Chương 196: Đấu tướng tức tưởi

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 196: Đấu tướng tức tưởi

Triệu Quốc Đạt giơ cao trường thương ra lệnh cho 3 quân dừng lại, lúc này sĩ khí lên rất cao rất thich hợp cho công thành, nhưng Triệu Quốc Đạt lại có suy nghĩ khác… Sĩ khí cao đồng nghĩa thiếu bình tĩnh, chỉ công thành với sĩ khí cao đỉnh điểm khi mà thành trì quá khó khăn cần sự anh dũng hi sinh, cần mạng người bồi đắp, với vũ khí hiện đại mà Đại Việt quân mang đến lúc này thì không cần phải làm điều vô ích ấy.
- Nhan Hồi, ta cho ngươi thời gian một nén hương suy nghĩ, biết điều thì dút quan triệt thoái ta để cho ngươi cơ hội sống… không biết điều đao thương gặp nhau vô tình, tính mệnh khó lường….
Nói đoạn Triệu Quốc Đạt cho quân sĩ bốc tới một cái lư hương cắm trên đó là một que hương mà chờ đợi. Thật ra cái việc chờ đợi này đối với quân sĩ vào thế yếu còn khủng bố tinh thần hơn so với hò hét đe dọa, vì mỗi lần nhìn vào tàn hương bớt đi một chút thì đấu khí của họ sẽ giảm một chút, hương cháy hết cũng là lúc tinh thần họ tan rã hoàn toàn. Triệu Quốc Đạt học từ Nguyên Quốc rất nhiều, và hắn học triệt để, vận dụng lại linh hoạt một cách khôn lường… Để giảm thiểu thương vong thì Triệu Quốc Đạt đã xoay đủ mọi cách rườm rà, co người nói hắn làm nhiều chuyện thừa thì Triệu Quốc Đạt cũng chỉ cười mà thôi. Hơn ai hết Triệu Quốc Đạt lãnh hội được cao nhất sự quý trọng tính mạng của binh sĩ mà Nguyên Quốc theo đuổi….
Trên đầu thành Chân Nhung lúc này không khí rất căng thẳng, một vị tướng quân ngươi Hán đang đắn đo mà nghĩ: Hắn muốn đầu hàng rồi, thế nhưng các mẩu chuyện xưa thường kể hàng binh không có cốt khí không đánh mà hàng thì thường không được trọng dụng, thế nên hắn làm một quyết định là ra vẻ hiên ngang đánh một trận rồi thua hàng. Tỏ một chút mình là người trung nghĩa sẽ được trọng dụng hơn… Lúc này thì Nhan Hồi đã hết hi vọng rồi hắn quyết định đầu hàng vì thế quay qua vị tướng quân Hán tộc râu hùm hàm én này mà đạo:
- Từ tướng quân… ta nghĩ nên hàng thôi…
- Đồ bất trung, bất hiếu, bất nghĩa…. quân bay đâu trói hắn lại…
Thế là trên đầu thành một cảnh lộn xộn xảy ra, chỉ thấy thân binh của vị Từ tướng quân này xúm lại đánh tan thân vệ cảu Nhan Hồi rồi trói nghiến hắn lại…
- Từ Khuê…. ngươi cái đồ hàm hồ này… thế địch quá mạnh.. chống lại chỉ là chết, nơi này đâu phải đất Đông Ngô đâu phải dân Đông Ngô mà cố sức bảo vệ… Chiến tranh chỉ làm cả binh sĩ và dân thường đổ máu… ngươi điên à…
Chỉ thấy Nhan Hồi bị bịt miệng lôi xuống phía dưới, tất cả những truyện trên đều lọt vào tầm mắt của Triệu Quốc Đạt thông qua "Thiên Lý nhãn" mà hắn được trang bị qua… Thấy sự tranh chấp trên đầu thành thì Triệu Quốc Đạt rất ngạc nhiên, nhưng thời gian đã đến rồi, nếu quân thủ thành không chịu đầu hàng thì Quốc Đạt hắn bắt buộc phải cường công mà thôi… Nhưng ngay lúc Triệu Quốc Đạt tính hạ lệnh cho ba quân tiến lên thì cầu treo của huyện thành Chân Nhung thả xuống… tiếp theo cánh cửa nặng nề cũng dần hé lộ, lúc này chỉ thấy quân Đông Ngô trong cửa thành ào ào tiến ra lộm nhộm mà tiến hành sắp xếp đội hình, ước chừng sơ qua thì nhân số tầm 500 người. Triệu Quốc Đạt cũng không vội vì hắn thấy có điều gì đó không ổn, 500 người thủ thành may ra còn có chút chỗ dựa vào. Đằng này họ lại tiến quân ra ngoài chấp nhận dã chiến cùng 1500 quân Đại Việt … Điểm này có chút khó hiểu nên Triệu Quốc Đạt không tổ chức tấn công ngay, hắn có niềm tin vững chắc với binh sĩ Đại Việt phía sau, thế nên vị trẻ tuổi tướng quân này quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.
Phải đợi khá lâu thời gian thì hàng ngũ quân Đông Ngô mới có thể coi như hoàn chỉnh, nhưng nếu ai đó mà đứng gần quan khan thì sẽ thấy sắc mặt của những quân sĩ này thật khó coi… Tinh thần của họ đã hạ thấp vô cùng, lại thêm phải dã chiến mà không được thành trì bảo vệ nên sắc mặt ai nấy đều trắng bệch sợ hãi. Chỉ cần nói riêng một loạt voi chiến cùng Ngưu Kỵ giáp mão kín thân đứng chật cả góc trái quân Đại Việt thì cũng đã mang tính trấn nhiếp vô cùng. Lại nhìn về quân nhung chỉnh tề của lính Đại Việt xếp hành các phương trận đều tăm tắp cộng thêm ai đấy đều giáp giày kín kẽ mũ sắt sáng loáng, trường thương như rừng quân số nhiều gấp 3 lần có thừ nếu so với quân Đông Ngô, bất kì ai trong hoàn cảnh này đều không muốn dã chiến như vậy… Thế nhưng để "tạo thế" cho việc đầu hàng, để chứng minh cho đối phương biết mình can đảm mà Từ Khuê đã cố tình làm ra trận hình "anh dũng" này…
Sauk hi đội hình hai bên còn cách nhau tầm 250m thì hai bên cùng không hẹn mà gặp dừng lại. Chỉ thấy Từ Khuê dáng vẻ bệ vệ đường hoàng mà thúc ngựa ra khỏi hàng ngũ. Hắn vậy mà muốn đấu tướng một chút để tỏ ra sự uy vũ của mình, theo Từ Khuê nghĩ thì tướng quân đối phương tuy nhìn uy phong lẫm lẫm nhưng là chưa trưởng thành, mà Từ Khuê hắn sức mạnh hơn người, hắn tin tưởng sẽ chiến thắng Triệu Quốc Đạt dễ dàng. Chỉ cần đánh một trận chiếm ưu thế sau đó nói một câu chỉ giáo giống như tron các điển tích hay nghe thì Triệu Quốc Đạt sẽ cảm động vì Từ Khuê cho hắn mặt mũi, lại thêm phục tài thì chuyện trọng dụng đó là không tránh khỏi rồi… Nghe thế lớn quân Đại Việt thì Từ Khuê hắn kinh hãi muôn phần, gia tộc hắn ngự tại Thủy Hưng rất gần nơi đây, không tức thời 15 vạn quân Đại Việt đánh đến thì khổ, thân là chiến tướng Từ Khuê sao không nhìn ra được sự cường đại của đội quân trước mặt. Hắn giật mình không biết lúc nào người Việt tại Giao Châu đã hung mạnh đến vậy… Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt vậy nên hắn quyết đầu hàng rồi…
- Ta là….
Từ Khuê dục ngựa bước lên giữa hai trận tiền chuẩn bị thách đấu.. thế nhưng hai chữ vừa thốt ra khỏi miện thì đồng tử của hắn co rút một cách kịch liệt. Trong chớp mắt hắn đã thấy được 4 mũi lao thô to như bắp tay từ phương xa to dần trong mắt hắn…
- Bụp.. bụp… sụt… Hí Luật….
Quân lính Đông Ngô chỉ biết trợn mắt há mồm, kinh hãi mà nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ phút chốc trước đây vị chủ tướng oai phong bát diện thúc ngựa tiến lên, giờ đây đã bị hai mũi tên khổng lồ xỏ dính liền với cổ ngựa như một xiên thịt lẫn lộn Mã Nhân…. Từ Khuê máu ộc ra từ miệng, hắn muốn nói gì đó nhưng chỉ có huyết dịch lung búng trong mồm mà thôi. Trước khi chết thì tên này đang chửi rủa " Mẹ nó đây là kiểu chiến trận gì"
Quân Đại Việt hoan hô vang dội, sĩ khí lại một lần nữa thăng như cầu vồng… Triệu Quốc Đạt lắc đâu rủa thầm một câu " Ngu ngốc" rồi hạ lệnh tiến quân bước chậm. Hắn không cần thiết để cho quân xung phong làm gì cho xộc xệch đội hình.. Từ từ ép sát mà chiến đấu, đối phương căn bản không có cửa làm tổn thương binh sĩ của hắn… Nhìn Từ Khuê xác chết máu me mà trong lòng Triệu Quốc Đạt vang lên lời dạy của Nguyên Quốc: " Đánh trận là đồng đội, là tập thể, là phối hợp ăn ý, không phải cái dũng thất phu… Đấu tướng có đôi khi làm tăng lên tinh thần toàn quân, nhưng thân là chủ tướng nếu không chắc 10 phần không cần mạo hiểm… Chủ tướng là người chỉ đạo chiến thuật toàn quân chứ không phải người vác đao xông lên trước nhất… chỉ khi nào quân tình hai bên cân bằng mới cần đấu tướng lấy tinh thần ba quân, chỉ khi nào gặp tuyệt cảnh cần chủ tướng làm gương phấn đấu thì lúc đó mới xông lên dẫn đầu". Chính vì thế khi phát hiện Từ Khuê muốn đấu tướng thì Triệu Quốc Đạt đã ra lệnh bắn đại nỏ. 4 mũi tê có đến 2 là trúng đích, xỏ xiên qua cả ngựa và người…. Không phải Triệu Quốc Đạt không đủ dũng mãnh, không đủ can đảm mà hắn cảm thấy lời dạy của thầy minh là quá chính xác, chỉ những đạo quân ô hợp mới cần đấu tướng lấy tinh thần mà thôi, loại việc đấu tướng này quá không cần thiết… sư phụ nói qua nó sẽ bị thải loại trong lịch sử chiến tranh. Và nó sẽ bị Đại Việt thải loại từ ngày hôm nay.