghĩ hay ho? Hán - Việt một nhà hay là người Việt biến thành người Hán, nói tiếng hán, sống kiểu Hán, lúc đó chúng ta còn là người Việt sao? Người Việt nói tiếng Việt, ăn cơm Việt, ở đất Việt, sống là người Việt, chết làm ma Việt. Ta hỏi ngươi nếu có một dân tộc hùng mạnh hơn Hán tộc các ngươi xâm lấn trung nguyên, bắt Hán tộc nói tiếng của họ, phục dịch họ, sống theo văn hóa của họ Ngươi Nhan Hồi ngươi sẽ nói Ngàn năm sau dân tộc kia và hán tộc thành huynh đệ một nhà ư?… Vì thế ta nói với ngươi ý chí người Việt: THÀ HI SINH TẤT CẢ CHỨ KHÔNG CHỊU MẤT LÃNH THỔ, KHÔNG CHỊU LÀM NÔ LỆ… NGƯƠI TÊN HÁN TỘC KIA NGƯƠI CÓ HIỂU CHĂNG?
Tiếng nói của Triệu Quốc Đạt rõ rằng trung khí mười phần truyền khắp ba quân, câu cuối hắn còn hét to hào khí lan tỏa khắp nơi… hắn được biết câu nói này do sự phụ truyền dạy… Sư phụ hắn từng nói đây là ý trí của một vị vĩ nhân mà ngài đã rất kính phục. Quả thật chỉ cần thông qua câu nói này đã đủ nói lên ý trí kiên cường và vĩ đại của vĩ nhân kia.
- THÀ HI SINH TẤT CẢ CHỨ KHÔNG CHỊU MẤT LÃNH THỔ, KHÔNG CHỊU LÀM NÔ LỆ…. THÀ HI SINH TẤT CẢ CHỨ KHÔNG CHỊU MẤT LÃNH THỔ, KHÔNG CHỊU LÀM NÔ LỆ….
Tiếp theo tiếng hô vang của Triệu Quốc Đạt là 1500 quân Đại Việt dưới chân thành giơ cao vũ khí mà hô vang, tinh thần của họ tăng lên thẳng tắp, họ chiến đấu cho một cuộc chiến chính nghĩa cho nên tất thắng, đây cũng là điều mà Nguyên Quốc hoàng đế đã nói với ba quân.
Trên thành Nhan Hồi biến sắc… quả thật những gì Triệu Quốc Đạt nói làm Nhan hồi không thể phản bác… kiến thức của Nhan Hồi không đủ để phản bác lại những thông tin như biển mà Triệu Quốc Đạt đứa ra, hắn không biết nhưng câu nói của Triệu Quốc Đạt đúng bao nhiêu sai bao nhiêu…. nhưng hắn thấy nó kín kẽ và có lý, hào hùng mà bi tráng. Thế nhưng Nhan Hồi cố mím môi mà quyết tâm tranh luận thêm một lần nữa:
- Triệu tướng quân kiến thức như biển tại hạ bái phục. Những gì tướng quân nói có vẻ có lý thế nhưng cần phải khảo cứu chứng thực lại… Nhưng có một điều ta cảnh báo tướng quân cả Đông Ngô có đến trăm vạn hung binh ta hỏi tướng quân tổng toàn bộ Bách Việt giao Châu được bao nhiêu người… Các ngươi không muốn bị đồ sát thì mau mau giải giáp quy hàng…
Nói xong câu này Nhan Hồi có vẻ đắc ý, hắn khoa chương sức mạnh của Đông Ngô để hù dọa đối phương, chiêu này luôn luôn có tác dụng nhất định…. Nhưng kì vọng khiến quân Đại Việt sợ hãi lại không mang đến chỉ thấy vị tướng quân uy vũ dưới chân thành Chân Nhung nghe xong hì ha ha cười lớn, cười đến sảng khoái mà vang vọng khắp một vùng:
- Ha ha ha… Nhan Hồi ngươi cho ta là trẻ danh 3 tuổi… ngươi cho rằng tất cả chiến binh Đại Việt ta đứng nơi đây là ngu dốt hay sao mà nói ra những lời ấu trĩ ngu xuẩn ấy…. Trăm vạn hùng binh… đó là cả thảy binh lực của Hán Triều 50 năm về tước, sau loạn Hoạn quan Hán Thiếu Đế các ngươi cát cứ phân quyền đánh nhau tới lui, đến nay người Hán các ngươi còn lại bao nhiêu mà dám nói trăm vạn hùng binh. Ha ha cười chết ta… Đại chiến Xích Bích lớn nhất của các ngươi tập trung toàn bộ binh lực trong thiên hạ cũng chỉ có 30 vạn quân Tào 15 vạn quân Lưu- Tôn… Giờ đây các ngươi Tam Quốc phân chia phải dùng trọng binh mà kềm giữ lẫn nhau… Toàn bộ Đông Ngô chỉ cùng lắm 20 vạn quân trong đó dùng để phòng bên Tào Ngụy,Thục Hán… rồi lại dùng để trấn giữ các thành trì sợ hãi Bách Việt tại Lĩnh Nam làm loạn… các ngươi có bao nhiêu người có thể đánh cùng chúng ta… Nói cho ngươi biết dân Ta từ Nhật Nam đến Hợp Phố 40 vạn trong đó ai ai cũng có thể xông trận… hiện nay chúng ta tập hợp 15 vạn quân áp biên cảnh Đông Ngô, chỉ cần chúng ta phát động tấn công thì Thục- Ngụy sẽ thừa cơ mà vào… Đông Ngô tất diệt ha ha ha… Các ngươi tự hào vũ khí sắc bén… Đại Việt ta còn sắc bén hơn… đồ sắt không còn là của riêng tộc Hán các ngươi… Nếu còn gian ngoa chờ 15 vạn quân chúng ta đánh đến Vũ Xương đi….
- ĐÁNH TỚI VŨ XƯƠNG…. ĐÁNH TỚI VŨ XƯƠNG….ĐÁNH TỚI VŨ XƯƠNG…
Quân sĩ Đại Việt càng nghe càng kích động, Triệu Quốc Đạt cười thầm mà nghĩ, ngươi dùng kế khoa trương nhát ta, há ta không biết dùng lại để đối đãi ngươi, 3 vạn nói thành 15 vạn cũng khá gượng mồm a…. Còn phía Nhan Hồi thì biến sắc, hắn không ngờ đến kiến thức của người Man Nam dưới chân thành lại trác tuyệt đến vậy, hắn thấy được càng đôi co càng bất lợi vì quân sĩ người Hán trên đầu thành xanh mét mặt mũi rồi. Họ đã bị khủng bố tinh thần tối qua, nay lại thêm Nhan Hồi hắn đuối lý khiến cho lòng quân càng thêm tan tác, vốn định dùng tranh biện để tăng lòng quân kết quả ngược lại, sĩ khí quân địch càng tăng, quân ta càng giảm… Nhan Hồi thất vọng não nề, tâm tư chìm tới đáy…